Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị
  3. Chương 13: Tranh sủng hao tổn tâm huyết
Trước /84 Sau

Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 13: Tranh sủng hao tổn tâm huyết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hàn Trọng Hoài vẫn không nói một tiếng, nàng còn tưởng rằng hắn đã quen với cái trường hợp nàng nên đối với chuyện nàng lấy lòng vẫn có thể bình tĩnh, ai ngờ hắn lại chảy máu mũi trong im lặng.   

Nhưng mà sau khi trên mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng vân đạm phong khinh, dường như có năng lực tiếp nhận rất mạnh đối với việc bị nữ nhân khác nhìn thấy bản thân mình chảy máu cam.  

Ngọc Đào đỡ cằm Hàn Trọng Hoài khiến cho hắn ngửa ra sau, nàng nghe nói nếu chảy máu cam mà ngửa ra sau thì sẽ không tốt đối với thân thể, nhưng Hàn Trọng Hoài chảy nhiều máu như vậy, người không biết còn tưởng rằng nàng làm cái gì đối với hắn, máu có thể trở về một chút cũng tốt.   

Nhìn máu đỏ bừng không còn chảy xuống nữa, Ngọc Đào nhìn Hàn Trọng Hoài: "Thiếu gia, có phải máu đã không còn chảy nữa không?"   

Hỏi xong không nghe thấy đáp án, Ngọc Đào nhìn Hàn Trọng Hoài, hắn tựa đầu vào tay nàng, mặt không chút thay đổi, giống như đang nói hắn làm sao biết được. Nếu bản thân Hàn Trọng Hoài không biết, Ngọc Đào chỉ có thể cẩn thận đỡ đầu hắn, hơn nữa trong tay còn cầm khăn tay để thời thời khắc khắc đều chuẩn bị chặn máu lại.   

May mắn việc để Hàn Trọng Hoài ngửa đầu đã phát huy tác dụng, sau khi cúi đầu xuống cũng không còn giọt máu nào chảy xuống.   

Ngọc Đào thở phào nhẹ nhõm, nhìn vết máu loang lổ trên giường, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.   

Nếu đám người Trần Hổ vào nhưng không biết đây là máu mũi của Hàn Trọng Hoài, cho rằng là nàng tổn thương đến Hàn Trọng Hoài thì làm sao bây giờ.   

Ngọc Đào liếc mắt nhìn đôi môi dính vết máu của Hàn Trọng Hoài, cái miệng này sẽ há mồm ra để giải thích cho nàng sao?   

Nghĩ đến có lẽ là không thể, hắn tự mình chảy máu cũng không thấy hắn sợ hãi hô một tiếng.   

Vừa lấy nước lau cho Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào vừa lục lọi tìm chăn để thay.   

Bởi vì Hàn Trọng Hoài cúi đầu, ngoại trừ hàm dính một giọt máu, cho nên may mắn trên xiêm y không bị dính phải.   

Làm xong tất cả mồ hôi đã đầm đìa, nàng trở lại bên cạnh Hàn Trọng Hoài, phát hiện hắn đã khôi phục bình tĩnh đứng thẳng ở một chỗ.   

Ở thời đại này, bình thường các thiếu gia mười lăm mười sáu tuổi đã khai trai, ai ngờ bởi vì Hàn Trọng Hoài là thứ xuất, phu nhân chính thất không có an bài thông phòng cho hắn, thế nhưng hắn cũng không biết tự mình vụng trộm đi nếm tanh.   

Tất cả những gì mà nàng vừa làm với hắn, đối với hắn mà nói hẳn là một chuyện vô cùng mới mẻ đặc biệt, cho nên mới kích thích hắn chảy máu mũi.   

Cảnh tượng mập mờ bởi vì máu mũi của Hàn Trọng Hoài mà chấm dứt, vốn dĩ hai người bọn họ nên xấu hổ mới đúng, nhưng Ngọc Đào lại không cảm giác được cảm xúc xấu hổ của Hàn Trọng Hoài.   

Ngọn lửa rút ra khỏi mắt hắn, hắn lại quay về làm một Hàn Tứ thiếu gia lạnh nhạt như bình thường.   

