Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị
  3. Chương 24: Thiếu gia, không phải là ngươi không cần ta chứ
Trước /84 Sau

Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 24: Thiếu gia, không phải là ngươi không cần ta chứ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vốn dĩ Ngọc Đào tưởng rằng Hàn Trọng Hoài chỉ cần uống rượu sẽ đỏ mặt, nhìn hắn tựa vào ghế lung lay sắp đổ, lại giống như thật sự đã uống say.   

Chuyện này cũng thật kỳ lạ, thế nhưng Hàn Trọng Hoài cũng sẽ phóng túng để cho chính mình uống say.   

Nhưng nếu nói hắn là một người không phóng túng, vậy cũng khó để giải thích vì sao một nam nhân trưởng thành không có vấn đề gì lại sẽ ngồi xe lăn trong ba năm chỉ vì lười biếng.   

Muốn biết Hàn Trọng Hoài say hay không say, Ngọc Đào thử dùng sức nhéo chân hắn, sau khi dùng sức lại nhẹ nhàng sờ sờ, qua lại mấy lần cũng không thấy Hàn Trọng Hoài có phản ứng, liền xác định hắn đây là uống đến tê dại, cảm giác tri giác đều trở nên chậm chạp.   

"Thiếu gia..."   

Ngọc Đào kêu một tiếng, Hàn Trọng Hoài lười biếng híp mắt nhìn nàng, chờ lời nói tiếp theo của nàng.   

Ửng hồng từ trên mặt Hàn Trọng Hoài lan đến cổ, biết trạng thái này của Hàn Trọng Hoài muốn làm cái gì cũng không làm được, Ngọc Đào nhìn mặt hắn lại cảm thấy vẻ mặt này sẽ không làm chuyện xấu, ngược lại còn cảm thấy quyến rũ, muốn câu dẫn người khác làm chuyện xấu với hắn.   

Đáng tiếc nàng là một người thực dụng, có thể nịnh hót để kiếm lợi, nhưng sẽ không bao giờ làm một người "chiếm tiện nghi.” 

"Thiếu gia, ta rửa mặt cho ngươi, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút."   

Gọi tiểu nha đầu xong, vừa lúc Nhạn Tự bưng canh giải rượu đến, mọi chuyện có Nhạn Tự làm, ngay cả khăn mặt nàng cũng không cần vặn.   

Hàn Trọng Hoài ngửa đầu lau mặt, lại tránh đi không uống canh giải rượu.   

Canh giải rượu kia chính là một chén nước ô mai không biết tên, vừa rồi Nhạn Tự đi ngang qua bên cạnh nàng, nàng đã ngửi được một mùi chua nồng đậm, Hàn Trọng Hoài không muốn uống cũng là chuyện bình thường.   

Thấy mọi chuyện sắp xong, Ngọc Đào vừa nghĩ nên rút đi đã thấy Nhạn Tự quay đầu lại.   

"Ngươi đến đây đi."  

Giọng điệu của Nhạn Tư mang theo bất mãn, Ngọc Đào cảm thấy Nhạn Tự hoàn toàn không cần giả hào phóng, không hài lòng thì không hài lòng, hoàn toàn có thể cho nàng một ánh mắt bảo nàng cút đi, không cần nhất định phải đem cơ hội hầu hạ chủ tử cho nàng.   

Ngọc Đào đi đến phía trước ghế gấp hoa lê, Hàn Trọng Hoài rửa mặt xong thì cả người bốc lên nhiệt khí: "Nô tỳ đỡ thiếu gia đi nghỉ ngơi."   

"Không vội."   

Khi đứng dậy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Hàn Trọng Hoài đi tới cửa, quay đầu lại thấy Ngọc Đào không đuổi theo, vẫy vẫy tay với nàng.   

Ngọc Đào không hiểu cái gì mà đuổi theo, không hiểu khuôn mặt và móng vuốt của Hàn Trọng Hoài đều rửa sạch rồi nhưng còn chạy ra bên ngoài làm cái gì.   

Nhưng mà nhìn thấy hắn đi đường có vẻ cũng không quá say, đi đường cũng không thấy lảo đảo.   

Hàn Trọng Hoài một đường đi đến dưới tàng cây thông ngồi xuống ghế mây, mà ghế mây chỉ có một cái, hắn lại không có ý định kéo nàng ngồi trên đùi hắn, Ngọc Đào chỉ có thể đứng ở bên cạnh.   

Hôm nay là trăng tròn, trăng như mâm tròn, tỏa ra màu sắc ấm áp.   

Hàn Trọng Hoài híp mắt tắm ánh trăng nửa ngày, men say không giống như là tan đi mà ngược lại càng thêm nồng đậm.  

