Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quả thật Hàn Trọng Hoài đi ra ngoài viện để tìm người, chẳng qua tìm không phải là Lục Ti, mà là một người hiện tại nên ở trong viện. Ngước mắt lên nhìn mặt trời, lúc này cửa sổ phòng nàng đang mở rộng, đáng nhẽ ra nàng nên hô hô mà ngủ mới đúng.
Ngọc Đào đáng lẽ phải nằm trên giường, lúc này đang đứng gần chính phòng, miệng không ngáp nhưng trong mắt lại mờ mịt nước mắt.
"Biểu cô nương ngươi đừng khóc, ngươi lại khóc thì ta cũng sẽ khóc theo."
Ngọc Đào chớp chớp mắt, hốc mắt ửng đỏ, nhìn nước mắt tùy thời đều có thể rơi xuống.
Chỉ là một chiêu này của nàng dùng để khiến nam nhân thích thì hữu dụng, đặt ở trước mặt Tôn Tư Lộ lại hoàn toàn là công kích không có hiệu quả.
Tôn Tư Lộ vẫn đáng thương rơi nước mắt, khóc lắp bắp nói không nên lời.
Thật ra trong bụng Ngọc Đào có vài câu nói tàn nhẫn có thể đối phó với Tôn Tư Lộ, nhưng lại sợ tình huống hiện tại là do có người đặt ra cạm bẫy. Chỉ cần nàng vừa mở miệng, lập tức sẽ có người lao ra, nói nàng cậy sủng sinh kiêu, không để Tôn Tư Lộ vào mắt.
Nhìn nước mắt ủy khuất của Tôn Tư Lộ, trong lòng Ngọc Đào yên lặng thở dài.
Tôn Tư Lộ nói mấy câu thì nàng đã nhìn ra Tôn Tư Lộ có tật xấu. Mà Tôn Tư Lộ có tật xấu lại là chuyện hết sức bình thường, dựa theo trình độ chán ghét Hàn Trọng Hoài của Tôn thị, nếu có thể tìm cho Hàn Trọng Hoài một cô nương đứng đắn mới là kỳ quái.
Nếu chân Hàn Trọng Hoài không tốt, đưa cô nương này tới trước mặt Hàn Trọng Hoài, tùy tiện nói một người ngây thơ hồn nhiên là có thể lừa gạt qua.
Đương nhiên hiện tại chân của Hàn Trọng Hoài đã tốt mà vẫn muốn cưới Tôn Tư Lộ, nàng cũng là một ngàn một vạn vui vẻ, ai lại không thích chủ mẫu của mình là một kẻ ngốc, cầm một viên kẹo là có thể dỗ dành.
Nói cô nương này là ngốc nhưng cũng không ngốc hoàn toàn, cảm giác không rõ ràng lắm, mỗi lần nàng muốn chuồn êm nàng ấy đều có thể bắt lấy chính xác xiêm ý của nàng rồi lớn tiếng khóc.
So với hài tử ba tuổi còn khó chơi hơn.
"Ngươi muốn... Giúp ta tìm ta..."
Tôn Tư Lộ khóc giống như là làm mất đi thứ đồ vật gì đó, Ngọc Đào thở dài: "Ngay cả hôm nay đi đâu biểu cô nương cũng không biết, chỉ nói là đánh mất đồ vật, làm sao nô tỳ có thể giúp người tìm được?"
Cũng không biết Tôn Tư Lộ có nghe hiểu lời này hay không, nhưng không cần quan tâm là có nghe hiểu hay không, nàng ấy chỉ biết ăn vạ, kéo xiêm y của nàng sống chết không buông.
Hôm nay ra khỏi viện Ngọc Đào đã cảm thấy sẽ xui xẻo, nhưng mà vốn dĩ nàng tưởng rằng sẽ chịu xui xẻo ở chỗ Tôn thị, ai biết sẽ thua ở chỗ Tôn Tư Lộ.
