Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị
  3. Chương 51: Đứng dậy
Trước /84 Sau

Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 51: Đứng dậy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời điểm Hàn Trọng Hoài bước ra khỏi cổng cung, trời đã tối đen, đèn trong nhà dân chúng đã tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại đèn sừng dê cung đình xếp chồng lên nhau ở trong cung, nhìn giống như một con rồng vàng quanh quẩn trên bầu trời.   

"Hàn đại nhân phải chú ý thân thể, lúc này thời tiết biến ảo vô thường, dễ bị phong hàn nhất."   

Tùy đường thái giám đưa Hàn Trọng Hoài đến ngoài cửa cung, thấy thuộc hạ của hắn đang dắt ngựa, đừng nói xe ngựa mà nhìn như áo choàng cũng không có một cái thì không khỏi cảm thán, "Hàn đại nhân còn chưa có cưới thê tử đi? Nếu đã cưới thì thê tử của đại nhân nên đau lòng Hàn đại nhân phải bôn ba vào ban đêm, như vậy cũng sẽ không để cho hạ nhân chỉ dắt mình ngựa đến."

Hàn Trọng Hoài chỉ cười không tiếp lời, vốn dĩ là hắn không muốn trì hoãn canh giờ trên đường nên mới bảo thuộc hạ chỉ chuẩn bị ngựa.   

Trương Nhiên biết sau hôm nay thì Hàn Trọng Hoài đã không còn như xưa nên mới cố ý lấy lòng hắn, gọi tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh đi an bài xe ngựa, "Đêm khuya đường dài, đại nhân đi như vậy, chỉ sợ ngày mai đại nhân sẽ sinh bệnh, ta không tiện đi xin ý chỉ của thánh thượng."

Vậy thì làm phiền Trương công công rồi.   

Thấy Trương Nhiên cố ý lấy lòng, Hàn Trọng Hoài chắp tay cảm tạ, sau này cơ hội giao tiếp của bọn họ không thể thiếu.   

"Hàn đại nhân hẳn là nên sớm chuyển về thành, ở vùng hoang dã kia, mỗi ngày đi đi lại lại thật đúng là phiền toái."   

Hàn Trọng Hoài lên tiếng, nếu không phải Ngọc Đào còn ở trong nhà kia thì vốn dĩ tối nay hắn cũng không có ý định trở về.   

Mà nếu đã tính toán trở về, vậy thì trở về càng nhanh càng tốt.  

Nghĩ đến luận điệu về việc cưới thê tử thì có xe ngựa ngồi của Trương Nhiên, Hàn Trọng Hoài nhìn về phía mấy thị vệ đang chờ hắn, hắn chính là cưới Ngọc Đào, nhưng đoán chừng nàng cũng sẽ không có tâm tư lo lắng hắn có thể thổi bị gió thổi lạnh hay không.   

"Ngươi có chuyện nói?"   

Hàn Trọng Hoài đột nhiên nhìn về phía thị vệ đến đón hắn, mở miệng hỏi.   

Trương Nhiên sửng sốt một chút, nhìn về phía thị vệ đang chờ Hàn Trọng Hoài, trong đó một người vẻ mặt nôn nóng, chỉ là ẩn trong bóng đêm, không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài lại chú ý tới.   

"Đại nhân..."   

Thị vệ đang lo lắng đem tình huống hiện tại của Ngọc Đào báo cho chủ tử biết, nhưng bởi vì chủ tử đang nói chuyện với Trương Nhiên nên chỉ có thể chờ bên cạnh.   

Hiện giờ bị Hàn Trọng Hoài gọi đến trước mặt, hắn nhìn thoáng qua, cũng không biết chuyện về nữ nhân có thể bày ra trên bàn nói hay không.   

"Câm rồi?"   

Hàn Trọng Hoài nhíu mày, gân trên đầu ngón tay đột nhiên căng thẳng, giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.   

"Ngọc Đào cô nương bị bệnh..." Nói ra miệng thị vệ liền cảm thấy không tốt, nếu chỉ là chuyện một thông phòng bị bệnh mà hắn đã nóng lòng nói cho chủ tử, đây không phải là để cho người ta xem thường chủ tử, "Thời điểm thuộc hạ đi ra, đại phu nói Ngọc Đào cô nương chỉ còn một hồi..."   

Nói thêm một câu, thị vệ vừa ngẩng đầu đã phát hiện chủ tử đã không còn ở trước mặt hắn nữa.   

Theo ánh mắt kinh ngạc của Trương Nhiên, hắn vừa lúc nhìn thấy chủ tử lên ngựa, miệng khép lại chậm một bước, vó ngựa phi nước đại đem toàn bộ tro bụi thổi bay vào trong miệng hắn.   

"Hàn đại nhân?"   

Tuy rằng tránh được nên không dính bụi bặm, nhưng Trương Nhiên nhìn bóng lưng chạy như bay của Hàn Trọng Hoài, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.   

Vừa rồi khi cùng hắn nói chuyện phiếm vẻ mặt Hàn Trọng Hoài lạnh nhạt, thị vệ vừa nói chuyện, trong nháy mắt vẻ mặt Hàn Trọng Hoài lập tức thay đổi.   

