Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị
  3. Chương 22: Nàng là của ta
Trước /84 Sau

Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 22: Nàng là của ta

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Cẩm Dương là một người cảnh giác, cảm giác được cảm xúc phẫn nộ, đầu tiên hắn nhìn về phía Hàn Trọng Hoài, không nhìn ra cái gì trên khuôn mặt vân đạm phong khinh của Hàn Trọng Hoài thì liền nhìn về phía Ngọc Đào.   

Ánh mắt Ngọc Đào trong suốt, rõ ràng cảm xúc phát ra trong mắt không phải là cao hứng.   

"Nha đầu của ngươi thật đúng là trung thành, ta chỉ nói ngươi một câu, chỉ sợ nàng liền nhào tới muốn đem ta ăn sống."   

"Một thân da thịt này của ngươi nàng không xuống tay được."   

Năm đó Ngụy Cẩm Dương cũng là một công tử da trắng thịt non, nhưng mấy năm nay ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi, da thịt bị phơi nắng thành màu lúa mạch, lần đầu tiên Hàn Trọng Hoài nhìn hắn liền cảm thấy bẩn.   

Giọng điệu của Hàn Trọng Hoài tràn ngập ghét bỏ, Ngụy Cẩm Dương hừ một tiếng: "Ngươi cho rằng nữ nhân sẽ thích một người toàn thân trắng bạch như mới bò từ trong mộ ra giống ngươi sao?"   

Mặc dù biết hỏi hạ nhân của Hàn Trọng Hoài không công bằng, nhưng giờ phút này chỉ có Ngọc Đào ở đây, Ngụy Cẩm Dương liền nhìn về phía nàng: "Tiểu mỹ nhân ngươi nói một chút xem, nếu sau này ta cùng chủ tử nhà ngươi sẽ thường xuyên lui tới, nếu là ngươi biểu hiện tốt, nếu là hắn chán ngươi, ta sẽ tìm cho ngươi một gia đình tốt, miễn cho nửa đời sau của ngươi không nơi nương tựa."  

Ngụy Cẩm Dương rất coi trọng chuyện thắng thua, ánh mắt nhìn Ngọc Đào đều muốn bốc cháy.   

Ngọc Đào đang muốn trả lời, chỉ thấy cổ tay Hàn Trọng Hoài nâng lên, bàn tay hướng về nàng, ý bảo nàng cút đi.   

Được, nô tài này liền lui.   

Nhìn thấy nha đầu chạy không thấy bóng người, Ngụy Cẩm Dương có chút đáng tiếc: "Ta thấy ngươi cũng không muốn nghe ta nói chính sự, mới cùng nha đầu trêu ghẹo vài câu, làm sao ngươi đã đuổi người đi."   

Đối với một nam nhân, có một người nữ nhân đẹp trong phòng, ngay cả khi không có hứng thú với nữ nhân đó nhưng tinh thần cũng có thể được nâng lên một chút.   

"Đó là của ta."   

Hàn Trọng Hoài cong cổ tay, cầm chén trà trước mặt Ngụy Cẩm Dương lên, tay nghiêng một cái, đem nước trà trong đó đổ vào chậu cây cảnh bên cạnh.   

Vì để đuổi muỗi nên chậu cảnh trong phòng Hàn Trọng Hoài đều dùng ngọc thạch điêu khắc, nhìn cành ngọc treo lá trà, lông mày Ngụy Cẩm Dương run rẩy.   

"Trên bàn có trà, tự mình rót." Hàn Trọng Hoài nhắc nhở một câu, nhưng mà hiển nhiên trà trên bàn kia đã bị lạnh được một hồi lâu.   

Ngụy Cẩm Dương còn chưa từng thấy qua loại hành vi bá đạo này của Hàn Trọng Hoài, đặc biệt là loại hành vi này của hắn là vì một nha đầu.   

Cảm thấy hành vi này của hắn rất kỳ lạ, nhưng Ngụy Cẩm Dương cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy Nếu Hàn Trọng Hoài để ý một cô nương, vậy xác thật sẽ làm việc như vậy.   

Nhìn có vẻ như đối với người nào cũng không thèm để ý, nhưng đối với đồ ăn lại sẽ phá lệ bá đạo mà để ý.   