Nếu không phải là cần thiết, bình thường căn bản nàng sẽ không ra khỏi cửa Kỳ Lân viện, cho dù là Hàn Trọng Giác đang bị cấm túc nàng cũng cảm thấy ở bên ngoài chạy loạn sẽ gây ra phiền toái.
Hơn nữa cũng chỉ có những nha đầu còn chưa lên bờ kia mới có thể mỗi ngày không có mục tiêu mà đi dạo trong phủ, không gặp được nam chủ tử, bị gã sai vặt nhìn thêm vài lần cũng có thể lưu lại ấn tượng.
Loại người có đùi để ôm như nàng, hoàn toàn không cần những chiêu số cấp thấp kia.
Hôm nay nàng bị Tôn thị gọi ra khỏi Kỳ Lân viện. Tôn thị phái ma ma bên người đến Kỳ Lân viện mời người, nàng không muốn đi nhưng nếu nàng thật sự không đi, Tôn thị kia cũng không cần tìm cớ, trực tiếp có thể định cho nàng một tội danh, đem tiểu nha đầu thông phòng như nàng đánh chết.
Đi theo ma ma đến chủ viện, Ngọc Đào nghĩ đến kết quả tốt nhất chính là Tôn thị đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt, trước tiên để cho nàng quỳ khiến cho nàng sợ hãi, sau đó lại ôn hòa để cho nàng biết chọn cành tốt mà đậu, để cho nàng bán đứng một chút tin tức của Hàn Trọng Hoài.
Đáng tiếc không biết Tôn thị làm thế nào, đại khái cho rằng nàng và Trần Hổ là cùng một loại người, căn bản không nói đến chuyện bảo nàng phản bội Hàn Trọng Hoài, lãng phí một bụng bí mật nhỏ về Hàn Trọng Hoài mà nàng đã chuẩn bị.
Tôn thị gọi nàng đến trước mặt, đương nhiên là hỏi Hàn Trọng Hoài, chỉ là chỉ hỏi bề ngoài, cũng chỉ là vài câu có hầu hạ Hàn Trọng Hoài tốt hay không.
Thái độ ôn hòa khiến cho Ngọc Đào cũng sắp quên mất là do nàng hại nhi tử của Tôn thị bị đánh rồi bị cấm túc.
Nói vài câu, Tôn thị để cho nàng đi, nàng đi thật cẩn thận, chỉ thiếu mức đi vòng quanh mê cung trở về Kỳ Lân viện, không nghĩ tới vẫn bị Tôn Tư Lộ quấn lấy.
"Biểu tiểu thư, chúng ta đi thôi, đứng tại chỗ làm sao tìm được thứ ngươi làm rơi."
"Ô... Tìm..."
Tôn Tư Lộ vẫn luôn đứng khóc ở chỗ này cũng không phải là một chuyện tốt, nơi này yên tĩnh ngay cả tiếng chim hót cũng không có, nếu Tôn Tư Lộ khóc ra vấn đề gì, chỉ sợ nàng sẽ gặp phiền toái.
Dù sao như thế nào cũng phải gặp phiền toái.
Sợ Tôn Tư Lộ không đi, Ngọc Đào cầm tay nàng ấy, bàn tay nắm chặt, Ngọc Đào liền phát hiện nàng bình tĩnh không ít.
Tuy rằng Tôn Tư Lộ khóc đến lợi hại, nhưng vẻ mặt nhu thuận. Nghĩ đến có lẽ trong nhà Tôn Tư Lộ đã dạy dỗ qua, gia đình quan viên lại xuất hiện một đích nữ bị ngốc, nếu là loại ngốc tử chuyên náo loạn ầm ĩ, thật sự là khó có thể giấu được, chỉ có đem nàng ấy huấn luyện cho thật ngoan ngoãn, mới có thể chống đỡ được mặt mũi.
Nhớ tới khóa học điều dưỡng trước đó, Ngọc Đào dắt Tôn Tư Lộ đi không nhanh không chậm, trong miệng nhẹ nhàng ngân nga một giai điệu dịu dàng.
