Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chợt nghe được đề nghị của Triệu Hằng Kiêu, Ngọc Đào nhất thời cho rằng hắn muốn nàng thuê người đến giết hắn.
Tinh tế nghĩ lại một lát, lúc này mới biết được hắn đang ám chỉ Hàn Trọng Hoài.
"Sao thế tử gia lại nói như vậy? Làm sao ta có thể tổn thương đại nhân."
Không phải là không muốn làm tổn thương, mà la lo lắng không thể làm tổn thương.
Khóe miệng Triệu Hằng Kiêu cười như hiểu rõ tất cả: "Chỉ là vì nàng không có khả năng, nếu có ta giúp đỡ thì đương nhiên sẽ không phải là việc khó."
Xuống tay từ chỗ Ngọc Đào là kiến nghị mà phụ tá của Triệu Hằng Kiêu đã đề nghị với hắn.
Vì để cho Phúc vương tín nhiệm, hiện tại Hàn Trọng Hoài làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không tránh khỏi ánh mắt của Phúc vương, mà Triệu Hằng Kiêu là thế tử của Phúc vương, bởi vậy có thể nghe được không ít tin tức về Hàn Trọng Hoài.
Ví dụ như sau khi Hàn Trọng Hoài rời kinh cũng không lập tức tìm được Ngọc Đào, mà sau khi cố sức tìm được Ngọc Đào, còn bị nàng lạnh nhạt.
Hàn Trọng Hoài làm những chuyện đó, hiện tại Triệu Hằng Kiêu nhớ tới đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng hắn cũng thích tính tình bướng bỉnh khác với những mỹ nhân khác của Ngọc Đào, nhưng tuyệt đối không thể vì một nữ nhân, hơn nữa còn là một nha đầu không có gia thế mà bỏ xuống tự tôn, đi làm những chuyện ngu xuẩn kia.
Nhưng mà Hàn Trọng Hoài làm những chuyện ngu xuẩn kia cũng tốt, để cho hắn ta thấy được điểm yếu của hắn.
Phụ vương đăng cơ, nhất định hắn ta sẽ là thái tử đương triều, về phần Hàn Trọng Hoài, nửa điểm hắn ta cũng không muốn có một kẻ thù như vậy.
"Hắn ép nàng ở bên cạnh hắn, ta vẫn luôn biết, chính vì vậy ta muốn giúp nàng, chắc hẳn nàng cũng được tấm lòng của ta."
Mặc dù phụ tá đề nghị Triệu Hằng Kiêu không nên quá thân cận với Ngọc Đào, chỉ cần dùng thái độ bàn bạc mua bán thương nghị cùng Ngọc Đào là được, nhưng khi nói chuyện, ánh mắt của Triệu Hằng Kiêu lại trở nên thâm tình.
Chuyện này cũng trách không được Triệu Hằng Kiêu, hắn vừa có thân phận tôn quý lại có một khuôn mặt tốt, ngày thường lại biết thương hương tiếc ngọc, đối với một mỹ nhân nũng nịu, còn là mỹ nhân mà kẻ thù một sống một chết của hắn yêu sâu đậm, để cho hắn không phát ra mị lực thật sự quá khó khăn.
"Nhưng đại nhân rất lợi hại, ta chạy xa như vậy còn bị hắn bắt trở về." Ngọc Đào ủy khuất cắn môi, giống như là hoa tơ không cành có thể dựa vào.
"Nàng cũng biết, ta cùng hắn là thân huynh đệ, ta là con trai trưởng, hắn bất quá chỉ là thứ tử..."
Thấy cánh tay của Triệu Hằng Kiêu đang dần lại đây, Ngọc Đào mạnh mẽ đứng lên cắt ngang lời hắn: "Không phải là lúc trước ta không tin thế tử gia, nhưng Hàn Trọng Hoài lại không sợ Thế tử gia."
Lúc trước Triệu Hằng Kiêu chịu thiệt ở chỗ Hàn Trọng Hoài, không khỏi giận chó đánh mèo Ngọc Đào, hắn hoài nghi nàng cố ý liên hợp với Hàn Trọng Hoài để chỉnh hắn.
Hiện giờ nghe Ngọc Đào nũng nịu nói lúc trước tin hắn, trong lòng thoải mái không ít.
"Hiện tại hắn còn chưa giải quyết xong hết tất cả mọi chuyện, sau này nàng sẽ thấy."