"Lúc này có phải ta nên cảm kích ngươi không đem tròng mắt ta móc ra … Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng chỉ là một nha đầu."

Ngụ ý là cho dù hắn để ý ai thì cũng sẽ không để ý một nha đầu.   

"Đó cũng là nha đầu của ta."   

"Nếu ngươi đối với Trần Hổ cũng như vậy, sợ là hắn có thể cảm động đến mức khóc rống lên."

"Nếu ngươi cũng dùng ánh mắt vừa rồi nhìn Trần Hổ, ta nguyện ý cho ngươi mượn mấy ngày."   

Lời này của Hàn Trọng Hoài dễ tiếp, nhưng Ngụy Cẩm Dương nghĩ đến việc nói chuyện mập mờ ái muội với Trần Hổ, thật sự là cả người phát lạnh nói không nên lời.   

Run rẩy xong, hắn đổi giọng nói: "Vốn dĩ hôm nay ta đến còn có một nhiệm vụ, là muốn nói cho ngươi biết Tiểu Vũ còn đang chờ ngươi, nhìn bộ dạng này của ngươi, ta cũng không dám đem muội muội ta giao cho ngươi."   

"Muội muội ngươi?" Hàn Trọng Hoài suy nghĩ một chút, ngay cả việc mình có muội muội nào hắn cũng không nhớ rõ ràng lắm, càng đừng nói đến là muội muội của người khác.   

Ngụy Cẩm Dương nghẹn một chút, còn tưởng rằng ba năm nay Hàn Trọng Hoài tu thân dưỡng tính, không nghĩ tới vẫn là bộ dáng tức chết người không đền mạng như vậy.

Tâm ý của muội muội hắn sợ là không thể thành.   

"Không nhớ được là tốt nhất, muội muội ta đẹp như thiên tiên, ta cũng sợ nàng thật sự bị ngươi nhớ thương."   

Đùa giỡn xong, Ngụy Cẩm Dương ho một tiếng, tính toán nhắc tới chính sự: "Ngươi vừa đồng ý với ta, hẳn là lười nhác trốn đủ rồi, nguyện ý đi ra làm chuyện đứng đắn đi?"   

Hàn Trọng Hoài từ chối cho ý kiến, chống đầu ngửa ra sau, chờ ngụy Cẩm Dương nói tiếp.   

"Nhưng mà cho dù ngươi không muốn làm việc, chỉ sợ cha ngươi cũng không muốn. Chân ngươi chính là không tốt, gần đây hẳn là phụ thân ngươi cũng đem ngươi đẩy đến trước đài, huống chi bây giờ chân của ngươi tốt rồi, như thế nào hắn cũng phải để cho Thánh thượng nhớ rõ ngươi là một tướng quân trẻ tuổi nhưng đã có nhiều công lao.” 

Mỗi một triều đại, thời điểm thay thế ngôi vị chính là lúc bất ổn nhất, Thánh thượng sớm đã định ra thái tử, nhưng từ khi Thái tử phi qua đời, Thái tử vẫn luôn nhớ thương đau buồn, mấy năm nay Thái y chạy tới Đông cung là nhiều nhất, mà năm nay trực tiếp có lời đồn nói là Thái tử sống không được đến cuối năm nay.   

Thân thể thái tử có bệnh, lòng người tự nhiên dao động.   

Các đại thần đều có ý định thay thế thái tử, nhưng không ai dám mở miệng.   

Năm nay lời đồn đãi xuất hiện, không đợi bọn họ mượn cơ hội ám chỉ, Thánh thượng đã bãi bỏ tước vị của Kỳ vương, đem Kỳ vương biếm làm thứ dân đưa đi lưu đày.   

Kỳ vương là nhi tử thứ tám của Thánh thượng, sau khi sắc phong vẫn chưa lập tức chạy tới đất phong, xem như là một trong những hoàng tử được thánh thượng cực kỳ yêu thích.   

Nhưng chính là như vậy nên sau khi thánh thượng nghe được tin Kỳ vương kết bè kết cánh, ý đồ ám hại Thái tử đoạt ngôi vị hoàng đế, nói lưu đày liền đem người đi lưu đày.

Hiện giờ Thánh thượng đang xử lý những quan viên có liên quan đến Kỳ vương, Quốc công gia cũng vô cùng xui xẻo bởi vì hắn từng dùng bữa với Kỳ vương.   

