Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào tiệm vải, Ngọc Đào bắt đầu đao to búa lớn mà chọn lựa, chọn tất cả đều là lăng la tư lụa không tương xứng với thân phận của nàng.
Nhạn Tự nhìn vải trăm lượng một thước, Ngọc Đào mắt cũng không chớp một chút đã mua, cũng không biết nàng lấy can đảm này từ đâu.
Ánh mắt quét đến Hàn Trọng Hoài đang phía sau nàng không nói một lời, can đảm này rõ ràng là chủ tử cho nàng.
Chưởng quầy của cửa hàng khúm núm uốn gối đi đến bên cạnh Ngọc Đào, làm sao có thể nhìn không ra chất liệu xiêm y trên người Ngọc Đào. Rõ ràng hắn ta làm bộ như vậy cũng là vì nhận ra chủ tử bất phàm.
Chó cậy thế chủ.
Trong đầu Nhạn Tự toát ra từ này, nhưng mà nhìn thấy cái gì đó, không chỉ so sánh Ngọc Đào với chính mình, mà còn so sánh với nha đầu nông thôn kia, thế nhưng Nhạn Tự có một tia hâm mộ.
Nàng ấy biết bổn phận của nha đầu, nhưng có người nào làm nha đầu mà chưa từng ảo tưởng chính mình có thể được mặc lăng la tơ lụa, mang bộ diêu châu ngọc giống như chủ tử.
Trong phòng có tiểu nhị lấy đồ, Nhạn Tự không muốn hầu hạ Ngọc Đào nên thuận thế đứng ở một bên, mà Ngọc Đào chọn một lúc lâu giống như nhớ tới cái gì đó, vẫy vẫy tay với Nhạn Tự.
Có chủ tử ở đây, Nhạn Tự chỉ có thể tiến lên, vốn tưởng rằng Ngọc Đào không quen nhìn nàng ấy ở một bên không làm việc, không nghĩ tới Ngọc Đào cầm vải ướm thử lên người mình: "Màu sắc này rất hợp với ngươi, thưởng cho ngươi."
Nhạn Tự nhìn tấm vải lụa màu hồng trong tay mình, có chút không tỉnh táo, thế nhưng Ngọc Đào lại thưởng đồ cho chính mình.
Trong lúc nhất thời vừa cảm thấy Ngọc Đào thật sự coi trọng mình, lại cảm thấy được thưởng mà cao hứng.
Ngọc Đào không mua quá nhiều vải ở của tiệm, cũng không phải là vì tiết kiệm tiền cho Hàn Trọng Hoài, mà là biết thời gian tiêu xài chỉ có nửa tháng, cho nên phần lớn đều chọn xiêm y đã được làm xong, để cho tú nương sửa lại theo dáng người của nàng.
"Lão bà tử ta làm thợ may đã được hai ba mươi năm, chưa từng thấy qua người nào có vòng eo thon gọn như phu nhân."
Thước kẻ may đặt lên eo Ngọc Đào, lão bà tử may đồ ngạc nhiên tán thưởng nói.
Bà ấy thường đi lại ở nội trạch, eo của phụ nhân cô nương cũng không hiếm thấy, eo nhỏ như Ngọc Đào cũng đã từng thấy qua, nhưng lại chưa từng thấy qua ai có trước ngực phồng lên như vậy, nhưng eo còn có thể mảnh khảnh như vậy.
Nghe tú nương khen ngợi, Ngọc Đào nhìn về phía Hàn Trọng Hoài.
Sau đó chỉ thấy ánh mắt Hàn Trọng Hoài đi theo thước kẻ may, thưởng thức kích thước mỗi một chỗ trên người nàng.
Người này trong miệng nói sống không còn gì luyến tiếc, không cần phải sống sót, nhưng vẫn là một lão sắc phê như cũ.
