Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Lưu Giai Ninh tuyệt vọng nhất cũng chưa từng trách Hạ Thiên Tường. Bởi vì bất kể kết cục của câu chuyện là bi thương hay vui vẻ, đều là lựa chọn của bản thân cô.
Là cô đã lựa chọn vứt bỏ một ngôi nhà này để đi tới một ngôi nhà khác mà ngay cả đầu cũng không hề ngoảnh lại lấy một lần.
Ở nhà mới sống thế nào, đều do tự mình chuốc lấy.
Nhà mới sẽ lại biến thành cũ, người mới sẽ dần biến thành cũ đi, người vứt bỏ người khác cũng sẽ bị người ta vứt bỏ.
Xem đi, chẳng phải cô đã bị trừng phạt sao?
Lưu Giai Ninh đã thua trong cuộc chiến tình yêu này, vậy cứ chấp nhận thua đi.
Nhưng cô cũng không thể quay về với mái ấm gia đình có ba mẹ nữa!
"Mẹ, mẹ từng chê cười con mười ngón tay không dính nước, chẳng biết làm việc nội trợ gì, sau đó con đã biết làm hết, con còn biết nấu rất nhiều món ăn nhưng càng ngày con càng không thấy vui nữa. Ba từng nói 'nếu con gái của ba muốn, có thể làm công chúa nhỏ cả đời', con còn muốn quay về làm cô con gái được cưng chiều của ba mẹ, ba mẹ còn muốn nhận lại con không? Mẹ, con rất nhớ, rất muốn ăn sủi cảo do mẹ gói! Con đã thử làm rồi, nhưng gói thế nào cũng không ra được mùi vị đó."
"Mẹ, mẹ đánh con như trước kia đi. Mẹ chỉ đánh con có một lần cũng không thể làm cho con tỉnh ra, mẹ đánh quá nhẹ rồi... Mẹ đánh mạnh hơn đi, chỉ cần mẹ không giận nữa... Ba, nếu mẹ không thể nguôi giận, ba khuyên mẹ giúp con... Nếu không ba mẹ cùng đánh con đi, chỉ cần ba mẹ vẫn có thể tiếp nhận đứa con lạc đường này, con thật sự rất muốn về nhà!"
VietWriter
Cái gì gọi là "con muốn phụng dưỡng nhưng bố mẹ lại chẳng chờ được", Lưu Giai Ninh cảm thấy trên thế giới không còn chuyện gì đáng buồn hơn.
Về nhà... Nơi có ba mẹ chính là nhà của cô.
Lưu Giai Ninh vừa nghĩ tới đây lại cười, nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình của ba mẹ.
"Con sẽ không làm ba mẹ tức giận nữa, con đều nghe theo ba mẹ hết, thật đấy. Chẳng bao lâu nữa con sẽ đến với ba mẹ, ba mẹ sẽ tha thứ cho con chứ? Bây giờ ba mẹ không từ chối, con xem như ba mẹ đồng ý rồi đấy."
Đột nhiên có chỗ để nương tựa, vẻ mặt Lưu Giai Ninh hơi ửng hồng.
Đây là nguyện vọng đẹp nhất của cô.
Hạng Hạo nghe được lời Lưu Giai Ninh nói, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Anh ta biết rõ ràng Lưu Giai Ninh không muốn sống nữa. Anh ta đã cố gắng hết sức để kéo dài sự sống cho cô, nhưng vẫn không thể thắng lại được việc cô tự bỏ cuộc.
"Lưu Giai Ninh, về thôi, mưa càng lúc càng to rồi." Hạng Hạo cởi áo khoác che trên đầu Lưu Giai Ninh để chắn mưa: “Chờ sức khỏe của cô tốt hơn hẵng trở lại, để cô chú cùng vui mừng."
Nếu không khỏe lên được nhưng có thể gặp lại ba mẹ thì Lưu Giai Ninh cũng không thấy buồn.
Nhưng cô vẫn rất cảm kích Hạng Hạo. Vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô có thể quen biết với người như vậy cũng là do ông trời chiếu cố.
Chỉ là… cô chắc chắn sẽ phụ lại mong đợi của Hạng Hạo, cô biết rõ sức khỏe của mình.
Khi đến bãi đỗ xe dưới chân núi, Hạng Hạo ân cần mở cửa xe che mưa cho Lưu Giai Ninh lên xe, thắt dây an toàn cho cô.
Chiếc xe lao đi, bỏ lại Hạ Thiên Tường đuổi theo phía sau.
Hạ Thiên Tường thở hổn hển, trong đôi mắt vô hồn đã bắt đầu có sức sống trở lại!
Anh không nhìn nhầm, đó là Lưu Giai Ninh, rõ ràng là Lưu Giai Ninh!
Lưu Giai Ninh còn sống!
Hạ Thiên Tường vốn định rời đi, nhưng vì muốn sửa sang, trang trí lại ngôi mộ cho hai ông bà nhà họ Lưu nên anh quay lại tìm nhân viên trong nghĩa trang.
Sau khi anh thương lượng với bọn họ về chuyện tu sửa thế nào xong thì không ngờ lại nhìn thấy Hạng Hạo và… Lưu Giai Ninh ở bãi đỗ xe!
Không phải là ảo giác, chắc chắn không thể là ảo giác được!
Hạ Thiên Tường chạy về trước bia mộ của hai ông bà, nhìn chỗ đồ cúng bày ở đó, mặc dù cũng là rượu Mao Đài, bánh ruốc và cả hoa baby nhưng rõ ràng khác với thứ của mình mua. Lưu Giai Ninh đã tới đây, thật sự là Lưu Giai Ninh!
Trái tim tê dại và chán nản của Hạ Thiên Tường được gột rửa bởi niềm vui sướng quá lớn, anh cảm thấy giờ phút này mình đã thật sự sống lại rồi.
Anh lập tức phái người đi điều tra về biển số xe của Hạng Hạo mà mình mới nhìn thấy, cuối cùng điều tra ra được chiếc xe kia dừng lại trước một căn nhà nhỏ hai tầng màu trắng ở ngoại thành.
Trời đã tối, không khí ở ngoại thành rất trong lành, còn có thể thấy cả bầu trời sao dày đặc.
Hạ Thiên Tường do dự đứng đó, hận không thể lập tức xông vào ôm chặt lấy Lưu Giai Ninh, nhưng anh lại có chút lo sợ, cô nguyện dùng cái chết để thoát khỏi anh thì liệu có tha thứ cho anh không?
Hạ Thiên Tường ấn chuông, người tới mở cửa quả nhiên là Hạng Hạo.
Hạng Hạo nhìn thấy Hạ Thiên Tường, trong lòng thầm kinh ngạc, chợt đóng cửa lại theo bản năng.