Nàng vẫn luôn muốn làm một phế vật không cần làm việc nhưng vẫn có cơm ăn vẫn có thể ngủ, nhưng bởi vì hoàn cảnh hạn chế, còn lâu nàng mới có thể thực hiện được ước mơ này, chuyện này làm cho Ngọc Đào đặc biệt hâm mộ Hàn Trọng Hoài đang nằm, hắn quả thực chính là tiêu chuẩn của giới phế vật.   

"Đợi lát nữa nô tỳ sẽ đến phòng bếp nấu canh táo đỏ để bổ máu cho thiếu gia."   

Hàn Trọng Hoài khẽ "ừm" một tiếng, nhìn cánh tay Ngọc Đào đang nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn.   

Ngón tay như ngọc làm cho trong đầu hắn hiện lên cảm xúc vừa mới sinh ra.   

Ngọc Đào vẫn chưa đụng vào chỗ mà hắn chờ mong nàng chạm vào nhất, vừa nghĩ tới đã làm cho hắn cảm nhận được khoảng trống chưa từng có.   

Giống như thân thể thiếu đi một cái gì đó.  

Bị Hàn Trọng Hoài chăm chú nhìn không nói lời nào, đầu Ngọc Đào gối bên giường, bộ dáng nhu thuận: "Thiếu gia có nhìn thấy tấm lòng của nô tỳ không?"   

"Không có."   

Ngọc Đào: "..."   

Hai tròng mắt to tròn đều lộ ra, Ngọc Đào nhìn Hàn Trọng Hoài, giống như là nhìn một tên tra nam rút D vô tình, hắn thế nhưng một chữ liền đánh lui tất cả nỗ lực của nàng.   

"Nô tỳ sẽ tiếp tục chứng minh cho thiếu gia thấy nô tỳ thật lòng."   

Trong đầu tràn đầy tức giận, nhưng cũng không thể tức giận với Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào nghẹn thở, thề son sắt mà hứa hẹn.   

Trời đất bao la chuyện được Hàn Trọng Hoài coi trọng là lớn nhất, nếu hắn không coi trọng nàng mà nàng đã hoàn toàn đắc tội Hàn Trọng Giác, vậy để nàng rơi vào tay Hàn Trọng Giác thì nhất định không chịu nổi.   

Đem chăn bẩn đặt ở một góc, tuy rằng Ngọc Đào sợ khi đám người Trần Hổ trở về thì sẽ gặp phải phiền toái, nhưng nàng lại càng sợ mệt hơn.   

Cân nhắc một chút, nàng nhìn Hàn Trọng Hoài nhắm mắt ngủ, làm bộ cái gì cũng không phát sinh rời khỏi phòng ngủ đi ra ngoài.   

Vừa bước chân ra ngoài đã gặp Nhạn Từ và Hồi Thời, Nhận Tự thấy nàng không có phản ứng gì, nhưng Hồi Thời lại hừ một tiếng.   

"Đắc tội với Nhị thiếu gia, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống tốt sao?"   

Ngọc Đào quỳ gối ngồi lâu ở trong phòng, bước chân có chút lảo đảo, nghe thấy Hồi Thời uy hiếp, Ngọc Đào chớp chớp đôi mắt khô khốc, kiều kiều khiếp sợ nói: "Có thiếu gia che chở cho ta."   

Thiếu gia này tự nhiên là chỉ Hàn Trọng Hoài.   

"Thiếu gia cũng sẽ không quản ngươi."   

Hồi Thời tin tưởng nếu nàng ta hoặc Nhạn Tự xảy ra vấn đề, thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua mặc kệ, nhưng người kia đổi thành Ngọc Đào, nàng ta không tin thiếu gia sẽ ra mặt.   

Chỉ là sau khi nhìn thấy tấm chăn dính vết máu ở góc phòng, ý nghĩ này của nàng ta dao động một cách mãnh liệt.   

Cho dù vẫn là hoàn bích nhưng nàng ta cũng biết lần đầu tiên của nữ nhân sẽ chảy máu.   

Máu này dính trên mặt giường, Ngọc Đào lại có sắc mặt như vậy...   

