Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị
  3. Chương 25
Trước /84 Sau

Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 25

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tính cả lần trước đi chùa, đây là lần thứ hai Ngọc Đào bước ra khỏi phủ Quốc công.   

Lần trước bọn họ đi ra từ cửa phụ, mà lần này xe ngựa lại dừng ở cửa chính.   

Hai đầu sư tử bằng đá mạnh mẽ oai phong trước phủ Quốc Công, mái hiên cong cong giống như cánh bay.   

Kéo xe ngựa là hai con tuấn mã toàn thân trắng tinh, Ngọc Đào nhìn thấy trong lòng nhịn không được lại nói một tiếng không giống nhau.   

Lần trước Hàn Trọng Hoài đi ra ngoài làm gì có đãi ngộ này, lúc trước xe ngựa mà nàng và Hàn Trọng Hoài chen chúc, kéo xe chính là một con ngựa tuổi già sức yếu, không biết có bao nhiêu da thịt trên người đều là lỏng lẻo, nếu không phải trong lòng có chút hùng tâm tráng chí gì đó, chỉ sợ đã bị gánh nặng trên người đè nặng đến nỗi nằm trên mặt đất không đạp nổi móng chân.   

Sau khi Hàn Trọng Hoài lên xe, Ngọc Đào lập tức ôm tay nải tự giác ngồi xổm ở một góc, hỏi đi đâu một lần là đủ rồi, hơn nữa trên thực tế nàng cũng không thèm để ý Hàn Trọng Hoài dẫn nàng đi đâu.  

Dù sao hắn cũng không thể mang theo nàng đi vác đá để xây vạn lý trường thành.   

Mà chỉ cần không phải loại công việc thể lực này, đối với những chuyện khác nàng vẫn có khả năng chịu đựng.   

Xe ngựa chậm rãi di chuyển trên đường, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh nhộn nhịp bên ngoài, âm thanh lộn xộn và rối loạn rất dễ dàng để tạo thành một bản nhạc thôi miên.  

Khả năng thích ứng của cơ thể là vô tận, trước đây nàng không thích ngủ nhiều như vậy, mà khi cơ thể đã quen với sự lười biếng, buồn ngủ trở thành trạng thái có thể dâng lên bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào.   

Nhìn Hàn Trọng Hoài bên cạnh đang rũ mắt chợp mắt, thứ dưới thân hắn có chút giống như giường mềm, tuy rằng không cao nhưng có gỗ cứng làm ra độ cong phù hợp với thân thể, lại cộng thêm chăn bông mềm mại cùng thảm lông dê...   

Ước chừng là ánh mắt nóng bỏng của Ngọc Đào quá mức rõ ràng, Hàn Trọng Hoài vươn ra một cái chân, dường như là hai chân quá thoải mái nên gân cốt cũng co lại cùng một chỗ, cổ chân cũng lười biếng mà chuyển động.   

Ngọc Đào buông tay nải trong ngực xuống, chủ động vì Hàn Trọng Hoài mà xoa bóp.   

Hưởng thụ sự chủ động hầu hạ mà ngày thường ít thấy, Hàn Trọng Hoài híp mắt, hắn nhìn nàng xoa bóp không được hai cái đã nằm sấp trên người hắn, chờ hành động tiếp theo của nàng.   

Bước tiếp theo của Ngọc Đào vô cùng nhanh chóng, dù sao khiến cho người đang buồn ngủ sử dụng sức lực là một chuyện thống khổ đến cực điểm.   

Ấn vài cái, vốn dĩ Ngọc Đào đang nằm sấp, sau đó dứt khoát ôm lấy chân Hàn Trọng Hoài nằm bên cạnh hắn.   

Phòng ngừa nếu nằm như vậy sẽ bị Hàn Trọng Hoài ghét bỏ đá văng ra, Ngọc Đào ôm chân hắn đặt vào trong thịt của mình, vừa lúc đem chân kẹt ở khe hở toàn thịt là thịt.   

Được đặt trong thịt mềm mại không phải là càng sung sướng hơn so với mát xa bằng tay sao?   

Ngọc Đào nằm xuống, cảm thán một tiếng vẫn là Hàn Trọng Hoài biết hưởng thụ, tay tùy ý nhéo vài cái thì dừng lại.   

Hàn Trọng Hoài nhìn nàng đi vào giấc ngủ, hắn không biết vì sao nàng lại dám như vậy, cứ như vậy mà chắc chắn hắn sẽ ăn cái bộ dạng này?   

Mà hắn có muốn ăn cái bộ dạng này không?   

