Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chuyện lập thái tử phi bỏ qua một bên đi, gần đây Ngôn Đình Anh trêb triều ít nhiều công kích đến huynh có phải không”
Ngôn Tuấn Hàn mặc dù không lên triều nhưng tin tức trên triều y vẫn biết được, gần đây Ngôn Đình Anh liên tục lấy lòng phụ hoàng, không những vậy còn nhân dịp chuyện lập thái tử phi mà nói vài lời vào khiến cho Ngôn Tuấn Vỹ đau đầu không ít
“Tên Ngôn Đình Anh đó từ khi nào thông minh đến như vậy, trước đây ngoài dẫn binh đánh trận thô lỗ ra ta chưa bao giờ thấy hắn thông minh như vậy”
Ngôn Tuấn Vỹ khó chịu nói
“Bên cạnh hắn có một người không rõ lai lịch nhưng lại rất thông minh, huynh đề phòng một chút”
Ngôn Tuấn Hàn nói
“Đệ ở bên ngoài cung cũng phải cẩn thận, còn nữa đệ vẫn nên vào triều vài hôm, Ngôn Đình Anh lợi dụng việc đệ không vào triều nói ít nhiều lời không hay về đệ, bá quan văn võ đối với đệ không mấy được lòng, nếu như sau này hắn muốn hãm hại đệ bá quan văn võ có thể đứng về phía hắn”
Ngôn Tuấn Vỹ dặn dò Ngôn Tuấn Hàn sau đó nhìn sang Tại Chính Hiên
“Ta có việc muốn nói riêng với Hàn nhi, ngươi lui ra ngoài đi”
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn và Ngôn Tuấn Vỹ một cái sau đó mới lui ra ngoài
“Có việc gì sao, huynh lại để hắn lui ra ngoài”
“Ta không tin lời đồn bên ngoài nhưng ta chỉ muốn hỏi đệ một câu, Tại Chính Hiên hắn đối xử với đệ tốt chứ”
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn đệ đệ của mình, đối với hắn Ngôn Tuấn Hàn là đệ đệ mà hắn yêu thương hết mực, còn Tại Chính Hiên là bằng hữu cùng nhau lớn lên, cả hai người đều chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn nhưng hắn cũng hiểu rõ Tại Chính Hiên cho nên hắn muốn đệ đệ mình được hạnh phúc
Ngôn Tuấn Hàn im lặng một lúc, Tại Chính Hiên đối xử với y tốt hay không, nếu xét về hiện tại quả thật Tại Chính Hiên đối với y rất tốt hắn còn vì y còn bị thương nhém nữa mất mạng nếu như lúc đó không có Tống Kỳ Nam ở đó, nếu nói Tại Chính Hiên của bây giờ y không nhìn ra được hắn có chút nào giả dối lợi dụng y như kiếp trước
“Y đối xử với ta rất tốt, huynh đừng lo lắng”
Ngôn Tuấn Vỹ nghe Ngôn Tuấn Hàn xác nhận cũng an tâm
“Như vậy thì tốt, còn nữa chuyện của Tại tể tướng năm đó huynh có chút nghi ngờ muốn điều tra lại, nhưng ta ở trong cung không tiện điều tra”
“Không cần điều tra việc của Tại tể tướng năm đó có liên quan đến phụ hoàng và Phùng thượng thư, nếu huynh điều tra lại phụ hoàng biết được thì vị trí thái tử của huynh sẽ lung lay”
Ngôn Tuấn Vỹ có chút bất ngờ, không nghĩ chuyện Tại tể tướng năm đó lại liên quan đến chính Phụ hoàng của họ hơn nữa làm sao Ngôn Tuấn Hàn có thể biết được
“Năm đó ta không tin được Tại tể tưởng sẽ lập mưu tạo phản, ngài ấy trung thành với phụ hoàng như vậy, phụ hoàng tại sao lại làm vậy”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu, đến bây giờ y cũng không rõ tại sao phụ hoàng của bọn họ lại làm vậy, ban đầu y cho là do Phùng thượng thư cấu kết với Ngôn Đình Anh muốn hãm hại Tại gia nhưng nghĩ lại quả thật vẫn còn có điểm đáng nghi
“Chuyện này vẫn là không nên nhắc đến tránh phụ hoàng trách tội, chuyện của Tại tể tướng năm đó đệ sẽ tìm hiểu thêm huynh không nên nhúng tay vào”
