Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Pi sà
Beta: Quanh
“Tiên... Tiên sinh……” Chử Thanh Huy trốn tránh, nhưng sau đó nàng lại cố gắng giữ bình tĩnh, mang theo giọng mũi gọi một tiếng.
Một lát sau mới nghe Diêm Mặc đáp lại: “Bị bệnh?”
Quen biết người này đã được một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên hắn quan tâm đến nàng, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu Chử Thanh Huy bỗng nhiên bị xua tan, tâm trạng hoảng loạn đã bình tĩnh trở lại, càng dâng lên một nỗi vui mừng mà chính nàng cũng không nhận ra, trên mặt đã lộ ra vẻ tươi cười xán lạn: “Không có, phiền tiên sinh lo lắng rồi.”
Diêm Mặc không nói chuyện, lại trầm mặc một lúc mới từ trong lòng ngực móc ra một cái bình ngọc cổ nhỏ: “Đây là Cố nguyên hoàn.” [1]
[1] Cố nguyên hoàn (固元丸) có nguồn gốc từ quyển thứ tám của "Tuyển tập các bài thuốc cho sẵn của Chu thị". Dùng để điều trị chứng khí hư, thận ứ nước gan không thể thải độc, vì vậy mà dễ bị giãn gân mạch.(Chứng Khí hư là tên gọi chung, chỉ công năng Tạng Phủ trong cơ thể bị giảm sút, nguyên khí bất túc dẫn đến xuất hiện những chứng trạng hư yếu toàn thân).
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, chần chờ nói: “Cho ta sao?”
Diêm Mặc gật đầu, hắn sớm nhìn ra Bánh bao nhỏ bẩm sinh thể chất đã không tốt, tuy trải qua một thời gian dài điều dưỡng nhưng rốt cuộc vẫn yếu ớt hơn người bình thường, chỉ nhìn chiều cao đã biết.
Hắn nhìn đỉnh đầu trước mắt rồi nhìn lại ngực mình, thầm nghĩ nàng còn không cao qua khỏi ngực hắn.
Việc này cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng Đại tướng quân cũng không thể thiếu nợ ân nghĩa của người ta, đã ăn nhiều điểm tâm của Bánh bao nhỏ như vậy, còn nhận của người ta hai túi tiền, tuy không phải hắn chủ động nhưng rốt cuộc cũng đã nhận. Bởi vậy, khi thấy hai ngày nay nàng không tới võ trường, lại nghe tiểu đệ tử lầm bầm lầu bầu nói "không biết tỷ tỷ có phải là bị bệnh rồi không". Sau khi Đại tướng quân trở về liền lục lọi tìm Cố nguyên hoàn dùng để bồi bổ thân thể mà hắn mang từ sư môn đến, đặt ở trong lòng ngực bọc cả buổi sáng, lúc này mới đưa ra.
Chử Thanh Huy có chút sững sờ, ngơ ngác mà đưa tay ra nhận lấy, bình bạch ngọc đã cất ở trong ngực cả buổi nên thân bình rất ấm áp, cầm vào tay như đang ôm cái lò sưởi nhỏ, nàng bất giác nắm chặt.
“Một ngày một viên.” Diêm Mặc dặn dò xong liền xoay người rời đi.
Mắt thấy hắn đã đi được mấy bước, Chử Thanh Huy mới hoàn hồn. Hiện tại nàng đã sớm đem những chuyện mờ mịt hoảng hốt của hai ngày trước ném ra sau đầu, toàn thân chỉ còn lại vẻ vui mừng, chạy chậm vài bước đuổi theo hắn, hưng phấn nói: “Cảm ơn tiên sinh!”
Diêm Mặc cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, gương mặt nhỏ nhắn của nàng cũng đang ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đen láy long lanh ánh nước sáng như trăng rằm, đôi môi đỏ căng mọng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng sáng.
—— Đáng để cao hứng vậy sao?
Tuy hắn không hiểu nhiều về nhân tình thế thái nhưng cũng biết hiện tại Bánh bao nhỏ rất thích được nuông chiều, nàng chân chính là hòn ngọc quý trên tay của Hoàng gia, thường ngày nhận được không biết bao nhiêu lễ vật từ người khác dâng tặng, chỉ một lọ thuốc viên không đáng kể như thế, cũng có thể để nàng xem ở trong mắt sao?
Chử Thanh Huy không biết suy nghĩ trong lòng hắn mà chỉ lo cầm chặt cái bình bạch ngọc, chạy chậm đi theo bên cạnh Diêm Mặc lại sợ vô ý làm rơi bình thuốc. Nàng dừng lại, thật cẩn thận cất vào ống tay áo rồi thử đung đưa qua lại vài cái, khi xác định là sẽ không va chạm mới cảm thấy an tâm.