Hàn Trọng Hoài chỉ biết giờ phút này hắn không muốn rút chân ra.   

Đánh thức Ngọc Đào chính là do xe ngựa bị chấn động, rời khỏi khu vực phồn hoa, xe ngựa càng đi càng hẻo lánh, đường trên mặt đất cũng không bằng phẳng như vậy.   

Ngọc Đào mê mang mở mắt ra.   

Nàng theo bản năng ngửa đầu, bởi vì Hàn Trọng Hoài vừa vặn nhìn về phía nàng, đầu nàng cũng không tiện vùi trở về.   

Vẻ mặt Hàn Trọng Hoài có vài phần khó lường, giống như là muốn nói cái gì đó, lại giống như là chờ nàng nói chuyện.   

Ngọc Đào vừa cân nhắc vừa dụi mắt, vừa lúc bánh xe dừng lại, vốn dĩ lực cân bằng thân thể nàng cực kém, theo quán tính liền ngã lên người Hàn Trọng Hoài, cũng không sao, chủ yếu là bàn tay nàng còn không cẩn thận ấn vào thịt bên đùi hắn, nhìn mà cảm thấy đau.   

Ngẩng đầu lần nữa, giọng nói của Đào run rẩy: "Muốn... Đến rồi..."   

Lời này mà phối hợp với khoảng cách đường xá thì không có vấn đề gì, nhưng là hai tròng mắt nàng chứa sương mù, vẻ mặt cầu xin tha thứ, lời nói có ý tứ khác.   

Chân Hàn Trọng Hoài từ từ nghiêng sang một bên, đôi mắt hẹp dài nhìn Ngọc Đào phạm sai lầm nên đang ý đồ dùng biện pháp vụng về để lừa gạt qua cửa ải.   

"Ngươi học bộ dạng ngựa gầy diễn xuất với ai, người không biết còn tưởng rằng Phúc Hoa viện là dâm ổ gì, lại có thể nuôi ra một nha đầu như ngươi."  

Giọng nói của Hàn Trọng Hoài không lớn nhưng lời nói lại không nhẹ, nếu là nha đầu khác có năng lực tâm lý chịu đựng không cao, phỏng chừng hai gò má đã phiếm hồng vì xấu hổ, lập tức chỉnh đốn lại.  

Nhưng Ngọc Đào là loại người gì.  

Cũng không phải là nàng không biết bản chất sắc phê của Hàn Trọng Hoài, hơn nữa thời điểm nam nhân nói chuyện nhưng lại nghiêng người chân hơi nâng lên, giống như là muốn che khuất cái gì, loại thời khắc này lời nói ra hoàn toàn không đáng tin cậy.   

Nàng lập tức bày ra khuôn mặt vô tội, một mực ngồi ở bên cạnh cho đến khi xuống xe ngựa.   

Chỗ xe ngựa đậu là một trạch viện, xe trực tiếp đi vào trong nhà, cũng không rõ là loại nhà nào, nhưng thuần túy đánh giá chung quanh cũng có thể nhìn ra tòa nhà này không nhỏ.   

Chỗ dừng xe ngựa chờ có hai nha đầu mặc áo màu nguyệt lam, các nàng một người dẫn đường phía trước, một người thay Ngọc Đào cầm tay nải, dừng lại cách Ngọc Đào nửa bước.   

Hai nha đầu này cực kỳ quy củ, mắt không chớp, bước chân rơi xuống đất đều nhẹ nhàng vô cùng, so sánh với các nàng, Ngọc Đào cảm thấy may mắn vì mình là một thông phòng.   

Vị trí không giống nhau, tất nhiên yêu cầu cũng không thể giống nhau.   

Đến viện nghỉ ngơi, Hàn Trọng Hoài quen đường rời đi, để lại Ngọc Đào được nha đầu dẫn đi dạo một vòng chung quanh.   

Đây là một suối nước nóng trong thôn trang, chủ nhân ở nơi này họ Ngụy.   

Nghe được họ Ngụy, trong đầu Ngọc Đào liền hiện lên Ngụy Cẩm Dương, nghĩ đến nếu thôn trang này không phải của hắn thì cũng có quan hệ với hắn.   

"Tạ hai vị tỷ tỷ dẫn đường, chúng ta cũng đừng đi xa, miễn cho đụng phải quý nhân."   

Ngọc Đào dừng bước, không có ý định đi về phía trước.   

"Cái này..." Hai nha đầu nhìn thoáng qua, bộ dạng của Ngọc Đào xinh đẹp quyến rũ, không nghĩ tới tính tình lại cẩn thận như vậy.   