“Đêm khuya nhiều sương, thiếu gia nên nghỉ ngơi sớm một chút." Khuyên xong Ngọc Đào liền che miệng ngáp một cái, thấy Hàn Trọng Hoài nhìn nàng, nàng liền trợn to mắt giả vờ vô tội.  

Hai người nhìn nhau đến nỗi mắt Ngọc Đào đều chua xót, chỉ thấy cổ Hàn Trọng Hoài nhích lại gần phía nàng, nhắm mắt lại: "Ta thích mùi hương trên người ngươi."  

Yết hầu hơi lăn lộn, giống như là thật sự đắm chìm trong một loại mùi hương nào đó.   

Ngọc Đào ngửi ngửi chính mình, chỉ ngửi thấy mùi vải dệt mới trên xiêm y của nàng.   

Loại đồ vật như mùi thơm cơ thể tồn tại chính là thứ làm cho bản thân chịu thiệt, người bên ngoài đều ngửi được nhưng chính mình lại không ngửi được, thứ tốt tiện nghi cho người khác, lại không mang đến cho mình cảm giác hưởng thụ gì.   

Nhìn cổ Hàn Trọng Hoài, vì tiết kiệm khí lực cho hắn, Ngọc Đào tự giác ngồi xuống đất, để cho đầu hắn tựa vào vai nàng.   

Cái đầu mang theo mùi rượu tự động tìm một vị trí thích hợp.   

"Hát cho ta một khúc nghe."   

Hả?   

Công việc của nàng còn có hạng mục này sao? Ngọc Đào nhìn ra được hiện tại Hàn Trọng Hoài đang hưởng thụ loại cảm giác mơ hồ khi uống say, lục ký ức ngâm nga hát một bài cho hắn.  

Mang theo vài phần hương vị đất, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, Hàn Trọng Hoài dựa vào người Ngọc Đào nghe xong đoạn ngắn, sau đó mở miệng.   

Từng chữ ấm áp dễ chịu đều được phun lên cổ Ngọc Đào: "Duỗi tay sờ tỷ tiểu mũi châm, du du thiêu khí ra bên ngoài am,

Duỗi tay sờ tỷ miệng nhỏ…… Duỗi tay sờ tỷ chưởng ba trung, lấy ra khỏi lồng hấp bánh bao vô chỉ dạng……”

Giọng nói say sưa của Hàn Trọng Hoài không hát cũng mang theo giai điệu lười biếng, nghe hắn điền nội dung lời bài hát vào giai điệu, Ngọc Đào không biết giờ phút này là ai đang phục vụ ai.   

Giai điệu này là do nàng nghe mấy gã sai vặt trong phủ vây quanh cùng một chỗ mà hát, nàng không nghe rõ nội dung bọn họ hát, nhưng nhìn bộ dáng bọn họ nháy mắt, nàng liền biết hát này không phải là thứ gì tốt.   

Hiện tại nghe Hàn Trọng Hoài điền từ, thì ra khúc nhạc này là Thập bát mô (mười tám sờ).   

Ngọc Đào muốn nghe xong nội dung nhưng rõ ràng Hàn Trọng Hoài quá hư, mới hát đến sờ mông đã tắt lửa, nhắm mắt tựa vào người nàng không mở miệng nữa.   

Hắn tắt lửa, Ngọc Đào cũng lười tiếp tục hừ, ngồi trên mặt đất cho đến khi hai chân lạnh nàng mới cẩn thận đỡ Hàn Trọng Hoài dậy.  

"Thiếu gia đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải trực, nếu tối nay cảm thì không tốt."   

Tuy rằng Hàn Trọng Hoài nhắm mắt lại nhưng chân vẫn đi về phía trước, cuối cùng cũng không đem trọng lượng toàn thân đè lên người nàng.   

Cho dù là vậy nhưng Ngọc Đào vẫn thở hồng hộc, chờ đến trong phòng đã toát mồ hôi.   

Nàng không ghét bỏ Hàn Trọng Hoài, ngược lại Hàn Trọng Hoài ghét bỏ nàng bốc hơi nóng, nhìn thấy giường liền tăng nhanh bước chân, chân Ngọc Đào không theo kịp, bị hắn vấp phải ngã nhào lên giường.   

Oa thảo, rất mềm.   

Như thế nào mà chiếc giường này lại có thể mềm mại thoải mái như vậy.  

Nàng nghĩ tới Hàn Trọng Hoài là người thích hưởng thụ người như vậy, nhất định giường sẽ thoải mái hơn so với người khác, nhưng không nghĩ tới lại thoải mái thành như vậy.   

