Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy ngày sau, đường phố phồn hoa nhất của kinh thành cũng vắng vẻ, nhà nhà đều đóng chặt cửa, không thể trốn thoát khỏi thành thì đều thành thật ở nhà ngồi xổm, chỉ sợ đi lại trên đường thì ngay cả mạng cũng không còn.
Di chỉ không thấy nên triều thần liên tục bàn tán xôn xao, chuyện khiến người ta cảm thấy khó hiểu nhất chính là những đại thần đã gặp hoàng đế vào đêm đó đều nói chuyện không giống nhau.
Có đại thần nói bệ hạ đã sớm có ý hướng về Kiến vương, muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Kiến Vương; Cũng có đại thần nói bệ hạ hướng về phía Phúc vương hơn, mà trong số các đại thần ủng hộ Phúc vương, Hàn Trọng Hoài là người đứng đầu.
Hắn là người cuối cùng nhìn thấy bệ hạ, lời nói của hắn so với những người khác có độ tin cậy hơn.
Chỉ là phe thái tử đứng sau lưng hắn phát hiện không đúng, một bộ phận người mở miệng nói hắn cùng Phúc vương cấu kết tư tàng thánh chỉ, trong lúc nhất thời Phúc vương cùng Kiến vương đánh ngang tay.
Hai bên giằng co không dứt, mà Kỳ Vương cảm thấy mình bị xa lánh hít thở không thông cũng ra tay.
Hắn không ngốc đến mức một người đánh hai người, Kiến vương so với binh lực Phúc vương, Phúc vương còn hơn một bậc, hắn liền mở miệng muốn liên hợp với Kiến Vương, hắn cũng không nói tán thành Kiến vương làm thái tử, chỉ là nói Hàn Trọng Hoài cấu kết với Phúc vương ý đồ soán ngôi.
Cuối cùng khẩu chiến cũng thăng cấp lên thành đao kiếm tương tàn, hai ngày trước khi thế đạo loạn lên, Ngọc Đào đã từ Hàn phủ dời ra ngoài.
Người tới không có Hàn Trọng Hoài, nhưng Trần Hổ chủ động mở cửa, loại tình huống này nàng cũng không có khả năng bị người bắt đi.
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
Ngồi trên xe ngựa nhỏ hẹp đơn sơ, Ngọc Đào hỏi Trần Hổ đang đánh xe.
"Hồi phu nhân, đại nhân chỉ nói người tới cầm lệnh bài của hắn, chúng ta liền theo bọn họ đi tránh né, về phần đi đâu thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm."
"Vậy nếu người bên ngoài giả bộ lấy lệnh bài của Hàn Trọng Hoài, vậy bây giờ chúng ta không phải là dê vào miệng hổ sao?"
Chỉ cần tìm một thợ rèn cũng có thể làm ra được một cái lệnh bài tương tự.
Trong lúc nhất thời, Ngọc Đào nhìn con đường xa lạ phía trước thì có chút bất an.
Mấy ngày nay khắp nơi trong kinh thành đều an an tĩnh tĩnh, bá tánh dân chúng trữ lương trốn ở trong nhà, ban ngày trong thành yên tĩnh, ban đêm càng giống như thành trống rỗng, ngay cả đèn lồng cũng không nhìn thấy được mấy cái.
"Lệnh bài sẽ không có giả, phu nhân hẳn là nên tin tưởng đại nhân."
Nhìn vẻ mặt không đồng ý của Trần Hổ, Ngọc Đào giật giật miệng: "Ta không có không tin đại nhân, ta không tin nhãn lực của Trần thị vệ."
Trần Hổ bị nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết tìm lời gì để phản bác.
Đến lúc này Ngọc Đào không tin đại nhân thì còn có thể làm cho người ta lạnh lòng, nhưng không tin hắn … Vậy coi như người làm thuộc hạ như hắn không làm tốt việc, làm cho chủ tử không cách nào tín nhiệm.
"Không gạt phu nhân, trước khi đi thần đã gặp qua người truyền tin, người đích thật là thân tín của thế tử Kiến Vương, cho nên hắn xuất ra lệnh bài thuộc hạ mới không có nghi ngờ."
Sớm nói như vậy không phải là được rồi sao.
Bất quá nếu là người thế tử của Kiến vương, vậy xem ra Hàn Trọng Hoài đã hạ quyết tâm, nghe được thánh chỉ mất tích, không phải là nàng không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài tạm thời đổi ý, nguyện ý vì Phúc vương làm việc.