Lúc này mới đi được vài bước đã muốn trở về.   

Ngọc Đào đã nói muốn trở về, hẳn là các nàng nên lập tức đưa người trở về mới đúng, chỉ là mọi người đều cứng đờ tại chỗ, không biết nên lui về phía sau như thế nào.   

Vốn dĩ Ngọc Đào chỉ cảm thấy không cần phải đi tới đi lui khiến cho chân của mình đau xót, nhưng thấy bộ dáng của các nàng, nếu nhìn không ra phía trước có chuyện gì chờ nàng thì liền kỳ quái.   

Không cần hai người bọn họ dẫn đường, Ngọc Đào trực tiếp xoay người.   

Hai người lại không có khả năng trực tiếp đi bắt lấy nàng, chỉ có thể đi theo phía sau: "Ngọc Đào cô nương chậm một chút, cảnh sắc của thôn trang tuyệt đẹp, cô nương có thể đi thêm hai vòng nữa."   

Ngọc Đào một mực không để ý, nhưng bước chân của nàng vẫn chậm một chút, không hoàn toàn thoát khỏi cái bẫy rập này.   

Một giọng nữ hơi dồn dập vang lên: "Người nào ở đâu?"   

Giọng nói này vang lên, Ngọc Đào có thể cảm giác được hai nha đầu bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.   

"Bái kiến Khánh Bình quận chúa, nô tỳ thỉnh an quận chúa, nhị tiểu thư."   

Ngọc Đào đi theo lặp lại lời của hai nha đầu kia hành lễ.   

"Ngẩng đầu lên, làm sao ta chưa từng thấy qua ngươi, ngươi là nha đầu nhà ai? Như thế nào lại thỉnh an bổn quận chúa."  

Ngọc Đào ngẩng đầu nhìn hai cô nương trước mặt, một người mặc tương váy thêu trăm điệp xuyên hoa, một người cũng mặc tương váy nhưng là màu xanh lá liễu.   

Nhìn qua quan hệ của hai người bọn họ không tệ, bởi vì xiêm y của hai người đều có chất liệu vải dệt tương tự, chỉ là trên cổ Khánh Bình quận chúa đeo dây hồng bảo thạch phỉ thúy, chỉ một món phụ kiện này cũng đã đem thân phận bất đồng của hai người biểu hiện ra.   

Nhị tiểu thư này hẳn là muội muội của Ngụy Cẩm Dương, ngũ quan của hai người có chút tương tự.   

Rõ ràng là hai người bọn họ hướng về phía nàng, mà hướng về phía nàng, cũng chỉ có thể là vì Hàn Trọng Hoài.   

"Hồi quận chúa, nô tỳ tên Ngọc Đào, là nha đầu của phủ Quốc công."   

"Ngọc Đào cô nương là thông phòng của Hàn đại nhân."   

Cũng thật kỳ quái, vừa rồi nàng cũng không tự giới thiệu đối với hai nha đầu này, hiện tại các nàng lại có thể nói thêm cho nàng.   

"Vậy mà còn mang theo nha đầu thông phòng..."   

Không có nữ nhân bình thường nào có thể kêu một tiếng tốt đối với nam nhân ham mê nữ sắc, Khánh Bình quận chúa nhìn Ngụy Thải Vũ bên cạnh, chờ xem nàng ta còn có cái gì muốn nói.   

Lần này nàng ta đến bồi bằng hữu tốt của mình, tự nhiên là lấy bằng hữu tốt làm chủ.   

Ngụy Thải Vũ đánh giá Ngọc Đào, đoạn thời gian trước ca ca nàng ta đi đến phủ Quốc công, trở về nói với nàng ta bên người Hàn Trọng Hoài có một nha hoàn, còn nói Hàn Trọng Hoài có chút yêu thích đối với nha hoàn kia, bảo nàng ta không cần góp vui.   

Lời này nàng ta vừa nghe đã mất hứng, nha hoàn là nha hoàn, nàng ta là nàng ta.   

Nàng ta đường đường là Nhị tiểu thư của Ngụy gia, làm sao một nha hoàn thông phòng có thể so sánh với nàng ta.   

Hiện giờ nhìn quả thật chẳng ra gì, tuy rằng xinh đẹp nhưng cũng không phải trời đất chỉ có một mình nàng là xinh đẹp, cũng không phải là nàng ta chưa từng gặp qua mỹ nhân xinh đẹp.   