Hiện tại Triệu Hằng Kiêu nhường nhịn Hàn Trọng Hoài là bởi vì sau lưng hắn có phe Thái tử ủng hộ, lại nói tiếp Thái tử thật sự là quá ngốc, thế nhưng không nhận ra quan hệ giữa Hàn Trọng Hoài cùng phủ Phúc vương, cũng bởi vì mấy năm trước Hàn Trọng Hoài từng cứu hắn, lại có tình cảm với lão quốc công gia, cho nên hắn mới tín nhiệm đem hơn phân nửa thế lực cho Hàn Trọng Hoài.
Mà đợi đến sau khi cha hắn ta đăng cơ, hắn ta làm thế tử hơn hai mươi năm, nhà ngoại cường đại, Hàn Trọng Hoài lấy cái gì để tranh với hắn ta.
Nghe Triệu Hằng Kiêu nói, trên mặt Ngọc Đào hiện ra vẻ mặt khủng hoảng, một lát sau mới hò hét nói: "Thế tử gia để nô tỳ suy nghĩ một chút."
Nói xong, Ngọc Đào dừng một chút, vươn ba ngón tay ra, "Nô tỳ sẽ không đem lời hôm nay nói cho Hàn Trọng Hoài."
Đối với hắn ta là tôn xưng, đối với Hàn Trọng Hoài lại là gọi thẳng tên.
Ánh mắt Triệu Hằng Kiêu di chuyển trên mặt Ngọc Đào, vốn dĩ ngọn lửa với nàng đang tắt nhưng bây giờ lại có xu hướng bùng cháy: "Nàng không cần thề, ta không tin nàng thì làm sao có thể nói với nàng những chuyện này."
Biết đợi lát nữa Hàn Trọng Hoài sẽ lại đây, nếu bắt gặp hắn ta đang nói chuyện với Ngọc Đào thì sẽ không tốt, Triệu Hằng Kiêu đi trước một bước.
Đại khái có lời hứa của Ngọc Đào, cho nên bước chân của hắn ta khi rời đi có vẻ đặc biệt tiêu sái, còn cố tình phát ra mị lực dầu mỡ.
Sau khi hắn ta rời đi, không bao lâu sau Hàn Trọng Hoài đã đi tới.
"Vương gia nói xong rồi?"
Nhìn đồng hồ cát trong phòng, phát giác lần này Hàn Trọng Hoài tới đây cũng chưa đến một canh giờ, Ngọc Đào kinh ngạc không nghĩ tới hai phụ tử bọn họ lại không có chuyện gì để nói như vậy.
"Hắn muốn biết bố binh của ta, hai ba câu liền có thể nói rõ."
"A..." Ngọc Đào kéo dài giọng một tiếng, đợi đến khi xe ngựa bắt di chuyển nàng mới nói, "Triệu thế tử vừa mới tìm ta, nói có thể giúp ta giết ngươi."
Nói xong, Ngọc Đào chờ mong nhìn hắn.
Tuy rằng biết khó có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng trên mặt Hàn Trọng Hoài, nhưng nàng vẫn như cũ chờ mong phản ứng của hắn khi nghe được lời này, cũng mặc kệ hứa hẹn không nói chuyện này cho Hàn Trọng Hoài biết.
Ngọc Đào nhìn chằm chằm Hàn Trọng Hoài, chỉ thấy mi tâm hắn có nếp gấp, trong mắt toát ra cảm xúc không đồng ý: "Không phải nàng đã thề sao."
Ngọc Đào: "..."
Nàng nghĩ có lẽ hắn có mật thám ở địa bàn của Phúc vương, vì vậy nên mới biết được nàng đã nói cái gì với Triệu Hằng Kiêu.
"Ta chỉ là vươn ba đầu ngón tay, ai nói vươn ba đầu ngón tay chính là thề, coi như là thề, vậy lời thề của ta là không được đem chuyện giữa ta và hắn nói cho người khác biết, nếu không ta sẽ càng ngày càng xấu."
"Ta không phải người khác."
Hàn Trọng Hoài duỗi tay ra ôm nàng vào trong ngực, bắt đầu cùng nàng moi chữ.
Ngọc Đào không quen với sự thân mật xuất phát từ tình cảm chân chính này, giãy dụa một hồi, cảm giác được cánh tay Hàn Trọng Hoài quá chặt, cho dù nàng làm như thế nào cũng giãy dụa không ra mới buông tha.
"Nếu ngươi đã biết hắn nói gì với ta, vậy ngươi tính toán định làm gì?"
