Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ta không đến gặp ngươi, có phải ngươi tính toán không qua lại với ta nữa hay không?!"
Bích Thúy thở phì phì nhìn Ngọc Đào, mấy chữ không cao hứng đều viết trên mặt.
Ngọc Đào thật đúng là không nghĩ tới Bích Thúy lại cố ý đến Kỳ Lân viện thăm nàng, nhìn bộ dáng nàng ấy tức giận như muốn ăn sống nàng, suýt nữa đã cảm thấy hai người bọn họ là tình cảm tỷ muội kết nghĩa Kim Lan gì đó.
"Hiện tại ta là thông phòng của Tứ thiếu gia, không tiện đi lại khắp nơi."
"Ta thấy ngươi là do sợ Nhị thiếu gia đi." Bích Thúy nhướng mày, nàng ấy là nha hoàn tin tức linh thông nhất Phúc Hoa viện, đương nhiên biết được chuyện Ngọc Đào đắc tội với Nhị thiếu gia, "Nếu lúc trước ngươi rời đi cùng Thanh Trúc, làm sao có thể gặp phải loại chuyện này, Nhị thiếu gia cũng không dám nhìn ngó thông phòng của Tam thiếu gia..."
Bích Thúy càng nói càng quá, lại phát hiện Ngọc Đào chỉ ngơ ngác nhìn mình, cũng không ngăn cản mình nói chuyện, trong lòng mắng một câu ngốc, sau đó yên lặng ngừng lại.
"Quên đi, ta cũng không định nói những thứ này, hiện giờ ngươi đã tới Kỳ Lân viện, ta nói những thứ này có ích lợi gì, để cho người ta nghe được ngược lại sẽ hiểu lầm ngươi."
Bích Thúy tự mình đem lời nói của mình làm tròn, Ngọc Đào nghe mà cảm thấy thú vị, xem ra Bích Thúy cũng biết nói những lời cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có chuyện xấu không có chuyện tốt.
"Mấy ngày gần đây Phúc Hoa viện như thế nào? Thân thể lão phu nhân có tốt không?"
"Lão phu nhân tự nhiên là tốt, bằng không làm sao ta có thể rảnh rỗi đến gặp ngươi, chỉ là sau khi ngươi cùng Thanh Trúc rời đi, thoáng cái thiếu đi hai đại nha đầu, thi thoảng lão phu nhân sẽ gọi nhầm tên nha hoàn mới tới."
Nghe được thỉnh thoảng cấp trên cũ còn nghĩ đến mình, Ngọc Đào thoáng cảm động một chút.
"Đừng nghĩ đến lão phu nhân, dù sao bây giờ cho dù như thế nào ngươi cũng không thể quay về về được, ta nói cho ngươi biết chút chuyện trong phủ, gần đây Nhị phu nhân liên tục đi đến Phúc Hoa viện, nghe nói hai chủ tử đang chọn ra Tam thiếu phu nhân."
Ngọc Đào tính toán ngày tháng, hẳn là không bao lâu nữa nam chủ nên có phu nhân nguyên phối.
Chỉ là thân thể của nguyên phối phu nhân kia không tốt lắm, sau khi sinh con lại càng bệnh tật triền miên, không qua được mấy năm đã hương tiêu ngọc vẫn.
Nguyên phối này cũng không làm khó được Thanh Trúc, đợi đến sau này khi kế thất được cưới vào mới có thể đấu tới đấu lui cùng Thanh Trúc, có lần suýt nữa còn đánh chết Thanh Trúc.
Suy nghĩ một chút Ngọc Đào liền cảm thấy khiếp sợ đến hoảng, sau khi nam chủ cưới thê tử, hẳn là cũng sắp tới lượt Hàn Trọng Hoài, cũng không biết Hàn Trọng Hoài sẽ cưới người như thế nào, nếu tính tình khó chơi, không phải nàng cũng sẽ phải chịu khổ sao?
"Tam thiếu phu nhân vào cửa, nhất định Thanh Trúc sẽ không được sống tốt, dường như Tam thiếu gia không thích nàng ta, cũng không thường xuyên để cho nàng ta ở trong phòng … Ngươi sống như thế nào, ta nghe nói Tứ thiếu gia vô cùng yêu thương ngươi?"
Bích Thúy thăm dò nhìn Ngọc Đào, nàng ấy rất khó tưởng tượng một người tàn phế thích chặt chân lại sẽ yêu thương một nha đầu.
"Ngươi nghe ai nói?"
