Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Dương được bí mật mời đến. Cô có hơi lo lắng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại thần thần bí bí như vậy kia chứ.
Lại còn là mời cô đến mà không cho cô gặp cô bạn thân của mình nữa chứ.
Cao Trọng cùng với Thiên Trạch bước vào đã thấy Dương Dương ngồi trên sô pha mình hai người với ánh mắt đầy nghi hoặc hỏi.
"Rốt cuộc hai vị tìm tôi có việc gì?"
Thiên Trạch triêu chọc cô
"Dương Dương tiểu thư gấp gáp gì chứ!"
"Tôi có hỏi anh sao?!"
Cao Trọng ngăn Thiên Trạch lại không cho anh nói thêm câu nào nữa.
"Dương tiểu thư, cậu ấy là bác sĩ tôi mời đến để giúp tôi, mong cô đừng trách cậu ấy!"
"Ồ, tôi không rảnh để chấp nhất với anh ta!"
Thiên Trạch: "Tôi...tôi...!"
Thiên Trạch nhìn Cao Trọng rồi chỉ vào mình, lại chỉ vào Dương Dương không nói lên lời. Liền tức giận đi qua chỗ khác ngồi, không thèm quan tâm nữa.
Cao Trọng vào thẳng vấn đề chính hỏi Dương Dương.
"Tôi mời cô tới đây là có một số việc muốn hỏi cô!"
"Ngài có việc gì cứ hỏi thẳng, nếu biết thì tôi sẽ trả lời!"
"Được, tôi muốn rốt cuộc Mộng Uyên đã trải qua chuyện gì tình cảm, tại sao cô ấy lại không thể mở lòng mình?"
Dương Dương do dự một lúc rồi mới trả lời
" Việc này tôi cũng chưa bao giờ nghe cậu ấy nhắc đến. Tôi chỉ một một chuyện.
Lúc cô ấy 20 tuổi đưa người yêu về nhà ra mắt chuẩn bị đi đến hôn nhân. Nhưng lại không vì sao người đàn ông đòi hủy hôn.
Và cậu ấy rơi vào trầm cảm suốt 2 năm mới có thể thoát ra được. Cũng chính vì vậy cậu ấy không tin tưởng vào tình yêu nữa."
Thiên Trạch đột nhiên lên tiếng hỏi
" Vậy bây giờ cô vẫn có khả năng sẽ trầm cảm nếu như có ai đó cố gắng muốn cô ấy mở lòng mình ra!"
Dương Dương: "Đúng vậy, bác sĩ tâm lý cũng có nói như vậy!"
Thiên Trạch: " Nếu như vậy chỉ có thể để cô ấy tự mình mở ra, không thể ép buộc, mà phải thuận theo trái tim cô ấy rồi!"
Cao Trọng: " Vậy có cách nào để cô ấy tự mình mở ra không?"
Thiên Trạch: "Việc này rất khó nói!"
Dương Dương suy một lúc rồi nói
" Có thì có nhưng tôi không biết nó có hiệu quả không? Chỉ sợ nó phản tác dụng mà thôi!"
Cao Trọng: "Cách gì?"
Thiên Trạch: " Cô mau nói thử xem!"
Dương Dương quắc hai người lại gần một chút rồi nói cách của cô cho họ nghe.
Sau khi nghe Dương Dương nói như vậy Cao Trọng gật đầu đồng ý thử.
.....
Thời gian nghĩ ngơi đã kết thúc cuối cùng Mộng Uyên cũng đã được quay trở lại làm việc.
Hôm nay trưởng phòng của cô có một tiếc mục chào đón cô và các đồng đội hoàn thành nhiệm vụ trở về.Trưởng phòng vui vẻ nhìn họ nói.
" Chào mừng mọi người đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đợt này!"
"Cảm ơn trưởng phòng, việc chúng tôi nên làm mà!"
Trưởng phòng nhìn cô với ánh mắt có chút gì khác với trước đây, nhưng cô không biết là khác chỗ nào, có lẽ đó chỉ là linh cảm cảm thấy vậy mà thôi.
Buổi trưa,
Cao Trọng lại đích thân chạy đến phòng IT. Trưởng phòng vội vả ra chào đón anh.