Nghĩ như vậy, trong lòng Ngụy Thải Vũ thuận hơn không ít, bất quá chỉ là đồ chơi mà thôi.   

Cũng chính là do ca ca không muốn giúp nàng ta, tìm cái cớ gì mà nói Hàn Trọng Hoài trầm mê sắc đẹp, trong mắt chỉ có một nha đầu.   

"Nếu là thông phòng của Trọng Hoài ca, vậy ngày thường phải hầu hạ Trọng Hoài ca thật tốt, chân của hắn mới tốt lên, nếu ngươi chiếu cố không chu đáo, ta cũng sẽ không mặc kệ."   

"Nô tỳ nhớ kỹ."   

Ngọc Đào cung kính đáp ứng, nàng không tỏ vẻ, như vậy đám ngươi Ngụy Thải Vũ cũng không có lý do có thể làm khó nàng.   

Vốn dĩ hai người bọn họ không phải là người không nói lý lẽ, hơn nữa Ngụy Thải Vũ cùng Hàn Trọng Hoài cũng chưa có quan hệ gì, nếu phạt thông phòng của hắn cũng làm cho người ta nhìn không khỏi quá sốt ruột.   

"Nhớ kỹ là tốt rồi, đi đi."  

Vẫy lui Ngọc Đào, Khánh Bình quận chúa nói với Ngụy Thải Vũ: "Người thấy được, hài lòng?"   

"Quận chúa, sao ngươi lại đem ta nói giống như là nhìn phu quân tương lai vậy." Ngụy Thải Vũ bĩu môi, bất mãn nói, "Ta chính là muốn nhìn xem nàng trông như thế nào."

"Là một mỹ nhân xinh đẹp, mị ý như khóe mắt đuôi lông mày không phải là thứ mà nha đầu bình thường có thể học được." Dù sao cũng không phải là thông phòng của người trong lòng mình, Khánh Bình cũng không keo kiệt mà khen ngợi.   

Ngụy Thải Vũ hừ một tiếng: "Cũng chỉ có như vậy."   

"Nếu ngươi không có lòng tin, ta có thể sai người tìm kiếm một cái nữ nhân có nhan sắc không sai biệt lắm so với nàng đi làm đằng thiếp của ngươi, chỉ là ngươi xem nàng có ích lợi gì, ngươi phải lọt vào mắt phu nhân Quốc công trước."   

"Phu nhân Quốc công cũng không phải là mẹ ruột của Trọng Hoài ca, nàng ta không muốn thấy Trọng Hoài ca sống tốt..." Nói xong Ngụy Thải Vũ có chút tức giận thân phận của mình, ở trong mắt nàng Hàn Trọng Hoài tốt đến không thể tốt hơn, nhưng trong mắt trưởng bối hắn chính là thứ tử.   

Nói xong trong mắt Ngụy Thải Vũ liền có nước mắt, "Ta thật là hâm mộ nha đầu kia có thể ở bên cạnh Trọng Hoài ca như vậy, ngay cả nhìn hắn ta cũng phải vụng trộm nhìn."

"Nha đầu ngốc này."   

Khánh Bình quận chúa đã gặp Qua Hàn Trọng Hoài một lần, chỉ là cảm thấy hắn tuấn mỹ mà thôi, cũng không biết vì sao Ngụy Thải Vũ lại si mê như vậy.   

Hơn nữa đi làm việc nghiêm túc còn mang theo một nha đầu thông phòng, nếu quận mã của nàng ta dám làm như vậy, tất nhiên nàng ta sẽ phế bỏ chân của hắn.   

Ngụy Cẩm Dương ở xa xa hắt hơi một cái, nhìn Hàn Trọng Hoài ghét bỏ tránh một bước, hừ một tiếng nói: "Đây là có người nhớ đến ta nên mới như vậy, bộ dáng này của ngươi chỉ sợ là cũng không có ai nhớ đến."   

Ngụy Cẩm Dương đáp lại Hàn Trọng Hoài bằng một vẻ mặt chê cười, mà lúc này tâm tình của Hàn Trọng Hoài không tệ, nhếch môi khẽ cười, giọng nói từ tính xuyên qua màng nhĩ người khác: "Nếu thật sự muốn thì sẽ ôn nhu mà nhớ, chứ không phải là khiến cho ngươi mất mặt xấu hổ trước người khác..."   

Hàn Trọng Hoài ý vị thâm trường dừng một chút, "Xấu mặt còn chưa đủ, nhất định còn tìm cho mình một cái cớ là có người nhớ đến mình."

Đây mới gọi là ứng người chân chính.   

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đồng Lang Cộng Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net