Chôn trong đám mây chẳng qua cũng chỉ như vậy.   

Ngọc Đào ngã xuống, mặt vùi vào trong chăn không có ý tứ nâng lên.   

Người say rất dễ khát nước tỉnh lại vào nửa đêm, nếu giữa chừng Hàn Trọng Hoài tỉnh lại, nói không chừng sẽ đánh thức nàng dậy, muốn nghe người ta thở dốc trong phòng hắn.   

Nếu là như vậy...   

Ngọc Đào đạp rớt giày, mang theo Hàn Trọng Hoài lăn lên giường, đề phòng buổi tối Hàn Trọng Hoài nôn lên người nàng, nàng gối lên cánh tay Hàn Trọng Hoài lăn vào bên trong giường.   

Người lui vào chăn, đem xiêm y đã nhăn nhúm trên người ném xuống đất, cả người vô cùng sung sướng.   

Hàn Trọng Hoài giống như đã ngủ thiếp đi, nhưng trong lòng ngực lại có một thứ mềm mại Hàn Trọng Hoài, tay hắn theo bản năng bắt đầu di chuyển.   

Chỗ lưng nhiều thịt nhất bị nhéo nhiều lần, Ngọc Đào cảm thấy nhất định Hàn Trọng Hoài còn đang rơi vào thế giới Thập bát mô ở trong mộng.   

Sức lực của Hàn Trọng Hoài không nặng, mang theo chút tê dại giống như là xoa bóp, Ngọc Đào ngáp một cái, nghĩ đến mình cũng quá thảm, nhân sinh kiếp này nghe được một nam nhân hát thập bát mô, cảm thấy là phục vụ biểu diễn, bị nam nhân bóp thịt lại cảm thấy là mát xa thả lỏng.   

Ngoại trừ mùi rượu, trên người Hàn Trọng Hoài còn có một mùi vị nhàn nhạt không rõ ràng, có thể chính là hương vị của lão sắc phê xử nam đi.   

*

Ngọc Đào nghĩ không sai, Hàn Trọng Hoài ngủ đến nửa đêm thì rượu tỉnh người cũng tỉnh theo.   

Cảm thụ được hô hấp gần trong gang tấc, Hàn Trọng Hoài nhéo tay, sau đó ý thức được tay mình đang đặt ở vị trí nào.   

Từ trình độ quen thuộc của xúc cảm mà nói, trong giấc ngủ hẳn là hắn đã sờ không ít.   

Đem cánh tay từ khe hở bên hông của Ngọc Đào rút ra, ngón tay Hàn Trọng Hoài đặt lên trán ấn ấn.   

Trước khi hắn về phủ Quốc công đã cùng mấy vị quan viên của bộ binh ăn uống một hồi, sau đó trở về phủ Quốc công, hắn biết rất nhanh chính mình sẽ say nên muốn phóng túng để cho mình say một trận, xem có chuyện gì thú vị phát sinh hay không.   

Hiện tại cũng được xem như là thú vị.   

Hàn Trọng Hoài nghiêng mắt nhìn Ngọc Đào đang ngủ say, ngày đó ở trong sơn động, khi nàng ghé vào trên người hắn, hắn cũng đã quan sát khuôn mặt nàng rõ ràng.   

Mặt trứng ngỗng, nhắm mắt lại có một khe mắt hơi cong lên đến đuôi.   

Thời điểm ngủ môi ở trong trạng thái thư giãn, giống như đang chờ đợi một cái gì đó.  

Hàn Trọng Hoài đặt ngón tay lên môi nàng, nàng lập tức chán ghét, miệng mấp máy đẩy ngón tay sang một bên.   

Hắn cười khẽ dời đi, nếu nàng tỉnh lại, chỉ sợ sẽ ngậm ngón tay hắn.  

Biết Ngọc Đào là người có tính tình đánh xà thuận côn, nhưng nhìn nàng ngoan ngoãn khéo léo nằm ghé vào trong ngực hắn, ngón tay ôm lấy đai lưng của hắn, Hàn Trọng Hoài suy xét không có đem nàng đá xuống giường.   

Đặt tay từ bên hông nàng trở về vị trí cũ, sờ tay cảm thấy thoải mái, đầu cũng không còn cảm giác đau đớn.   

Đợi đến khi Ngọc Đào tỉnh lại, Hàn Trọng Hoài đã không còn ở trên giường, nàng một mình chiếm giường lớn, Nhạn Tự ở một bên nhìn nàng.   

Thấy Ngọc Đào mở mắt ra, trong lòng Nhạn Tự khó chịu nhưng vẫn hỏi: "Có muốn tắm rửa không?"   

Ngọc Đào nghiêm túc mà gật đầu.   