Nhưng hiện tại xem ra đây cũng là một phần của kế hoạch.
"Có phải đại nhân nhà ngươi đã quyết định gì hay không, sẽ không hối hận chứ."
"Sao phu nhân lại hỏi như vậy?" Trần Hổ suy nghĩ một chút, "Đại nhân làm việc nói một không hai, nói được làm được, chưa bao giờ lật lọng, hối hận với quyết định mình từng làm."
Trần Hổ đã đi theo Hàn Trọng Hoài từ lúc còn ở U Châu, gặp qua rất nhiều lần đưa ra quyết định của Hàn Trọng Hoài, chưa bao giờ nghe qua hắn hối hận với quyết định của chính mình lần nào.
"Đại nhân thiên phú dị bẩm, là tướng tài trời sinh, quyết sách của hắn chưa bao giờ sai lầm."
Ngọc Đào nhắc tới chủ tử, Trần Hổ nhịn không được mà đĩnh đạc nói, vì chủ tử nhà mình mà nói những lời tốt đẹp.
Trên thực tế quả thật quyết sách của Hàn Trọng Hoài chưa từng có sai lầm, tuy rằng đấu pháp khác với các tướng quân khác, không thích đem phương án chiến đấu nói toàn diện toàn mỹ, nhưng mỗi một lần hồi tưởng lại, đều phát hiện chủ tử đem tâm lý của chủ soái quân địch phỏng đoán rõ ràng.
Giống như là bày ra một đôi mắt ở trong lòng đối phương, có thể rõ ràng thấy rõ hướng đi của đối phương, cho nên nhiều lần chiến thắng.
"Dựa vào năng lực của đại nhân, nhất định sẽ an toàn thoát thân, bình an trở về cưới phu nhân."
Trần Hổ từng thăm dò chủ tử, không quản lễ giáo gì, ý tứ của chủ tử chính là muốn cưới Ngọc Đào làm thê tử.
Cưới nha đầu làm thể, nếu là trước kia thì hắn liều chết cũng muốn ngăn cản chủ tử xúc động làm việc, nhưng trải qua gần một năm này, nhìn chủ tử vì Ngọc Đào mà không ngừng xúc động làm việc, nghe được Ngọc Đào sẽ trở thành nữ chủ tử của hắn, hắn chỉ cảm thấy quả nhiên là như thế.
Trần Hổ nói xong không nghe Ngọc Đào trả lời, bóng đêm thâm trầm, hắn chỉ có thể cho rằng Ngọc Đào là đang mừng rỡ như điên, thẹn thùng nói không nên lời.
Xe ngựa cũng không phải đi về phía cửa thành, sau khi rẽ trái, xe ngựa dừng lại ở một am ni cô.
Ngoài am có không ít cây to xanh biếc, càng có vẻ kiến trúc u tĩnh.
Nhìn bức tường đá màu xám xanh cổ xưa, Ngọc Đào đỡ mép xe xuống xe, nhìn tấm biển trước mặt thì cảm thấy buồn cười.
Lúc trước khi nàng chạy trốn đã nghĩ nếu mình không có chỗ đi, vậy liền bỏ chút tiền đèn dầu đến am ni cô, trốn bên trong đó một đoạn thời gian.
Ai ngờ lúc ấy bởi vì Đại Hoa cứu người, nàng nhận được giúp đỡ của lão bản nương nên không đi làm ni cô, mà hiện tại người lại tới đây.
Hơn nữa còn xem như bị người nàng từng định trốn tránh đưa vào.
Đi theo người dẫn đường đến sương phòng nghỉ ngơi, sương phòng không lớn, nhưng nội thất bên trong đều đã cẩn thận thay đổi qua, giường ngủ mềm mại giống như giường trong phủ.
Mặc dù biết đoạn thời gian này Hàn Trọng Hoài khó gặp, nhưng nhìn khắp trong phòng cũng không thấy có người giấu ở trong đó, Ngọc Đào vẫn hơi thất vọng.
Nhưng mà nàng cảm thấy nàng thất vọng không phải bởi vì nhớ hắn, chỉ là có chút trêu ghẹo, nói chuyện với Trần Hổ không có thú vị như nói với hắn.
Phải, nhất định là như là vậy.
Trong phút chốc nàng cảm thấy mất mát, nhưng cũng không thể đang ở trong am ni cô mà lại nghĩ ra mấy câu chuyện cười để cười nhạo hắn.
