Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Được.”Lục Kiều mừng rỡ, thật sự là quá tốt, hiện tại chỉ cần tìm một cơ hội thỏa đáng để phẫu thuật cho Tạ Vân Cẩn, sau đó tĩnh dưỡng hai ba tháng là nàng có thể rời khỏi Tạ gia.Lục Kiều nghĩ vậy thì tâm trạng rất tốt quay đầu nhìn bốn đứa bé phía sau, chậm rãi mở miệng nói: “Hiện tại các con thấy thế nào? Ta và cha các con rất nhanh sẽ phải hòa li, cho nên các con không cần lo lắng ta lại đánh các con.”Bốn đứa bé nhìn nhau, hoàn toàn không biết ứng đối cục diện trước mặt như thế nào.Tuy rằng nữ nhân hư này đi rồi, bọn họ phải là rất vui mừng, nhưng mà vì sao lại không vui mừng nổi.Bốn đứa nhỏ có chút do dự, Lục Kiều đứng dậy đi ra ngoài, khi đi qua người Đại Bảo, nhìn thấy tay nhỏ sưng lên của cậu mà rất muốn băng bó một chút cho cậu, nhưng mà nghĩ đến hành vi hạ độc mẫu thân của cậu, nàng quyết định làm cậu bé nhớ lâu một chút.“Ta đi ra ngoài nấu cơm sáng.”Phía sau, Tạ Vân Cẩn nhìn Lục Kiều rời đi mà chê cười, hắn rất muốn nhìn nàng sẽ làm thế nào để tìm được quân y làm phẫu thuật cho hắn.Tạ Vân Cẩn vừa nghĩ vừa lạnh mặt nhìn Đại Bảo đang đứng trong mấy đứa bé.“Đại Bảo, lấy gậy gộc lại đây.”Đại Bảo bị dọa rồi, tay cậu đau quá, nữ nhân hư vừa mới đánh rồi, cha còn muốn đánh cậu nữa sao?Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo lập tức cầu xin nhìn Tạ Vân Cẩn: “Cha, không đánh.”Tạ Vân Cẩn nhìn bốn đứa nhỏ đáng thương, tuy rằng đã 4 tuổi nhưng vì bị suy dinh dưỡng, mà tay nhỏ chân nhỏ, khi đi đường, chân cẳng không quá vững, đây là do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài.
Tạ Vân Cẩn nghĩ như thế, trong lòng có chút căm hận Lục Kiều, hổ dữ không ăn thịt con, mà người phụ nữ kia còn không bằng súc sinh, nhưng hôm nay Đại Bảo phạm sai lầm, hắn phải dạy dỗ.
“Cầm đến đây.”Đại Bảo chưa bao giờ vi phạm lời cha mình nói, tuy cậu sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm gậy đến trước mặt Tạ Vân Cẩn, dâng gậy lên.
“Cha, đánh đi.”Tạ Vân Cẩn nhận lấy, cũng không đánh vào tay Đại Bảo, hắn giãy giụa cầm lấy cây gậy, đánh vào một bàn tay khác của mình.
Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo sợ ngây người, cũng theo Đại Bảo khóc òa lên: “Cha, đừng đánh, đừng đánh.”Tạ Vân Cẩn vừa dùng hết sức đánh vào tay mình vừa trầm giọng dạy dỗ: “Con bất hiếu cha có lỗi, con không đúng, sai ở cha, hành động hôm nay của con, cũng là do vi phụ sai, cho nên con bị đánh, thì vi phụ cũng nên bị phạt.”Bốn đứa nhỏ trong phòng đều khóc òa lên, cha bị thương nặng, còn tự đánh vào tay của mình, đều do bọn họ sai.“Cha, sau này chúng con không dám nữa, chúng con không dám.”Tạ Vân Cẩn trầm giọng nói: “Sau này các con phải nhớ kỹ, nếu làm sai, các con chịu phạt thì cha cũng bị phạt.”Lời này được bốn đứa nhỏ ghi nhớ sâu trong đầu, sau này rất ít khi phạm sai lầm.
Ban đêm Tạ Vân Cẩn lăn lộn một phen, buổi sáng lại lăn lộn thêm phen nữa, bây giờ không thể chịu nổi, mắt tối sầm rồi ngất xỉu.
Tứ Bảo sợ tới mức khóc òa lên, Lục Kiều đang nấu cơm sáng trong phòng bếp nghe thấy tiếng, nhanh chóng chạy sang, liếc mắt một cái nhìn thấy Tạ Vân Cẩn đã ngất xỉu, nàng nhanh chóng chạy tới đó, cầm tay Tạ Vân Cẩn lên bắt mạch, đây là do quá tức giận mà ảnh hưởng đến tim mạch.
Vốn dĩ đã bị thương nặng, còn lăn lộn bản thân như thế, cũng xứng đáng thôi.
.