Việc này nói nhỏ chính là ăn một bữa cơm, nói lớn chính là hai người một mình mật đàm đạo mấy canh giờ, nhìn không giống như Thánh thượng sẽ xử lý quốc công phủ, lấy tính mạng quốc công gia.   

Nhưng sau khi trải qua chuyện này, phủ Quốc công sẽ di chuyển ra ngoài vòng tròn thế lực ở kinh thành.   

Lại nói tiếp hoàn cảnh bây giờ của phủ Quốc công không chịu nổi sóng gió, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì trước kia có lão quốc công gia chống đỡ, đợi đến sau khi lão quốc công gia qua đời, phủ quốc công liền lộ ra suy tàn.   

Hàn Trọng Hoài vừa mới phất lên đã bị chém thắt lưng, tuy rằng Hàn Trọng Thời xuất chúng, nhưng hiện tại cũng chỉ là thứ cát sĩ, nhìn dáng vẻ cũng không giống như trong thời gian ngắn có thể làm ra đại sự kinh người gì đó.   

Buồn cười cho một phủ Quốc công thế nhưng không có một ai có thể chống đỡ được.   

"Tình huống hiện giờ đối với ngươi mà nói là chuyện tốt, cho dù đại mẫu của người muốn chơi ám chiêu với ngươi, Quốc công gia cũng sẽ giúp ngươi ngăn cản, còn có chuyện vốn dĩ lúc trước ngươi phải ghi tên dưới danh nghĩa Tôn thị."   

Nói là đại trượng phu không quan tâm đến xuất thân, nhưng trong cái vòng tròn kinh thành này, xuất thân vĩnh viễn xếp thứ nhất, có cái danh tiếng đích xuất, như thế nào cũng cứng hơn là cái danh thứ xuất.   

"Một thân bản lĩnh của hắn sợ cũng không ngăn được phụ nhân trong nội trạch."   

Hàn Trọng Hoài không chút khách khí trêu chọc phụ thân mình. Hắn cười khẽ, hắn đã trả xong nợ với Hàn lão gia tử, hiện giờ hắn và Hàn gia không ai nợ ai, cũng không có ý định vì bọn họ giải quyết phiền toái, đừng nói là thân phận con vợ cả, đối với vị trí thế tử hắn cũng không có hứng thú.  

"Quốc công gia bảo thủ có thừa, không đủ cơ trí."   

Nếu Hàn Trọng Hoài có thể thoải mái trào phúng phụ thân ruột của mình, vậy Ngụy Cẩm Dương cũng không khách khí.   

Lại nói tiếp hắn cũng không rõ lão gia tử lợi hại như thế, Hàn Trọng Hoài lại càng không kém, như thế nào lại có một cây măng quốc công gia mọc lệch như vậy.   

Chuyện của Kỳ vương, người sáng suốt đều nhìn ra được quốc công gia có ý tứ đầu quân cho Kỳ vương, chỉ là động tác của ông ta chậm một bước, vì vậy mới không khiến cho phủ Quốc công lâm vào quá sâu.   

"Không có đầu óc, nhưng vận khí đủ tốt."   

Hàn Trọng Hoài thản nhiên bình luận.   

"Vận khí cũng là một loại bản lĩnh." Ngụy Cẩm Dương nhún nhún vai, "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì Quốc công gia có vận khí này, bằng không ta và ngươi sẽ phải gặp nhau ở chỗ lưu đày."

"Ông ta cũng chỉ tránh được lần này."   

Hàn Trọng Hoài biết rất rõ tính cách của người Hàn gia, tuy rằng Quốc công gia nhát gan nhưng lại có suy nghĩ của con bạc, lần này đặt cược thất bại, ông ta sẽ không thu tay lại, mà sẽ mạo hiểm đặt cược một lần nữa.   

Ngụy Cẩm Dương nghe xong, nhịn không được hỏi, "Ngươi cảm thấy vương gia nào càng có đất diễn hơn?"   

Giao tình của hai người bọn họ không tầm thường, Ngụy Cẩm Dương cũng không cần cố kỵ, mở miệng nói thẳng, "Thái tử bệnh nặng không phải là chuyện bí mật gì, cho dù chịu đựng được năm nay, nhưng cũng không nhất định chịu đựng được sang năm, Phúc vương ở U Châu, còn có Kiến Vương, Tấn vương ở gần đó, mấy vị hoàng tử trong cung còn chưa phong tước, ngươi cảm thấy sẽ là ai?"   

