Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Gió thu Ôn Thành mang đến một cảm giác đìu hiu. Từng cơn gió cuốn theo cả những phiến lá vàng từ trên cây rụng xuống đất, phát ra tiếng kêu xào xạc.
Cố Nam Hề từ bên ngoài trở về văn phòng, thư ký trưởng liền gọi cô lại, hỏi: “Nam Hề, tiểu Phó tổng tìm em. Chị gọi điện thoại cho em, em cũng không nghe máy.”
“Lúc ra cửa, điện thoại em sắp hết pin. Chắc là sập nguồn giữa đường rồi. Em đi tìm anh ấy đây.”
Cố Nam Hề gõ cửa. Nghe thấy Phó Dĩ Diệu đáp lại, cô mới đẩy cửa đi vào.
Phó Dĩ Diệu ngồi đối diện với máy tính, thần sắc nghiêm túc, vẫy tay với cô nói: “Đến đây.”
Cố Nam Hề không hiểu gì đi đến bên cạnh anh. Lúc nhìn thấy ảnh chụp trong máy vi tính của anh thì mặt bắt đầu đỏ lên: “Đang giờ làm việc mà anh xem cái gì đấy?”
Trong màn hình máy tính của anh chính là ảnh mà họ diễn tập kết hôn.
Thấy anh nghiêm túc như thế, tưởng rằng anh đang xem văn kiện quan trọng gì.
“Thợ quay phim vừa gửi cho anh. Muốn cùng xem không?” Anh nghiêng mặt qua, hất hất cằm hỏi cô.
Cố Nam Hề liếc nhìn màn hình máy tính của Phó Dĩ Diệu. Tấm hình này chụp hai người đang đối diện với nhau, anh đang giúp cô chỉnh lại lọn tóc bị xõa ra, toàn cảnh cực kỳ hòa hợp.
Được đấy, cô cũng muốn xem.
Phó Dĩ Diệu để Cố Nam Hề ngồi trên ghế của mình. Còn anh lại đi đem một cái ghế khác tới.
Lúc đó, hiện trường chỉ có hai người bọn họ. Nhưng cảnh tượng đẹp thế này mà không có ai thưởng thức cũng đáng tiếc, thế là lại tìm một thợ quay phim đến.
Bây giờ, ảnh gửi đến đều đã được chỉnh sửa xong.
Cố Nam Hề xem tiếp mấy tấm sau đó, trên mặt liền có chút không vui “Vì sao lại chụp anh đẹp như thế? Không phải là người đó thầm mến anh chứ?”
Phó Dĩ Diệu: “Chắc là ở trong mắt em, anh đẹp một cách đặc biệt.”
Cố Nam Hề: “…”
Luận về độ tự đại thì cô thua rồi.
Có rất nhiều ảnh. Xem khoảng chừng một tiếng mới hết.
Cố Nam Hề gật gật cổ, sau đó cảm thấy một lực vừa đủ tác động trên vai mình.
Không phải nói, quá dễ chịu!
Cố Nam Hề nhắm mắt lại, bờ vai nhức mỏi dưới sự xoa bóp của anh dần dần thả lỏng.
Chỉ là một tràng rên rỉ vì thoải mái từ trong miệng cô phát ra khiến không khí cả phòng làm việc trở nên im lặng.
Dễ chịu thì dễ chịu, cô kêu lên làm gì chứ! Còn kêu mập mờ như vậy. Người không biết còn tưởng Phó Dĩ Diệu làm gì cô đấy.
Cố Nam Hề hối hận đến xanh cả ruột, miệng cô sao lại không biết điều thế chứ?
Cô bỗng dưng đứng dậy, hơi bối rối mở miệng: “Tiểu Phó tổng, em ra ngoài trước.”
Chỉ là đôi chân dài của Phó Dĩ Diệu đã giơ ra, chắn mất lối đi của cô.
Làm gì thế? Muốn kiểm tra trình độ nhảy cao của cô à?
Anh bày ra bộ dạng dù vội vẫn ung dung mà chống tay lên bàn, trầm thấp nói: “Rất dễ chịu à?”
Vì sao hai chữ thuần khiết như thế thốt ra từ trong miệng anh lại mang đậm tính sắc tình như thế chứ?
