Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị
  3. Chương 49: Bị tên điên Hàn Trọng Hoài lăn lộn chết
Trước /84 Sau

Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 49: Bị tên điên Hàn Trọng Hoài lăn lộn chết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngọc Đào bị cơn đói làm cho tỉnh, ngửi thấy mùi khói nướng sặc sụa, nàng đi theo mùi hương tìm được nơi tỏa ra mùi thơm.   

Cách phòng ốc không xa, không biết Hàn Trọng Hoài đang nướng cái gì, trên lửa màu vàng cam, nước thịt không ngừng tràn ra, mỗi một giọt dầu của thịt rơi xuống, ngọn lửa lại bốc lên một tiếng, mùi thơm tỏa ra bốn phía.   

Ngọc Đào nuốt nước miếng, lại nói tiếp sau khi nàng đến cổ đại thì vẫn chưa từng ăn thịt nướng.   

Chiên rán đều có, nhưng chính là chưa từng ăn thịt nướng trên đống lửa như vậy.   

Bây giờ ngửi thấy, những ký ức từng ăn tiệc nướng khi còn ở hiện đại đều lần lượt xông ra.   

Bước chân đi về phía Hàn Trọng Hoài của Ngọc Đào vô cùng vững vàng kiên định, đợi đến nơi thì giống như một vũng nước mềm mà nằm sấp trong lòng hắn.  

"Đại nhân thật lợi hại."   

Bàn tay đặt lên mu bàn tay của Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào cố gắng giả vờ tham gia lao động.   

Trên giá nướng là một con thỏ, thỏ trông rất béo, nhưng cũng không biết có đủ cho nàng và Hàn Trọng Hoài ăn hay không.   

"Đại nhân bắt được thỏ ở đâu vậy?"   

"Ta đang đứng dưới gốc cây, sau đó nhìn thấy nó đâm vào cái cây ở trước mặt ta."   

"Vậy nó nhất định là bị sắc đẹp của đại nhân mê hoặc." Ngọc Đào đột nhiên xoay người trong lòng Hàn Trọng Hoài, đối diện với khuôn mặt của Hàn Trọng Hoài, "Dung mạo của đại nhân, nô tỳ nhìn một lần đều say lòng một lần."

"Lửa quá nóng?"  

Đối mặt với mông ngựa của Ngọc Đào, Hàn Trọng Hoài lười biếng buông một bàn tay đang đặt sau lưng nàng ra bãi cỏ ở phía sau, để cho lưng của Ngọc Đào làm bức tường ngăn cách hơi nóng.

Ngọc Đào: "..." Người này cũng quá hiểu nàng.   

Bởi vì hình thể của Hàn Trọng Hoài rộng lớn hơn nàng, nàng nhét mình vào trong lòng hắn, hai tay Hàn Trọng Hoài che chở hai bên nên có thể ngăn cách hơn phân nửa nhiệt độ, hiện tại Hàn Trọng Hoài lui về phía sau, lưng nàng nướng một hai canh giờ như vậy, có lẽ sẽ bị nướng chín ba phần.   

"Đại nhân, vì sao ngài làm tướng quân nhiều năm như vậy mà da vẫn trắng?"   

Ngọc Đào híp mắt dựa gần vào Hàn Trọng Hoài, chỉ là chạm vào đôi mắt cười như không cười của Hàn Trọng Hoài, cổ nàng giống như bị điểm huyệt, không có cách nào mượn cơ hội tựa vào trên người Hàn Trọng Hoài.   

"Sinh ra đã trắng, ta giống với nàng."   

Ngọc Đào suy nghĩ một chút, người mà Hàn Trọng Hoài nhắc đến hẳn là nương của hắn.   

Chưa từng nghe qua Hàn Trọng Hoài nhắc tới mẫu thân của hắn, nhưng nàng cảm giác được dường như hắn không hận nương của mình, nhưng đối với cha ruột của hắn, hắn lại lộ ra cảm giác mang theo chán ghét.   

"Lão phu nhân hẳn là tướng mạo như thiên tiên, bằng không cũng sẽ không sinh ra được một Phan An như đại nhân."   

Ngọc Đào lại vỗ mông ngựa, nhân cơ hội di chuyển về phía trước, về phần ánh mắt của Hàn Trọng Hoài, chỉ cần nàng vùi đầu đủ thấp, tất cả đều không có quan hệ với nàng.   

"Đại nhân có phẩm mạo như vậy, nhất định sau này tiểu công tử cũng sẽ không tầm thường..."   

