Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ta liền biết nàng ta không quen nhìn Hoài ca nhi sống tốt."
Biểu chất nữ của Tôn thị mang theo một nha đầu xinh đẹp tới cửa, chỉ cần thoáng hỏi thăm bộ dáng nha đầu kia là có thể hiểu được Tôn thị có chủ ý gì.
Hàn nhị phu nhân cùng ma ma tâm phúc bên cạnh nói chuyện, "Ngươi nói tâm tư của tẩu tử ta có thể thực hiện được sao?"
Ma ma cân nhắc vẻ mặt chủ tử, theo ý chủ tử đưa ra đáp án: "Nghe nói so với Ngọc Đào của Phúc hoa viện ban đầu, nha đầu kia còn kiều mị hơn vài phần, nếu Tứ thiếu gia thích Ngọc Đào, hẳn là cũng sẽ nhìn nha đầu kia nhiều hơn vài lần."
"Tẩu tử của ta tìm được nha đầu kia cũng không dễ dàng, hắn chỉ là liếc mắt vài cái thôi sao?" Dường như Hàn nhị phu nhân có bất mãn.
Nghe được lời này, ma ma cười tủm tỉm bổ sung: "Đó là nha đầu của biểu tiểu thư, cho dù là Tứ thiếu gia có ý đối với nha đầu kia thì cũng sẽ giả bộ đứng đắn, nhưng một khi nam nhân nhìn nhiều thêm vài lần đối với nữ nhân nào đó, như vậy sẽ chứng tỏ trong lòng nhớ nhung, chuyện giữa nam nữ đều là như vậy mà nên."
Hàn nhị phu nhân nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý.
Phủ Quốc công có tam phòng, Hàn đại gia cùng Hàn nhị gia đều là đích xuất, nhưng bởi vì tuổi tác, Hàn đại gia chính là quốc công gia, Tôn thị chính là phủ Quốc công nhân, Hàn nhị phu nhân tâm cao khí ngạo, nếu nói bà ta có thích Tôn thị hay không thì nhất định là không.
Nhưng so với Tôn thị, bây giờ bà ta càng chán ghét Hàn Trọng Hoài.
Ban đầu người có tiền đồ trong phủ đệ này chỉ có Thời ca nhi nhà bà ta, hiện giờ Hàn Trọng Hoài tốt lên, mỗi người đều nói Hàn Trọng Hoài muốn đè Thời ca nhi một đầu.
Ngay cả thông phòng bọn họ cũng có thể nói, nói lão phu nhân coi trọng Hàn Trọng Hoài, sớm biết hắn sẽ có tiền đồ hơn so với Thời ca nhi, bằng không làm sao có thể đem Thanh Trúc tướng mạo bình thường không có gì lạ cho Thời ca nhi, đem Ngọc Đào mỹ mạo cho Hàn Trọng Hoài.
Lời này nghe xong đặc biệt làm cho Hàn nhị phu nhân nín thở, bà ta hận không thể kéo cổ áo của những người nói chuyện nhảm nhí, nói cho bọn họ biết là do bà ta không cần Ngọc Đào, ghét bỏ Ngọc Đào quyến rũ xinh đẹp là một tai họa.
Thứ tốt trong mắt bọn họ, căn bản không xứng với Thời ca nhi của bà ta, nhưng hết lần này tới lần khác bà ta không có cổ áo để bắt, cho nên chỉ có thể đem tức giận nuốt vào trong bụng.
Cũng không biết những lời không dễ nghe này có truyền đến tai Thời ca nhi hay không, làm cho hắn suy nghĩ thật sự cho rằng mình không bằng Hàn Trọng Hoài.
Nghĩ đến những điều này, Hàn nhị phu nhân tức giận đến hoảng hốt, ước gì Hàn Trọng Hoài nhanh chóng làm xấu mặt Tôn thị.
"Nháo đi, nháo đến càng lớn càng tốt, mấy người trong đại phòng đều háo sắc thành si, ta liền chờ xem bọn họ vì nữ nhân mà có thể nháo ra chuyện cười gì."
Hàn nhị phu nhân hừ một tiếng, hiện giờ Hàn Trọng Giác còn đang bị cấm túc, so với mấy thiếu gia trong đại phòng kia, nhi tử của bà ta mới là công tử đoan chính, phẩm chất tốt đẹp.