Thừa nhận hay phủ nhận đều không được.
Cố Nam Hề lùi về sau, cúi gập người xuống, cứng ngắc mở miệng: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn anh cái gì? Cảm ơn anh đã dùng sức à?”
Cô nhổ vào.
Khí tức sắc tình lập tức đập vào mặt.
Phó Dĩ Diệu nở nụ cười thật khẽ: “Sao? Câm điếc rồi à?”
Cố Nam Hề dữ dằn lườm anh một cái: “Mồm miệng không sạch sẽ như anh, còn không bằng một người câm điếc đâu.”
“Anh có chỗ nào là không sạch sẽ?”
“Tất cả!”
Phó Dĩ Diệu: “Em đúng là rất chuyên chế bá đạo.”
Cố Nam Hề hất cằm: “So sao được với anh.”
Phó Dĩ Diệu khẽ cười một tiếng, nắm lấy ngón tay cô, nhiệt độ nóng bỏng từ đầu ngón tay truyền đến rồi lan khắp cơ thể.
Nói chuyện thì cứ nói chuyện, động tay động chân làm gì chứ?
Cố Nam Hề nghĩ muốn hất tay anh ra liền thấy gương mặt đẹp trai kia đang sát đến gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Tan tầm cùng nhau đi ăn nhé?”
Nể mặt khuôn mặt này của anh.
Cố Nam Hề nói nhỏ: “Em ra ngoài thu dọn một chút.”
Từ văn phòng Phó Dĩ Diệu đi ra, Cố Nam Hề thấy ngay thứ ký trưởng đang thò đầu ra nhìn. Động tác của cô khựng lại, nghi ngờ hỏi: “Chị Văn, chị muốn tìm tiểu Phó tổng à?”
“Không biết hai người nói chuyện công việc hay chuyện cá nhân nên cũng không dám tùy tiện quấy rầy.”
Cố Nam Hề: “…”
Hình tượng Phó Dĩ Diệu công tư không phân minh đã in sâu vào lòng người như vậy sao?
Ban đêm, hai người đến nhà hàng ăn cơm còn đụng phải khách hàng nên bị kéo đến ngồi chung.
Gia đình vị khách này là tái hôn lần hai. Đối đãi với người vợ mới cưới của mình và con gái cũng tất tốt, đến uống nước còn phải thử trước nhiệt độ cho vợ.
Cố Nam Hề lần đầu tiên nhìn thấy có người còn nhõng nhẽo hơn cả bản thân, xem như cũng được mở rộng tầm mắt.
Chuyện này đem ra so sánh thì người ngày thường khá ưu việt như Phó Dĩ Diệu hình như cũng không bằng.
Cơm nước xong xuôi, Cố Nam Hề bắt đầu làm khó anh: “Phó Dĩ Diệu! Em thấy anh nên học tập vị Trần tiên sinh kia một chút.”
“Học tập cái gì? Học anh ta tái hôn hai lần à?”
Cố Nam Hề: “…”
Không thể nói chuyện phiếm chút sao?
Phó Dĩ Diệu lại liếc cô một cái: “Nếu như lúc nãy đổi thành người trước. Chính là các anh ta ở chung với vợ trước mà anh đi học anh ta. Anh sợ em sẽ cả đêm ở cục dân chính chờ mở cửa đó.”
Cố Nam Hề kinh ngạc đến trợn mắt há mồm: “Được rồi, anh không cần học tập sự ti tiện của anh ta đâu.”
Cố Nam Hề lại có chút không hiểu: “Có một người vợ tốt lại không muốn, cứ muốn tái hôn lần hai làm gì nhỉ?”
Phó Dĩ Diệu: “Sao mà anh hiểu được ý nghĩ của mấy người muốn ly hôn rồi tái hôn kia chứ?”
Ý là muốn thể hiện sự trung trinh của mình đối với tình yêu và hôn nhân chứ gì?
Đúng là người đàn ông thích thể hiện.
**
Khí hậu Ôn thành giống như tính tình phụ nữ, nói trở mặt là trở mặt.
Hôm qua vẫn nắng chói chang, nhiệt độ ổn định 30 độ trở lên. Bỗng nhiên hôm nay gió mùa về, nhiệt độ trực tiếp giảm xuống còn bảy đến tám độ.