Ngọc Đào đang đắc chí vì lưng mình sắp không còn bị nướng đến nóng bỏng nữa, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy trời đất quay cuồng, lưng dựa vào bãi cỏ không chỉ không nóng mà còn có chút lạnh, mà Hàn Trọng Hoài lại đang đè lên người nàng: "Như vậy có phải càng thoải mái hơn không?"   

"Đại nhân đây là đang nói cái gì, sao nô tỳ lại nghe không rõ."   

Cười ngây ngô, Ngọc Đào tính toán lăn sang một bên, nhưng nàng còn chưa nhúc nhích, môi Hàn Trọng Hoài đã đè xuống.   

Chỉ là còn chưa có hôn, Hàn Trọng Hoài lại ngẩng đầu lên, giống như tất vả vừa rồi đều là ảo giác của Ngọc Đào.   

Cũng không biết người này đang đè nén cái gì.  

"Nướng xong rồi."   

Đem con thỏ từ trên lửa lấy ra, Hàn Trọng Hoài dùng lưỡi dao phân chia, Ngọc Đào nhìn hắn đem tất cả thịt ngon đặt ở trước mặt nàng, có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.  

Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng hắn sẽ để cho nàng nhìn hắn ăn, không ngờ lại đối xử tốt với nàng như vậy.   

"Đại nhân thật tốt."   

Lời ngọt ngào không cần tiền cũng có thể nói được một sọt, khóe miệng Ngọc Đào để lại vết dầu, nằm trên mặt đất xoa bụng nhìn hoàng hôn.   

"Đại nhân, nô tỳ cảm thấy ngài và Triệu thế tử lớn lên một chút cũng không giống nhau, người anh tuấn hơn nhiều so với hắn."   

Đột nhiên Ngọc Đào nhớ tới Triệu Hằng Kiêu, lúc trước khi nàng nhìn thấy Triệu Hằng Kiêu, một chút cũng không nghĩ đến trên người Hàn Trọng Hoài, tuy rằng bọn họ là huynh đệ nhưng bộ dạng cũng không có chỗ tương tự.   

Hàn Trọng Hoài thật đúng là kỳ quái, khi ở Hàn gia thì bộ dáng không giống với những thiếu gia khác, hiện tại nói là con riêng của Phúc vương, nhưng mặt mũi lại không có điểm tương tự với thế tử của Phúc vương.

"Ta giống Phúc vương."   

Hàn Trọng Hoài mở miệng nói. Cũng chính là do ngũ quan của hắn cùng Phúc vương tương tự, mà Phúc vương lại chiếu cố nhiều đối với hắn, vì vậy mới có thể làm cho Hàn lão công gia nổi lên nghi ngờ.   

Giọng điệu của hắn quá mức bình tĩnh, ngược lại làm cho Ngọc Đào không dám tiếp lời.   

"Hắn ta thấy sắc nổi lòng tham, ép buộc mẫu thân của ta, hắn vẫn luôn biết ta là con ruột của hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đón ta rời khỏi Hàn gia, cho đến khi ta nổi danh ở U Châu."   

"Hắn tìm cách âm thầm hại lão đầu tử, muốn để cho ta tiếp nhận tất cả bộ hạ cũ của lão đầu, đáng tiếc lão đầu mệnh lớn, chống đỡ đến kinh thành mới chết."   

Đôi mắt phượng hẹp dài của Hàn Trọng Hoài tràn đầy đạm mạc, liếc mắt nhìn Ngọc Đào cứng đờ tay không dám tiếp tục xoa bụng, khẽ quát, "Lại cảm thấy sợ?"   

Ngọc Đào giật giật thân thể, tựa đầu lên đùi Hàn Trọng Hoài: "Nô tỳ không sợ, nô tỳ biết đại nhân nói với nô tỳ những thứ này là vì tín nhiệm nô tỳ."   

"Cũng có thể là coi nàng như là người chết."   

Cổ Ngọc Đào cứng đờ, nắm lấy tay Hàn Trọng Hoài đặt ở trong ngực mình, ý bảo mình còn sống.   

Tim đập dồn dập chấn động bàn tay, Hàn Trọng Hoài khẽ cười: "Nàng không chết được, mạng này của ta là nàng cứu, chỉ có chúng ta cùng nhau chết, sẽ không để cho một mình nàng xuống Hoàng Tuyền."  

Nửa đầu lời nói của Hàn Trọng Hoài rất êm tai, nửa sau khiến người ta không cười nổi.   