Thấy Đại Hoa đang sắp xếp lại tay nải, có kinh nghiệm lần trước được Khánh Bình công chúa đóng gói mang đi, xiêm y mà Đại Hoa chọn đều là xiêm y đắt tiền, hành lý ngoại trừ trang sức châu báu thì chính là xiêm y dệt vàng khảm bạc.
Ở chỗ này cũng không dễ mặc đống xiêm y này. hơn nữa lúc nàng đến đã xem qua am ni cô này ở trong khe núi, cũng không có mua xiêm y mới.
"Chuẩn bị cho ta một bộ xiêm y mà người nơi này mặc, nếu đã tới rồi, vậy cũng không thể búi tóc vân mặc hoa phục."
"Xiêm y của ni cô nơi đây đều là được làm từ vải bố, sợ phu nhân ăn mặc không thoải mái."
"Lúc này mới qua bao lâu mà Trần thị vệ đã quên lần đầu tiên nhìn thấy ta là bộ dáng gì, lúc ta làm nha hoàn cũng không có khả năng ăn mặc đều là lăng la tơ lụa." Dừng một chút, "Đương nhiên hiện tại ta vẫn là nha hoàn."
Tuy rằng Hàn Trọng Hoài nói khế ước bán thân đã bị hủy, nhưng nàng vẫn như cũ không tìm được vị trí thích hợp đối với mình.
"Lúc trước là thuộc hạ vô lễ, phu nhân đã sớm không còn là nha hoàn, cho dù phu nhân cùng đại nhân còn chưa làm lễ nghi nhưng thuộc hạ cũng chỉ nhận phu nhân là một nữ chủ tử."
Đây có thể xem là lời dễ nghe nhất từ trước đến giờ của Trần Hổ, chỉ là Ngọc Đào nghe nhưng không có bao nhiêu dục vọng mở miệng trêu chọc, đều là nam nhân, như thế nào nàng lại cảm thấy nói chuyện với Hàn Trọng Hoài càng thú vị hơn.
Rõ ràng hắn cũng không biết nói gì.
Hơn nữa có đôi khi còn lười há miệng mà trực tiếp kéo tóc nàng.
*
Huynh đệ tàn sát tranh đoạt ngôi vị hoàng đế không phải là chuyện tốt gì đáng để ca ngợi, việc xấu trong nhà hoàng thất cũng bị thiên hạ gièm pha, nếu chuyện xấu trong nhà đã truyền ra ngoài, vậy đương nhiên là càng sớm che lại càng tốt.
Ngày đầu tiên Ngọc Đào đến am ni cô đã nghe được Hàn phủ bị một ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ, Hàn Trọng Hoài dẫn người đào phế tích không thấy người thì thổ huyết.
Nghe đến thổ huyết, Ngọc Đào nghi ngờ Hàn Trọng Hoài tự cho rằng chính mình là Phượng Hoàng chuyển thế.
Phát hiện nữ nhân mình yêu chết thảm, Hàn Trọng Hoài không gượng dậy nổi, ngược lại không còn băn khoăn, không quan tâm mà đứng bên cạnh Phúc vương, tiếp nhận binh phù vì hắn dốc sức.
Ngày thứ ba Ngọc Đào đến am ni cô, quân lính do Phúc vương điều động từ U Châu bị chặn lại, trải qua mấy trận ác chiến thì tiếp tục tiến về phía kinh thành.
Ngày thứ bảy, sau khi đại tướng bên người Phúc vương đại bại dưới quân của Kỳ vương, không để ý mệnh lệnh của Phúc vương, lẻn vào chỗ Kỳ vương ám sát Kỳ vương.
Thủ hạ Kiến Vương giải quyết thế lực còn sót lại trong kinh, Kiến Vương khống chế kinh thành.
Phúc vương phát hiện không đúng, chưa kịp tìm xem nội gián đã vội dẫn binh tính toán lui về U Châu, nhưng bị ngăn ở giữa đường.
Ngăn cản hắn không phải đám người Ngô Phi Sưởng, mà là Hàn Trọng Hoài.
Ngày thứ mười hai, Ngọc Đào gặp được Thế tử của Kiến Vương tại am ni cô.
So với Hàn Trọng Hoài và Triệu Hằng Kiêu, khí chất của thế tử Kiến Vương nho nhã hơn rất nhiều, có vài phần phong thái của thái tử Triệu Dận.
