Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Ngồi trên máy bay trở về Ôn Thành, cả người Cố Nam Hề rất khó chịu. Đem vẻ mặt ba phần suy yếu, bảy phần suy nhược diễn cực kỳ nhuần nhuyễn.
Dù sao Phó Dĩ Diệu cũng biết cô đến kỳ, căn bản sẽ không lí giải cô đang diễn hay không đâu.
Ngày hôm qua xem như Y Gia Nguyệt còn có lương tâm làm một chuyện tốt, không để cô và Phó Dĩ Diệu ngủ cùng một phòng. Nếu không sẽ rất ngượng ngùng đó.
Bây giờ cô chỉ mong thời gian ngừng lại để xóa đi chút ngượng ngùng còn sót lại.
Phó Dĩ Diệu biết tình trạng bây giờ của Cố Nam Hề như thế nào, nhưng mà Tiêu Mặc thì không.
Thấy Cố Nam Hề cứ uể oải không có tinh thần, còn có lòng tốt mà nói: “Có phải Cố tiểu thư cảm thấy buồn chán không? Hay là tôi chơi trò chơi với cô nhé?”
Cố Nam Hề cảm động đến rơi nước mắt, vẫn là Tiêu Mặc còn có tình người.
Nhưng nhìn qua sắc mặt không rõ cảm xúc gì kia của Phó Dĩ Diệu, trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái: “Cảm ơn anh Tiêu. Lúc cuộc đời em nhàm chán nhất đã cùng em giải khuây. Nhưng bây giờ em không muốn chơi.”
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng cười nhạo, tất nhiên là đến từ vị trí của Phó Dĩ Diệu.
Sắc mặt Cố Nam Hề có chút mất bình tĩnh nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại.
Thấy cô có phản ứng không bình thường như vậy. Ánh mắt Tiêu Mặc lại chuyển qua Phó Dĩ Diệu, mấy lần muốn nói lại thôi. Nhưng sau cùng vẫn gom hết can đảm mà mở miệng: “Ông chủ! Có cần thông báo cho bác sĩ đến sân bay đợi lệnh không ạ”
Phó Dĩ Diệu nhướng mày, bình tĩnh nói: “Bệnh công chúa, cậu biết bác sĩ nào chữa được sao?”
Tiêu Mặc: “…”
Cố Nam Hề: “…”
Tuy rằng cô có diễn một chút nhưng mà chuyện bà dì đến là thật. Chảy nhiều máu như thế còn có thể là giả à?
Có thể nói mấy câu dễ nghe không hả?
Tiêu Mặc yên lặng một lúc, lại nhỏ giọng nói: “Cố tiểu thư có muốn ăn hay uống thứ gì đó không? Tôi đi lấy cho cô.”
“Được nha! em muốn uống coca lạnh.”
Tiêu mặc đồng ý, lại rất biết điều mà hỏi Phó Dĩ Diệu: “Ông chủ, ngài thì sao ạ?”
“Nước ấm.”
Thật dưỡng sinh.
Tiêu Mặc thầm nghĩ.
Vì thế anh đi lấy nước uống cho hai vị tổ tông này.
Không gian rộng lớn trong khoang hạng nhất lập tức lâm vào yên tĩnh. Tính cách Cố Nam Hề không chịu ngồi yên, không khí yên lặng như thế khiến cô cảm thấy như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than.
Cô liếc trộm Phó Dĩ Diệu, chỉ thấy anh nhắm mắt, bộ dáng bình thản ung dung.
Từ đầu đến cuối như chỉ có một mình cô suy đi tính lại.
Lại nói, tuổi tác tăng lên, chuyện nên chú ý giữa hai người ngày càng nhiều, ví dụ như chuyện nam nữ thân mật. Cuối cùng, cũng không thể có những ngày chung sống vô âu vô lo như trước đây.
Điều này ít nhiều khiến Cố Nam Hề có chút cảm khái.
Cô đến tháng tuy không đau đớn chết đi sống lại như người khác nhưng cũng có chút không thoải mái. Dứt khoát giả làm người câm, ngồi yên một góc.
Tiêu Mặc trở về thấy hai người ngồi hai góc, trong lòng cảm thấy cực kỳ không ổn.
Đây là cãi nhau thật rồi à?
Tiêu Mặc do dự mấy lần, vẫn là đem nước ấm đến cho ông chủ của anh trước.