"Nàng tính toán ngồi đây nhìn xem sao trời xuất hiện."   

Hoàng hôn dần dần lặn, Hàn Trọng Hoài nhắc nhở nói.   

Ngọc Đào đã sớm tìm được chỗ ngắm sao, đi theo Hàn Trọng Hoài leo lên một tảng đá cao: "Đại nhân cảm thấy chỗ này thế nào? Nơi này gần chân trời, một bàn tay có thể được hái sao."

Không biết có phải là ảo giác của Ngọc Đào hay không, nàng nói xong nhìn trời, cảm thấy dường như hôm nay bầu trời thấp hơn mọi khi.  

"Xem xong ngôi sao thì sẽ như thế nào? Bầu trời sẽ rớt xuống bản lĩnh giúp cho ta đối kháng với một nửa thế lực trong triều đình?" 

"Bầu trời sẽ không rớt xuống bản lĩnh, bởi vì đại nhân có năng lực đối kháng với tất cả mọi thứ?" Ngọc Đào biết nói mấy thứ canh gà tâm linh đối với Hàn Trọng Hoài cũng vô dụng, vì vậy dứt khoát nói, "Nô tỳ không cảm thấy đại nhân muốn chết, rõ ràng ngài cảm thấy hứng thú đối với rất nhiều chuyện, đã như vậy vì sao đại nhân còn muốn dọa nô tỳ..."   

Nói đến cuối cùng ngữ điệu Ngọc Đào có chút ủy khuất, một lát sau nàng liền cảm thấy nước đang rơi trên mặt.   

Ngẩng đầu lên, có lẽ là bầu trời rơi nước mắt vì hoàn cảnh đáng thương của nàng.   

Mây đen đem theo sấm sét kéo xuống, những giọt mưa đầu tiên là tí tách, sau đó biến thành ào ào.   

Ngọc Đào giật mình lập tức định chạy, nhưng cổ tay lại bị Hàn Trọng Hoài nắm chặt.   

"Đại nhân?"   

Mưa lớn trên núi mang theo gió, Ngọc Đào há miệng bụng đã bị rót một bụng gió, giãy giụa tay nhưng căn bản là không thoát ra được.   

Sấm sét lấp lánh giữa những đám mây, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống bên cạnh bọn họ.   

"Nàng nói là ta chỉ là dọa nàng, vậy không bằng thử một lần."   

Ngọc Đào còn chưa nghĩ thông suốt lời này của Hàn Trọng Hoài là có ý gì, nụ hôn của Hàn Trọng Hoài đã không chút do dự rơi vào trên môi nàng.   

Trên người hai người đều là nước mưa, Ngọc Đào bị gió thổi đến phát run, trong lúc nhất thời nguồn nhiệt duy nhất lại chỉ còn lại ở môi Hàn Trọng Hoài.   

Môi Hàn Trọng Hoài nóng bỏng, còn có mùi bạc hà hơi tê dại.   

Mưa to gió lớn, có mấy lần Ngọc Đào đều cảm thấy mình sẽ bị nước mưa cuốn xuống tảng đá, nàng phải nắm chặt lấy cánh tay Hàn Trọng Hoài mới không bị lăn xuống.   

Dưới sự đe dọa của cái chết, dường như ngay sau đó trái tim của nàng sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.   

Nụ hôn của Hàn Trọng Hoài một lần so với một lần lại càng bá đạo hơn, một lần so với một lần lại càng sâu hơn, Ngọc Đào bắt đầu còn ý đồ phản kháng, nhưng phía sau chỉ có cảm xúc bị hắn mang vào, nghênh đón hắn cuồng hoan.   

Đầu thiếu oxy nên bắt đầu choáng váng.   

Sấm sét nổ vang bạo liệt, ánh sáng nở rộ khiến cho trong nháy mắt Ngọc Đào cảm thấy mình đã chết.   

Bị tên điên Hàn Trọng Hoài này lăn lộn chết.   

Nàng cố gắng bóp cổ Hàn Trọng Hoài, nhưng bàn tay bị nước mưa ngâm qua nên không có một chút sức lực nào, thậm chí nàng còn nghe được tiếng cười của Hàn Trọng Hoài.  

Trong màn mưa, hai tròng mắt Ngọc Đào nhắm chặt, người gắt gao quấn lấy Hàn Trọng Hoài, quấn đến mức làm cho hắn không có cách nào hô hấp, đời này Hàn Trọng Hoài chưa bao giờ sung sướng như vậy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Copyright © 2022 - MTruyện.net