Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Hai hài tử này, ta còn đang nói tại sao trong sân không có tiếng động, thì ra là chạy đến đây lải nhải với khách."
Nữ nhân vừa bước vào cửa bộ dáng thanh tú, hơi gật đầu với Ngọc Đào, sau đó vỗ hai hài tử.
"Nương, ngươi nhìn xem, đây là lễ vật mà a di tặng cho chúng con."
So với Ngọc Đào, tiểu hài tử còn biết phối hợp hơn, cao hứng phấn chấn giơ hạt châu cho mẫu thân bọn chúng xem.
Nữ chủ nhân nhìn thấy hạt châu vàng trong tay đứa nhỏ, cười nói với Ngọc Đào: "Phu nhân không cần tốn kém như vậy."
Người vừa vào, Ngọc Đào đã đứng lên nghênh đón: "Ta nhìn bọn nhỏ đáng yêu nên mới cho, như vậy không coi là tốn kém."
Dừng một chút, Ngọc Đào tiếp tục, "Nhà trượng phu ta họ Hàn."
Vốn dĩ nàng muốn nói họ của mình, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là nên kéo cờ Hàn Trọng Hoài, nghĩ đến có lẽ họ Hàn trong kinh thành cũng không nhiều lắm, nói một cái họ Hàn cũng có thể để cho ngươi ta cân nhắc suy ngẫm.
"Thì ra là Hàn phu nhân, tướng công của ta họ Chu."
Giới thiệu thân phận xong, Chu phu nhân sai bảo mẫu đưa hai đứa hài tử ra ngoài chơi, sau đó mời Ngọc Đào ngồi xuống.
Trừ phi không ngại để cho đối phương biết được địch ý của mình, bằng không khi nữ nhân đánh giá nữ nhân thì sẽ bất động thanh sắc. Chu phu nhân nhìn vài lần liền đem vải vóc cùng trang sức trên người Ngọc Đào nhìn đến triệt để, nhưng mà tầm mắt chạm đến bộ dáng cùng thần thái của Ngọc Đào, trong lòng liền chần chờ.
Một thân này của Ngọc Đào không tính là keo kiệt, nhưng cũng không giống phu nhân nhà phú quý, huống chi nghe ý tứ của người giữ cửa, chỉ có một mình nàng cầm hạ lễ đến đây, cũng không mang theo nha hoàn hay nô bộc nào.
Người khác dù nghèo khó đến đâu, của cải trong nhà hết sạch thì cũng sẽ mua một hạ nhân để sai khiến.
Nhưng nếu nói Ngọc Đào không phải là phu nhân gì, thần thái của nàng cũng quá thản nhiên, vậy đương nhiên là bộ dáng giống như là hoàn toàn không cảm thấy tình huống của mình có cái gì không đúng.
Ngoại trừ sự thản nhiên này, quan trọng nhất là tướng mạo Ngọc Đào xuất sắc, có thể xếp vào top 3 mỹ nhân xinh đẹp nhất mà nàng ấy từng gặp.
Thời điểm Chu phu nhân mời Ngọc Đào uống trà, bất động thanh sắc mà chạm vào tay nàng, mềm mại tinh tế, bất kể là nhìn hay sờ, đều là hai bàn tay chưa từng làm công việc nặng nhọc.
Nghĩ đến tướng công nhà mình suy đoán gia thế của trạch viện bên cạnh không giống bình thường, Chu phu nhân không hề phỏng đoán thân phận của Ngọc Đào nữa, dù sao nữ nhân xinh đẹp thì mệnh cũng không kém, vô sự không đăng Tam Bảo điện, nếu chuyện Ngọc Đào muốn nhờ không phải đại sự gì, vậy coi như là kết một phần thiện duyên.
Khi Ngọc Đào tới cũng đã nghĩ đến chuyện nếu người bên ngoài hỏi về tình huống của nàng, nàng sẽ làm gì, nhưng rõ ràng vị Chu phu nhân này là một người có năng lực xã giao, căn bản không hỏi nàng vấn đề gì khó trả lời, thậm chí không hỏi bất cứ chuyện gì của nhà trượng phu nàng.
Hai người nói chuyện phiếm hai câu về chậu hoa cùng hài tử trong nhà, Chu phu nhân nghe ra nàng là muốn hỏi thăm hoàn cảnh xung quanh nên liền chủ động mở miệng giới thiệu với nàng.
"Nơi này ước chừng có hơn ba mươi hộ gia đình, hướng bắc là một thôn quê nhỏ, ngày thường nếu cần một ít đồ ăn cùng gạo, có thể gọi người bên kia đưa tới, phía nam chính là một ít trạch viện của thế gia quyền quý, bên kia có một hồ nước, ngày thường ngược lại có thể đi, nhưng không biết vì sao đoạn thời gian gần đây lại chắn đường..."
Đem đường chắn lại, đương nhiên là bởi vì có quý nhân đang tạm trú.
"À."