"Thiếu gia, nếu là người khác thì thôi, nô tỳ không tin người nhìn không ra Ngọc Đào là loại nha đầu gì, lúc trước không có người ngáng chân nàng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng có thể ngã đến trước mặt thiếu gia, nàng làm bộ làm tịch, ở bên cạnh thiếu gia chỉ có thể hại thiếu gia..."   

Hồi Thời biết Hàn Trọng Hoài không thích ầm ĩ, không thích hạ nhân lấy chuyện nhỏ làm phiền hắn, nhưng lúc này nàng ta thật sự không nhịn được nữa.   

Lúc trước biết Hàn Trọng Hoài vẫn không để Ngọc Đào trực đêm, trong lòng nàng ta còn âm thầm may mắn, cảm thấy thiếu gia không để Ngọc Đào ở trong lòng, nhiều nhất chính là nhất thời bị sắc đẹp của Ngọc Đào mê hoặc.   

Ai ngờ thế nhưng thiếu gia vẫn chạm vào.   

Hồi Thời không đợi Hàn Trọng Hoài đáp lại, nàng ta nhịn không được rơi lệ: "Thiếu gia, trước kia người không phải như vậy, nếu lão quốc công gia ở đây, căn bản sẽ không để cho nha đầu như Ngọc Đào bước chân vào Kỳ Lân viện."   

Hàn Trọng Hoài ngược lại lại nhớ ra, trước kia lão già kia thường nói sẽ tìm cho hắn một cô nương xinh đẹp để khai trai, nhất định phải tìm nữ nhân xinh đẹp dáng người đủ tốt, bằng không để cho các nàng vào lều trại của bọn họ chính là tiện nghi cho các nàng.  

Có lần còn cảm thán nói với hắn, hai đại nha đầu này vốn dĩ là chọn cho hắn, khi còn bé đều giống như mỹ nhân, không hiểu sao tuổi càng lớn càng nhìn càng bình thường.   

Lão đầu như vậy, làm sao có thể không cho Ngọc Đào bước chân vào Kỳ Lân viện.   

"Nếu ta chán ghét nàng, tự nhiên sẽ bảo nàng lăn." 

Nếu không bảo nàng lăn, tự nhiên là có chút hứng thú đối với nàng.   

Hồi Thời nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Hàn Trọng Hoài, che mặt cố gắng đem nước mắt nghẹn trở lại trong bụng, nàng ta biết lúc này Hàn Trọng Hoài mở miệng nhắc nhở nàng ta đã là niệm tình cảm, nếu nàng ta vẫn dây dưa không thôi, chỉ riêng chuyện Tước nhi, hai chân của nàng ta cũng sẽ không còn.   

Thu dọn xong thảm cục trong phòng, rời khỏi phòng của Hàn Trọng Hoài, Hồi Thời nhìn thấy Nhạn Tự thì không khống chế được mà bắt đầu rơi lệ.   

"Cho dù không phải là ta, tùy tiện là nha đầu xinh đẹp nào cũng được, vì sao lại là Ngọc Đào."   

Giọng điệu của Hồi Thời tràn đầy ủy khuất, nam nhân không biết nữ nhân thường để ý đến chuyện gì, ở trong mắt Hồi Thời, Ngọc Đào chính là một nữ nhân ghê tởm đến cực điểm.   

Ỷ vào bộ dáng câu tam đáp tứ, không biết sau lưng đã ném qua mị nhãn với bao nhiêu nam nhân, vừa làm bộ lại vừa hư vinh, tất cả dã tâm đều viết trên mặt.  

Hàn Trọng Hoài thích nha đầu như vậy, làm cho trong lòng nàng ta vô cùng chua xót, "Không phải ngày thường ánh mắt của thiếu gia đều sáng như đuốc sao, ai làm chuyện gì xấu hắn cũng đều có thể nhìn rõ, làm sao đến chuyện của Ngọc Đào lại dung túng như vậy!"

"Bởi vì nam nhân đối xử với nữ nhân, bất đồng với nam nhân đối xử với địch nhân."

So với Hồi Thời, Nhạn Tự hiểu rõ hơn một chút, tuy rằng nàng ta cũng chán ghét Ngọc Đào, nhưng không thể phủ nhận dung mạo của Ngọc Đào xuất sắc hơn không ít so với bọn họ.   