Hơn nữa Hàn Trọng Hoài còn căng thẳng giống như biến thành một người khác, cả người âm u lộ ra máu tươi.   

Tuy rằng sau khi lên ngựa khí thế kia ẩn đi, nhưng khí máu tươi kia làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, khó có thể hoàn hồn.   

"Vị Ngọc Đào cô nương kia là?"   

Trương Nhiên nhìn về phía thị vệ còn chưa đi, tò mò nói.   

Biết Trương Nhiên không phải thái giám bình thường, hơn nữa thân phận Ngọc Đào cũng không khó điều tra, thị vệ thẳng thắn nói: "Ngọc Đào cô nương là thông phòng của đại nhân."   

"Thật không nghĩ tới Hàn đại nhân lại là người đa tình."   

Hàn Trọng Hoài dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với Phủ Quốc công, bên ngoài không ít người chê cười Quốc công gia nhát gan, nhưng bọn họ là những người biết chi tiết, không khỏi cảm thấy Hàn Trọng Hoài bạc tình.   

Nếu Hàn Trọng Hoài đem sự thật nói với Quốc công gia, nhất định Quốc công gia sẽ nguyện ý cùng Hàn Trọng Hoài gáng chung hoạn nạn.  

Nhưng Hàn Trọng Hoài lại đâm lao theo lao, lợi dụng quốc công gia nhát gan, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.   

Tuy rằng Quốc công gia làm cho người ta lạnh lòng một chút, nhưng dù sao cũng là cha ruột của Hàn Trọng Hoài, chỉ là không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài đều nhẫn tâm đối với cha ruột như vậy, nhưng ngược lại đối với một thông phòng lại để ý.   

"Các ngươi mau đuổi theo chủ tử của ngươi đi, buổi tối hôm nay gió lớn đường dốc, hắn đi gấp như vậy, bên cạnh lại không ai nhìn thì làm sao có thể được."   

Hàn Trọng Hoài đã không còn bóng dáng, Trương Nhiên dặn dò xong liền trở về trong cung, chỉ tiếc xe ngựa hắn đã cho người chuẩn bị.   

Thị vệ vội vàng chạy nhanh trên đường cũng không đuổi kịp chủ tử, đợi đến khi bọn họ nhìn thấy tuấn mã của chủ tử thì đã đến trước cửa trạch viện.

Trong bóng đêm của đại trạch đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, thị vệ truyền lời cả kinh, sẽ không phải là hắn thật sự nói chuẩn, ngay cả gặp Ngọc Đào một lần cuối cùng chủ tử cũng không gặp được chứ.   

"Đây là?"   

Đại phu đứng trong viện một vòng, tuy rằng đêm khuya nhưng đều bị Trần Hổ ngăn cản không được đi.   

Trần Hổ nói với thị vệ, lúc này hắn cũng không rảnh đi truy cứu bọn họ đi đón chủ tử nhưng lại trở về muộn hơn so với chủ tử một khắc: "Ngựa không cần thả về chuồng, các ngươi đi tìm đại phu, hỏi thăm khắp nơi xem nơi nào có danh y, nghe được thì chỉ cần mang về."   

"Ta nói vị gia này, đây không phải là chuyện mời bao nhiêu đại phu, vị phu nhân kia là uống thuốc tương xung tương khắc, trúng độc tính mệnh nguy hiểm, thuốc giải độc chúng ta đã kê ra, giải dược không thành vấn đề, cho dù ngươi tìm bao nhiêu đại phu đến kê đơn thì cũng là giải dược như vậy, chỉ là thân thể phu nhân yếu ớt, uống thuốc như vậy cũng không nhất định có thể chịu đựng được."  

Người nói chuyện là đại phu có chút danh tiếng trong kinh thành, nghe được Trần Hổ lại gọi người đi tìm đại phu, cảm thấy mình bị coi thường, mất hứng nói, "Ngay từ đầu không nên tìm lang băm tới khám bệnh."

Đại phu oán giận cũng không làm cho Trần Hổ dừng lại, hắn vẫn như cũ hạ lệnh cho thuộc hạ lại đi tìm đại phu.   

Cho dù kê ra phương thuốc đều giống nhau thì cũng phải không ngừng tìm người, chẳng lẽ để cho chủ tử cứ như vậy ở bên giường Ngọc Đào, chờ Ngọc Đào chết sao.   

Trần Hổ nhìn về phía trong phòng, hắn thậm chí không dám nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của chủ tử.   

Đôi mắt đen muốn nuốt người.   

Màn che gấm thêu trong phòng đều rơi xuống đất, hai mắt Ngọc Đào nhắm nghiền, sắc mặt so với giấy còn muốn trắng hơn vài phần.   

Hàn Trọng Hoài nghe thuộc hạ bẩm báo thì còn sinh ra một tia may mắn, nghĩ có lẽ là do Ngọc Đào giả vờ để đáp trả sự chiếm hữu của hắn, nhưng giờ phút này thấy người, tia may mắn kia liền biến mất.   

