Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Hạ Thiên Tường chạy đến bệnh viện thì thấy Lưu Giai Ninh ngờ nghệch ngồi ở một góc, bóng người gầy yếu, vì gió lạnh nên môi hơi tái nhợt.
“Em về trước đi.” Hạ Thiên Tường tiến lên nói.
“Hạ Thiên Tường, dây chuyền của anh đâu?” Lưu Giai Ninh đột nhiên hỏi.
Hạ Thiên Tường ngây người, sau đó có vẻ tức giận: “Em có biết mình đã làm gì không, đã lúc này rồi còn hỏi dây chuyền cái gì chứ, Lưu Giai Ninh, sao em lại trở nên máu lạnh như thế hả!”
Lưu Giai Ninh thẫn thờ nhìn anh: “Đúng thế, tôi máu lạnh, cho nên tôi muốn ở đây đợi Kiều Mạn tỉnh lại để xem dáng vẻ đau đớn đến mức không muốn sống của cô ta.”
VietWriter
“Lưu Giai Ninh!” Hạ Thiên Tường nổi giận, không kịp suy nghĩ đã giơ tay lên tát cô.
Khuôn mặt bị tát lệch sang một bên nhưng cô vẫn không có chút biểu cảm nào, chỉ còn lại ánh mắt chết lặng. Hạ Thiên Tường cũng sửng sốt, trong suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên anh đánh cô. “Đánh xong chưa? Có muốn đánh nốt bên này không?” Lưu Giai Ninh vừa cố chấp vừa bướng bỉnh hỏi anh. “Em đúng là điên rồi!” Hạ Thiên Tường nhìn cô như vậy thì chợt thấy có chút mệt mỏi, sao người phụ nữ dịu dàng trước kia lại trở thành thế này?
Nhìn dấu tay trên mặt cô, anh chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn.
Lúc này, đèn phòng cấp cứu tắt, Kiều Mạn với khuôn mặt tái nhợt được đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt, y tá nói: “Đứa trẻ trong bụng bệnh nhân không giữ được, đợi sau khi cô ấy tỉnh lại, mọi người nhớ chú ý đến cảm xúc của cô ấy.”
Hạ Thiên Tường buông Lưu Giai Ninh ra, nói: “Bây giờ em hài lòng chưa? Có muốn đi vào xem thử không?” Sự lạnh lùng tỏa ra từ người đàn ông này khiến trái tim của Lưu Giai Ninh run rẩy.
Lưu Giai Ninh nhìn Kiều Mạn mặt không có chút huyết sắc nào, đôi mắt nhắm chặt, trong lòng không biết là bị thương hay khổ sở. “Còn không đi? Đợi Kiều Mạn tỉnh lại liều mạng với em sao?” Hạ Thiên Tường càng tỏ vẻ bực bội hơn.
“Cô ta liều mạng với tôi là có lý do, nhưng tình cảm của chúng ta thì sao?” Lưu Giai Ninh nhìn Hạ Thiên Tường một cái, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Chân Hạ Thiên Tường khẽ nhích nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo.
Đển chiều tối thì Kiều Mạn tỉnh lại, lúc thấy Hạ Thiên Tường ở bên cạnh, cô dường như hiểu ra điều gì, căm hận nói: “Em phải đòi lại công bằng cho con của mình.” "Không được” Hạ Thiên Tường không cần suy nghĩ mà khước từ.
“Hạ Thiên Tường, đây là con của anh!” Kiều Mạn trợn mắt nói. “Nếu không phải cô tìm đến cửa thì sao lại có chuyện này, Kiều Mạn, chuyện đứa nhỏ, tôi sẽ bồi thường cho cô.” Hạ Thiên Tường nói. Kiều Mạn căm hận hỏi: “Kể cả muốn anh cho em một danh phận cũng được sao?”
“Cô biết rõ là không thể mà” Hạ Thiên Tường mất kiên nhẫn nói, anh ghét nhất là đối phương không nhìn rõ thân phận của mình, động một tí là muốn danh phận.
“Có lẽ anh không biết, Kiều Bân là ba của em” Kiều Mạn nói nhỏ, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc. Hạ Thiên Tường nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi: “Tổng giám đốc của Kiều Thị?” Vào lúc Kiều Mạn cho rằng mình nắm chắc phần thắng thì người đàn ông lại nói: “Vậy thì thử xem ba cô có thể động vào tôi được hay không?
Lưu Giai Ninh về đến nhà, sau khi đóng cánh cửa lại, vẻ ngoài cố tỏ ra bình tĩnh lập tức vỡ vụn, người cô mềm nhũn ngã xuống đất, cô cắn chặt tay, chỉ sợ người đi lại bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng rên rỉ tuyệt vọng của cô.
Cô biết đã đến lúc nên đi rồi, thời gian chín năm, cuộc đời cô không thể kết thúc bị ai như thế được.
Cô lấy vali từ dưới gầm giường ra, quan sát xung quanh rồi lại lặng lẽ nhét vào, thật sự không có gì nên mang theo cả.
Nói cho cùng, chín năm nay, Hạ Thiên Tường công thành danh toại được người người tung hô, còn bản thân cô lại chẳng hề tham luyến thứ gì của anh cả.
Trái tim của anh là thứ duy nhất cô cần, nhưng bây giờ cũng không cần nữa.
Lưu Giai Ninh mặc áo lông dày nhất lên người, mang theo giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng, quay đầu nhìn lại mọi thứ một lần nữa rồi dứt khoát ra đi.