Thêm bạc nhờ tú nương của của tiệm tăng ca sửa lại xiêm y cho nàng, tiếp theo Ngọc Đào dừng lại cửa hàng trang sức, bước vào cửa hàng lại là một trận càn quét.
Vốn dĩ Ngọc Đào là người yêu cái đẹp, lúc trước cảm thấy chi phí cho yêu cái đẹp quá cao, điều kiện hiện tại chỉ đủ sống nên nàng mới không có chủ ý với những thứ này, nhưng mà hiện tại hoặc là mang đến cho Hàn Trọng Hoài cảm giác mới mẻ, để cho hắn có ý nghĩ tiếp tục sống, hoặc là cho dù có cố gắng vẫn vô dụng, nàng chỉ có thể bồi Hàn Trọng Hoài chết.
Nói như vậy, nửa tháng này nàng sẽ có thể sống thoải mái được bao nhiêu thì thoải mái bấy nhiêu.
Mua đồ trang sức đơn giản hơn so với chọn xiêm y, đồ trang sức đặt là một đống, mà một đống đồ trang sức lấp lánh, có nhìn nhiều đến đâu cũng sẽ không cảm thấy xấu xí.
Mua được không sai biệt lắm, Ngọc Đào sờ sờ cái bụng trống rỗng, tống cổ đám thị vệ đi hỏi thăm xem tửu lâu nổi tiếng nhất ở đây là nhà nào.
"Như vậy đã cảm thấy thú vị?"
Thấy Ngọc Đào dừng lại, Hàn Trọng Hoài dựa vào trước đài, nhướng mày nhìn nàng.
"Nô tỳ nhìn bộ dáng của đại nhân giống như là nhìn rất thú vị."
Ngọc Đào trả lời, dọc theo đường đi trên mặt Hàn Trọng Hoài đều mang theo tươi cười, giống như là cảm thấy thú vị đối với chuyện nàng làm.
Hàn Trọng Hoài từ chối cho ý kiến, chỉ cần Ngọc Đào bày ra chính mình ở trước mặt hắn, hắn đều cảm thấy mới lạ, còn nữa, hắn không biết Ngọc Đào hiểu được hay không, tuy rằng nhìn nàng không sao cả, nhưng giống như là đang đè nén áp lực gì đó, mà hắn lại không thích loại áp lực này.
Hắn muốn nhìn xem sau khi lột đi các loại gạch xiềng, cụ thể nàng sẽ có bộ dáng gì.
Trở lại trong xe ngựa, Hàn Trọng Hoài tự nhiên mà ôm lấy eo nàng, khi nhìn thấy tú nương dùng thước siết chặt vòng eo nàng, hắn đã muốn làm động tác này.
Ngửi mùi hương trên người Ngọc Đào: "Ngày mai nàng định tiếp tục mua?"
"Chuyện ngày mai, vì sao nhất định phải nói hôm nay."
Ngọc Đào cậy có người ôm mình, tùy ý lười biếng nằm ở trong ngực Hàn Trọng Hoài.
Đến tửu lâu, Ngọc Đào không chỉ gọi một bàn lớn đồ ăn cho nàng và Hàn Trọng Hoài, mà còn tặng mỗi một bàn trong tửu lưu một món chiêu bài của quán.
Tiếng hoan hô trong tửu lâu vang lên một mảnh, Hàn Trọng Hoài dựa vào lan can nhìn người đang trốn tránh trên đường phố.
"Có người đi theo chúng ta."
"Ừm?"
Ngọc Đào tiến lại gần cuối người nhìn xuống, nhưng cái gì cũng không nhìn ra.
"Cách thời hạn Thánh thượng quy định chỉ còn nửa tháng, bọn họ đi theo ta mới có thể biết ta đang nghiêm túc điều tra vụ án, hay là nhận mệnh chờ chết."
Nghe được người theo dõi là vì chuyện này, lúc này Ngọc Đào mới thu hồi ánh mắt.