Ngọc Đào chớp chớp mắt, "Tứ thiếu gia chỉ là không chán ghét ta ở Kỳ Lân viện mà thôi."
"Không chán ghét là đủ rồi, mấy năm nay Kỳ Lân viện lấy đi bao nhiêu hạ nhân, nhất định Tứ thiếu gia đã coi ngươi là người của mình rồi.
Biểu tình của Bích Thúy vừa đố kỵ vừa hâm mộ, "Bộ dạng xinh đẹp đúng là có lợi, chuyện xấu rơi vào trên người người khác, cũng sẽ không rơi vào trên người ngươi."
Vừa nói chuyện phiếm Ngọc Đào vừa nhét mấy viên kẹo đậu phộng vào miệng, ăn xong mới mở miệng nói: "Ta nhớ rõ thường ngày ngươi hay nói với ta, tính tình của Tứ thiếu gia nóng nảy nên căn bản không quản người lớn lên là đẹp hay xấu, muốn chặt chân thì đều chặt chân." -
Bích Thúy nghẹn lời: "Dù sao ngươi cũng bất đồng, ngươi mau nói cho ta biết ngày thường ngươi cùng Tứ thiếu gia ở chung như thế nào?"
Vẻ mặt Bích Thúy tò mò, Ngọc Đào nghe lại cảm thấy không ổn, Bích Thúy đến Kỳ Lân viện cũng đủ để cho nàng kinh ngạc rồi, nàng nghĩ cho dù Bích Thúy muốn gặp nàng cũng sẽ cùng nàng hẹn ở bên ngoài, mà không phải là tự mình đến cửa, lúc trước Bích Thúy sợ Hàn Trọng Hoài cũng không phải giả vờ.
Đến cửa thì thôi, còn mở miệng ngậm miệng đều là hỏi Hàn Trọng Hoài, một chút nàng ấy cũng không giống như bình thường.
"Chủ tử cùng nô tỳ còn có thể ở chung như thế nào, cũng giống như ở Phúc Hoa viện, ta vẫn là người đưa trà đưa nước."
"Tứ thiếu gia không nói gì với ngươi sao?"
"Tứ thiếu gia có thể nói gì với ta?"
Vẻ mặt Ngọc Đào vô tội, không rõ rốt cuộc Bích Thúy muốn nghe cái gì.
"Tự nhiên là..." Bích Thúy nhìn mặt Ngọc Đào, không biết nên nói rõ ràng với nàng như thế nào, ai nha một tiếng, "Ngươi chính là cái đầu gỗ, chuyện gì cũng không biết, cho tới nay những chuyện này đều là ta nói cho ngươi nghe."
Ngọc Đào cười ngây ngô.
"Ngươi có biết vì sao tính tình của Tứ thiếu gia như vậy nhưng Quốc công gia cũng không tìm hắn gây phiền toái không?"
Câu hỏi này của Bích Thúy khiến cho Ngọc Đào bắt đầu tự hỏi tính tình của Hàn Trọng Hoài là tính tình gì, lười biếng sống không còn gì luyến tiếc, hay là thô bạo giết người giống như truyền thuyết bên ngoài.
"Động một chút là muốn mạng người, cho dù Tứ thiếu gia đánh chết hạ nhân nhưng nếu việc này truyền ra ngoài thì cũng không tốt, nhưng có lẽ là lão quốc công gia đã dặn dò không cho Quốc công gia làm khó Tứ thiếu gia, nói là để cho Tứ thiếu gia làm việc gì ở trong phủ cũng được, nhưng không cho phép Tứ thiếu gia bước chân ra khỏi phủ Quốc công..."
"Vì sao không thể bước ra khỏi phủ Quốc công?"
"Đương nhiên là ở trong mấy thiếu gia, Tứ thiếu gia là đặc biệt nhất..."
Bích Thúy chớp chớp mắt bán một cửa nút thắt không tiếp tục nói thêm nữa, lại nhắc tới khốn cảnh mà hiện tại Ngọc Đào gặp phải, "Có phải hai đại nha đầu kia của Kỳ Lân viện ỷ vào xuất thân mà bắt nạt ngươi hay không?"
Bị Bích Thúy nhắc tới, vẻ mặt Ngọc Đào ủy khuất: "Hồi Thời tỷ tỷ vô cùng không thích ta, muốn đuổi ta ra khỏi Kỳ Lân viện."
"Các nàng là nha đầu lão quốc công gia chọn cho Tứ thiếu gia, tình cảm với Tứ thiếu gia không tầm thường, nhưng muốn đối phó với các nàng cũng không phải việc khó, nếu các nàng rời khỏi Kỳ Lân viện, trong viện này cũng chỉ có một đại nha đầu như ngươi, sau này ở trong viện ngươi nói cái gì thì chính là cái đó."
