Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau Ngọc Đào tỉnh lại khá sớm, ăn xong bữa sáng liền bắt đầu xem lại những thứ nàng mua hôm qua.
Trong căn phòng rách nát của nàng đã có thêm một chiếc la hán bằng gỗ tử đàn được khảm đông châu, một chiếc kim trướng giá trị trăm lượng vàng, nơi nào còn bộ dáng keo kiệt như lúc trước.
Mà chủ nhân của căn phòng này là nàng thì mặc xiêm y gấm vóc, đeo bộ diêu bằng phỉ thúy, ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ uống trà, người không biết còn tưởng rằng tiếp theo nàng sẽ tham gia yến hội gì đó.
Không có gì thú vị hơn việc trang điểm cho chính mình, Ngọc Đào phải ngồi một hồi lâu mới nghĩ đến việc đi tìm Hàn Trọng Hoài.
Hôm qua Hàn Trọng Hoài cắn nàng một cái, sau đó đi đến chính phòng nghỉ ngơi, vốn dĩ nàng tưởng rằng nửa đêm hắn sẽ sờ tới nhưng đợi đến trời sáng cũng không thấy bóng người.
Cuối cùng là người nào có thể kiềm chế dục vọng tốt như vậy. Đêm qua nàng còn mơ thấy một giấc mộng xuân, thế nhưng Hàn Trọng Hoài lại có thể hoàn toàn nhịn xuống.
Nếu không phải chắc chắn rằng thứ đó của hắn không bị hư, thậm chí nàng còn muốn hoài nghi hắn còn có cái bệnh kín gì đó.
Hàn Trọng Hoài ở trong phòng nghỉ ngơi, Ngọc Đào ngước mắt nhìn một vòng, gian phòng này của hắn chính là do Nhạn Tự sử dụng đồ vật có sẵn để bố trí, vẫn lộ ra mùi vị cổ xưa.
Hiện tại bộ dáng này của Hàn Trọng Hoài lại giống như lúc trước nàng vừa mới đến Kỳ Lân viện, một mình nằm trên giường quý phi nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là ở đây không có cảnh sắc gì đẹp, chỉ có một mảnh đất trồng rau xanh mướt.
Ngọc Đào ngồi vào trong lòng Hàn Trọng Hoài: "Đại nhân có biết vẽ không?"
Nhìn thấy Ngọc Đào vào cửa, Hàn Trọng Hoài không nhúc nhích tròng mắt, không nghĩ tới người của nàng lại chui vào trong ngực hắn, thân thể mềm mại tràn ngập sức hấp dẫn giống như hôm qua.
Ngày hôm qua còn như gà chọi, hiện tại lại *xảo tiếu thiến hề, làm sao nhìn ra được một tia phẫn nộ.
*Xảo tiếu thiến hề: Một câu thơ trong bài thơ Thạc nhân 2
Dịch nghĩa: Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Hàn Trọng Hoài "ừm" một tiếng.
Ngọc Đào tự động lý giải tiếng "ừm" này của hắn có nghĩa là biết, để cho Trần Hổ đem bàn di chuyển ra ngoài phòng, nàng đem Hàn Trọng Hoài từ trên giường kéo lên.
Hàn Trọng Hoài đứng lên một cái chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã đem Ngọc Đào quăng ngã xuống đất, Ngọc Đào liếc mắt nhìn chân hắn một cái, xem ra lúc nào nàng cũng nên tới tìm Hàn Trọng Hoài, làm cho hắn động đậy tay chân, bằng không nói không chừng qua hai ngày nữa hắn lại đi đặt xe lăn để ngồi.
"Đại nhân, ngài cảm thấy bên này trồng cây tùng thì như thế nào?"
Ngọc Đào chỉ vào một bãi đất trống, tưởng tượng bộ dáng được trồng đầy cây tùng ở nơi này.
Trong tay Hàn Trọng Hoài là bút lông cừu do Ngọc Đào nhét vào, trước mặt là mực đã mài xong, nhìn về phía vị trí Ngọc Đào chỉ vào: "Nàng muốn ta làm cái gì?"