Ngọc Đào lên tiếng, nàng biết át chủ bài của mình chính là thần bí, cho nên nghe Chu phu nhân nói chưa hết, nàng đã lộ ra thần sắc hiểu rõ.
Vốn dĩ nàng cũng đã hiểu rõ, đường về phía nam bị phong tỏa, nhất định là Thái tử cùng quận chúa còn ở trong thôn trang của Ngụy gia
Cũng không biết vì sao Thái tử không thể ở trong đông cung mà lại chạy đến bên ngoài, tránh cho mình bị liên lụy vào âm mưu dương mưu gì đó, nàng tuyệt đối sẽ không đi về phía nam một bước.
Trò chuyện một hồi, Ngọc Đào liền đề nghị mượn xe.
"Ngươi mới chuyển tới nên đồ đạc không đầy đủ là chuyện bình thường, ta bảo Lý đại bồi ngươi đi vào trong thành một chuyến, tất cả mọi người đều là hàng xóm, sau này ngươi có yếu cầu gì, chỉ cần tới tìm ta hỗ trợ."
"Có thể gặp được hàng xóm tốt như Chu tỷ tỷ, xem như là chuyện may mắn nhất khi ta chuyển đến nơi này."
Hai người xem như quen thuộc một chút, Ngọc Đào đúng lúc lộ ra một tia khổ tâm của mình, tuy rằng không cần đem mọi chuyện hoàn toàn nói ra, nhưng chính là khoảng cách giữa hai người đã hơi kéo vào.
Chu phu nhân vỗ vỗ tay nàng: "Ai cũng có lúc khó khăn, tóm lại đều sẽ vượt qua."
Chờ ngồi lên xe ngựa Ngọc Đào mới hoàn toàn thả lỏng xuống.
Tiếp xúc với người khác là một chuyện hao tổn sức lực, hiện tại Chu phu nhân mới gặp nàng lần đầu nên mới dễ tiếp xúc như vậy, chỉ sợ chờ về sau nàng muốn mượn cái gì cũng sẽ phiền toái.
Cho nên nói nàng có nên mua hạ nhân hay không?
Hiện tại giá mua một tiểu nha đầu cũng chỉ hơn mười lượng bạc, bạc này nàng vẫn có thể ra được, nếu ngại nhiều nàng còn có thể tìm một người không ký khế ước, như vậy lại có thể tiết kiệm được một chút.
Mấy ngày trước nàng còn là nha đầu hầu hạ người khác, hiện tại lại đang cân nhắc mua nha đầu, mức sống này quả thực là nhảy vọt về chất.
"Lý sư phụ, đợi lát nữa chỉ sợ còn muốn làm phiền ngươi dẫn ta đi một chuyến đến thôn xóm cách vách, ta phải xem bên kia có đồ vật gì để mua."
"Hàn phu nhân gọi ta là Lý Đại là được rồi." Cách rèm cửa, mã phu cười cười nói, "Thôn Thanh Hà chúng ta chính là muốn cùng nhà nông mua chút đồ ăn cùng gà vịt cá nuôi, nếu mua cái gì tinh xảo vẫn phải đến đầu thành. Nếu Hàn phu nhân ngại phiền toái không muốn đến trong thôn, vậy muốn mua cái gì có thể nói với ta, ta sẽ mua ở chỗ nông gia mà nhà chúng ta hay mua, sau đó gọi nông gia kia mang đến."
Cái này nghe có vẻ rất thuận tiện, trực tiếp giao hàng đến tận nhà.
"Vậy Lý sư phụ có biết trong thôn có tiểu nha đầu nào nguyện ý làm công không? Trạch viện của chúng ta thiếu một nha đầu dọn dẹp."
"Ý của Hàn phu nhân là chỉ làm việc, không ký khế ước bán thân?"
Nghe Ngọc Đào đáp lời, Lý Đại lập tức nói: "Có rất nhiều tiểu nha đầu nguyện ý, qua vụ mùa không có công việc thì những nha đầu kia rất nhàn rỗi, chỉ cần mấy đồng tiền đã có thể thuê được các nàng, chờ ta trực tiếp sẽ đi thay Hàn phu nhân hỏi một chút."
Nói xong xe ngựa đã dừng ở bên ngoài tiền trang.
Ngọc Đào đội mũ có rèm che, ngửa đầu nhìn tên tiền trang - Bảo Phong Long.
Đây xem như là một trong những tiền trang nổi danh ở kinh thành, có lịch sử trăm năm, nghe nói còn có chút quan hệ với triều đình, cũng sẽ không nói sụp đổ liền sụp đổ.
Tiền tiết kiệm của Ngọc Đào cũng chỉ có ít, sau khi hỏi rõ lãi suất và khi nào có thể gửi tiết kiệm được, nàng tính toán sẽ gửi bạc ở chỗ này.
Tổng cộng nàng có một trăm năm mươi lượng, mỗi tháng có thể có ba đồng lãi suất, nếu muốn lấy tiền gốc cần phải thông báo trước một tháng.
