Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vài giây sau, cô cố nén lửa giận nói: "Ngày mai, tôi nhất định sẽ đưa năm vạn đến!"
Dứt lời, xoay người rời đi.
Ra khỏi cửa lớn Lâm gia, hai hốc mắt cô không hiểu tại sao đã ươn ướt, nhưng Trầm Tương quật cường nâng cằm lên, không cho phép mình khóc lên.
Khóc cũng vô ích.
Cô phải kiếm được năm vạn ngay lập tức.
Năm vạn không phải là một khoản tiền lớn, nhưng đối với cô mà nói nó lại khó như lên trời.
Ngoài cửa Lâm gia, Lâm Tịch Nguyệt đang kéo tay Phó Thiếu Khâm làm nũng. Lúc Trầm Tương đi qua chỉ làm như không nhìn thấy bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.
Cô không cần Phó Thiếu Khâm đưa cô về nhà.
Tuy rằng bọn họ cùng đường, cùng chung sống một phòng.
Lâm Tịch Nguyệt cũng không nhìn thấy Trầm Tương, cô ta hai mắt đẫm lệ giả bộ ủy khuất: "Anh Thiếu Khâm, em biết em không xứng với anh, là em chọc anh tức giận phải không? Em thật sự không muốn gả cho anh, ngày đó em chỉ muốn cứu anh, nếu anh không thích em thì em sẽ không miễn cưỡng anh nữa, cùng lắm thì em gả cho một người vừa già vừa xấu không chê em không sạch sẽ là được, em chỉ hy vọng anh hạnh phúc...”
Hắn biết cô ta đang vòng vo để hắn mũi lòng.
Nhưng vừa nghĩ tới đêm đó hắn liền nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, hai tháng sau hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành đúng hạn.”
Lâm Tịch Nguyệt nín khóc mỉm cười. Người đàn ông lại mở miệng nói tiếp: "Con người tôi mọi việc đều thích khiêm tốn, cô đi theo tôi phải quen với điểm này. Hiểu chưa! “Em biết mà, em nhất định nhớ kỹ, mọi việc đều khiêm tốn!" Lâm Tịch Nguyệt liên tục gật đầu. Phó Thiếu Khâm lái xe rời đi. Đợi đến khi xe đi xa, Lâm Tịch Nguyệt mới cười lạnh nói: "Trầm Tương, cô muốn phá hư hạnh phúc của tôi sao? Không có cửa đâu! Một ngày nào đó tôi sẽ cho cô biết hạnh phúc của tôi là dùng thân thể của cô cùng tôn nghiêm của cô đổi lấy!" Phía trước cách đó không xa Trầm Tương vẫn đang đi về phía trạm xe buýt, phía sau một chiếc xe nhẹ nhàng lướt qua, nhưng không hề giảm tốc độ. Tối nay, hơn mười giờ Trầm Tương mới đến nhà Phó Thiếu Khâm, cô cho rằng Phó Thiếu Khâm đã nghỉ ngơi, nhưng chưa không ngờ Phó Thiếu Khâm đang ngồi một mình trong phòng khách hút thuốc. Dưới ánh sáng âm u, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thiếu Khâm lúc sáng lúc tối. Thấy Trầm Tương đi vào, hắn cười lạnh lùng hỏi: "Cô theo dõi Lâm gia bao lâu rồi?" “Có ý gì?" Trầm Tương khó hiểu nhìn Phó Thiếu Khâm.
"Đây là lần đầu tiên tôi đến Lâm gia bàn bạc hôn sự của tôi và Lâm Tịch Nguyệt, cô lại ở nhà cô ấy, cô muốn nói đây là trùng hợp sao?"
Thật sự là xem thường ả đàn bà này, nhìn dáng vẻ cô ta ở Lâm gia ăn uống, quả thực là quá mức dung tục.
“Vậy anh muốn cảnh cáo tôi cái gì đây?" Trầm Tương không chút quanh co lòng vòng hỏi.
"Tịch Nguyệt và cô không giống nhau, cô ấy đơn thuần thiện lương căn bản không phải đối thủ của cô. Nếu cô có bất kỳ ý đồ gì thì tốt nhất nên nói ra, không được đi quấy rầy Tịch Nguyệt và Lâm gia, nếu không, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là sống không bằng chết..."
"Cho nên, anh đồng ý trả cho tôi năm vạn tệ để mua sư bình yên cho cả nhà của Lâm Tịch Nguyệt đúng không?"