Diêm Mặc thấy nàng cẩn thận quý trọng như vậy, vẫn chưa nói gì, nhưng khi nàng lại đuổi theo hắn, bước chân hắn đã chậm lại không dễ phát hiện.
Chử Thanh Huy đi theo bên cạnh hắn, bước chân nhẹ nhàng, thấy đám người Chử Tuân đứng tấn ở một bên, nàng còn vẫy tay với bọn họ. Trước kia nàng sợ mình quấy rầy nên đều yên lặng chờ đến khi bọn họ được nghỉ ngơi.
Chử Tuân mỉm cười với nàng, có lẽ là vì nín thở một hơi nên thân hình có chút lảo đảo, sợ tới mức nó không dám nhìn tới sắc mặt tiên sinh, vội vàng đứng yên.
Diêm Mặc đi qua đó, hắn cũng không nói lời nào, trong tay cầm cây côn chỉ về một hướng, lập tức đã khiến người nọ biết mình có tư thế nào bị sai, rồi sửa lại cho hắn.
Chử Thanh Huy ngồi ở bàn đá mà hắn thường ngồi, hai chân đung đưa, chống khuỷu tay đỡ lấy khuôn mặt đang cười tủm tỉm nhìn qua.
Khi Diêm Mặc chỉ đạo xong thì xoay người lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt mang đầy ý cười của nàng, hai người đều ngẩn ra một chút rồi cùng lúc dời mắt nhìn sang nơi khác.
—— Cuối cùng là nó đáng giá để nàng cao hứng như vậy sao?
Vấn đề này nếu hắn hỏi ra miệng chỉ sợ ngay cả Chử Thanh Huy cũng không biết đáp án.
Nàng đỏ mặt, vì một cái liếc mắt kia mà tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, trong lòng nhảy nhót, lại có một chút chờ mong, nhưng rốt cuộc nàng đang chờ mong điều gì? Nghĩ lại nhưng cũng không biết vì sao, nàng không khỏi nhíu mày buồn rầu.
Cũng trong lúc đó, Diêm Mặc đã đi đến rồi ngồi xuống đối diện nàng, thấy nàng nhẹ nhíu mày, hắn còn chưa kịp nghi hoặc đã thấy nàng đột nhiên giãn mày ra.
Vì vậy mà Diêm Mặc trầm mặc không nói.
Bảo cung nhân trình hộp thức ăn lên, ngoại trừ điểm tâm, hôm nay Chử Thanh Huy còn mang theo một ấm trà ngon. Dọn xong ly trà, nàng rót ra một ly trà màu xanh biếc rồi cười lém lỉnh: “Đây là trà mà mẫu hậu tự mình pha cho phụ hoàng, bị ta giấu đem đến đây. Trà này mà dùng khi ăn bánh Vân đoàn thì càng làm tăng thêm hương vị, mời tiên sinh thử xem.”
Diêm Mặc cầm một khối bánh Vân đoàn lên liền cho vào miệng, dạo gần đây hắn đã luyện ra một bản lĩnh mới – mặc kệ là điểm tâm lớn hay không lớn, sau khi bỏ vào miệng thì nhai hai cái, không cần chờ vị ngọt từ từ lan ra là có thể nuốt xuống được rồi.
Chử Thanh Huy nhìn động tác của hắn, vội nói: “Tiên sinh chậm một chút, không phải ăn như vậy đâu. Trước tiên ngài uống một ngụm trà, khi vị trà trong miệng còn chưa kịp tan thì lại cắn một miếng bánh Vân đoàn, sau khi nuốt vào lại uống một ngụm trà nữa. Ta đã thử qua rất nhiều phương thức, ăn theo cách này là ngon nhất đó!”
Động tác bị ngăn lại, Diêm Mặc hơi nghiêng đầu nhìn những ngón tay trắng nõn đang ấn trên cổ tay mình.
Chử Thanh Huy không hề phát giác, một cái tay khác đưa ly trà đến, ánh mắt đầy chờ mong: “Tiên sinh thử xem.”
Những ngón tay nhỏ nhắn vô lực của nàng ấn trên cổ tay hắn, với hắn mà nói thì lực đạo ngăn cản của nàng rất nhẹ, nhưng dù như thế nào hắn cũng không thể xem nhẹ được.
Thấy hắn nhận lấy ly trà, Chử Thanh Huy thu hai tay về, chống cằm nhìn hắn.
Tầm mắt của Diêm Mặc bất giác nhìn theo tay nàng, rồi nhìn lên đến đôi mắt nàng, dừng một chút mới thu hồi tầm mắt.
Hắn làm theo cách nàng nói, uống trà trước, ăn điểm tâm, lại uống trà.