"Hàn phu nhân, mấy ngày nay vất vả cho ngươi."
Biểu tình của Thế tử Kiến Vương mang theo chút áy náy, Ngọc Đào lắc đầu đồng thời ý thức được cái gì đó: "Có phải Hàn Trọng Hoài đã xảy ra chuyện gì không?"
Nếu chỉ là chuyện nàng ở trong am ni cô, làm sao đáng giá để hắn lộ ra vẻ mặt áy náy.
Mấy ngày trước nàng đã nghe nói Hàn Trọng Hoài giao chiến cùng Phúc vương, tuy rằng còn chưa truyền đến tin tức Phúc vương chết, nhưng nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa chạy trốn được đến U Châu, thế tử Kiến Vương lại xuất hiện ở nơi này, chỉ sợ là đã chết mà tin tức thì che giấu không cho truyền ra.
"Trước khi chết hoàng tổ phụ đã viết hai phần di chỉ, Hàn đại nhân cầm một phần trong đó lấy được tin tưởng của Phúc vương, lại thiết kế chuyện Hàn phu nhân ngươi đã giả chết, trong lòng hắn không có vướng bận … Chỉ là hắn vì sớm ngày bình định quân phản loạn, phái đám người Ngô tướng quân đi U Châu thu thập tàn cục, mà hắn mang theo một lượng nhỏ nhân mã vây quét Phúc vương và các nghịch thần khác."
Vẻ mặt của thế tử Kiến vương khó xử, "Phụ hoàng ta biết được việc này thì lập tức phái người chạy tới tiếp viện, nhưng khi viện binh đến đó thì chỉ thấy thi thể đầy đất, a, Hàn phu nhân ngươi yên tâm, bên trong thi thể cũng không có Hàn đại nhân, Hàn đại nhân mất tích."
Ngọc Đào không biết chính mình đã lộ ra vẻ mặt gì mà khiến cho Thế tử của Kiến Vương bị hù đến mức nhảy dựng, nóng lòng giải thích như vậy.
Nhưng bản thân nàng cảm thấy mình cũng không khẩn trương, cũng không cảm thấy mình sẽ bởi vì nghe được chuyện này mà bị kinh hách.
"Không có thi thể thì không chết." Nếu chưa chết thì có gì phải sợ hãi.
"Đương nhiên, Hàn đại nhân phúc lớn mệnh lớn, nhất định là không có việc gì, ta đã phái binh đi tìm kiếm điều tra khắp nơi, lần này tới chỉ là cảm thấy cho dù thế nào cũng phải thông báo một tiếng với Hàn phu nhân."
"Làm phiền Thế tử gia rồi."
Ngọc Đào phúc phúc thân.
Thế tử Kiến Vương hơi giơ tay lên: "Hàn phu nhân không cần đa lễ, nếu có chuyện gì cần dặn dò thì có thể sai người đi tìm ta, hiện giờ kinh thành đã bình an."
Ngọc Đào gật đầu, đợi đến khi Kiến vương rời đi, nàng mới nhìn về phía Trần Hổ đang hoảng loạn chuẩn bị xông ra ngoài.
"Ta cùng ngươi đi."
"Phu nhân?"
Không chỉ Trần Hổ, ngay cả Đại Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nghe nói chỗ đó tất cả đều là người chết, Ngọc Đào thế nhưng không sợ còn muốn chủ động đi qua.
Ngọc Đào cũng không biết hiện tại chính mình có cảm xúc gì, dù sao nhìn Trần Hổ vì Hàn Trọng Hoài mà lo lắng sợ hãi, nàng nhịn không được nghĩ hiện tại Hàn Trọng Hoài đang gặp phải tình huống gì.
Hình ảnh tưởng tượng không thể khống chế không ngừng hiện lên trong đầu, làm cho nàng tình nguyện ra ngoài tìm người cũng không muốn ở chỗ này tiếp tục nghe kinh Phật khiến nàng không cách nào tĩnh tâm được.
"Đi thôi, đi tìm hắn một chút."
Đưa ra quyết định, Ngọc Đào cảm thấy dường như trên người đã trút bỏ được một tảng đá lớn, làm cho cả người nàng đều thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng có một loại cảm giác, Hàn Trọng Hoài chính là một tên bệnh tâm thần, có thể hiện tại hắn đang trốn ở nơi nào đó, chờ người đi tìm hắn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");