Vốn dĩ bình thường chỉ cần mặc áo ngắn tay là được. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ phải mặc đồ dài mà còn phải kèm thêm một cái áo khoác.
Dưới kiểu thời tiết biến hóa thất thường này, trong phòng làm việc của cô cũng bắt đầu có mấy người đổ bệnh.
Mà người bình thường được nuông chiều che chở như Cố Nam Hề lại chả bị gì. Chỉ là trong văn phòng chốc chốc lại có tiếng hắt xì và tiếng ho hơi dọa người.
Bởi vì là công chúa được nuông chiều từ bé, nên trên phương diện thể chất cũng có chút yếu, bị bệnh thì cũng rất lâu khỏi.
Đã từng có lần cô bị cảm mạo dẫn tới ho, về sau thì lại bị ảnh hưởng đến phổi. Ở bệnh viện gần nửa tháng.
Sau đó, trên tầng quản lý mở hội nghị quan trọng, ra lệnh cưỡng chế nhân viên có triệu chứng sẽ nghỉ ở nhà, đợi khỏi hẳn rồi đi làm.
Chỉ là lần này tốc độ cảm cúm lây truyền rất nhanh. Hội nghị ngày thứ hai, Phó Dĩ Diệu cũng bất hạnh bị nhiễm bệnh.
Gần đây, Phó Dĩ Diệu ngày nào cũng đến nhà họ Cố ăn sáng. Nhưng hôm nay đã quá giờ bữa sáng mà vẫn chưa thấy Phó Dĩ Diệu đến, người giúp việc còn lo lắng hỏi: “Tiểu Hề! Cháu và A Diệu không phải cãi nhau rồi chứ?”
Cố Nam Hề kêu oan: “Đâu có ạ. Mà cho dù có cãi nhau thì anh ấy cũng sẽ mặt dày qua đây ăn trực bữa sáng thôi.”
“Vậy sao hôm nay còn chưa tới? Hay hôm qua làm việc đến khuya nên giờ ngủ quên rồi?”
“Sẽ không đâu. Đồng hồ sinh học của anh ấy rất chuẩn, bất kể là ngủ giờ nào đều có thể thức giấc đúng giờ.”
“Gần đây dịch cúm nghiêm trọng như thế, A Diệu sẽ không mắc phải chứ?” Người giúp việc sốt ruột nói: “Phó tiên sinh và Phó phu nhân lại không ở nhà, bệnh rồi cũng chỉ sợ là không ai phát hiện.”
Bữa sáng trong miệng Cố Nam Hề bỗng nhiên giống như sáp nến, cô bỏ dở bữa sáng, nói: “Cháu đi xem anh ấy một chút.”
Chẳng lẽ bị cảm thật?
Dịch cúm lần này hình như là bắt nguồn từ tầng làm việc tổng giám đốc, rồi dần dần lan đến các bộ phận khác.
Cố Nam Hề đến Phó gia. Thấy dưới lầu yên lặng nên đi thẳng lên tầng đến phòng Phó Dĩ Diệu.
Đầu tiên, cô gõ cửa mấy cái. Không thấy ai đáp lại, cô liền xoay tay nắm cửa.
Không khóa.
Cô đẩy cửa đi vào. Gian phòng u ám có thể mờ mờ thấy được bóng dáng người nằm trên giường.
Cố Nam Hề thấy giọng hỏi: “Phó Dĩ Diệu.”
Không phản ứng.
Trong lòng cô bắt đầu có chút lo lắng. Trừ khi là sinh bệnh, nếu không đối với tính cảnh giác của anh thì không thể không có chút phản ứng nào được.
Cô đẩy đẩy bả vai anh, ghé vào lỗ tai anh nói: “Phó Dĩ Diệu, anh có phải không thoải mái không?”
Phó Dĩ Diệu bây giờ mới có chút phản ứng, giọng nói khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
Anh còn hỏi mấy giờ à?” Anh không thoải mái chỗ nào?”
Phó Dĩ Diệu đưa tay lên đè trên đầu, ý thức dường như thanh tỉnh một chút.
Cuống họng ngứa ngáy, mũi nghẹt nghẹt.