Trong chuyện ăn uống hắn dốt đặc cán mai, yêu cầu đối với thức ăn cũng không cao, chỉ cần no bụng là được, hơn hai mươi năm nay vẫn vậy. Nhưng không thể phủ nhận rằng cùng một món ăn nhưng dùng theo cách khác thì hương vị cũng khác một trời một vực.
“Thế nào?” Thấy hắn buông ly trà, Chử Thanh Huy lập tức truy vấn.
Diêm Mặc gật đầu: “Không tệ.” Lúc này là hắn thật lòng cảm thấy hương vị không tệ.
Chử Thanh Huy tự đắc mà lắc lư đầu: “Đây là phương pháp do chính ta nghĩ ra mà.”
Nàng cũng bưng ly trà uống một ngụm nhỏ, trong miệng nhấm nháp hương vị một chút mới từ từ nuốt xuống, lại cắn một miếng bánh Vân đoàn, hai mắt nheo lại đầy thỏa mãn.
Diêm Mặc không ăn tiếp mà chỉ nhìn nàng.
Cùng một động tác, nhưng người làm khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau như trời với đất. Món ăn tinh xảo đẹp mắt, phương pháp ăn rườm rà, cử chỉ phóng khoáng mà tao nhã, tất cả như đang nhắc nhở hắn, hắn và Bánh bao nhỏ là hai loại người, ở giữa như cách nhau cả một khoảng trời.
Trước khi Chử Thanh Huy nhìn qua hắn đã kịp dời mắt, rũ mắt thấy trên tay còn hơn một nửa khối điểm tâm, sau một lúc lâu mới chậm rãi đưa vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm. Có lẽ là ngọt đến phát ngấy nên đôi mắt ưng hơi nheo lại.
“Ơ, có phải tiên sinh đã quên uống trà trước hay không?” Chử Thanh Huy phát hiện trong ly hắn không còn nước trà, vội rót thêm cho hắn.
Nước trà vào miệng làm tan hết vị ngọt vừa rồi, lúc đầu là đắng chát, nhưng dư vị còn sót lại ngọt thanh.
Diêm Mặc uống cạn ly nước trà, Chử Thanh Huy cũng không cảm thấy hắn uống như trâu uống, cười tủm tỉm lại rót tiếp một ly.
“Đa tạ.” Diêm Mặc nói.
Chử Thanh Huy vui vẻ đung đưa hai chân: “Hiếm khi thấy tiên sinh thích. Trong cung của ta cũng có rất nhiều trà, đều là phụ hoàng mẫu hậu thưởng cho, trước kia một mình uống không thú vị, nên lâu rồi không động đến, nếu tiên sinh thích thì sau này mỗi ngày ta sẽ pha một bình trà mang tới. Mỗi cái loại trà sẽ có một hương vị khác biệt, một loại trà cũng hợp với những loại bánh khác nhau, đợi ta trở về thử lại một lần rồi chọn ra những loại trà nào thích hợp với bánh nào. Tiên sinh có thích trà không? Loại nào chỗ ta cũng có, Long Tĩnh, Mao Phong, Hoàng Nha, Hỏa Thanh……” [2]
[2] Mời xuống cuối chương sẽ có chuyên mục bổ sung kiến thức. =))
Nàng bẻ đầu ngón tay kể lào lào thuộc như lòng bàn tay, tiếng nói mềm mại giòn giã vui sướng, thật dễ nghe.
Diêm Mặc không thích nói chuyện, cũng không thích người khác nói nhiều, người lưỡi dài quá ồn ào. Ở cạnh hắn mà ồn ào nhẹ thì bị đánh, nặng thì hung hăng bị đánh, tốt nhất đánh đến lần sau thấy hắn thì cái đuôi và miệng cùng nhau im bặt, như thế mới không lại đến làm phiền. Nhưng hiện tại hắn phát hiện mình hoàn toàn không có ý định muốn động thủ, chẳng những không muốn động thủ, mà thỉnh thoảng hắn còn gật đầu, ừ hử một tiếng xem như đáp lời nàng, ý bảo nàng có thể tiếp tục nói.
Quả thật Chử Thanh Huy cũng càng nói càng hăng, đến khi hết một nén nhang, đám người Chử Tuân đứng tấn xong đã đến giờ nghỉ giải lao, cả đám hoan hô ra tiếng thì nàng mới phát hiện từ nãy đến giờ mình quá mức hăng hái, quả thực đã quên cả giờ giấc.
Không còn mặt mũi nhìn đến vẻ mặt của Diêm Mặc nữa, nàng đứng lên, trên mặt hơi nóng: “Ta đi xem Tiểu Tuân.” Nói rồi vội tránh đi.
Chử Tuân chạy tới chỗ nàng, vừa chạy vừa chờ mong, nói: “A tỷ a tỷ, hôm nay có bánh xốp sữa dê không?”