Tuy rằng nói không phải việc khó, nhưng Bích Thúy chỉ nói với Ngọc Đào sau khi giải quyết thì nàng có thể đạt được chỗ tốt, nhưng lại không nói nên giải quyết như thế nào.
Ngọc Đào chớp chớp mắt, vẫn luôn nhìn Bích Thúy đang úp úp mở mở với mình, đợi đến khi Bích Thúy đi rồi, cầm lấy một đôi khuyên tai tinh xảo mà Bích Thúy đưa cho nàng, xác định Bích Thúy tới đây không phải là đơn thuần đến thăm nàng.
Không biết là người nào bày mưu tính kế, nàng không đưa ra tin tức gì nhưng Bích Thúy cũng không tức giận, xem ra là đánh chủ ý *tế thủy trường lưu.
*Tế thủy trường lưu: Nước chảy nhỏ thì dài: (1) Biết cách sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu. (2) Đều đều, từng ít một, không ngừng. Ý nói tình cảm của thụ với công qua từng biến cố mà hình thành, tuy từng ít một nhưng sâu sắc, không ngừng
Nghĩ đến một màn mà nàng nhìn thấy ở sau núi giả, ngày thường Hàn Trọng Hoài có vẻ như cái gì cũng được, nhưng thái độ đối với mật thám lại không giống nhau, nàng cũng không muốn mạo hiểm bị chém chân đi bán đứng tin tức của Hàn Trọng Hoài.
Một trong những nguyên tắc của nàng, tin tức nàng nghe, đồ vật nàng lấy, nhưng việc thì nàng không làm!
*
Đã sắp qua giữa hè, ban đêm cũng không oi bức như ngày xưa, gió mát mẻ bọc lấy cánh hoa tử vi rơi xuống hiên cửa sổ, ngẫu nhiên có vài bông hoa nghịch ngợm rơi vào trong phòng, phất phơ một lát rồi dính vào mặt Ngọc Đào.
Nếu giờ phút này Ngọc Đào còn tỉnh, hẳn là sẽ cảm thán vì sao không để cho Hàn Trọng Hoài nhìn thấy hình ảnh này, để cho hắn có thể thưởng thức dung nhan tuyệt mỹ có thể chiêu hoa khi ngủ của nàng.
Có thể là bởi vì lúc nào cũng nghĩ đến Hàn Trọng Hoài, trong giấc mộng của nàng, nàng không mơ thấy chính mình mà chỉ mơ thấy hắn.
Trong mộng, Hàn Trọng Hoài nhỏ tuổi hơn một chút so với thực tế, ánh mắt mang theo một tia ngây ngô, hắn ngồi trên lưng ngựa, cười rộ lên phô trương tùy ý, ngũ quan vô cùng xuất sắc, hoàn toàn không thể so sánh với bộ dáng lười biếng như hiện tại.
Bên người hắn còn có một lão nhân ở bên cạnh, nàng đang nghĩ lão nhân xa lạ tóc bạc trắng này có phải là quốc công gia hay không, chỉ thấy lão nhân kia tung một chưởng về phía Hàn Trọng Hoài.
Một chưởng này rất đột ngột, rõ ràng Hàn Trọng Hoài cũng không kịp phản ứng, sau khi ngã xuống dưới suýt nữa bị vó ngựa giẫm bị thương, nhưng dường như hắc mã nhận ra chủ nhân của mình, nó nâng vó lên để không rơi vào trên người Hàn Trọng Hoài.
Mũi hắc mã phun ra khí nóng, vó ngựa rơi xuống bên cạnh, cho dù là như vậy thì ánh sáng trong mắt Hàn Trọng Hoài cũng ảm đạm xuống.
Trên người hắn dính bụi bặm, trời quang mây tạnh, hắn ngửa đầu nhưng trong mắt không có một chút ánh sáng nào, mà lão nhân vẫn ngồi trên lưng ngựa như cũ, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không mở miệng không đưa tay, dường như trong ánh mắt còn có chút đáng tiếc vì ngựa không giẫm trúng Hàn Trọng Hoài.
Cốt truyện của giấc mơ này vô cùng thú vị, khi Ngọc Đào còn muốn tiếp tục nằm mơ, đột nhiên hắt hơi một cái, sờ sờ mũi, sờ thấy một cánh hoa tử vi.
Nhìn cửa sổ mở ra một nửa, Ngọc Đào ngáp một cái.