Phó Dĩ Diệu mở hé mắt, nhàn nhạt nói: “Đưa nước ấm cho cô ấy, còn coca thì cậu tự uống đi.”
Tiêu Mặc: “…”
Anh không uống đồ có ga.
Cố Nam Hề nghe xong lỗ tai ửng đỏ, xem như biết nguyên nhân vì sao Phó Dĩ Diệu bảo lấy nước ấm.
Là cho cô.
Cố Nam Hề cũng không coi trọng quá trình bảo dưỡng thân thể trong kỳ kinh nguyệt. Đây chính là ỷ vào tuổi trẻ mà làm liều.
Cho nên người đàn ông như Phó Dĩ Diệu tự nhiên trở nên dịu dàng như thế khiến cô có chút bất ngờ.
Tiêu Mặc đưa nước ấm cho Cố Nam Hề, nhỏ giọng nói: “Có cần không?”
Anh ta và Cố Nam Hề có chung đụng mấy lần, ít nhiều cũng hiểu một chút tính cách của cô. Loại đồ uống như nước ấm chắc chắn là nằm trong danh sách bị ghét của cô.
“Ừm, được.” Cố Nam Hề ngoan ngoãn lên tiếng.
Trên mặt Tiểu Mặc bây giờ chính là giật mình hoảng hốt. Thay tính đổi nết rồi à?
Cố Nam Hề thấy bộ dạng này của Tiêu Mặc, cười nhạt: “Coca phải uống hết đó, đừng lãng phí.”
Tiêu Mặc đột nhiên có cảm giác giống như gặp phải ảo giác.
Tay cầm cái ly, khóc không ra nước mắt nhìn Cố Nam Hề. Giống như đang trưng cầu ý kiến có thể không uống được không?
Cô buồn bực: “Vì sao đồ uống tốt như thế lại không thích?”
“Ông chủ cũng không uống mà.” Tiêu Mặc nói thầm.
“Chẳng lẽ-“ Cố Nam Hề như bừng tỉnh, kịp thời nuốt xuống hai chữ “sát tinh”.
Tiêu Mặc hoang mang hỏi: “Chẳng lẽ cái gì?”
Cố Nam Hề bưng ly nước ấm lên uống, che giấu vẻ mặt lúng túng của mình. Tên Tiêu Mặc này rõ ràng trong công việc rất thông minh lanh lợi, sao mấy chuyện bình thường này lại dốt đặc cán mai như vậy chứ?
Tiêu Mặc nhịn không được mà quay qua nhìn Phó Dĩ Diệu. Phó Dĩ Diệu mở mắt, ánh mắt âm u đến đáng sợ. Anh ta lập tức sợ hãi mà xụ mặt xuống, đem sự tò mò nuốt vào trong bụng.
Dọa chết người rồi.
Cố Nam Hề cười trộm. Phó Dĩ Diệu lại lạnh lùng đảo mắt qua. Cô lập tức giống như cô học trò nhỏ lén lút làm việc riêng trong giờ học bị thầy giáo bắt được, chân tay luống cuống.
Theo bản năng uống một hớp nước lớn.
Sau đó—
Bị sặc.
Trong mắt Phó Dĩ Diệu chợt lóe lên tia cười nhạo.
Cặn bã.
Không biết thương cảm cho người ta gì cả.
Yên lặng rơi lệ ~ing.
**
Nhớ mấy lần trước, cô đã từ chối Dư Mạn Mạn mấy lần. Trong thâm tâm dâng lên cảm giác tội lỗi.
Vì thế sau khi thu dọn bàn làm việc xong, cô vui vẻ mà gọi cho Dư Mạn Mạn hẹn cùng nhau đi ăn.
Trên đường đi cô ghé qua một tiệm quần áo thay bộ đồ làm việc trên người.
Cô đến sớm hơn Dư Mạn Mạn. Giữa hai người từ lâu đã không còn tồn tại hai chữ khách khí nữa rồi, cho nên cô đến trước nên đã xem thực đơn và gọi món luôn.
Gần đây mặc kệ là trí óc hay thể lực đều đã vượt qua giới hạn cả cô nên quá trình trao đổi chất cũng thật sự diễn ra rất nhanh.
Lúc Dư Mạn Mạn đến còn vênh mặt nói: “Còn không mau đi phục vụ ba ba”.