Rõ ràng là triệu chứng của bệnh cảm.
Nhìn Cố Nam Hề ở gần trong gang tấc, Phó Dĩ Diệu lập tức che mũi và miệng của mình, nói: “Tiểu Hề, hình như anh bị cảm rồi. Em đi ra ngoài trước đi.”
“Ừ.”
Đợi Phó Dĩ Diệu mặc quần áo tử tế đi ra, vẫn là tiểu Phó tổng cẩn thận tỉ mỉ như trước kia.
Cảm mạo tuyệt đối không thể mang đến bất cứ ảnh hưởng gì đến hình tượng của anh, ngoại trừ cái khẩu trang kia.
“Tiểu Hề! Em nói với dì một tiếng. Mấy ngày tới anh sẽ không đến ăn sáng nhưng bảo dì chuẩn bị cơm trưa cho anh, anh mang đến văn phòng ăn.” Vì đeo khẩu trang nên giọng anh có chút buồn bực, cộng với khàn khàn lộ rõ bản thân đang bị bệnh.
Cố Nam Hề cau mày: “Anh còn muốn đi làm à?”
Phó Dĩ Diệu định nói chuyện, cuống họng đột nhiên ngứa ngáy, nhịn không được ho vài tiếng.
“Anh xem anh đi, như vậy rồi còn muốn đi làm? Anh là chuẩn bị đi đầu độc người khác à?” Cố Nam Hề tức đến thở phì phò nói.
“Trong tay còn dự án thu mua rất quan trọng. Kéo dài một ngày thì có khả năng sẽ xảy ra biến cố.”
Cố Nam Hề: “Thất bại thì thôi, cũng đâu có thể quan trọng hơn sức khỏe được? Cùng lắm là em một năm không mua quần áo, trang sức, túi xách là được chứ gì.”
“Chỉ sợ cũng không đủ.”
“Vậy ba năm? Hay năm năm cũng được? Anh cũng không thể yêu cầu em mười năm không mua đồ chứ?”
Phó Dĩ Diệu xoa xoa đầu cô: “Tiểu công chúa của anh không cần tự làm khổ mình như thế. Được rồi, anh đi đây.”
Cố Nam Hề nắm chặt lấy ống tay áo anh, đôi mắt trong veo như ngậm lấy cả vạn lời trong đó.
Phó Dĩ Diệu trầm ngâm nói: “Em đang nghĩ anh đang bị cảm không dám hôn em chứ gì?”
Cố Nam Hề đỏ mặt: “Em nào có nghĩ như vậy.”
“Được rồi! Là anh nghĩ như vậy, cho nên đừng có làm mấy hàng động đòi hôn thế này nhé.”
Anh mới đòi hôn ấy.
**
Vì Phó Dĩ Diệu bất cẩn nên chưa đến một ngày, triệu chứng đã trở nặng.
Sốt đến 38.5 độ, giọng khàn đến nghe không rõ lời.
Bác sĩ gia đình truyền dịch Phó Dĩ Diệu, dặn dò: “Tình huống của cậu rất nghiêm trọng. Tốt nhất mấy ngày nay hãy ở nhà tĩnh dưỡng, mỗi ngày tôi đều đến truyền dịch cho cậu.”
Cố Nam Hề dữ dằn nhìn anh: “Nghe thấy chưa?”
Thế nhưng nghĩ đến việc Phó Dĩ Diệu kiếm được nhiều tiền như thế lại hầu như đều là tiêu trên người cô. Cô lại có chút đau lòng.
Bản thân anh căn bản cũng chẳng có đam mê tiêu tiền gì, kiếm tiền nhiều như vậy làm gì?
Đợi bác sĩ đi rồi, Cố Nam Hề mới nghiêm nghị nói: “Ngày mai, anh không được đi làm. Không chỉ mai, mà tối thiểu phải ở nhà tĩnh dưỡng ba ngày.”
Phó Dĩ Diệu khẽ gật đầu. Lúc này lại rất nghe lời liền khiến cơn giận của cô dần lui xuống.
Cô còn nói thêm: “Em bảo dì nấu chút cháo loãng cho anh.”
Phó Dĩ Diệu lấy điện thoại, mở mục ghi nhớ ra gõ chữ.