"Vốn dĩ sợ chân mỏi nhừ nên tính toán chạy đến ít chỗ hơn, mua ít đi vài thứ, nhưng lúc trước đại nhân làm cho những quan viên kia sợ tới mức lợi hại như vậy, nô tỳ vẫn nên hao phí nhiều chút sức lực, tiêu xài vàng bạc nhiều hơn, để cho bọn họ biết đại nhân đang sống mơ mơ màng màng, để cho bọn họ thả lỏng buông lỏng."
Hàn Trọng Hoài nhìn chằm chằm Ngọc Đào, một lát sau mới cười thoải mái: "Nàng thật là người tốt bụng."
Ngọc Đào thẹn thùng cười.
Buổi chiều Ngọc Đào cùng Hàn Trọng Hoài lại đi đến mấy nơi, mỗi lần đều là tiêu xài một đống ngân lượng lớn.
Đem danh sách trong lòng mua sạch, cuối cùng Ngọc Đào cũng muốn trở về.
"Đi con đường đó."
Ngọc Đào vén rèm lên, chỉ đường cho thị vệ.
Đến đến nơi hai lần gặp được Triệu Hằng Kiêu, Ngọc Đào cố ý tự mình xuống xe ngựa đi mua một xâu kẹo hồ lô, nhưng mà lần này chỉ có mấy người qua đường nhìn nàng nhiều lần, Triệu Hằng Kiêu cũng không xuất hiện.
Hoặc là người thật sự không ở nơi này, hoặc là hắn ta sợ hãi Hàn Trọng Hoài.
Ngọc Đào ngước mắt lên, cố ý đảo qua các các quán trà nhiều lầu ở chung quanh, sau đó dừng lại ở một tòa nhà hoa lệ cao ba tầng.
"Thế tử, làm sao thuộc hạ lại cảm thấy dường như vị phu nhân kia biết chúng ta ở đây? Nếu nàng ấy biết, có phải Hàn Trọng Hoài cũng biết hay không?"
Thuộc hạ của Triệu Hằng Kiêu cau mày nói.
Hôm nay Ngọc Đào gây ra động tĩnh lớn như vậy, ai cũng biết Hàn Trọng Hoài có một sủng tỳ, sủng đến vô pháp vô thiên.
Tuy rằng hiện tại Hàn Trọng Hoài sắp suy tàn, nhưng để cho hắn biết được bọn họ ở kinh thành, nói không chừng sẽ cành mẹ đẻ cành con.
Triệu Hằng Kiêu thu hồi ánh mắt như trâm ngọc trên đầu của Ngọc Đào, vẻ mặt cũng không lo lắng: "Nàng chỉ là suy đoán chúng ta ở chỗ này, hơn nữa suy đoán của nàng không phải là vì Hàn Trọng Hoài, mà chỉ là vì chính nàng."
Thuộc hạ nghe không rõ lời của chủ tử, nghi vấn nhìn chủ tử.
Triệu Hằng Kiêu tâm tình tốt giải thích: "Thế nhân đều cảm thấy Hàn Trọng Hoài phải chết không thể nghi ngờ, đương nhiên mỹ nhân kia cũng phải tự tìm đường lui cho mình."
"Vậy không khỏi cũng quá bạc tình."
Thuộc hạ cảm thán, không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài còn chưa chết, nữ nhân bên cạnh hắn đã bắt đầu muốn trèo tường.
"Chim khôn lựa cành mà đậu."
Triệu Hằng Kiêu cũng không cảm thấy bạc tình, ngược lại cảm thấy mừng rỡ, người mà Ngọc Đào phản bội là Hàn Trọng Hoài, tìm nhà tiếp theo lại là hắn, cho dù bạc tình cũng vẫn tốt.
Ngọc Đào không gặp được Triệu Hằng Kiêu thì cảm thấy đáng tiếc, nàng cố ý chọn con đường này, quả thật chính là hướng về phía hắn.