Bất kể thời đại nào, giai điệu chữa bệnh cho lòng người đều có thể có ích.
Nhìn ra Tôn Tư Lộ muốn dẫn nàng đến một con đường cụ thể, Ngọc Đào tìm kiếm ký ức về đường đi của phủ Quốc công trong đầu nguyên chủ.
Tuy rằng nàng không nghĩ ra Tôn Tư Lộ muốn đưa nàng đi đâu, nhưng trong đầu nàng hiện lên một chỗ mà nguyên chủ đã đánh dấu trọng điểm.
Nghĩ đến đây, Ngọc Đào cũng chỉ có thể đến đó thử vận khí trước.
"Biểu cô nương, nô tỳ còn chưa nói cho cô nương biết nô tỳ tên là gì."
"Nô tỳ tên là Ngọc Đào, ngọc là ngọc bội, đào là đào tiên, biểu cô nương đã ngửi qua hương đào chưa?"
"Có lẽ trên người nô tỳ là mang theo chút hương đào."
"Thấy mũi Tôn Tư Lộ giật giật, Ngọc Đào liền biết so với lúc trước lực chú ý của nàng ấy đã tập trung không ít, ít nhất sẽ chú ý tới lời nàng nói.
Nhìn Thiên Trúc Quỳ ven đường, Ngọc Đào vừa nói chuyện, vừa dắt Tôn Tư Lộ cùng ngửi ngửi.
"Hoa này không chỉ xinh đẹp, còn có mùi ngân đan thảo cùng nguyệt quý, ngửi vào tinh thần sẽ tỉnh táo..."
Ngọc Đào dời đi sự chú ý của Tôn Tư Lộ, hơn nữa không ngừng nói chuyện với nàng ấy, để cho tư duy của của nàng ấy có thể chuyển động theo tiết tấu của nàng.
Thời điểm sắp đi tới đích, Tôn Tư Lộ đã không còn rơi lệ, chỉ là hốc mắt còn hơi sưng đỏ.
Ngọc Đào thấy nàng ấy dừng bước, sợ nàng ấy đã nhận ra cái gì không đúng, chỉ thấy nàng ấy nhăn mũi nói: "Ta còn muốn... Nghe..."
Biết nàng ấy muốn nghe cái gì, Ngọc Đào đổi một giai điệu trấn an nhẹ nhàng.
Tôn Tư Lộ khẽ nhắm mắt đi đường, bước chân có chút lảo đảo.
Người ngốc tư duy đơn giản, cảm giác đối với các loại trạng thái cảm xúc đều rõ ràng hơn người bình thường, Tôn Tư Lộ vừa mới khóc lợi hại như vậy, hiện tại sức lực đã qua đi, cả người lập tức mệt mỏi.
Thấy nàng ấy mệt mỏi, Ngọc Đào cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Canh giờ này hẳn là lúc mà nàng đang ngủ, nhưng lại vì Tôn thị mà phải chạy tới đây đi chiếu cố người bệnh.
"Ngươi đang hát cái gì?"
Nghe được giọng nói phát ra, thanh âm của Ngọc Đào dừng một chút, nâng mắt lên.
Cách đó không xa, Hàn Trọng Thời đang cầm sách trong tay, vẻ mặt hơi nghi hoặc, nhìn có vẻ giống như hắn đang đọc sách rồi bị người quấy rầy, nhưng trên mặt cũng không có tức giận.
Không tức giận là tốt rồi, trong lòng Ngọc Đào cũng buông lỏng.
Nguyên chủ đánh trọng điểm ở chỗ này cũng là bởi vì nguyên chủ biết có thời điểm Hàn Trọng Thời sẽ ở chỗ này đọc sách.
Về phần vì sao sau khi nguyên chủ biết lại không lập tức tạo ra chuyện tình cờ, đó là bởi vì nàng ấy không phải là nha đầu đầu tiên phát hiện Hàn Trọng Thời thường xuyên ở đây đọc sách.