Lời Triệu Hằng Kiêu nói thật ra chính là vấn đề mà nàng lo lắng, tuy rằng Hàn Trọng Hoài là con ruột của Phúc vương, nhưng Phúc vương có mười mấy đứa con trai, hắn lại hung hăng đắc tội Triệu Hằng Kiêu, vậy sau này hắn định làm sao bây giờ?
Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế?
Nghĩ đến đây nàng liền sợ hãi, nhưng mà nếu Hàn Trọng Hoài có thể thành công cũng tốt, đến lúc đó nàng hẳn là có thể làm phi tần, như vậy ngày tháng bình thường làm sao có thể so sánh với thông phòng.
"Nàng cảm thấy ta nên tính toán như thế nào?"
Hàn Trọng Hoài đặt đầu lên vai Ngọc Đào, hỏi ngược lại.
Hơi nóng khiến cho vùng cổ ngứa ngáy, Ngọc Đào rụt cổ: "Ta muốn sống."
Không quan tâm những người này là tính toán gì, dù sao nàng cũng chỉ có một mục tiêu, đó chính là sống thật tốt.
"Vậy thì sẽ sống thật tốt."
Ngọc Đào muốn nghiêng mặt nhìn hắn, nhưng hắn ôm quá chặt, nàng vừa mới động đã cảm giác được môi hắn lướt qua cổ nàng, làm cho nàng không dám động nữa.
Nhưng mà nàng bất động, Hàn Trọng Hoài lại động đậy, hắn ngậm thịt trắng nhẵn nhụi trước mắt, khẽ liếm mút, lưu lại từng vết đỏ ái muội.
Không thể cưỡng lại được, Ngọc Đào liền lựa chọn hưởng thụ.
Hoa y tầng tầng lớp lớp cởi xuống, chất đống bên cạnh hai người giống như là bó hoa nở rộ.
Tê liệt ngã xuống trong ngực Hàn Trọng Hoài, bên ngoài là phố phường ồn ào náo nhiệt, trong xe chỉ còn lại ngón tay không ngừng châm lửa của Hàn Trọng Hoài.
Cảm xúc rõ ràng truyền đi toàn thân, Ngọc Đào cắn vai Hàn Trọng Hoài mới nhịn được tiếng thét chói tai.
Xe ngựa trực tiếp vào trong phủ, nàng đã quên mình xuống xe như thế nào, vừa tỉnh thần người đã ở trong phòng, cảm giác chân mềm nhũn, tuy rằng đã quên làm thế nào vào phòng, nhưng ước chừng là Hàn Trọng Hoài đã ôm nàng vào phòng.
Hồi tưởng lại mình hẳn là không phát ra bất kỳ thanh âm gì không thích hợp trên xe, nhưng Ngọc Đào vẫn che mặt.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng Hàn Trọng Hoài chỉ là ôm ấp hôn hít, ai biết tay hắn lại có ý nghĩ của chính mình như vậy, không cần ánh mắt dẫn đường dũng có thể đi đến địa phương muốn đi.
Hơn nữa đi cực kỳ xâm nhập, làm cho nàng chảy một thân mồ hôi dính nhớp.
"Lúc ta nằm liệt, có phải nàng tính toán định dùng tay lấy lòng ta có phải hay không."
Sợ hiện tại đầu óc Ngọc Đào hỗn độn không nhớ ra là ngày nào, Hàn Trọng Hoài cố ý bổ sung nhắc nhở, "Ngày mà ta chảy máu mũi."
Trước ngày đó Hàn Trọng Hoài vẫn luôn cảm giác mình đối với chuyện nam nữ cực kỳ đạm mạc, nhưng sau ngày đó, hắn thường xuyên nằm mơ, mà trong mộng cảnh tượng gì cũng có, có hắn cùng Ngọc Đào □□ ở trong núi giả, cũng có hắn đơn thuần nằm trên giường mỹ nhân, nàng trói tay hắn mạnh mẽ ngồi trên đùi hắn không thể động đậy, dù sao mộng cũng là lấy hai người trần trụi làm kết thúc.
Bởi vì trước kia lão đầu tử luôn thích dùng nữ sắc để trêu chọc hắn, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng mình sắc dục đạm bạc, ngày đó dục vọng phát ra hắn mới hiểu được trước kia là do chính mình không hiểu mà thôi.
Đợi một lúc lâu vẫn không đợi được Ngọc Đào trả lời, tay Hàn Trọng Hoài lại bắt đầu không thành thật.