Ngọc Đào là người tiếc mạng nhất, nàng chính là người tiếc mạng nhưng giờ phút này nằm trên giường lại run rẩy thành như vậy, nếu không tiếc mạng chỉ sợ không đợi được đến khi hắn trở về đã chết.   

Dưới gầm giường đặt mấy chậu than, thấy Ngọc Đào nóng đến mức đá chăn, Hàn Trọng Hoài cau mày đá chậu than ra, nhưng một lát sau, trên người Ngọc Đào lại run rẩy tràn ra mồ hôi lạnh.   

Đem chậu than dập tắt rồi lại châm lên, lại lặp đi lặp lại, Hàn Trọng Hoài đặt tay ở cổ Ngọc Đào, lúc này da thịt của nàng mềm mại hơn bao giờ hết, giống như bên trong thân thể này đã không còn hồn phách chống đỡ, không còn sống động.   

Dưới loại tình huống này, Ngọc Đào sợ lạnh sợ nóng nên chảy ra mồ hôi lại có thể làm cho người ta yên tâm, làm cho người ta biết nàng còn sống.  

"Đứng dậy, đứng dậy!   

Giọng nói trầm thấp của Hàn Trọng Hoài vang lên trong phòng, lặp đi lặp lại hai tiếng, tay Hàn Trọng Hoài đặt trên cổ Ngọc Đào.   

Nếu như hắn thích thứ gì nhưng lại không có được, vậy cũng nên là biến mất trên tay hắn.   

Chỉ là trong chớp mắt tay hắn dùng sức, ánh mắt chạm đến nước mắt của Ngọc Đào bởi vì khóe mắt khó chịu tràn ra, trên tay hắn đột nhiên không còn sức.   

Hắn thế nhưng đã luyến tiếc Ngọc Đào chết.   

Rõ ràng đưa nàng đến chỗ này là vì hắn muốn hắn buông tay, Ngọc Đào đã chết liền chết, làm sao mới qua mấy ngày hắn lại cảm thấy nàng không thể chết.  

Nữ nhân nằm trên giường trông yếu ớt hơn bất cứ lúc nào.   

Hai tròng mắt nhắm nghiền, làn da trắng bệch, chỉ có trước mắt vì bị bệnh mà đỏ bừng lên.   

Tay nàng còn mềm mại hơn cổ, Hàn Trọng Hoài nắm giống như là cái gì cũng không cầm được, tay hắn chạm vào trên người nàng, thẳng đến ngực nàng, bàn tay cảm nhận được lồng ngực nàng đang chấn động, lúc này mới cảm thấy hắn đụng phải mạng của nàng.   

"Có chuyện gì xảy ra?"   

Trần Hổ vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng, thấy cuối cùng chủ tử cũng từ trong hoảng loạn mà tỉnh táo lại, lập tức mở miệng nói: "Chúng ta đem Ngọc Đào cô nương từ trên núi đón xuống, trở lại trong nhà nàng liền nói không thoải mái, đại phu chẩn đoán là phong hàn nhưng cô nương lại nói không đúng, nói nàng là do tức giận bốc hỏa, quả thật trong miệng nàng bị lở loét..."   

Đại phu đầu tiên khám cho Ngọc Đào cũng không tính là lang băm, chỉ là y thuật có hạn, không hiểu biến hóa, bệnh nhân nói có bệnh, hắn liền kê đơn thuốc đó.   

Ngọc Đào uống thuốc của hắn, tuy rằng không tính là đúng bệnh, nhưng cũng sẽ không khiến cho bệnh tình nghiêm trọng.   

"Vấn đề là do Ngọc Đào cô nương lo lắng trong người có bệnh, đối với thai nhi không tốt, cho nên hỏi Nhạn Tự xin canh tránh thai, trong canh tránh thai có một vị thuốc tương xung với dược dược liệu trong thuốc phong hàn, vì vậy mới khiến cô nương trúng độc."   

Biết trúng độc bọn họ lập tức để cho đại phu giải độc, ai biết uống thuốc xong ngược lại càng nghiêm trọng hơn.   

Hiện tại tuy rằng bảy tám đại phu đều kê ra thuốc giải độc giống nhau, nhưng cũng đều không dám cam đoan uống thuốc này vào Ngọc Đào có tốt hay không.   

Thuốc giải là đúng, chỉ sợ hiện tại thân thể Ngọc Đào hư nhược không chịu nổi dược tính của thuốc giải, uốn xong thuốc liền đi đời nhà ma.   

"Đại nhân xem?"   

Trần Hổ không có lá gan quyết định sinh tử của Ngọc Đào, may mắn chủ tử đã trở lại, chỉ là đối với chủ tử mà nói, có thể lựa chọn này càng khó làm hơn.   

Hàn Trọng Hoài đứng ở trước giường, dưới ánh đèn tối tăm nên không rõ vẻ mặt, Trần Hổ nhìn chủ tử nghiêng mặt, lúc này mới phát hiện vẻ mặt của chủ tử cũng không tốt hơn Ngọc Đào trên giường bao nhiêu, dưới ánh đèn màu cam cũng trắng bệch như nhau.   

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Chí Phèo

Copyright © 2022 - MTruyện.net