Nhưng mà không phải toàn bộ là chạy theo ý nghĩ đổi kim chủ, lần trước Triệu Hằng Kiêu làm cho nàng khẩn trương như vậy, sợ tới mức chạy loạn trong rừng cây, món thù này nàng nhớ rõ ràng.
Cảm giác tựa hồ hắn cũng không muốn bị người có thân phận phát hiện hành tung, vì vậy nàng liền cố ý mang theo Hàn Trọng Hoài đến nơi này, nếu hai người bọn họ đối mặt nhau, nói không chừng có thể có chút tin tức đi ra.
Nếu Triệu Hằng Kiêu không có vấn đề gì lớn, cũng không phải là không thể đổi lại kim chủ.
Nàng cũng không cần nghĩ nên làm thế nào để kích thích khát vọng sống của Hàn Trọng Hoài.
"Nàng đang tìm ai?"
Ngọc Đào vừa vén rèm xe lên, vấn đề của Hàn Trọng Hoài đã lập tức ập đến trước mặt.
Ngọc Đào vô tội cắn đứt một viên kẹo hồ lô: "Nô tỳ chính là mua kẹo hồ lô, còn có thể tìm người nào?"
"Trần Hổ nói nàng đã gặp qua mấy người ở chỗ này."
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, Hàn Trọng Hoài vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài người đông tấp nập, nếu là ở trong đám người đi đường thì tìm người cũng không dễ dàng, Hàn Trọng Hoài ngẩng đầu nhìn về phía những tửu lâu chung quanh.
Ngọc Đào một là không nghĩ tới Trần Hổ sẽ đem một chuyện nhỏ nhặt trên đường nói cho Hàn Trọng Hoài, hai là không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài lại nhạy bén như vậy, cứ như vậy ngẩng đầu nhìn mấy tửu lâu.
Nàng ngồi ở một bên, cũng không ngăn cản hắn.
"Ngày đó gặp phải hai tên đăng đồ tử đùa giỡn ta, hôm nay nếu đã dẫn đại nhân tới đây, liền muốn đại nhân giúp ta trút giận, nhưng không nghĩ tới đại nhân ở đây, ngay cả xuất hiện bọn họ cũng không dám xuất hiện."
Cũng không biết Hàn Trọng Hoài nhìn ra bên ngoài thì có nhìn được cái gì hay không, hắn nghe Ngọc Đào nói thì thu hồi ánh mắt, đột nhiên tỉ mỉ đánh giá nàng một lần.
Ngọc Đào bị hắn nhìn đến nỗi ngay cả kẹo hồ lô cũng không dám ăn từng miếng lớn.
"Đại nhân?"
"Trâm ngọc của nàng từ đâu mà có?"
Trang sức chỗ ở của Ngọc Đào không có nửa món, không biết nàng đã giấu hay là bán, nhưng những trang sức khác đều cất giấu, vì sao lại để lại một cây trâm ngọc.
Không hiểu sao Hàn Trọng Hoài lại nhìn cây trâm ngọc kia không vừa mắt.
Ngọc Đào còn đang suy tư nên giải thích như thế nào, chỉ thấy Hàn Trọng Hoài đưa tay ra, Ngọc Đào không thấy rõ động tác của hắn, chợt nghe được tiếng lạch cạch thanh thúy, theo đó còn có tiếng kêu sợ hãi của người đi đường.
Ngọc Đào hậu tri hậu giác sờ sờ đầu, trên mặt cũng không có toát ra cái gì đáng tiếc, dù sao hôm nay mua nhiều đồ như vậy, Hàn Trọng Hoài muốn đập một cái trâm ngọc nghe tiếng vang, nàng hoàn toàn ủng hộ.
Từ trong hộp xe lấy ra từng bộ diêu trâm, Ngọc Đào lắc lắc đầu, nghe tiếng bảo thạch va chạm nhau phát ra tiếng vang: "Đại nhân, ngài thấy có đẹp không?"