*
Mỗi người đều muốn thấy sau khi Hàn Trọng Hoài nhìn thấy Lục Ti sẽ sinh ra tia lửa gì, Hàn Trọng Hoài cũng trì hoãn, sau khi Lục Li đến phủ được một ngày, hắn mới gặp mặt nàng ta một lần.
Thời gian này vì gia tăng tình cảm phụ tử với Hàn Trọng Hoài mà quốc công gia thường xuyên bảo hắn đi chính phòng dùng cơm.
Đối với việc này Tôn thị vừa bực vừa tức, nhưng mà hiện giờ Lục Ti tới, có thể xem đây như là một cơ hội tốt.
Không cần phải bận tâm an bài làm sao để cho Lục Ti đụng phải Hàn Trọng Hoài ở gần Kỳ Lân viện, Tôn thị trực tiếp để cho Lục Ti canh giữ trên đường Hàn Trọng Hoài đến chủ viện.
Lục Ti đứng ở gần cửa viện, nhìn thấy hoa thược dược bên cạnh, cố ý hái một bông cài lên trên đầu mình.
Trâm dù đẹp đến đâu cũng là tục vật, nào có xinh đẹp giống như hoa tươi.
Chỉ là nàng ta nghe thấy bước chân, không giống như là chỉ có một người đến.
Trời còn chưa tối, đèn sừng dê của phủ Quốc công đã nối tiếp nhau mà sáng lên,
Lục Ti nghe tiếng bước chân hỗn loạn, giống như không chỉ có một mình Hàn Trọng Hoài.
Cái này cũng không kỳ quái, bên cạnh một thiếu gia như Hàn Trọng Hoài luôn có người hầu đi theo, huống chi Hàn Trọng Hoài cũng không phải là một thiếu gia bình thường, mà còn là bộ binh thị lang.
Nghĩ đến những gì mà Trịnh ma ma đã dặn dò, Lục Ti vẫn đi ra ngoài vài bước, nương theo bóng râm xum xuê dưới ánh đèn, thẳng tắp đụng thẳng vào người ở giữa.
"Ai nha..."
Lục Ti hơi hơi đỡ đầu, mờ mịt nâng ánh mắt lên, giống như là không biết vì sao mình lại đụng phải người khác.
Bởi vì va chạm mà hoa thược dược trên đầu nàng ta không vững, từ trên tóc trượt xuống, người bị nàng ta đụng phải theo bản năng bắt lấy hoa kia.
Rõ ràng Lục Ti cũng không bị đụng ở đầu, nhưng lại giống như là bị đụng đến choáng váng, không biết mở miệng nói chuyện, cũng không biết phúc thân hành lễ, chỉ ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên thần sắc động lòng người.
Đột nhiên lại có một người xông ra, Trần Hổ vốn theo bản năng muốn rút đao, nhưng nhìn thấy chủ tử nhà mình hơi di chuyển một bước, nha đầu kia đụng phải quốc công gia hắn liền tắt lửa.
Hai người Quốc công gia cùng nha đầu kia giống như là bị người ta chế trụ, hắn cũng đã chớp mắt vài lần mà hai người vẫn duy trì tư thế giống nhau, ai cũng không mở miệng.
Vẻ mặt của Quốc công gia chuyên chú, giống như là bị mỹ nhân trước mắt cướp mất hồn.
Trần Hổ nhịn không được nhìn nha đầu mỹ mạo kia vài lần, luôn cảm thấy nha đầu này cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, nhưng lại không biết cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến.
Lục Ti phát hiện không đúng trước, Hàn Trọng Hoài hẳn là một nam nhân còn chưa nhược quán, người trước mặt tuy nhìn không già, nhưng quả thật không phải là người trẻ tuổi.
Giật mình phát hiện mình nhầm người, Lục Ti cầu cứu nhìn sang một bên.
Lần này tuy rằng nàng ta chuẩn xác nhìn thấy Hàn Trọng Hoài, nhưng Hàn Trọng Hoài lại đang nhìn hoa cỏ ven đường, ngay cả một ánh mắt cũng không ném cho nàng ta.
Nhìn thấy ánh mắt nha đầu này, rốt cục Trần Hổ cũng hiểu được cảm giác quen thuộc của hắn là từ đâu mà tới.
Thần thái diễn xuất này thật đúng là tương tự với Ngọc Đào.
"Nô tỳ bái kiến quốc công gia, bái kiến Tứ thiếu gia."