"Tự nhiên là đem cách bài trí của nơi này vẽ xuống, sau đó chúng ta sẽ đi mua cây cối về bố trí trong đình viện. Một cái trạch viện như vậy cũng không thể chỉ trồng rau xanh chứ?"
"Vậy nàng còn muốn trồng cái gì nữa?"
"Hoa hồng, cây trúc đào đều có màu sắc vô cùng đẹp, hơn nữa nô tỳ còn rất thích mùi hương của chúng." Nói xong Ngọc Đào nhìn Hàn Trọng Hoài, "Đại nhân có đặc biệt yêu thích hoa hay cây gì không?"
Không ai hỏi qua Hàn Trọng Hoài vấn đề này, hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này, chỉ cần hoa hoa cỏ cỏ có mùi hương không hun người, nhìn không chướng mắt thì cũng chẳng có gì khác nhau.
Hàn Trọng Hoài cúi đầu vẽ tranh, là một cây tùng.
Ngọc Đào tiến lại gần nhìn một chút, họa sĩ Hàn Trọng Hoài này nhìn cũng không tệ lắm, có thể nhìn ra được là mấy cây tùng.
Vẽ xong cây tùng, cổ tay Hàn Trọng Hoài dời đi, lại vẽ lên cây non.
Lúc trước Hàn Trọng Hoài đều đi theo lão quốc công gia chiến đấu trên chiến trường, vốn dĩ nàng tưởng rằng để Hàn Trọng Hoài vẽ tranh, hắn sẽ vẽ cho nàng vài vết mực lớn, hiện tại xem ra Hàn Trọng Hoài đúng là đa tài đa nghệ.
"Võ có thể cầm thương, văn có thể động bút, đại nhân đúng là một người là văn võ song toàn chân chính."
"Nàng chỉ sửa sang lại phòng của mình." Đối mặt với lời khen ngợi của Ngọc Đào, Hàn Trọng Hoài tiếp lời, ngay sau đó Ngọc Đào liền cảm giác được chóp mũi mình ướt đẫm.
Bút lông dùng xong vốn nên được đặt trên nghiên mực, nhưng Hàn Trọng Hoài lại dùng để vẽ lên mặt nàng.
Ngọc Đào lui ra vài bước: "Vốn dĩ nô tỳ nghĩ rằng sau khi trở về đại nhân sẽ ngủ chung một phòng với nô tỳ, hơn nữa phòng của đại nhân hẳn là tự mình bày biện, chỉ có đại nhân mới biết được cái gì để ở đâu là vừa mắt nhất."
"Luôn mồm xưng chính mình là nô tỳ, nhưng ta không thấy nàng thật sự coi mình là nô tỳ, thậm chí còn không cảm thấy nàng coi ta là đại nhân."
Ném bút vào trong lu rửa mực, rõ ràng là Hàn Trọng Hoài không có ý định động bút nữa.
Trần Hổ nghe được động tĩnh thì ngơ ngác nhìn về phía hai người, như thế nào lại cãi nhau rồi, nhưng mà Ngọc Đào cũng có chút quá phận, từ hôm qua đến hôm nay hoàn toàn không có chủ tớ tôn ti, chủ tử muốn giáo huấn nàng cũng là bình thường.
Trần Hổ di chuyển sang bên cạnh, không có ý định mở miệng nói chuyện cho Ngọc Đào.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Ngọc Đào ngửa khuôn mặt bị mực vẽ lên ôm lấy cánh tay chủ tử.
Tuy rằng trên mặt có chút bẩn, nhưng ánh mắt Ngọc Đào lại lóe ra ánh sáng nhỏ vụn.
Hơn nữa vẫn có thể làm cho cánh tay Hàn Trọng Hoài cảm nhận được sự mềm mại dưới xương quai xanh của nàng.
Nàng khẽ bĩu môi: "Nếu không coi đại nhân là đại nhân, không coi chính mình là nô tỳ, nô tỳ đâu cần phí sức như vậy, tất cả những gì nô tỳ làm đều là vì lấy lòng đại nhân, đại nhân không cảm giác được sao?"
