Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vẫn là căn hộ ở ngoại ô, Lưu Giai Ninh kéo chăn qua sống chết cắn chặt lấy, mất đi sự hỗ trợ của thuốc, mỗi một lần phát bệnh đều khiến cô đau đến mức cảm thấy mình sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng những lời Kiều Mạn nói mấy ngày trước vẫn in sâu trong đầu cô, cô muốn tìm Hạ Thiên Tường hỏi cho ra nhẽ. Cô không tin Hạ Thiên Tường thật sự sẽ buông bỏ tình cảm giữa bọn họ! Đã mấy ngày rồi Kiều Mạn không đến đây, trước cửa lúc nào cũng có người giúp việc canh giữ, cô hoàn toàn không có cách nào rời khỏi chỗ này. Lưu Giai Ninh đột nhiên không cắn chăn nữa, đau đớn la lên. Người giúp việc nghe thấy tiếng la hét nên đi vào, nhìn thấy cô khắp trán là mồ hôi lạnh, mặt mày tái mét thì bị dọa đến nói không nên lời.
Van xin cô hãy đưa tôi đi bệnh viện, van xin cô!” Lưu Giai Ninh lăn từ trên giường xuống, thê thảm đến mức khiến người ta không thể không động lòng trắc ẩn.
“Tôi đi gọi điện thoại cho cô chủ” Người giúp việc lắp bắp nói, sau đó xoay người chạy ra ngoài. Lưu Giai Ninh nhìn thấy cửa phòng đã mở rộng, vẻ mặt tuy vẫn rất yếu ớt nhưng đôi mắt lại sáng lên, cố gượng người đứng dậy chạy ra ngoài.
Phải nói rằng Kiều Mạn rất cẩn thận, căn hộ nằm ở một nơi rất hẻo lánh, Lưu Giai Ninh đợi cả nửa tiếng rồi mà ngay cả xe cộ chạy qua đường cũng không có.
Cô cắn răng, nhấc chân đi về phía trước.
VietWriter
Trong phòng thử đồ của tiệm váy cưới, Kiều Mạn cúp máy, giễu cợt: “Bị bệnh? Lưu Giai Ninh, đợi tôi và Thiên Tường cưới nhau rồi thì cô cũng không cần tồn tại nữa!”
Bên kia, trong một ngôi biệt thự ở phía Bắc, một người đàn ông đang đứng báo cáo: “Cậu chủ, người phụ nữ cậu bảo chúng tôi tìm đã có tin tức rồi.”
Hạng Hạo cầm chìa khóa lên nói: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đó ngay” Ngày đó sau khi Hạ Thiên Tường đến tìm anh ta, ngay hôm sau đã truyền ra một tin tức khiến cả thành phố xôn xao.
Sau khi Lưu Giai Ninh mất tích, chuyện đầu tiên người đàn ông kia làm lại là kết hôn với người phụ nữ khác? Hạng Hạo lái xe như bay trên đường, đúng là không thể không phỉ nhổ hạng đàn ông không hiểu trân trọng là gì như Hạ Thiên Tường.
Khi Hạng Hạo tìm thấy Lưu Giai Ninh thì anh vẫn bị tình trạng thê thảm của cô dọa cho hết hồn, trên mặt cô đầy vết máu khô, trong thời tiết lạnh như vậy mà chỉ mặc một cái áo len mỏng, cô bị lạnh đến mức tái xanh cả mặt.
“Bác sĩ Hạng, gọi điện thoại cho chồng tôi giúp tôi với” Lưu Giai Ninh giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, trong mắt tràn đầy sự mong đợi. Khoé mắt Hạng Hạo phút chốc ửng đỏ, cố ép mình bình tĩnh cất lời nói: “Cô lên xe trước đi.”
Lưu Giai Ninh liếc nhìn xe anh ta một cái, hơi do dự, Hạng Hạo sốt ruột, bước xuống xe bể cô vào ghế sau, tức giận nói: “Đến bệnh viện kiểm tra trước, cô không uống thuốc mấy ngày rồi?”
Lưu Giai Ninh ngơ ngác ngồi im, ngập ngừng nói: “Hình như là ba bốn ngày rồi” Hạng Hạo siết chặt vô lăng, tăng tốc đi về phía bệnh viện. Xe đi tới một giao lộ, Lưu Giai Ninh lơ đãng nhìn ra ngoài, sau đó cô sững người, đột nhiên hô to: “Dừng xe!”
Hạng Hạo lập tức giẫm lên phanh xe, nhìn qua theo ánh mắt của Lưu Giai Ninh, trong lòng tràn đầy sự hồi hộp lo sợ. Trên màn hình lớn bên ngoài trung tâm thương mại đang phát “tin vui” là Hạ Thiên Tường muốn kết hôn với Kiều Mạn. Lưu Giai Ninh đờ đẫn nhìn về hướng đó, giọng nói bình tĩnh đển bất ngờ: “Bác sĩ, điều đó là thật sao?”
Còn chưa đợi Hạng Hạo trả lời, mặt Lưu Giai Ninh đột nhiên đỏ lên, sau đó, máu tươi đỏ thẫm phun ra từ trong miệng cố rồi bắn lên cửa sổ xe.
“Lưu Giai Ninh...!”
Ba ngày sau, hôn lễ của Hạ Thiên Tường và Kiều Mạn cử hành đúng như dự định.
Nhìn người phụ nữ mặc áo cưới trắng tinh ở đầu bên kia thảm đỏ đang đi về phía mình, trong lòng Hạ Thiên Tường lại nghĩ, lúc Lưu Giai Ninh ở bên anh, bọn họ hoàn toàn không có điều kiện để mặc chiếc áo cưới đẹp như vậy được.
Nghĩ đến đây, Hạ Thiên Tường chợt thấy chua xót, tất cả những gì mà anh cho rằng là sự trả giá thì ra cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Anh đưa mắt nhìn ra cửa nhà thờ, Giai Ninh, anh sắp trở thành chồng của người khác rồi, em thật sự vẫn không xuất hiện sao.
Trong ánh mắt tha thiết của Hạ Thiên Tường, cửa nhà thờ đóng chặt thể mà lại từ từ mở ra, ánh sáng chói lóa khiến mọi người phải híp mắt lại, chỉ có người đàn ông mặc đồ chú rể là mở to đôi mắt.
Khi đã thấy rõ người vừa đến, Hạ Thiên Tường gần như nghiến răng nói: “Hạng Hạo, anh và Lưu Giai Ninh hùa nhau lừa tôi rồi mà bây giờ vẫn dám xuất hiện trước mặt tôi sao?
Cảm giác chông chênh khiến người đàn ông này mất đi phong độ cuối cùng.
Vẻ mặt Hạng Hạo khá lạnh lùng nhưng mọi người lại cảm nhận được sự đau xót trên người anh ta một cách rõ ràng, anh ta bưng hũ tro cốt cất lời:
“Hạ Thiên Tường, tôi đưa Lưu Giai Ninh đến tham gia hôn lễ của anh đây.”