[Em về đi, tránh lây sang cho em.]
Cố Nam Hề: “Anh như vậy sao em yên tâm để anh một mình được?”
[Nếu không bảo dì qua đây.]
“Á à! Thì ra so với em, anh lại muốn được dì chăm sóc hơn chứ gì.” Cố Nam Hề nhìn anh chằm chằm.
Phó Dĩ Diệu cười nhẹ, lại nhìn vào di động rồi gõ một hàng chữ.
[Ba ngày sau, tùy em chăm sóc anh kiểu gì cũng được.]
Cố Nam Hề: “…”
Chơi chữ cái gì thế? Câu nói này làm cô có thể hiểu được mười nghĩa khác nhau đấy! Anh có tin không?
[Em với anh có phúc cùng hưởng là được, không cần thiết phải chung hoạn nạn đâu.]
Cố Nam Hề nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em mới không phải là kiểu người đấy.”
[Được rồi! Nói thật với em cũng được. Là anh ghét bỏ em tay chân vụng về, sợ làm bệnh tình của anh ngày nặng thêm.]
Hai má của Cố Nam Hề bây giờ đã phồng lên giống như cá nóc, cô tất nhiên là biết Phó Dĩ Diệu nói đùa. Thế nhưng cô chân tay vụng về là thật, chỉ có người khác chăm sóc cô, chứ cô làm gì có bản lĩnh đi chăm sóc người khác.
Về đến nhà, dì giúp việc đã nấu xong cháo, đang chuẩn bị cho vào bình giữ nhiệt.
Cố Nam Hề nói: “Dì à! Với tình trạng bây giờ của Phó Dĩ Diệu, con nên chăm sóc anh ấy thế nào ạ?”
Dì giúp việc cười nói: “Cháu vẫn nên thôi đi.”
Cố Nam Hề không vui nhíu mày: “Dì cũng thấy là cháu sẽ khiến cho bệnh tình anh ấy nặng thêm à?”
“Cũng không phải, chỉ là sức đề kháng của cháu khá kém. Lần này, dịch cúm lại nặng đến thế. A Diệu đã bệnh rồi, cháu cũng không thể lại bị nhiễm bệnh được. Nếu không, dì làm sao ăn nói với cha mẹ hai đứa bây giờ?”
“Nhưng mà cháu muốn chăm sóc anh ấy.”
Sau khi Cố Nam Hề nói ra miệng, có chút không tự nhiên mà đỏ mặt.
Nhưng đây chính xác là suy nghĩ từ sâu trong trái tim cô.
Phó gia lớn như thế, chỉ có một mình Phó Dĩ Diệu đang bệnh ở. Nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Động tác trên tay dì giúp việc hơi khựng lại. Con bé đã nói như thế, chắc là có ngăn cũng không được, bèn nói: “Cảm mạo thôi mà! Cũng không phải vấn đề lớn. Cho cậu ấy uống nhiều nước ấm để ra mồ hôi, xong rồi thì thay quần áo.”
Cố Nam Hề: “Cũng không phải khó mà.”
Dì giúp việc: “Đúng là không khó.”
Nhưng tiểu công chúa được nuông chiều từ bé chưa từng làm qua việc hầu hạ ai bao giờ.
Phó Dĩ Diệu truyền được một lúc đã cạn đến đáy bình liền muốn rút kim ra. Da đầu Cố Nam Hề tê dại, cô chỉ mới bị tiêm, chứ chưa bao giờ tự mình rút kim. Nghĩ đến giờ phải động thủ nên hơi run rẩy.
Chăm sóc bệnh nhân còn có cửa khó thế này nữa, đúng là không đơn giản.
Nào biết được Cố Nam Hề mới đưa tay lên, Phó Dĩ Diệu đã tự mình động chủ động rút ra.
Cố Nam Hề vội vàng hấp tấp kêu lên: “Đợi…đợi đã. Hay là vẫn để em làm đi, anh một tay không tiện.”
Phó Dĩ Diệu hơi nhướng mắt, ánh mắt trầm tính truyền đến sự không đồng ý, giống như lo rằng cô sẽ làm cho kim đâm xuống càng sâu.