Bên trong xe có ánh nắng xen vào, trải qua màn che lọc qua ánh sáng, trở thành màu hồng ôn nhu như nước.
Nữ nhân trước mặt hắn, trên mặt được phủ ánh sáng, cười ranh mãnh mà nhìn hắn.
Trong lòng có cảm giác ngứa ngáy như bị lông ngỗng gãi qua, Hàn Trọng Hoài cúi đầu hôn lên môi Ngọc Đào.
Nụ hôn này không hề có cảnh báo, Ngọc Đào nếm được mùi bạc hà trong miệng Hàn Trọng Hoài, cũng không biết khi hắn dùng xong điểm tâm đã cố gắng súc miệng vài lần, sớm hạ quyết tâm hôn nàng.
Hàn Trọng Hoài nếm được vị chua chua ngọt ngọt ngào trong miệng Ngọc Đào, đầu lưỡi dây dưa, xem như bổ sung cho việc đêm đó Ngọc Đào cưỡng hôn hắn, sau khi hắn kêu dừng lại thì trong lòng trống rỗng.
Chỉ là thời điểm hôn bổ sung, đợi đến khi hôn gần chấm dứt, cái loại trống rỗng này ngược lại tăng gấp bội, tập kích toàn thân.
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa trạch viện, Trần Hổ kêu vài tiếng cũng không thấy hai người đi ra, do dự có phải xảy ra chuyện gì hay không, có nên vén rèm lên xem một chút hay không thì đã thấy hai người lần lượt ra khỏi xe ngựa, không biết có phải ảo giác hay không, Trần Hổ cảm thấy dưới ánh đèn lồng chiếu rọi, môi của hai người đều quá đỏ, đỏ giống như sưng lên.
Thời điểm rời khỏi nhà là Ngọc Đào kéo tay Hàn Trọng Hoài, hiện tại trở về là Hàn Trọng Hoài nắm chặt tay Ngọc Đào, giống như là đang đè nén cảm xúc gì đó.
Đến phòng nhủ, Hàn Trọng Hoài đóng cửa lại, đè lên người Ngọc Đào.
Lại lần nữa chạm môi vào khiến cho Ngọc Đào nhíu nhíu mày.
Lúc trước hôn không cảm thấy gì, nhưng dừng lại một chút rồi lại hôn, nàng có thể ý thức được cánh môi của mình đã sưng đau.
Cảm giác được Hàn Trọng Hoài vẫn còn trầm mê như trước, trong lúc thở lấy hơi, Ngọc Đào kéo cổ áo ra: "Đại nhân, ngươi đổi một chỗ khác hôn đi, nô tỳ đau."
Đôi mắt Ngọc Đào lấp lánh ánh nước, giọng điệu vô cùng đáng thương, là người đều không chịu nổi bộ dạng làm nũng như vậy của nàng.
Mà Hàn Trọng Hoài bị nghiện mùi của Ngọc Đào lại cảm thấy giống như đã bị hắt nước lạnh.
Đó là lý do vì sao rõ ràng hắn khát vọng càng nhiều, nhưng lại không theo lòng mình mà chiếm hữu toàn bộ, bởi vì hắn không muốn thời điểm khi chính mình đạt được niềm vui vô thượng trên người nàng, nàng lại có thể tùy thời khiến cho hắn rút đi đồ vật bên trong ra.
Bờ vai cong duyên dáng lóe lên ánh sáng trong suốt trước mắt Hàn Trọng Hoài, giống như là thần thịt mê người, răng Hàn Trọng Hoài khẽ động, cắn một miếng ở phía trên.
Ngọc Đào ăn đau thì hừ một tiếng, nhìn cái đầu đen nhánh của Hàn Trọng Hoài, hắn quả thật không phải là người.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");