“Hôm nay có, nhưng mẫu hậu nói cả hôm qua và hôm nay đều ăn bánh xốp, nên ngày mai sẽ không thể cho đệ ăn nữa.” Chử Thanh Huy định thần, ý bảo cung nhân chia điểm tâm cho mọi người.
“Quá tốt rồi!” Chử Tuân làm gì nghĩ đến ngày mai, hôm nay có ăn là được rồi.
Chử Thanh Huy lắc đầu, lấy khăn ra lau mặt cho đệ đệ.
Trong miệng Chử Tuân nhét đầy thức ăn, hàm hồ nói: “A tỷ, chờ đệ ăn xong sẽ đánh quyền cho tỷ xem, hôm nay đệ còn thuần thục hơn hôm qua nữa, ngoài tiên sinh thì đệ là người đánh giỏi nhất đó!"
“Là thật hay là đệ khoác lác vậy.” Chử Thanh Huy cười cười, trong lòng lại suy nghĩ, không biết bộ dáng tiên sinh đánh quyền sẽ như thế nào, có giống hôm luyện kiếm đó không? Đáng tiếc nàng tới không đúng lúc, đến tận hôm nay cũng không được thấy hắn đánh quyền.
"Không có khoác lác!” Chử Tuân không phục: “A tỷ cứ chờ mà xem!”
Thấy nó muốn hơn thua, Chử Thanh Huy thân là trưởng tỷ nên tất nhiên không chấp nhặt với đệ đệ, khoan dung nói: “Được rồi được rồi, Tiểu Tuân là lợi hại nhất, tỷ sẽ chờ xem.”
Chử Tuân ngửa đầu đắc ý, khóe miệng không nín được mà cười rộ lên.
Bên này rộn rã tiếng cười nói, còn ở một đầu khác của bàn đá chỉ có một mình Diêm Mặc. Hắn cầm ly trà, hai đầu ngón tay thong thả miết ở miệng ly, không biết đang suy nghĩ cái gì.
---------------------------
∆ Chú thích bổ sung:
[2] Một vài thông tin về các loại trà:
• Trà Long Tỉnh Tây Hồ được mệnh danh là “quốc trà”, đứng đầu trong thập đại danh trà Trung Hoa. Ngay từ thời nhà Minh, trà đã nổi danh. Đến thời Khang Hy, trà chuyên dùng để tiến vua. Tương truyền, đến thời Càn Long, vua có ngự qua vùng Tây Hồ, đê mê vì cảnh sắc và vị trà liền thử làm “nông dân” hái trà. Chợt nghe tin thái hậu trong cung lâm bệnh liền bỏ vội cánh trà trong tay áo. Sau khi hồi cung, vua lấy trà pha cho Thái hậu uống liền khỏi bệnh. Từ đó, trà được phong Hoàng trà và trở thành danh trà số 1 trong 10 loại trà nổi tiếng của Trung Hoa.
• Hoàng Sơn Mao Phong là danh trà xuất xứ từ tỉnh Anh Huy. Trà có cánh dài, sắc trắng như ngà voi. Nước trà trong suốt, pha bằng ấm thủy tinh thấy có lông trắng bơi. Vị trà ngọt, chát nhẹ, thoang thoảng mà hậu vị dài lâu.
• Hoàng Nha (trà búp vàng): lá trà nhỏ có hình dạng như chiếc lưỡi, nước trà có màu vàng, hương thơm tinh khiết ngào ngạt, là đặc sản của vùng núi Hoắc Sơn thuộc tỉnh An Huy, Trung Quốc.
• Dũng Khê Hỏa Thanh là loại trà đặc sản của huyện Kinh tỉnh An Huy. Khởi nguyên của nó bắt đầu từ thời Minh. Lai lịch Dũng Khê Hỏa Thanh là truyền thuyết: bấy giờ ở vùng Dũng Khê có một tú tài tên gọi Lưu Kim, hiệu là La Hán tiên sinh. Nhân tiết trời xuân đi tới dãy núi Dũng Khê phát hiện ra một loại cây ”Kim Ngân trà”. Loại cây này lớn lên hình dáng rất kỳ lạ, nửa phiến lá màu trắng, nửa còn lại màu vàng. Người dân quen gọi là ”Bạch trà”. La Hán tiên sinh nghe kể cảm thấy rất hứng thú, bèn lấy mầm cây ”Kim Ngân trà” đem về nhà, vò rồi sao trên lửa, chế thành một loại lá trà, bề ngoài ưu tú thanh nhã, sắc xanh như châu ngọc, phủ lớp lông tơ trắng mịn, lại có mùi thơm như hoa, vị ngọt tựa cam đường, và đặt tên là Hỏa Thanh. Dũng Khê Hỏa Thanh sau này trở thành trà tiến vua, nổi tiếng toàn quốc, phát triển thịnh trị nhất vào thời nhà Thanh (1851-1861).