Cố Nam Hề bị loại xem thường này làm cho khó chịu: “Em biết thế nào là cắm vào, thế nào là rút ra.
Phó Dĩ Diệu nhếch nhếch khóe môi như cười như không nhìn cô.
Cố Nam Hề lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, giống như không cẩn thận mở ra link phim bậy bạ???
Cái quỷ gì vậy??
Phó Dĩ Diệu dùng cái giọng khàn khàn đến nghe không rõ chữ nói: “Thì ra em không thầy cũng tự hiểu. Anh không biết. Lần sau dạy anh nhá.”
Anh giả vờ thuần khiết cái gì?!
Lại bị tức đến muốn khóc.
Bệnh của Phó Dĩ Diệu ba ngày sau liền khỏi. Lúc Cố Nam Hề bê bữa sáng đến, anh đã áo mũ chỉnh tề.
Phó Dĩ Diệu: “Đưa cho anh, chúng ta xuống tầng cùng ăn.”
“Anh khỏe rồi à?”
“Ừm, có thể hôn em rồi.”
Trong đầu cả ngày đều là mấy thứ không đứng đắn.
Phó Dĩ Diệu ngoắc ngoắc tay với Cố Nam Hề, cô lại đứng im một chỗ không nhúc nhích, “Anh là đang gọi chó à?”
“Vậy để gọi thỏ trắng nhỏ thì phải dùng thế tay nào?”
Cố Nam Hề giận đế thở phì phò nói: “Anh im miệng! Em không muốn nghe cái tên này từ miệng anh một lần nào nữa.”
“Dùng cái tên đáng yêu để gọi em không phải là đúng rồi à?”
Đôi chân thon dài kia bước lại gần cô mấy bước, người đã đứng ở trước mặt cô rồi: “Hôn ở trong phòng này hình như còn thích hợp hơn đấy.”
“Anh nói cái gì?” Cố Nam Hề trợn tròn mắt.
Phó Dĩ Diệu cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Anh nói anh nhịn ba ngày rồi. Bây giờ, không thể chờ nổi mà muốn hôn em.”
Cố Nam Hề che miệng lại, trong đôi mắt đen láy tràn ngập ý cảnh cáo.
Phó Dĩ Diệu cười khẽ nói: “Anh không ngại việc em chưa đánh răng.”
“Anh mới chưa đánh răng ý, em đánh rồi.”
“Anh cũng đánh rồi, trùng hợp thật đấy.”
Phó Dĩ Diệu nắm lấy ngón tay cô nhẹ nhàng kéo ra, Cố Nam Hề vểnh vểnh môi.
Cái gì với? Mới sáng ra đã đưa mình đến cửa cho anh hôn?
Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô giống như bảo cái vẻ trung trinh liệt nữ thà chết chứ không chịu nhục này của cô là làm trò.
Anh mới làm trò! Cả nhà anh…
Không được, không thể đem cha mẹ nuôi ra nói được.
Phó Dĩ Diệu: “Anh khỏe rồi, virus sẽ không truyền được qua em đâu.”
Không phải…là…cô không phải như anh nghĩ nha. Cô không để anh hôn là sợ bị nhiễm virus à? Là không muốn cùng anh làm mấy chuyện xấu hổ ở chỗ này thôi.
Phó Dĩ Diệu hình như cũng không thèm để ý thái độ kháng cự của cô, anh chậm rãi cúi thấp đầu. Đầu tiên là hôn nhẹ má cô, sau đó là trán, rồi tai, sau đó còn có xu thế dời xuống.
Cái hành động sắc tình này là gì thế?
Cố Nam Hề cuối cùng vẫn là không thể nhịn được nữa nói: “Anh hôn môi thì cứ hôn môi, đừng có có ý xấu với những chỗ khác chứ.”
Phó Dĩ Diệu cười nói: “Em biết anh đối với bộ phận nào nổi lên tà tâm à?”
A a a! Cô quanh năm suốt tháng sống dưới sự bổ não của Dư Mạn Mạn, vậy mà còn chẳng thể dâm bằng Phó Dĩ Diệu
“Tự anh biết rõ.” Cố Nam Hề trấn định nhíu mày.
Phó Dĩ Diệu nhìn thoáng qua, trong ánh mắt còn mang theo chút ranh mãnh.