Ngọc Đào bắt lấy tay hắn, chớp chớp mắt giả bộ đáng thương nói: "Ta thận hư."
Nước ép đào gì đó một giọt cũng không còn nữa.
"Nàng còn nhớ ngày đó?"
Tay của Hàn Trọng Hoài đánh một vòng, chơi với sợi tóc trên đầu Ngọc Đào, nhất định phải khảo nghiệm trí nhớ của Ngọc Đào.
Làm sao Ngọc Đào có thể quên được, khi đó Hàn Trọng Giác gây sự, mà người hiện tại đang nằm sấp trên người nàng cố ý muốn nhìn bộ dáng nàng bị bức đến tuyệt cảnh.
Nhớ tới đây nàng còn cảm thấy tức giận, khi đó chiêu gì nàng cũng đều có thể nghĩ ra được.
Đáng tiếc thân thể Hàn Trọng Hoài quá mạnh mẽ, khi đứng dậy chào cờ lại đồng thời chảy máu mũi, sau đó cũng chấm dứt mọi thứ.
Ngọc Đào đang nghĩ đến đột nhiên cảm giác trên người nhẹ nhàng, Hàn Trọng Hoài đưa tay xé màn trướng bên giường.
Tiếng vải xé ra không ngừng vang lên, một lát sau những miếng vải này đã được trói vào đùi Hàn Trọng Hoài.
Hàn Trọng Hoài ghé mắt nhìn Ngọc Đào, đôi mắt đen mang theo chút hưng phấn: "Ta muốn."
Ngọc Đào: "..."
Tên bệnh tâm thần này từ đâu chui ra?
Ngọc Đào không muốn phản ứng hắn, nhưng mà thấy bộ dáng hắn ngồi ở mép giường kiên nhẫn chờ đợi, liền biết hắn không có khả năng từ bỏ ý đồ đối với loại chuyện này.
Nghĩ đến vừa mới ở trên xe, nàng rưng rưng cầu xin hắn, hắn cũng yên lặng bất động, Ngọc Đào lấy tay chống đầu, ngón tay đặt ở bên ngoài xiêm y của hắn chậm rãi đùa nghịch vài lần.
Mỗi một lần đều giống như là một chiêu lắc lư, ngón tay đặt ở bên cạnh lại không chạm vào áo lót.
Nàng cố ý đùa giỡn hắn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn kiên nhẫn như cũ, chỉ là con ngươi đen ngoại trừ hưng phấn, dần dần có thêm một tia cầu khẩn.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Ngọc Đào cũng không biết chính mình là bị cái gì mê hoặc mà lại đáp ứng hắn làm loại chuyện này.
Đầu ngón tay mảnh khảnh tinh tế chậm rãi phiếm hồng, mà cuối cùng lại nhuộm trắng.
"Khế ước của trạch viện."
Đột phá cực hạn xấu hổ, Ngọc Đào muốn một cái gì đó càng là chuyện đương nhiên, chỉ là tay nàng vừa mới vươn ra, có người liền cảm thấy không đúng nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cho dù đã dùng khăn ướt lau rất nhiều lần nhưng nàng cảm thấy tạm thời đôi tay này của mình đã xấu hổ đến mức không thể gặp người khác.
"Được."
Hàn Trọng Hoài cảm thấy mỹ mãn nên buông lỏng mặt mày, cởi vải trên chân ra, trực tiếp đi ra ngoại thất.
Không nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa, Ngọc Đào nghi hoặc ngồi dậy, nàng duỗi cổ, chỉ thấy Hàn Trọng Hoài lấy một cái hộp từ bên cạnh cái bàn mà nàng hay ngồi đọc sách viết chữ.
Cái hộp kia nàng có ấn tượng, phần lớn đồ trên giá bát bảo đều là đồ sứ, duy chỉ có cái này là hộp.
Tuy rằng nghi hoặc nhưng nàng chưa bao giờ mở ra xem qua, còn nghĩ có phải cái hộp này có phải là kim ti nam mộc chế tạo thành hay không, cho nên một cái hộp riêng lẻ cũng có thể được đặt ở giữa đống đồ trang trí quý giá.
Hiện tại nhìn Hàn Trọng Hoài cầm hộp từng bước đến gần, Ngọc Đào có loại dự cảm không lành.
Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ bảo tàng vẫn luôn ở dưới mí mắt nàng, nhưng nàng lại vẫn hèn mọn duỗi tay với Hàn Trọng Hoài, để cho hắn chiếm tiện nghi của nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");