Ngôn Tuấn Vỹ gật đầu
“Đệ ở lại dùng bữa với ta rồi hãy rời cung về phủ đệ của mình”
“Không cần đâu, đệ trở về vương phủ, trong cung quá ngột ngạt, mà Huỳnh Liên có ở chỗ huynh không ta muốn gặp y”
Nghe Ngôn Tuấn Hàn nhắc đến Huỳnh Liên, Ngôn Tuấn Vỹ thoáng chốc nhíu mày
“Đệ tìm y có việc gì”
“Y là thái y của riêng đệ đệ muốn gặp y không được hay sao, còn nữa sao huynh không để Huỳnh Liên quay về thái y viện, để y ở đông cung làm gì”
“Ở nơi đây an toàn, y là thái y của riêng đệ nếu để người khác bắt được hoặc mua chuộc y làm hại đệ thì phải làm sao, ở lại đông cung huynh bảo hộ y sẽ an toàn hơn”
Ngôn Tuấn Hàn cảm thấy lời nói của Ngôn Tuấn Vỹ có điểm không đúng nhưng y cũng không hỏi đến nhiều vì y biết Ngôn Tuấn Vỹ làm bất cứ việc gì đều có lí do của riêng mình
“Vậy y đang ở nơi nào trong đông cung ta muốn gặp y”
“Để huynh đưa đệ đi”
Ngôn Tuấn Vỹ nói sau đó liền dẫn Ngôn Tuấn Hàn đến nơi đang giam lỏng Huỳnh Liên, Tại Chính Hiên cũng đi theo phía sau
Ngôn Tuấn Hàn nhìn thấy Huỳnh Liên liền lên tiếng muốn ở riêng cùng Huỳnh Liên, Ngôn Tuấn Vỹ và Tại Chính Hiên liền rời đi để không gian riêng cho cả hai người
“Vương gia bệnh tình của người đang có triều hướng xấu đi, còn nữa mùa đông tuyệt đối không được để bị nhiễm phong hàn, người phải cẩn thận với những thứ đồ có tính hàn”
Huỳnh Liên căn dặn, sau đó đưa cho Ngôn Tuấn Hàn hai lọ đang dược
“Người không nên suốt ngày uống mấy thứ rượu kia không tốt cho thân thể người, hơn nữa phải thường xuyên bồi bổ vào, người so với lần trước đã ốm hơn, vết thương của người hiện tại không cần lo lắng nữa đã hoàn toàn lành lại nhưng vì lần trước người mất máu quá nhiều cho nên cần tẩm bổ nhiều hơn nữa”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu xem như đã hiểu
“Ngươi ở nơi đây có tốt không, hoàng huynh của ta có đối xử tệ bạc với ngươi hay không, không phải ngươi sợ bị giam cầm hay sao, sao bây giờ lại ngoan ngoãn ở đây”
Ngôn Tuấn Hàn liên tục hỏi khiến cho Huỳnh Liên trả lời không kịp chỉ nhẹ nhàng mà mỉm cười với Ngôn Tuấn Hàn
“Vương gia người không cần lo lắng ta vẫn ổn, ở nơi đây an toàn người không cần lo, thái tử đối xử với ta rất tốt”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy cũng an tâm, trò chuyện cùng Huỳnh Liên một chút y cũng cáo tử để trở về vương phủ
Lúc bước ra bên ngoài đã nhìn thấy Tại Chính Hiên đang đứng đó đợi y, Ngôn Tuấn Hàn bước đến nói
“Chúng ta rời cung về vương phủ thôi, nhớ mua kẹo hồ lô cho ta”
Ngôn Tuấn Hàn nói sau đó bước đi, Tại Chính Hiên cũng nhanh chóng bước theo
Dọc đường đi đến cổng cung, Tại Chính Hiên và Ngôn Tuấn Hàn đều luôn im lặng không nói với nhau nửa lời, đương nhiên Ngôn Tuấn Hàn không chịu được sự im lặng này liền lên tiếng
“Lúc nãy ngươi cùng ca ca ta nói gì vậy”
Tại Chính Hiên im lặng sau đó nở một nụ cười nói
“Thái tử điện hạ nói ta nhất định phải bảo vệ tốt người, không để người xảy ra chuyện gì cả, nếu không thái tử điện hạ sẽ chém đầu ta”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền cười khẽ, Tại Chính Hiên thấy y vất giác mỉm cười liền bất ngờ, Ngôn Tuấn Hàn là đang cười với hắn có phải hay không.