“Anh còn chưa nhìn qua, không biết lớn nhỏ thế nào.” Giọng nói của Phó Dĩ Diệu có chút hờ hững.
Có ý gì? Chẳng lẽ còn trông đợi cô cởi áo chứng minh à? Mơ đi.
Cố Nam Hề: “Anh muốn ăn tát thì cứ nói thẳng.”
“Không muốn ăn tát.” Phó Dĩ Diệu dừng một chút, “Muốn ăn em.”
Sau đó mọi lời nói được nhốt lại trong sự giao hòa của môi và lưỡi.
Cẩu nam nhân này vẫn như trước đây, hoàn toàn khiến người ta trầm luân.
**
Phó Dĩ Diệu khỏi bệnh rồi, lại khôi phục trạng thái chiến đấu. Dời xuống công việc của ba ngày, bây giờ anh phải bù lại.
Mà Cố Nam Hề cũng có tin vui của bản thân.
Chính là có người tìm cô nhờ thiết kế trang sức đính hôn!
Bên A là một người chị em cây khế trong vòng bạn bè. Đeo bám mấy năm, cuối cùng cũng khiến đằng trai đồng ý kết hôn.
Thật ra, mọi người đều hiểu rõ tình trạng của bọn họ. Thế nhưng người chị em này vẫn khoác lác một đống trước mặt Cố Nam Hề rằng nhà trai yêu thương chiều chuộng cô ta như thế này như thế kia.
Cô ta là khách nên Cố Nam Hề vẫn kiên nhẫn ngồi nghe.
Lúc sau mới hỏi cô ta có yêu cầu gì, ví như kiểu dáng, phong cách gì.
Cô ta bảo cô cứ tự do phát huy.
Cô thật sự không thích bốn chữ “tự do phát huy” này chút nào. Không có yêu cầu cụ thể, đến lúc xảy ra chuyện gì cũng khó giải quyết.
Dư Mạn Mạn nghe được chuyện này tức giận nói: “Sao cậu lại nhận mối làm ăn này?”
“Đó là niềm đam mê của mình, còn có thể kiếm tiền. Sao lại không nhận?” Cố Nam Hề thẳng thắn nói.
“Là nhà họ Phó lụi bại hay là nhà cậu không ổn rồi? Cậu cần gì phải nhận mối làm ăn mà bị người khác không tôn trọng này? Đừng nói là cậu không thấy cô ta cố ý khoe khoang đó chứ? Để công chúa đệ nhất Ôn Thành thiết kế trang sức cho cô ta. Đây đúng là chuyện đáng để đem ra khoe ba đời đấy.”
“Vậy mình sẽ làm miễn phí cho cậu một bộ. Đến khi cô ta khoe thì cậu đem ra đè đầu cô ta được không?”
“Sao cậu lại làm như không có gì thế?”
Cố Nam Hề khó hiểu nhìn cô bạn: “Cũng đâu phải chuyện lớn gì, sao cậu tức giận thế?”
“Còn không phải lo người ta làm khó cậu à?”
“Cậu cũng nói rồi đó. Nhà họ Phó không ngã, Cố gia cũng vững vàng ngồi đó, ai dám cố ý làm khó xử mình? Nếu như cô ta cố ý gây chuyện, chồng mình có thể làm cho giấc mộng đính hôn của cô ta ngâm nước nóng luôn. Cậu tin không?”
Dư Mạn Mạn máy móc gật đầu: “Tin.”
Chồng cậu chính là người uy vũ nhất trong lịch sử được chưa.
“Được rồi, tiếp theo mình phải dốc lòng làm việc, vậy nên cậu đi tìm người khác chơi đi.”
Nói đến người khác Cố Nam Hề lại nhớ đến Thiệu Văn Dật, trên trán lại viết hai chữ bát quái lớn: “Vậy và Thiệu Văn Dật sao rồi?”
Dư Mạn Mạn nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Lúc trước, mình nghe được tin đồn anh ta toàn cùng với mấy em hot girl mạng yêu đương, lại cùng người mẫu nào đó chia tay, là tên tra nam đệ nhất Ôn Thành. Giờ gặp mặt rồi lại cảm thấy tin đồn đúng là không thể tin.”