Nhạn Tự bảo tiểu nha đầu đi chuẩn bị nước nóng, mà nàng ta thì bưng một tách trà đến cho Ngọc Đào.   

Cầm lấy tách trà nóng làm dịu miệng, Ngọc Đào cảm thán thì ra đây chính là đãi ngộ của nha đầu leo giường thành công.   

Kỳ Lân viện không có phòng tắm chuyên dụng của hạ nhân, mặc dù mỗi ngày Ngọc Đào đều lấy được nước nóng nhưng bồn tắm lại nhỏ đến đáng thương.   

Lần này Nhạn Tự chuẩn bị cho nàng một cái thùng tắm lớn, một bên còn chuẩn bị hoa tươi, Ngọc Đào tắm rửa sạch sẽ, chỉ hy vọng sau này Hàn Trọng Hoài có thể say thêm vài lần.   

Chỉ là đáng tiếc mấy ngày sau, Hàn Trọng Hoài mang theo men say hồi phủ nhưng thần trí đều là trạng thái thanh tỉnh, không cho Ngọc Đào cơ hội ngủ lại giường của hắn.  

Mà Nhạn Tự thấy mỗi lần chủ tử mang theo men say trở về, Ngọc Đào lại phá lệ ân cần hầu hạ, nhịn không được oán giận hai câu với Trần Hổ.

"Tâm tư của nàng đều viết ở trên mặt, chủ tử nhìn cũng không cảm thấy phiền?"   

So với Hồi Thời thì tính tình của Nhạn Tự tốt hơn một chút, nhưng cũng không hiểu được hình thức ở chung của Ngọc Đào và chủ tử, theo nàng ta thấy cô nương gia, cho dù là nha đầu cũng nên nội liễm một chút, nào có bộ dáng hận không thể dán lên người nam nhân giống như Ngọc Đào.   

"Nếu nàng là người xấu xí thì chỉ sợ cũng sẽ phiền lòng..."   

Trần Hổ thấy sắc mặt Nhạn Tự khó coi, thu lại nụ cười đùa giỡn trên mặt, "Ngọc Đào cô nương chính là thông phòng, nàng không đem ý tứ muốn hầu hạ chủ tử viết lên mặt, chẳng lẽ học theo tiểu thư khuê các, một bộ lạnh như băng sương, còn muốn chủ tử đi đoán tâm tư của nàng?"   

Trần Hổ biết Nhạn Tự bài xích Ngọc Đào vẫn là vì bất bình cho Hồi Thời, nhắc nhở: "Chúng ta là hạ nhân, chủ tử là chủ tử, chủ tử có hứng thú đối với người nào không phải là việc mà chúng ta có thể tùy tiện bàn, ngươi ngược lại khuyên nhủ Hồi Thời, luôn tránh trong phòng không ra cửa là như thế nào, tính tình chủ tử tốt nhưng không có nghĩa là nàng có thể làm như vậy."  

"Ta biết đạo lý này."   

Nhạn Tự còn có chuyện muốn nói, nhưng cảm thấy một nam nhân như Trần Hổ có nói cũng không thông, làm sao hắn có thể biết những suy nghĩ trong lòng nữ nhân.   

Chủ tử càng được Ngọc Đào lấy lòng, các nàng nhìn lại càng tức giận.   

Bởi vì các nàng không có cách nào để không biết xấu hổ như vậy.   

Nhạn Tự có thể nhìn ra sự ân cần của Ngọc Đào, Hàn Trọng Hoài tự nhiên càng thấy rõ ràng hơn.   

Đôi mắt hạnh của Ngọc Đào vừa làm ra thần thái đáng thương vừa ngập nước đầy ánh sáng, giống như một con nai con đang phản chiếu trong dòng suối.   

Lúc nào cũng bị hai mắt như vậy vây quanh, Hàn Trọng Hoài chỉ có một nữ nhân là nàng, nghĩ không sủng cũng không nói được nên để cho nàng thu thập đồ đạc.   

"Thiếu gia, không phải là ngươi không cần ta chứ?"  

Ngọc Đào ôm lấy tay nải, biết hạ nhân hỏi chủ tử muốn đi đâu sẽ vượt quá quy củ, cho nên thay đổi một cách nói khác.   

Hồi Thời được Nhạn Tự khuyên nên đi ra khỏi sương mù, ai ngờ vừa đến đã nhìn thấy Ngọc Đào đang giả vờ nhu thuận.   

Hàn Trọng Hoài không phủ nhận lời nói của Ngọc Đào, chỉ nhíu mày: "Xem biểu hiện của ngươi."   

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hỏa Ảnh Chi Chủ Thần Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net