Cố Nam Hề đột nhiên đứng dậy, nói với người ở phía sau: “Cha! Sao cha lại đến đây?”
Dư Mạn Mạn lúc nãy còn hống hách bây giờ đã xẹp xuống như quả bóng xì hơi, sắc mặt hơi cứng. Tuy không tin trùng hợp như vậy nhưng vẫn nhìn lướt qua.
Trống không.
Cố Nam Hề ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Dư Mạn Mạn tức giận hừ một tiếng: “Cố Nam Hề! Cậu được lắm, dám chơi mình?”
“Là cậu chơi tớ hay tớ chơi cậu đây? Cha ruột của mình là Cố Chi Sầm, cha nuôi là Phó Bách Nghiệp. Cậu muốn làm người cha nào của tớ đây?” Cố Nam Hề cười nói.
“Được, không trêu cậu nữa.”
Dư Mạn Mạn tức giận ngồi xuống.
“Biết là gần đây bỏ bê cậu nên bữa nay tớ mời. Muốn gì tớ cũng cho cậu hết, được chưa hả chị em tốt?”
“Cái này còn được.” Dư Mạn Mạn vốn dĩ không phải tức giận thật sự. Sắc mặt lập tức hòa hoãn lại, thuận miệng nói: “Tớ cho rằng lần này cậu đến Phó thị chỉ là trải nghiệm cuộc sống. Ai ngờ tiên nữ thật sự hạ phàm rồi, làm cái gì chứ? Bận suốt này không thấy mặt mũi đâu.”
“Đừng nói nữa. Bận thì không nói. Lần trước đi công tác, bọn tớ còn giận nhau căng thẳng nữa kìa, bây giờ còn chưa làm hòa đâu.”
“Có chuyện gì? Kể đi xem nào?”
“Cái tướng hóng chuyện này của cậu, sao không đi làm paparazzi đi?”
“Cái nghề đó vất vả lắm. Người ta là thiên kim đại tiểu thư, mười ngón tay không dính nước xuân, chịu khổ không được.”
Cố Nam Hề lại đem chuyện lần đó kể lại một lượt cho Dư Mạn Mạn nghe. Nghe xong thì Dư Mạn Mạn cười nắc nẻ.
“Không phải cậu nói Phó Dĩ Diệu bị lãnh cảm sao? Còn thổi phồng anh ta trên phương diện này như vậy?”
“Còn ở trước mặt anh ta bị Ngu phu nhân kia bày cách làm nở ngực? Cười chết mình rồi?
“Nhưng may cho cậu đến kỳ đó. Nếu không cứ diễn kịch trước mặt Ngu phu nhân kia, hai người lại phải ở cùng một phòng, không biết còn làm ra trò cười gì nữa.”
Cố Nam Hề nhìn bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của Dư Mạn Mạn, vừa xấu hổ vừa bực: “Mình dễ dãi như thế sao? Cậu còn cười tớ. Cậu không yêu tớ nữa sao?”
“Yêu chứ, yêu chứ. Nhưng mà thật sự buồn cười quá!”
“Mấy ngày nay mình đều tận lực tránh anh ấy. Còn tìm cớ để đi làm và tan làm không đi chung, chính là không muốn gắn mấy chữ thiểu năng trí tuệ ở trên đầu đi đi đi lại trước mặt anh ấy.”
“Cậu đây là tự lừa mình dối người.”
“Cắn cậu bây giờ.”
“Nhưng mà mình cảm thấy cậu không cần để ý đến suy nghĩ của anh ta. Rốt cuộc Phó Dĩ Diệu cũng chướng mắt cậu, cậu lo cái gì?”
Cố Nam Hề phồng mang phồng má, hung hăng trừng mắt liếc Dư Mạn Mạn.
Sự thật là sự thật nhưng cô ấy chả kiêng nể gì mà nói ra. Cô không cần thể diện sao?
Dư Mạn Mạn còn tàn nhẫn mà thêm một câu: “Hơn nữa lấy chỉ số thông minh của anh ta mà nói. Trong mắt anh ta thì cậu và người thiểu năng trí tuệ cũng giống nhau thôi.”
“Dư Mạn Mạn! Còn có muốn làm bạn tiếp nữa không hả? Lúc trước cậu dùng máy tính của mình xem truyện bậy bạ, mình còn chưa tính sổ với cậu đâu.”