Mà nha đầu đầu tiên phát hiện đã bị Hàn Trọng Thời phạt mạnh.
Có vết xe đổ, nguyên chủ biết ngẫu nhiên gặp là không được, vì vậy chỉ là đem cái chỗ này vẽ ký hiệu làm nơi quan trọng nên vẫn còn chưa tới nơi này.
Vốn dĩ Ngọc Đào còn nghĩ canh giờ này Hàn Trọng sẽ không ở chỗ này, không nghĩ tới lúc này Hàn Trọng Thời lại thật sự ở đây.
Lại nói tiếp, vốn dĩ nàng không phải là thông phòng của Hàn Trọng Thời, tuy rằng là bia đỡ đạn, nhưng cùng Hàn Trọng Thời có chút duyên phận cũng không kỳ quái.
Trong lòng yên lặng tạ ơn ông trời, Ngọc Đào hành lễ: "Nô tỳ Ngọc Đào thỉnh an Tam thiếu gia, vị này là Tôn biểu cô nương."
Tôn Tư Lộ nhìn thấy người lạ, không biết tại sao trạng thái vốn bình tĩnh lại sụp đổ, há miệng lại khóc lên.
Nàng ấy vừa khóc, Hàn Trọng Thời không có cách nào chú ý đến những chuyện khác, chỉ có thể nhìn về phía nàng ấy.
"Đây là?"
"Biểu tiểu thư tìm không thấy đồ làm rơi, trên đường thấy được nô tỳ nên liền bảo nô tỳ giúp nàng tìm kiếm."
Thân thể Ngọc Đào hơi rung động, làn váy bay lên, làm cho Hàn Trọng Thời có thể nhìn thấy xiêm y nhăn nheo của nàng.
Nếu là bình thường gặp loại chuyện này, tất nhiên Hàn Trọng Thời sẽ không phản ứng, nhưng Tôn Tư Lộ là biểu cô nương, chính là khách nhân phủ Quốc công, hiện tại nàng ấy khóc thành như vậy, hắn cũng không thể nhìn rồi mặc kệ.
"Rơi cái gì? Rơi ở đâu?"
Hai vấn đề của Hàn Trọng Thời đều không có được đáp án ở chỗ Tôn Tư Lộ, ngược lại Tôn Tư Lộ nghe được giọng nói của hắn lại càng khóc lớn hơn, khóc nhiều đến nỗi khàn giọng.
Tôn Tư Lộ khóc giống tiểu hài tử đến mười phần, nước mắt nước mũi đồng loạt rơi, làm cho người ta nhìn mà cứng họng.
"Biểu cô nương không nhớ rõ đồ vật rơi ở nơi nào. Nô tỳ cho rằng biểu cô nương nên về sương phòng nghỉ ngơi trước, có thể để cho mấy hạ nhân đi tìm kiếm đồ vật bị rơi."
Ngọc Đào vừa nói bảo Tôn Tư Lộ đi nghỉ ngơi, Tôn Tư Lộ lập tức khóc bắt lấy vạt áo nàng.
Tình huống này làm cho vẻ mặt Ngọc Đào có chút bất đắc dĩ, nhưng mà đụng phải ánh mắt của Hàn Trọng Thời, vẻ mặt bất đắc dĩ lập tức trở nên lấp lánh.
Khi nàng chờ mong mà nhìn Hàn Trọng, ánh mắt nhìn vị cứu tinh cũng không ngoài như vậy, dưới loại ánh mắt này, làm cho người ta rất khó không vì nàng mà giải quyết vấn đề nan giải trước mặt.
Hàn Trọng Thời đọc sách ở nơi vắng vẻ này, Ngọc Đào đi từ bên này gặp được hắn, mà đám người Thanh Trúc canh giữ ở bên kia.