Nếu Thái tử có con nối dõi, Ngụy Cẩm Dương cảm thấy theo trình độ yêu thích của Thánh thượng đối với Thái tử, nhất định là bồi dưỡng đích hoàng tôn, nhưng đáng tiếc Thái tử chỉ có một nữ nhi.   

"Ta không biết."   

Dưới ánh mắt chờ mong của Ngụy Cẩm Dương, vẻ mặt của Hàn Trọng Hoài càng nhìn càng khó lường, nhưng đáp án lại vô cùng không như ý muốn.   

"Ngươi thật sự không biết?"   

Quan hệ của hai người mơ hồ do Hàn Trọng Hoài cầm đầu, từ trước kia rất nhiều chủ ý của Ngụy Cẩm Dương đều là để Hàn Trọng Hoài giúp hắn quyết định, không nghĩ tới hôm nay lại nhận được đáp án hắn không biết.   

"Thái tử chưa chết, ta cũng không thể quyết định thời gian chết của hắn mà xem, ta không phải thầy bói, làm sao có thể biết được nhất định sẽ là ai, ta chỉ có thể xác định người ta nghĩ là ai."   

"Vậy ngươi nghĩ là ai?"   

Hàn Trọng Hoài không trả lời, nghỉ ngơi ba năm gân cốt tản mạn, dù sao hắn cũng phải đi xem từng người một, xem người nào có thể mang đến cho hắn nhiều lợi ích nhất.   

Hắn không vội nói, Ngụy Cẩm Dương cũng không vội hỏi: "Nếu ngươi đã tốt rồi, vậy có phải nên đi binh bộ lộ mặt hay không, chức quan nhàn tản kia của ngươi cũng nên động một chút, bằng không khi nào bị thủ tiêu cũng không biết được."   

Hàn Trọng Hoài gật đầu giống như là nghe vào tai, uống hết nước trà trong chén, Hàn Trọng Hoài đặt chén xuống, phát hiện Ngụy Cẩm Dương còn ở trước mặt, ánh mắt nghi hoặc.  

Ngụy Cẩm Dương: "..."

Cũng chỉ khi ở nơi này của Hàn Trọng Hoài hắn mới hoàn toàn bị ghét bỏ như vậy, nhưng mà người khôi phục là tốt rồi, trước kia hắn có loại cảm giác sợ là vĩnh viễn Hàn Trọng Hoài cũng không trở về được.  

Loại người như Hàn Trọng Hoài chính là được ông trời thưởng thức cơm ăn, tuy rằng thân thế kém một chút, chỉ là thứ xuất, nhưng tài mạo đều vô cùng xuất chúng, hắn còn nhớ rõ lúc đọc sách, Hàn Trọng Thời suốt đêm học thuộc lòng khiến cho người khác kinh sợ, mà Hàn Trọng Hoài chỉ cần lật toàn bộ sách một lần là có thể học thuộc lòng nội dung trong đó.   

Học thuộc lòng này của hắn không phải là ghi nhớ cứng nhắc, mà là thật sự hiểu được nội dung trong sách, trong đầu hoàn toàn hiểu được người viết sách muốn nói cái gì, cho nên tiên sinh hỏi cái gì hắn đều có thể hạ bút thành văn.   

Mọi thứ đều quá dễ dàng thành công, cho nên dễ dàng cảm thấy nhàm chán không thú vị.   

Lúc trước Hàn Trọng Hoài ngồi trên xe lăn đã cho hắn cảm giác như vậy, đối với tất cả đều cảm thấy không có thú vị, giống như nhìn thấu hết thảy, không muốn tầm thường giống như người thế tục.   

Mặc dù không biết là bởi vì chuyện gì mà Hàn Trọng Hoài muốn đứng lên, nhưng chỉ cần đứng lên là tốt, người thông minh như Hàn Trọng Hoài cảm thấy chuyện không thú vị trên thế gian quá ít, nhưng trong mắt những người như bọn họ, sự tồn tại của Hàn Trọng Hoài chính là một loại thú vị khiến người ta chú ý.   