Âm cuối bị Ngọc Đào kéo đến chín khúc mười tám cong, làm cho Hàn Trọng Hoài nắm lấy cánh môi đang vểnh lên của Ngọc Đào, sợ cái miệng của nàng lại phát ra âm thanh kỳ quái gì đó.
Bị bóp thành miệng vịt, Ngọc Đào nghĩ lại cho dù là nam nhân lão sắc phê, nhưng đối với nữ nhân buồn nôn làm nũng cũng sẽ có điểm mấu chốt, cúi đầu liền cảm thấy biên độ áo choàng của Hàn Trọng Hoài có chút không đúng, giống như là bị cái gì đó chống đỡ.
Ngọc Đào: "..." Nàng sai rồi, sắc phê không có điểm mấu chốt.
Mẹ nó như vậy cũng có thể cương, sẽ không phải là một ngày ba bữa Hàn Trọng Hoài đều uống canh hổ tiên đi.
Vốn tưởng rằng Ngọc Đào sẽ bị hung hăng khiển trách, cho dù tránh được phạt quỳ nhưng cũng sẽ bị phạt một ngày không có cơm để ăn, nhưng Trần Hổ còn chưa hiểu chuyện gì đã phát hiện vẻ mặt hai người lại khôi phục bộ dáng như lúc trước, tuy rằng chủ tử không cầm bút, nhưng cũng không giống như đang tức giận.
“???” Chẳng lẽ thời điểm hắn di chuyển sang bên cạnh đã bỏ lỡ mất cái gì sao?
Bị Hàn Trọng Hoài kéo vào trong phòng ngủ của hắn, Ngọc Đào tự nhiên ngồi ở trên giường mềm của hắn.
"Sau buổi trưa phòng của đại nhân sẽ có ánh sáng chiếu vào, đại nhân có thể ngẫm lại giờ mùi cùng giờ thân có thể làm cái gì ở trong phòng, đồ đạc phải bày biện như thế nào mới cảm thấy thoải mái."
"Ừm."
Hàn Trọng Hoài đáp một tiếng, ở gian trong một lúc mới đi ra, Ngọc Đào thấy hắn thay một thân xiêm y ra ngoài thì nghi hoặc nói: "Đại nhân muốn đi gặp người?"
Hàn Trọng Hoài liếc nàng một cái: "Đi xem hoa cỏ."
"Được?"
"Nàng hỏi ta thích trang trí hoa cỏ gì, ta nhất thời không nghĩ tới nên tính toán đi ngửi, đi xem một chút."
Nghe được chuyện Hàn Trọng Hoài muốn làm, ánh mắt Ngọc Đào sáng lên, trẻ nhỏ dễ dạy a.
Những gì hắn nói chính là những thứ mà nàng muốn để cho hắn đi thử. Ở trong mắt nàng, sở dĩ người ta muốn chết, chính là vì không có thứ gì đáng để hắn lưu luyến khi ở hiện thế.
Vậy thì chế tạo cho hắn một ít đồ vật khiến cho hắn lưu luyến không rời là được rồi, ví dụ như để cho hắn bố trí sân viện, để đầy đồ vật mà hắn thích.
Nếu hắn không biết chính mình thích cái gì, vậy thì thử từng cái, thử đến khi hắn biết chính mình thích cái gì mới thôi.
Ở thôn trang bên cạnh, ngoại trừ việc bán lương thực và đồ ăn, còn có không ít nông hộ dựa vào việc cung cấp hoa cỏ cây cối cho các gia đình giàu có để kiếm sống, Ngọc Đào nghe ngóng xem nhà nào có hoa cỏ chất lượng tốt nhất, sau đó mang theo Hàn Trọng Hoài đi đến đó.
"Cái này cắt tỉa cũng không tệ lắm."
Ngọc Đào nhìn một cây tùng, mặc dù nàng nói không tệ nhưng cũng không nói muốn mua, mà là vòng vào bên trong, cuối cùng chọn ra mấy cây chưa từng cắt tỉa.