“ Oa nha, hình như đánh giá của Dư đại tiểu thư với anh ta cũng không tệ nha.”
“Anh ta nói chuyện rất hài hước, ăn nói cũng lễ độ, cũng không có kém như tin đồn.”
“À, thì ra là xuất phát điểm thấp nên bây giờ hạng mục thêm điểm cũng nhiều hơn rồi.”
Hình như là vậy.” Dư Mạn Mạn nhịn không được cười cười.
“Thiệu Văn Dật làm bạn thì không có gì để chê, cực kỳ nhiệt tình, chỉ là mắt nhìn tìm bạn gái cũng nên học Phó Dĩ Diệu một chút.”
“Cậu như vậy là đang trần trụi khen bản thân mình tốt à?”
“Cậu có ý kiến khác?”
“Tiểu Phó tổng sẽ không cho phép mình có ý kiến khác đâu.”
Cố Nam Hề cười cười, nói tiếp: “Nhưng mà lần này hình như Văn Dật có chút nghĩ thông rồi.”
Dư Mạn Mạn nhắc lại: “Chuyện bọn mình bây giờ cũng chưa ra gì cả, mà anh ấy cũng không được hoan nghênh lắm. Nhà họ Dư từ trên xuống dưới không ai thích anh ấy. Đến cái máy đốt tiền như anh hai mình cũng còn kỳ thị anh ấy đấy.”
“Anh hai cậu thì tốt lắm à? Trừ việc tranh đồ trang sức với mình thì chính là cùng Văn Dật đoạt xe sang. Bạn gái thì không có, giành mấy thứ này làm gì?”
Cố Nam Hề nháy mắt ra hiệu với Dư Mạn Mạn: “Hay là cậu đi dò xét thử xem anh hai cậu có phải là gay không?”
Dư Mạn Mạn: “Mình nhớ không nhầm là trước đây cậu cũng dùng câu này để nghi ngờ anh trai Phó nhà cậu.”
“Nghi ngờ cái gì?”
Cố Nam Hề hơi cứng người, sao lại đến đúng lúc thế?
Phó Dĩ Diệu âu phục thẳng thớm. Cho dù một ngày đã trôi qua, vẫn không nhìn thấy vết gấp nào trên quần áo anh.
Phó Dĩ Diệu: “Nghi ngờ anh là gay?”
Dư Mạn Mạn thở ra một hơi, cỏ đầu tường nói ngã là ngã: “Là Hề Hề nói.”
Cố Nam Hề nghiến răng nghiến lợi nói: “Dư Tiểu Mạn, cậu muốn chết à?”
“Tiểu Phó tổng! Tôi đi trước đây. Hai người cứ từ từ giao lưu nhá.”
Giao lưu em gái nhà cậu!
Phó Dĩ Diệu đi đến bên cạnh Cố Nam Hề rồi ngồi xuống, hờ hững nói: “Anh là gay à?”
Cố Nam Hề cúi thấp đầu, sợ hãi trả lời: “Không! Anh thẳng! Thẳng tắp luôn.”
Phó Dĩ Diệu: “Không! Có lẽ anh biểu hiện vẫn chưa đủ nên mới khiến em có ý nghi ngờ.”
“Không, anh biểu hiện cực kỳ tốt. Em không có ý nghi ngờ anh. Lúc trước là em tuổi nhỏ vô tri, bây giờ em sao có thể nghĩ như vậy được?”
Cố Nam Hề liều lên, đến bản thân mình lúc trước cũng lôi ra mắng.
“Ngẩng đầu.”
Cố Nam hề giống như động vật nhỏ sợ sệt, chầm chậm ngẩng đầu lên: “Nhìn ánh mắt chân thành của em này.”
Phó Dĩ Diệu xì khẽ một tiếng: “Tất cả đều là ngụy biện.”
Cố Nam Hề vươn tay túm lấy ống tay áo của anh, con ngươi đen nhánh tỏ vẻ đáng thương bất lực, “Anh trai Phó.”
“Anh thật sự phải chỉnh lại em để em biết thế nào mới thật sự là thẳng tắp.”
110! Ở đây có lưu manh đùa bỡn. Nhanh đến bắt người!