Thời điểm gọi đến Tứ thiếu gia, thanh âm Lục Ti có chút run rẩy, giống như là đem sợ hãi yếu ớt của mình đều để lại trên người hắn.
Đáng tiếc Hàn Trọng Hoài là một nam nhân không hiểu phong tình, hoặc là nói hắn là một người kính già yêu trẻ.
Nhận thấy quốc công gia có hứng thú với Lục Ti, hắn chủ động tránh đi: "Phụ thân, nhi tử đi đến sảnh chờ ngươi."
Người nói xong đã rời đi, Lục Ti gấp đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Không phải nói lúc này chỉ có mình Hàn Trọng Hoài đến chính viện sao, vì sao Quốc công gia cũng ở đây.
Từ nhỏ Lục Ti đã được dạy dỗ, nếu thấy mọi chuyện không theo kế hoạch thì phải tìm cách xử lý, nàng ta bối rối trong nháy mắt rồi lại khôi phục như bình thường, nhìn Quốc công gia trước mặt, nàng ta quá hiểu loại ánh mắt này của nam nhân, nghĩ đến có lẽ lần này đã đắc tội với Tôn thị, Lục Ti ủy khuất cắn cắn môi: "Nô tỳ là nha đầu bên cạnh biểu tiểu thư..."
Nói xong muốn chạy, nhưng lại sợ hãi không dám.
Hai mắt nhìn Quốc công gia, Lục Ti cầm lấy bông hoa thược dược từ trong tay hắn, chỉ là lúc cầm ngón tay lại giống như là không cẩn thận để lại trong lòng bàn tay hắn một câu.
Câu này làm cho trái tim Quốc công gia ngứa ngáy, bóng lưng người cũng đã đi xa nhưng hắn vẫn không thể rời mắt.
Quốc công gia bên này phát sinh chuyện gì, Hàn Trọng Hoài có thể đoán được đại khái.
Quả thật hôm nay hắn muốn một mình đến chính viện, nhưng mà hắn biết quốc công gia ở thư phòng nên cố ý mời ông cùng đi đến chính viện, đi con đường mà bình thường hắn sẽ đi.
Tôn thị muốn chơi hoa chiêu, trọng điểm không phải là tìm nữ nhân mà nên điều tra rõ ràng chi tiết của người bên cạnh trước, chớ có bên này mới nghĩ ra hoa chiêu, bên kia đã đưa người đặt trước mặt hắn.
Đơn giản giải quyết được vấn đề nhưng không làm cho Hàn Trọng Hoài cảm giác được vui vẻ, chỉ làm cho hắn cảm giác được nhàm chán từ trong ra ngoài.
"Đại nhân..."
Đối với người bên ngoài Trần Hổ là người ít nói, nhưng đối mặt với chủ tử của mình lại là một người không giấu được lời.
Bởi vì phát hiện Lục Ti có ý đồ nên suốt cả đường đi hắn đều nhíu mày, hiện tại xung quanh không có ai, lời hắn muốn nói cũng không nhịn được.
"Đại nhân người có cảm thấy, Ngọc Đào cô nương cùng nha đầu vừa rồi có điểm tương tự."
Không phải nói bộ dáng, bộ dáng hai người cũng không giống, cái giống chính là thần thái của các nàng, mị nhãn như tơ, ngay cả ánh mắt rưng rưng nhìn người khác cũng không khác nhau nhiều lắm.
Mà bọn họ cũng đã điều tra ra được Lục Ti là con ngựa gầy do Tôn thị tìm được, vậy đây có phải là đại biểu cho việc kỳ thật Ngọc Đào cũng từng trải qua một loại dạy dỗ nào đó, là do người khác chuyên môn đưa đến bên người chủ tử.
Trần Hổ nói xong thì thấy bước chân chủ tử dừng một chút, từ trước đến nay chủ tử luôn nhạy bén, hẳn là cũng phát hiện.
Hàn Trọng Hoài quay đầu nhìn về phía Trần Hổ, Trần Hổ chờ hắn mở miệng phân phó, chỉ thấy ngay sau đó hắn đã nhấc chân lên.
Vừa nhấc lên, Trần Hổ đã nghe được tiếng gió lướt qua bên tai.
"Thình Thịch" một tiếng, Trần Hổ rơi xuống nước.
Nước ao không sâu nhưng đột nhiên lại rơi xuống, Trần Hổ ở trong nước ao cựa quậy vài lần mới bơi được lên bờ.