"Chủ tịch, không biết ngài có việc gì dặn dò ạ?!'
"Cũng không có gì, tôi chỉ muốn thông báo cho mọi người một việc thôi!"
"Vâng!"
Trưởng phòng Triệu nhìn mọi người ra hiệu đứng dậy để nghe Cao Trọng thông báo công việc.
Mọi người lập tức đứng lên nhìn Cao Trọng. Lúc này Cao Trọng lướt mắt qua cô gái nhỏ, dường như mắt của cô có chút thâm quần. Trong lòng liền cảm thấy hối hận vì cái ngày hôm đó anh quá lỗ mãng rồi.
Cao Trọng hằng giọng ' hừm hừm ' một cái rồi thông báo.
" Những ngày qua mọi người vất vả rồi! Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng cạnh công cty. Mọi người cứ việc ăn thoải mái, không cần phải khách sáo!"
Đồng nghiệp thứ nhất: " Cảm ơn chủ tịch!"
Đồng nghiệp thứ hai: " Chủ tịch muôn năm!"
Các đồng nghiệp khác cũng cùng cảm ơn anh.Cao Trọng nhìn họ rồi nói.
"Mọi người cứ việc ăn uống thoải mái! Có việc gì có thể tìm Thiên Minh! Tôi rất bận nên sẽ không tham gia cùng mọi người"
Cao Trọng nói xong cũng rời đi ngay không hề nhìn Mộng Uyên thêm cái nào nữa. Thì đột nhiên trong lòng cô có chút gì đó hụt hẫng, mà không thể nào giải thích được vì sao.
Đến giờ cơm mọi người đều sang nhà hàng bên cạnh cùng nhau ăn uống vui vẻ. Bình thường chỉ có đồ ăn ngon Mộng Uyên ăn uống hăng say, giống như chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là cô tràn ngập năng lượng.
Vậy mà hôm nay cô lại có cảm giác chán ăn, trong lòng lại cảm thấy không vui. Chỉ ăn được một ít là không muốn ăn nữa, nhìn thấy đồ ăn trên bàn lại cảm thấy có chút phiền muộn.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ ăn uống, Mộng Uyên đi vệ sinh. Trong nhà vệ sinh có hai cô gái lạ đang nói chuyện nhau cô cũng không quan họ nói gì, nhưng khi bọn họ nhắc đến Cao Trọng thì cô lại lắng nghe.
Cô gái thứ nhất nói:
"Lúc nảy ở phòng VIP 102, cô có biết tôi vô tình gặp được ai không?"
Cô gái thứ hai tò mò hỏi lại
Cô gái thứ hai: "Ai thế? Ai mà làm cô phấn khích như vậy?"
Cô gái thứ nhất: "Là chủ tịch của Thiên Hà, anh ấy còn đẹp trai hơn trên báo nhiều, nhìn thôi là tim tôi muốn vỡ ra vì anh ấy!"
Cô gái thứ hai: "Thật sao?"
Cô gái thứ nhất: "Đúng vậy, nhưng tôi thấy anh ấy đi cùng một cô gái. Nhìn có vẻ rất thân thiết!"
Cô gái thứ hai: "Có khi nào là bạn gái của anh ấy không?"
Cô gái thứ nhất: " Chuyện này thì tôi không biết nữa. Trước giờ chưa nghe báo chí nhắc đến việc này!"
Hai cô gái rời đi vẫn cười khúc khích nhắc đến việc này. Mộng Uyên lúc không còn nghe giọng nói của họ nữa mới mở cửa ra.
Trong đầu cô lúc này nghĩ đến ' chủ tịch của Thiên Hà ', ' bạn gái rất thân thiết '. Những gì mà hai cô gái lúc nảy nói làm cô có chút khó chịu, lại cảm thấy có chút buồn. Trong đầu vẫn còn vang vọng hai câu đó.
Lúc quay về phòng ăn mọi người vẫn đang nói chuyện rơm rả, không có chú ý đến sự khác lạ của cô.
Mãi đến khi trở về công ty làm việc Mộng Uyên cũng không nói bất cứ điều gì, cũng không thể nào tập trung vào công việc.