Thanh Trúc nghe được động tĩnh thì chạy tới, thấy Ngọc Đào ở trước mặt Tam thiếu gia thì đầu tiên là kinh ngạc, bất quá nữ chủ không hổ chính là nữ chủ, ánh mắt nhanh chóng tập trung ở trên người Tôn Tư Lộ đang khóc.
"Đây là Tôn biểu tiểu thư đi?"
Thanh Trúc xa xa đã gặp Tôn Tư Lộ một lần, ước chừng nhận ra được bộ dáng của nàng ấy, "Biểu tiểu thư đây là cùng hạ nhân đi lạc đường?"
Thanh Trúc vừa nhắc tới chữ hạ nhân đã khiến cho Hàn Trọng Thời sực tỉnh: "Ngươi đi đại phòng thông báo một tiếng, bảo bọn họ dẫn người đến đưa biểu cô nương về chỗ ở."
Tôn Tư Lộ như vậy, nếu có ai nhìn không ra nàng ấy là ngốc thì đúng là có vấn đề, nàng ấy bám Ngọc Đào như vậy, nếu muốn giải vây cho Ngọc Đào thì cũng chỉ có thể gọi người của đại phòng đến xử lý.
Nghe được Tam thiếu gia dặn dò, Thanh Trúc hơi ngẩn ra, lại nhìn Ngọc Đào một chút.
Lúc trước nàng ta đã cảm thấy Tam thiếu gia đã gặp qua Ngọc Đào nên đối với Ngọc Đào có ấn tượng, hiện tại xem ra hẳn là không chỉ có ấn tượng, chỉ sợ còn có chút nhớ thương.
Hầu hạ Hàn Trọng Thời mấy tháng nay, cho dù vui buồn Hàn Trọng Thời cũng không lộ nét mặt, Thanh Trúc đã đem tính tình của hắn hiểu rõ.
Đừng nói chuyện đại phòng, cho dù là chuyện phiền toái của nhị phòng nếu có thể tránh thì hắn cũng tránh, hiện tại hành động này của hắn rõ ràng là giúp Ngọc Đào.
"Nô tỳ lĩnh mệnh."
Thanh Trúc đoán được tâm tư của Hàn Trọng Thời đối với Ngọc Đào, biết chính mình cứng rắn ở lại nơi này cũng vô dụng, dứt khoát nghe lời xoay người đi tìm người của đại phòng.
"Đa tạ Tam thiếu gia."
Phòng ngừa Hàn Trọng Thời không có tính tự giác đưa Phật đưa đến Tây thiên, Ngọc Đào mấp máy môi một chút, nàng nắm chắc chuẩn xác thần thái, nhìn còn đáng thương hơn vài phần so với Tôn Tư Lộ bên cạnh nàng.
Không chỉ đáng thương vài phần, còn động lòng người hơn vài phần.
Lời đồn trong phủ hắn cũng đã nghe qua, tuy rằng biết tất cả đều là vô căn cứ, nhưng quả thật nhan sắc của Ngọc Đào tốt hơn không ít so với Thanh Trúc.
Tuy rằng trong lòng Hàn Trọng Thời chỉ nghĩ đến việc làm quan, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu nữ nhân nào nhìn càng xinh đẹp hơn.
Đặc biệt là người trước mặt này, vốn nên đến viện tử của hắn.
Hắn thường ở chỗ này đọc sách cũng không phải là bí mật gì, sau khi nghiêm trị mấy nha đầu, đã không ai dám đến nơi này.
Ngọc Đào tới nơi này cũng không giống là trùng hợp, có lẽ là biết hắn ở chỗ này nên cố ý hướng hắn xin giúp đỡ.
"Khúc nhạc mà ngươi ngân nga là cái gì, giai điệu ngược lại có vài phần đặc biệt, khi ngươi ngâm nga, biểu cô nương an tĩnh hơn rất nhiều so với bây giờ."
Tôn Tư Lộ khóc không ngừng, Hàn Trọng Thời lại không có khả năng che miệng nàng ấy để cho nàng ấy im lặng lại, chỉ có thể mở miệng để cho Ngọc Đào nghĩ biện pháp.