"Thiếu gia cũng là nam nhân, so với các thiếu gia khác hắn đã xem như là tốt nhất."   

Xa không nói, Hàn nhị thiếu gia nhìn thấy nữ nhân có bộ dạng không tồi thì đã lập tức có thể nuốt nước miếng.   

"Thiếu gia lại không giống những nam nhân kia, thiếu gia anh tuấn như vậy..."   

Hồi Thời mím môi, bộ dáng Hàn Trọng Hoài xuất chúng nhất trong mấy thiếu gia của phủ Quốc công, nàng ta cảm thấy người khác kém cái gì thì sẽ muốn bổ sung cái đó, ví dụ như dung mạo nhị thiếu gia kém một chút, cho nên tham luyến nữ nhân xinh đẹp, mà Hàn Trọng Hoài anh tuấn như vậy, hẳn là không quan tâm đối với dung mạo mới đúng.  

"Ai lại không thích cái đẹp, ngày thường chúng ta chọn một trái cây cũng phải chọn màu sắc và hình dạng, người không có gì đẹp thì cất trái cây đẹp không ăn, ăn trái cây xấu xí."   

Hồi Thời cắn môi: "Bộ dáng của ta cũng không tính là xấu đi?"   

Có thể hầu hạ bên người chủ tử, đương nhiên không có khả năng mắt nghiêng mũi lệch, nhưng so với Ngọc Đào chính là không đủ.   

Nhạn Tự vỗ vỗ tay Hồi Thời: "Nghĩ đến chỗ tốt, chúng ta thủy chung không giống nhau, Ngọc Đào bất quá chỉ là dựa vào sắc đẹp, lấy sắc đẹp hầu người sao có thể lâu dài, đợi đến khi nàng ta không còn dung mạo, thiếu gia sẽ không nhìn nàng ta lấy một cái nữa."   

Mặc dù Hồi Thời không phản bác, nhưng cũng không cảm thấy sẽ như vậy.   

Thiếu gia nhìn như lạnh lùng, nhưng nếu thật sự là lạnh lùng, làm sao lại bởi vì lão quốc công gia không có ở đây mà không gượng dậy được như vậy, trước kia thiếu gia tiên y nộ mã, nhị thiếu gia nào dám nhục mạ.   

Nhưng hiện tại Nhị thiếu gia cũng dám chỉ vào mũi mà mắng.   

Nếu Ngọc Đào có thể vẫn luôn hầu hạ thiếu gia, nàng ta cảm thấy cho dù sau này Ngọc Đào không còn nhan sắc, thiếu gia cũng sẽ không vứt bỏ Ngọc Đào.   

Nghĩ đến một nữ nhân giả vờ như vậy sẽ được Hàn Trọng Hoài đối xử tử tế, Hồi Thời cảm thấy mỗi ngày sau này nàng ta đều có thể tức giận đến mức không ngủ được.   

"Dù sao không phải ta thì cũng không nên là Ngọc Đào."   

"Ngươi cũng đừng làm chuyện ngu ngốc, ta đã biết được chuyện của Tước nhi từ chỗ Trần thị vệ, ngươi dung túng để cho Tước nhi truyền tin thay Nhị thiếu gia đã làm cho hắn mất hứng."   

Nhất định là Trần Hổ là đã hỏi qua thiếu gia nhưng thiếu gia không có ý định truy cứu nên mới có thể nhẹ nhàng bỏ qua như vậy.   

Nhưng sẽ luôn có thời điểm tình cảm bị mài mòn, tình cảm của các chủ tử khó có được cỡ nào, cần gì phải lãng phí vào những chuyện này.   

"Ta không có ý định làm cái gì cả."   

Hồi Thời ôm Nhạn Tự, "Hiện giờ Ngọc Đào đắc tội Nhị thiếu gia, tự nhiên có Nhị thiếu gia chỉnh nàng nên ngươi mới không đi lãng phí thời gian."

Nói như vậy, nhưng Hồi Thời không khỏi nghĩ đến việc nếu Ngọc Đào vẫn không ra khỏi Kỳ Lân viện, vậy Nhị thiếu gia đi đâu để chỉnh nàng?  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tẩy Trắng Ái Tình

Copyright © 2022 - MTruyện.net