Hỏi rõ ràng những chuyện này, còn lại chính là làm con dấu cùng hóa đơn, Ngọc Đào ở một bên chờ, nghe người bên ngoài nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe được một cái tên quen thuộc xuất hiện với tần suất khá cao.
"Xem như phủ Quốc công bị vị thiếu gia thứ xuất kia hại thảm, nghe nói vì nổi bật mà hắn chưa có chứng cứ đã oan uổng mệnh quan triều đình, hiện giờ không chỉ có mũ ô sa của hắn không giữ được, ngay cả phủ Quốc công cũng phải chịu liên lụy bởi vì hắn."
Nghe thấy phủ Quốc công, Ngọc Đào liền lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn mấy người đang nói chuyện, đều là nam nhân lạ mặt bình thường.
Người nói chuyện thấy mình hấp dẫn ánh mắt mọi người, thanh âm nói chuyện lớn hơn vài phần, xem ra không có gì không đúng.
Thời điểm nàng ở phủ Quốc công, mơ hồ là biết được Hàn Trọng Hoài đã làm một chuyện lớn, nhưng cụ thể là làm cái gì nàng cũng không đi tìm hiểu, hiện tại xem ra nàng là một đại nha đầu hầu hạ bên cạnh Hàn Trọng Hoài, nhưng còn không rõ ràng bát quái bằng người bên ngoài phủ đệ.
"Thiếu gia thứ xuất này chính là tiểu chiến thần lúc trước? Không phải lúc trước hắn gãy chân sao, sao bây giờ lại đang làm quan?"
"Nếu chân hắn vẫn bị gãy thì tốt, sẽ không gây ra tai họa lớn như vậy cho cả nhà, võ quan làm sao có thể làm tốt bằng quan văn, tiểu cữu nhà ta cũng làm quan, ta nghe hắn nói nhất định lần này Hàn thiếu gia sẽ bị trị tội, hắn là nương nhờ Thái tử điện hạ mới có thể chiếm được địa vị như bây giờ, mà hiện tại đại quan hắn đối phó chính là người của Thái tử điện hạ, đây không phải là ăn no không có việc gì làm, đang sống sờ sờ lại muốn tìm chết."
"Ý ngươi nói là nhất định lần này hắn sẽ ngã?"
“Cũng không phải, ta nghe tiểu cữu tử nhà ta nói, cha của hắn là Hàn Quốc công gia đã tặng lễ để khơi thông, nhưng có mấy lần bị người ta đóng cửa không tiếp, không ai muốn nhận lễ của phủ Quốc công."
Ngọc Đào không nghe thấy đoạn người nọ nói tiểu cữu của hắn làm quan, nghe ngữ khí của người nọ, còn tưởng rằng hắn là một đại quan gì gì đó đó, xem ra là một người uống cháo đến no, liền bắt đầu lo lắng nhà người khác có thể mỗi ngày đều có thịt ăn hay không.
Ngọc Đào nghe xong vài câu thì không hứng thú mà rời đi, cầm lấy con dấu, điểm dừng tiếp theo của nàng là đi tiệm vàng.
Tất cả trang sức trên tay đều được bán, ngoại trừ trâm ngọc trên đầu, bây giờ nàng là người không còn trang sức gì.
Cầm hơn bốn mươi lượng bạc nóng hổi mới ra lò, so với trang sức bạc làm cho người ta thỏa mãn hơn nhiều.
"Chúng ta đi Phi Hoa Phường một chuyến."
Nhìn hộp son trong tay, nàng tính toán để lại cây trâm mà người nọ đưa, nhưng son thì không cần, dù sao mấy thứ son phấn này cũng có thể đáng giá mấy lượng bạc.
Lại từ Phi Hoa Phường đi ra, trên tay Ngọc Đào đã tăng thêm mười lăm lượng.
Sau khi đưa tiền thưởng cho Lý Đại, Ngọc Đào cười tủm tỉm nói: "Chuyện trong thành coi như đã làm xong, kế tiếp sẽ phiền toái ngươi."
"Không phiền toái không phiền toái, đều là những chuyện nhỏ nhặt không tốn sức."
Thấy Ngọc Đào bán đồ, Lý Đại còn nghĩ là nàng túng quẫn, lần này hắn không vớt được một chút nước lược, không nghĩ tới nàng ra tay chính là nửa lượng bạc tiền thưởng, người hào phóng ai mà không thích, nụ cười trên mặt Lý đại cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
"Hàn phu nhân, người bên kia có phải người quen không, ta thấy bọn họ đã nhìn ngươi được một hồi."
Thu tiền thưởng xong, Lý đại chỉ sang một phương hướng, Ngọc Đào nhìn qua thì ngẩn người ra.
Nàng từng gặp qua nam nhân này một lần, thời điểm nàng nhìn qua, hắn phe phẩy quạt gấp trên tay, lúm đồng tiền cười như hoa với nàng.
Ngọc Đào theo bản năng sờ sờ mũ che mặt của mình, rõ ràng nàng mang theo đồ che mặt, nhưng làm sao người nọ lại giống như có thể nhìn thấy diện mạo dưới mũ che mặt của nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");