Ngọc Đào nhìn vẻ mặt của Hàn Trọng Thời, tuy rằng nhìn có vẻ như Hàn Trọng Thời đang nghĩ biện pháp làm cho Tôn Tư Lộ im lặng, nhưng nàng lại cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng có chút ý tứ khác.
Về phần là ý tứ gì khác, thiếu gia nhìn nha hoàn mỹ mạo, cũng không có khả năng ý tứ trong mắt là muốn ba quỳ chín dập bái nàng làm sư phụ.
Trong lúc nhất thời Ngọc Đào do dự có nên ngân nga tiếp hay không.
Có lẽ là vì nàng do dự quá lâu, Hàn Trọng Thời không kiên nhẫn nhìn nàng nữa, mà là ngước mắt nhìn về phía sau nàng.
Nàng vừa nghĩ có nên lăn lộn một chút để bỏ qua hay không, đầu óc còn chưa chuyển hướng sang nơi khác, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc: "Tam ca đang nói cái gì với thông phòng của ta? Làm sao ta lại nghe thấy ngươi muốn nàng xướng khúc?"
Hàn Trọng Hoài cười như không cười, Ngọc Đào nghe xong liền có dự cảm không lành.
Nàng không biết Hàn Trọng Hoài ở sau lưng nàng khi nào, lại đã nhìn được bao nhiêu.
"Ngươi tới vừa vặn." Hàn Trọng Thời không trả lời vấn đề của Hàn Trọng Hoài, chỉ là ý bảo hắn chú ý Tôn Tư Lộ, "Người ngoài như chúng ta khuyên nàng ấy không nghe, ngươi thì không giống."
Quả thật là không giống, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì Tôn Tư Lộ chính là nguyên phối của Hàn Trọng Hoài.
Ngọc Đào yên lặng di chuyển sang bên cạnh nửa bước, muốn thoát ly khỏi vòng chiến đấu.
Nhưng không nghĩ tới nàng vừa dời, Hàn Trọng Hoài đã tiến lên một bước, cùng nàng đứng song song.
Bả vai hai người không cẩn thận chạm vào nhau, Ngọc Đào nghiêng về phía trước, vốn dĩ nàng muốn đắp nặn bộ dáng nhu nhược vô lực của mình một chút, bộ dáng yếu ớt vừa chạm vào liền ngã xuống.
Nhưng khi khóe mắt chạm tới Hàn Trọng Thời đang đứng phía trước, nghĩ đến việc nếu nàng ngã xuống, chỉ sợ sẽ cách Hàn Trọng Thời càng gần, hơn nữa nếu Hàn Trọng Thời nhiều chuyện giúp đỡ nàng, vậy không phải là nàng thêm tội sao.
Trong nháy mắt tất cả suy nghĩ đều dâng lên, nàng nhanh chóng đứng vững, hơi nghiêng về phía trước giống như ảo giác.
Hàn Trọng Hoài nhìn lướt qua nàng một cái, khóe miệng nhếch lên, làm cho Ngọc Đào có loại suy nghĩ hắn đã nhìn thấu nàng.
Trong lòng Ngọc Đào lo sợ, thủ đoạn nàng dùng trên người Hàn Trọng Hoài cũng không được tính là cao thâm, đặc biệt là sau khi phát hiện mình làm như thế nào hắn cũng đều vui vẻ chấp nhận, càng ngày thủ đoạn của nàng càng vụng về.
Vụng về thì vụng về, bình thường cũng không lo lắng chuyện này, nhưng lúc này tim nàng đập như trống, giống như là bị bắt gian ở trên giường.
Ngọc Đào nhìn chằm chằm Hàn Trọng Hoài, hận ánh mắt của mình không thể thể biến thành màn hình LED, trên đó viết đầy chữ yêu ngươi yêu ngươi, những nam nhân khác đều là rác rưởi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");