Hàn Trọng Hoài còn đứng ở bên cạnh ao, Trần Hổ vừa đi lên nhìn thấy chân hắn thì không dám đi tới trước mặt hắn, sợ bản thân có chỗ nào không đúng lại bị đá một cước.
"Đại nhân..."
Giọng điệu của Trần Hổ ủy ủy khuất khuất, thời điểm hắn mới đi bên cạnh Hàn Trọng Hoài thường xuyên bị phạt vì đầu óc ngốc nghếch, hiện giờ hắn tự giác cảm thấy mình là người hiểu rõ chủ tử nhất, như thế nào chủ tử còn có thể bất mãn với hắn.
"Nàng cùng nàng không giống nhau."
Hàn Trọng Hoài thản nhiên nhắc nhở sai lầm mà Trần Hổ phạm phải.
Một bên Trần Hổ vặn nước ướt đẫm trên người đi theo phía sau chủ tử, một bên suy nghĩ lời của chủ tử.
Hai nàng trong một câu rõ ràng là chỉ hai người khác nhau.
Lại tổng hợp những lời mà hắn nói trước khi bị đá vào trong nước, vì sao chủ tử lại tức giận như vậy.
Chỉ là đáp án kia làm cho hắn không khỏi nghi hoặc.
Bởi vì Ngọc Đào ném xe lăn nên chủ tử mới có ý đứng lên, trong lòng hắn cảm kích Ngọc Đào, hắn cũng biết đối với chủ tử Ngọc Đào có chút không giống người khác.
Nhưng lại không ngờ có thể bảo vệ thành như vậy sao?
Trần Hổ tự hỏi một đạp kia của chủ tử có thể đá bay hắn, rõ ràng chủ tử đã dùng không ít khí lực.
Thế nhưng Ngọc Đào lại có thể làm cho chủ tử vận dụng khí lực lớn như vậy...
Trần Hổ càng nghĩ càng lệch, đợi đến khi trở lại Kỳ Lân viện nhìn thấy Ngọc Đào, đầu óc hắn mới trở về quỹ đạo.
Dưới ánh đèn sừng dê, Ngọc Đào tựa vào bệ cửa sổ ăn trái cây, lúc trước hắn chỉ cảm thấy Ngọc Đào là một nha đầu có chút mỹ mạo. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy nàng hoàn toàn khác.
“Ngọc Đào cô nương, nếu có phân phó gì thì chỉ cần dặn dò."
Trần Hổ chủ động tiến lên chào hỏi, Ngọc Đào thấy cả người hắn ướt đẫm, còn có bộ dáng khiêm tốn thành khẩn, nghi hoặc chỉ vào trái cây bên cạnh mình.
"Đây là do ta nhờ người trong phòng bếp nhỏ mua, trong lúc nhất thời mua có chút nhiều, Trần thị vệ có muốn lấy một nửa đi hay không?"
Việc này nghe có vẻ giống như là vì Ngọc Đào mà giải sầu, Trần Hổ nói một tiếng "Đương nhiên", sau đó đem trái cây lấy đi một nửa.
Thấy Trần Hổ cầm một cách dứt khoát lưu loát, Ngọc Đào thăm dò nói: "Trái cây mùa này thật không rẻ..."
Trần Hổ hiểu ý lấy ra năm lượng bạc từ trong túi áo.
"Sao ta có thể cầm không đồ của Ngọc Đào cô nương."
Ngọc Đào bỏ tiền vào túi: "Trần thị vệ."
"Ngọc Đào cô nương còn có phân phó gì nữa?" Trần Hổ chắp tay, cúi cái đầu ướt đẫm xuống, hắn chắp tay đứng bên cạnh đáp.
Ngọc Đào chỉ chỉ vào đầu hắn: "Trên đầu ngươi dính không ít cỏ xanh, tất cả đầu đều có, vừa rồi ta nhìn thấy có sâu nhỏ nhảy ở bên trong."
“......”
Trần Hổ sờ sờ đầu, tất cả đều là cỏ ướt dính dính, thế nhưng chủ tử lại để cho hắn mang theo cái bộ dạng này đi suốt cả đường.
Để tránh cho sâu nhỏ bò lên trái cây của mình, Ngọc Đào nói xong liền đóng cửa sổ, ngăn cách vẻ mặt kinh ngạc của Trần Hổ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");