*

Bị Hàn Trọng Hoài đuổi ra khỏi phòng, Ngọc Đào trực tiếp trở về nhĩ phòng nằm, mở cửa sổ nhìn hoa tử vi rơi xuống bên ngoài, còn có mây trắng phiêu đãng trên bầu trời.   

Mơ hồ nghe thấy khách nhân đi rồi nhưng nàng cũng không đứng dậy, thấy Nhạn Tự đi qua hành lang, đi về phía nàng, lúc này nàng mới ngồi dậy.   

Lần đó khi bị đả kích ở trong chùa, mấy ngày nay Hồi Thời đều không thích lộ diện trước mặt người khác, nếu không phải nghe La thẩm nói Hồi Thời thường xuyên sai tiểu nha đầu lấy cơm cho nàng ta, thì có lẽ Kỳ Lân viện giống như là không có người tên Hồi Thời này.   

Làm nha hoàn nhưng lại có thể giống như là cán bộ về hưu, một lần nữa Ngọc Đào lại tỏ vẻ hâm mộ cùng tôn kính.   

"Sao Nhạn Tự tỷ tỷ lại tới đây, là do chỗ thiếu gia cần ta hầu hạ sao."   

Đầu tiên Ngọc Đào mở cửa cho Nhạn Tự, nhìn thấy sắc mặt nàng ta lãnh đạm thì cũng không kỳ quái, nhìn thấy thứ trên tay nàng ta lại có chút kỳ lạ.   

Trong tay Nhạn Tự ôm mấy tấm vải, trên vải còn đặt một cái hộp gỗ hoa lê.   

"Thiếu gia không gọi ngươi, mấy thứ này là phần thưởng của ngươi."   

Nhạn Tự đặt đồ lên bàn, liếc mắt nhìn Ngọc Đào, "Nhìn xem trên người ngươi ăn mặc cái gì."

Vốn dĩ nha đầu chỉ có mấy bộ xiêm y, sau khi Ngọc Đào đến Kỳ Lân viện, Nhạn Từ cùng Hồi Thời cố ý chèn ép nàng, tiền tiêu vặt có phần của nàng, nhưng xiêm y các loại trợ cấp đều không cho nàng.   

Mà vốn dĩ đối với loại đồ vật như xiêm y trang sức này, nàng không thích cũng không muốn chúng.   

Theo ánh mắt của Nhạn Tự, Ngọc Đào đánh giá xiêm y trên người mình, đây là bộ xiêm y mà nàng đã mặc thời điểm chạy chốn cùng với Hàn Trọng Hoài.  

Xiêm y ngâm nước, lại dính dính bùn, tiểu nha đầu giặt xiêm y từ màu bạch nguyệt (màu giống ánh trăng) chuyển sang xanh lè.   

Hơn nửa vải dệt cũng mỏng đi rất nhiều, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn như tuyết.   

Cho dù là mỏng hay không thì Ngọc Đào cũng không có cảm giác gì, chính là cảm giác vải vóc của cổ đại này này, số lần giặt càng nhiều thì phần thân trên càng mềm mại thoải mái, nếu càng giặt mạnh tay thì mặc vào lại đặc biệt thoải mái.   

"Đương nhiên xiêm y trên người ta không thể đẹp được như Nhạn Tự tỷ tỷ."   

Trong mắt Ngọc Đào lộ ra hâm mộ, tuy rằng bởi vì chuyện của Hồi Thời mà Nhạn Tự tức giận với nàng, nhưng cũng không làm khó nàng, "Vải dệt này chất liệu giống như xiêm y của ta, ngươi tự mình may đi."

Nhạn Tự nói xong đã rời đi, mà Ngọc Đào nhìn vải dệt trên bàn.   

Nàng đem tất cả đống vải dệt này kéo tơ rồi nuốt xuống còn đơn giản hơn là để cho nàng tự may xiêm y.   

Bỏ tất cả vải dệt vào tủ quần áo, nếu chúng không thể tự động biến thành xiêm y, vậy đại khái vĩnh viễn cũng không có một khắc chúng nó được nàng mặc vào.   

Nhưng mà tại sao Nhạn Tự lại hảo tâm như vậy, đang yên đang lành lại cho nàng vải dệt, hơn nữa còn cho nhiều như vậy.  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truất Long

Copyright © 2022 - MTruyện.net