May mắn nàng thích mở cửa sổ ngủ, vừa tỉnh lại một cái đã có thể nhìn thấy cây tử vi dưới ánh trăng, nếu đóng cửa sổ lại nhìn thấy cành cây chiếu trên cửa sổ, có thể sẽ bị dọa đến gần chết.
Đầu óc Ngọc Đào hỗn độn một lát, trong lúc nhất thời không có cách nào ngủ lại được nữa, nàng liền tự hỏi vì sao mình lại nằm mơ thấy giấc mộng kia.
Trong mộng khuôn mặt Hàn Trọng Hoài non nớt đến mức có thể bóp ra nước, tuy rằng nhìn qua cũng là một nhân vật khó tiếp xúc, nhưng so với Hàn Trọng Hoài bây giờ, tử khí cũng không quá nhiều.
Giấc mơ này khác với hiện thực, nhưng nhớ lại, nhân vật, cốt truyện lại rõ ràng trước mắt, làm cho nàng không thể không suy nghĩ về tính chân thật của giấc mơ này.
Nàng mơ thấy Hàn Trọng Hoài cũng không kỳ quái, bởi vì hai ngày nay tất cả trong đầu nàng đều là làm sao để cho hắn tiếp nhận nàng, ban ngày còn nghe Bích Thúy nói một đoạn dài như vậy, nhưng lão nhân kia?
Nếu lão nhân kia là lão quốc công gia, theo lý thuyết hẳn là người duy nhất ở phủ Quốc công coi trọng Hàn Trọng Hoài, làm sao có thể đẩy hắn xuống ngựa.
Nếu giấc mơ này giống như một giấc mơ có thể dự đoán trước, vậy chuyện Hàn Trọng Hoài gãy chân còn có một đoạn nội tình ở bên trong, nhưng cũng có thể là do giấc mơ này của nàng không đúng sự thật.
Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối vừa tỉnh ngược lại ngủ không được.
Suy nghĩ nửa ngày nhưng cũng không thể ngủ được nữa, Ngọc Đào dứt khoát đứng dậy mặc quần áo, cầm một ngọn nến nhỏ ra khỏi cửa phòng.
"Trần lão đại ngươi xem?"
Phòng ngủ của Hàn Trọng Hoài không cần nha đầu trực đêm là bởi vì có bọn thị vệ tùy thời túc trực.
Ngày thường đám thị vệ thay ca, khi nào chủ tử cần gì thì sẽ lập tức xuất hiện.
Ngọc Đào đi tới cửa phòng của Hàn Trọng Hoài, lập tức hấp dẫn ánh mắt của thị vệ, "Sẽ không phải là nha đầu này thật sự rắp tâm hại người chứ?"
Lúc trước Ngọc Đào là loại người gì bọn họ đều đã tra qua, nhưng từ khi nàng đến Kỳ Lân viện tới nay, cũng không giống như trong lời đồn.
Thị vệ chuẩn bị xuất kiếm, Trần Hổ nghĩ đến chuyện lần trước của Ngọc Đào cùng Tước nhi, lần trước hắn đã oan uổng Ngọc Đào một lần, không muốn lại phạm sai một lần nữa.
"Không cần vội vàng, trước tin nhìn xem nàng muốn làm gì."
Cửa sổ trên cùng của phòng ngủ Hàn Trọng Hoài chưa đóng, từ góc độ của bọn họ đại khái có thể nhìn thấy tình huống trong phòng.
"Nếu là trước kia chân nàng vừa bước vào phòng ngủ của đại nhân, chỉ sợ đã bị đại nhân bóp gãy cổ."
Thị vệ mở miệng thở dài, anh hùng cho dù không có chân cũng là anh hùng, nếu bọn họ chưa từng thấy Hàn Trọng Hoài rong ruổi sa thành, như vậy hiện tại bọn họ cũng sẽ không nghĩ nhiều cái gì, nhưng hết lần này tới lần khác đã gặp qua hùng ưng ngẩng tường, vậy làm sao có thể nguyện ý gặp một Hàn Trọng Hoài uể oải như vậy.
"Cho dù chân không thể nhúc nhích, nhưng ta không tin đại nhân chính là sơn dương mặc cho người ta xâu xé."
Thấy Ngọc Đào đã cầm nến đi đến bên giường Hàn Trọng Hoài, thị vệ chờ mong Hàn Trọng Hoài ra tay.
"Đại nhân cũng chưa làm cái gì."