"Đại nhân có muốn thử một lần tự cắt tỉa không?"
Hàn Trọng Hoài lắc đầu, chỉ vào một chỗ như cây: "Cái này có một ổ sâu, có muốn ta bổ ra cho nàng xem không."
Ngọc Đào nhìn kỹ, có thể nhìn thấy một ít sâu nhỏ màu trắng.
"Cây cối đều có sâu phải không?"
Ngọc Đào suy đoán nói, Hàn Trọng Hoài liếc mắt nhìn nàng một cái, một cái liếc mắt kia rõ ràng đang cười nhạo nàng là kẻ ngốc.
Nàng không tin Hàn Trọng Hoài có thể chọn được cây tốt hơn so với nàng, vì vậy liền đi theo phía sau hắn: "Vậy đại nhân quyết định."
Hàn Trọng Hoài nhìn qua từng gốc từng gốc cây, cũng không biết là căn cứ vào cái gì để chọn cây, sau đó lại đi lều hoa xem hoa, chọn xong hoa.
Không thể không nói, ánh mắt Hàn Trọng Hoài không tệ, hắn chọn đồ còn rất đẹp mắt.
Cây cối thì xanh tươi, hoa tươi thì kiều diễm.
"Trừ đao thương ra, Hàn lão gia tử còn yêu thích những hoa hoa cỏ cỏ này, ta đã từng gãi đúng chỗ ngứa, nghiên cứu xem làm thế nào để trồng hoa, làm thế nào để trồng cây."
Sau khi đặt xong, đột nhiên Hàn Trọng Hoài nói với Ngọc Đào.
Hắn nói lời này là muốn nhìn Ngọc Đào lộ ra biểu tình thất vọng, nàng cảm thấy nàng đang dẫn hắn đi thử những thứ mới mẻ, mà trên thực tế đối với hắn mà nói những thứ này cũng không mới.
Nghe vậy, quả thật trên mặt Ngọc Đào lộ ra biểu tình thất vọng, chỉ là lời nói khác với những gì Hàn Trọng Hoài nghĩ.
"Không phải những cây mà đại nhân chọn đều là do lão gia tử thích chứ?"
Ngọc Đào chú ý tới điểm đặc biệt, nghe vậy phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía những chậu cây mà bọn họ đã chọn, sợ Hàn Trọng Hoài chọn một đống thứ người khác thích.
"Là ta nhìn thuận mắt."
Hàn Trọng Hoài thản nhiên nói, sau khi vững vàng gót chân, hắn cũng không bởi vì sở thích của người khác mà ủy khuất mình, thậm chí trong tiềm thức sẽ để cho người bên cạnh hắn có cùng ánh mắt với hắn, dựa theo suy nghĩ hắn muốn mà suy nghĩ vấn đề.
Nghĩ đến chuyện Ngọc Đào bị hắn lừa gạt, sợ hắn không muốn sống nữa nên chân chính dụng tâm tự hỏi hắn cần cái gì, hao hết tâm tư lấy lòng hắn, tâm tình Hàn Trọng Hoài lại sáng sủa lên.
"Kế tiếp thì thế nào?"
Hàn Trọng Hoài đặt câu hỏi, Ngọc Đào nhìn một đống hoa cỏ, thăm dò nói: "Đại nhân có hứng thú cùng nô tỳ trồng những hoa cỏ này không?"
"Không có."
Thật đúng là đáp án trong dự liệu.
"Vậy đại nhân xem ta trồng đi." Ngọc Đào không có ý định phản kháng mà dứt khoát tiếp nhận sự cự tuyệt của Hàn Trọng Hoài.
Hàn Trọng Hoài nhướng mày, ngược lại có chút hứng thú, Ngọc Đào thế nhưng chủ động làm công việc thể lực.
Mà Ngọc Đào nhìn hoa cỏ trước mắt rồi tính toán, đến thời điểm trồng đến cây thứ mấy thì nàng nên khóc lóc làm nũng để Hàn Trọng Hoài cứng rắn giúp nàng trồng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");