“Mình giải thích một chút. Đó cũng không phải truyện bậy bạ gì mà là cảnh giới cao nhất của sự hòa quyện mà thôi.”
Cố Nam Hề: “Lời này từ trong miệng một người không có kinh nghiệm trực chiến nói ra, không sợ chê cười sao.”
Dư Mạn Mạn: “…”
Xem thường ai đấy? Gà què mổ nhau à.
“Đúng rồi! Vừa hay mình có việc muốn nhờ cậu giúp.”
“Nói đi. Giúp được mình còn từ chối cậu sao?” Cố Nam Hề hào phóng nói.
“Có thể giúp mình kiếm hai tấm vé vào cửa của buổi biểu diễn không?”
Cố Nam Hề buồn bực: “Không phải chứ. Đại tiểu thư quan hệ rộng như cậu đến hai tấm vé vào cửa cũng không kiếm được á? Ai mà máu mặt vậy? Khiến cậu giành không được?”
“Fine. Là mình thất sách. Không ngờ vé vào cửa lần này lại hiếm như vậy. Bổn tiểu thư tuy rằng nhiều tiền nhưng không muốn tiếp tay cho bọn hoàng ngưu. Lần này là do Phó thị chịu trách nhiệm tổ chức. Bây giờ cậu đã là trợ lý tư nhân của Phó Dĩ Diệu, chắc là có cách mà.”
“Để mình hỏi giúp cậu một chút.”
Tuy rằng Phó Dĩ Diệu là lối tắt nhanh nhất nhưng xét biểu hiện lần trước của mình, cô tạm thời không muốn xuất hiện trước mặt anh. Vì thể chỉ có thể đi hỏi Tiêu Mặc. Dù sao chuyện của tập đoàn Phó thị, chẳng có việc gì anh ta không biết.
Bây giờ Tiêu Mặc đang đi xã giao bên ngoài với Phó Dĩ Diệu. Nhận được tin nhắn của Cố Nam Hề, anh ta nhìn Phó Dĩ Diệu đã hơi say, vẫn là không giấu anh, truyền đạt đúng ý Cố Nam Hề cho anh nghe.
Phó Dĩ Diệu nới lỏng cà vạt, giọng nói có chút ngà ngà say: “Bảo cô ấy đến đây lấy.”
Tiêu Mặc ngầm hiểu, nói cho Cố Nam hề biết vé vào cửa đã sớm hết sạch, trên tay anh ta cũng không có. Nhưng anh ta biết có người có. Nếu thật sự muốn, có thể đi hỏi Phó Dĩ Diệu xem xem.
Cố Nam Hề nhận được tin nhắn, mặt mày ủ dột. Cô chính là không muốn đi hỏi Phó Dĩ Diệu mới đi hỏi anh ta. Kết quả đi một vòng vẫn phải gặp Phó Dĩ Diệu.
Dư Mạn Mạn mong đợi mà nhìn Cố Nam Hề, Cố Nam Hề suy nghĩ vài giây, hỏi: “Nhất định phải có à?”
“Đây là sân khấu cuối cùng mà bọn họ hợp tác cùng nhau. Nếu không đi thì mình sẽ luyến tiếc cả đời.”
“Có kinh khủng như thế không?”
“Cậu không hiểu được nỗi bi hoan của những con người theo đuổi thần tượng đâu.”
Dư Mạn Mạn ôm mặt than vãn.
“Nếu cậu nhất định cần vé vào cửa, mình sẽ đi xin Phó Dĩ Diệu. Cậu nhẫn tâm nhìn tớ phải hạ mình sao?”
Dư Mạn Mạn gật đầu quyết đoán: “Phó Dĩ Diệu sẽ không làm khó cậu đâu, cậu cũng sẽ không phải chịu nhục. Mà nếu mình không thể đi xem biểu diễn thì đó sẽ là nỗi ân hận lớn nhất đời mình. Cậu chắc chắn có thể nhìn tớ mang theo tiếc nuối xuống mồ?”
Cố Nam Hề: “…”
Xem như đã hiểu. Loại tình chị em plastic như hai người còn không chịu nổi một đòn.
Cố Nam Hề không thể không gửi tin nhắn wechat cho Phó Dĩ Diệu.
Bổn tiên đã qua đời: Anh trai Phó, tối nay anh có nhà không? Mỉm cười.