Trần Hổ đã thấy chủ tử sẽ diệt trừ gian tế, chú ý đến hướng đi của Phúc vương nên cũng không hoàn toàn buông lỏng tất cả, chỉ là những chuyện này không cần giải thích với người khác.
Ngọc Đào đứng trong phòng nhưng không biết nhiều người như vậy đang nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng không ngủ được, nghĩ đến có lẽ ban ngày Hàn Trọng Hoài ngủ nhiều như vậy, nhất định buổi tối ngủ cũng không sâu nên tính toán tới đây xoát hảo cảm.
Ví dụ như ngồi yên lặng bên giường hắn một hồi, đắp chăn cho hắn linh tinh cái gì đó.
Dù sao nàng cũng đã nhìn ra, bởi vì tàn phế nên cả người Hàn Trọng Hoài không còn sức sống, nhưng chỉ cần một vật gì đó có thể khiến hắn hứng thú, vậy hắn sẽ giữ thái độ khoan dung.
Buổi tối cầm một ngọn đèn đến trầm mặc nhìn hắn, cũng có thể xem như là chuyện thú vị mà cho tới bây giờ vẫn chưa từng phát sinh trên người hắn đúng không?
Nếu như vậy cho dù hắn bị nàng đánh thức, hẳn là cũng sẽ không tức giận.
Ánh nến màu vàng cam chiếu rọi nửa mặt Hàn Trọng Hoài, làn da trắng nõn nhìn ôn nhuận hơn rất nhiều, mắt như họa mi cũng có hương vị khác.
Trách không được có người chuyên môn thích việc thắp đèn ngắm mỹ nhân vào ban đêm, quả thật nhìn vào ban ngày khác xa so với nhìn vào ban đêm.
Hàn Trọng Hoài quả thật là anh tuấn, ở trong Phúc Hoa viện, khi các chủ tử của phủ Quốc công thỉnh an lão phu nhân, nàng cũng đã nhìn thấy hầu hết.
Gien của người Hàn gia không tệ nên bộ dạng đều không tệ, nhưng có lẽ là Hàn Trọng Hoài đã nhặt được tất cả chỗ tốt của Quốc công gia, hơn nữa dáng vẻ đặc biệt giống mẫu thân của hắn, có lẽ vì vậy mới sinh ra bộ dáng này.
So sánh hắn với Hàn nhị thiếu gia, hai người cùng cha khác mẹ, nếu như trước khi nhìn thấy Hàn Trọng Hoài, Hàn Nhị thiếu gia là một thế gia công tử, bộ dáng vẫn còn có thể nhìn được, nhưng gặp qua Hàn Trọng Hoài, khuôn mặt của Hàn nhị thiếu gia liền làm cho người ta nhìn không vừa mắt.
Mũi không đủ thẳng, hình dạng đôi mắt không được, quầng thâm trước mắt quá nặng...
Mà hơn nửa đêm nhìn ngắm Hàn Trọng Hoài cũng là một loại hưởng thụ.
Không chỉ lớn lên tốt, chân còn không thể nhúc nhích, chuyện nam nữ này, kỳ thật chính là xem ai nắm giữ quyền chủ động, đem chuyện này phân loại cho nam nhân hưởng thụ là bởi vì chuyện này đều là nam nhân ra quyết định, nam nhân định tư thế, khống chế thời gian dài ngắn, lựa chọn dung mạo nữ nhân.
Nhưng chân Hàn Trọng Hoài không thể cử động thì khác.
Dù sao Hàn Trọng Hoài chính là nhìn thế nào cũng tốt, Ngọc Đào nhìn một lúc lâu mới cảm thấy mỹ mãn ôm ngọn đèn rời đi.
Nàng vừa xoay người, Hàn Trọng Hoài liền mở mắt ra.
Đúng như suy nghĩ của nàng, việc bị nhìn chằm chằm vào ban đêm là một chuyện rất mới mẻ đối với Hàn Trọng Hoài.
Ngọc Đào vừa bước vào cửa hắn đã tỉnh lại, tuy rằng không mở mắt nhưng dựa vào nhĩ lực cũng có thể cảm giác được nàng từng bước từng bước đến gần mình, cảm giác được nàng thay hắn đắp lại chăn.
Nhìn người hoàn mỹ xong, Ngọc Đào trở về phòng liền ngủ ngon lành, ngược lại Hàn Trọng Hoài một đêm không ngủ, suy nghĩ trong đầu bay tán loạn, suy nghĩ mấy chuyện vặt vãnh suốt một đêm, cuối cùng lấy dáng người yểu điệu của Ngọc Đào làm kết thúc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");