Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghiêm Khoan không nhìn thấy vẻ mặt Phó Thiếu Khâm, chỉ không nghe đầu dây bên kia nói thêm gì nữa.
“Tứ gia, Tứ gia?" Nghiêm Khoan gọi.
Bên kia, giọng Phó Thiếu Khâm lạnh lếo nham hiểm đạp lại: "Biết rồi.”
"Tứ thiếu gia, ngài còn phân phó gì khác không?”
“Mấy ngày nay tôi không phân thân được, ngày mốt, cậu phải đón Lâm Tịch Nguyệt tới ở bên ngoài nhà cũ Phó gia chờ tôi" Phó Thiếu Khâm muốn dùng Lâm Tịch Nguyệt ngăn cản những oanh oanh yến yến mà lão thái gia mở tiệc chiêu đãi.
“Đã biết, tôi xin phép cúp máy." Nghiêm Khoan cung kính nói.
“Còn nữa." Phó Thiếu Khâm đột nhiên gọi Nghiêm Khoan lại.
“Tứ thiếu gia, ngài còn có gì phân phó?”
“Theo dõicô ấy!" Trong giọng nói của Phó Thiếu Khâm mang theo một cỗ tức giận.
Nghiêm Khoan: "Đuổi theo ai?", những lời này vừa ra khỏi miệng, anh ta liền vỗ ót một cái, nói: "Đã biết Tứ thiếu gia, tôi lập tức đuổi theo Trầm tiểu thư!"
Tắt điện thoạii, Nghiêm Khoan lái xe đi theo phía sau Trầm Tương, nhưng mà lộ trình của Trầm Tương cũng rất đơn giản, từ chỗ Hạ Thục Mãn đi ra, đầu tiên Trầm Tương đi mua hai cái bánh bao lớn, một bên ăn một bên chờ xe buýt, sau đó lên xe về nhà.
Cho đến khi Trầm Tương vào thang máy xong, Nghiêm Khoan mới rời đi.
Trầm Tương vốn định nói cho Phó Thiếu Khâm một tiếng, hôm nay dì Hạ Thục Mãn đánh Lâm Tịch Nguyệt, nhưng cô ngồi trong phòng khách chờ Phó Thiếu Khâm thật lâu, Phó Thiếu Khâm cũng không trở về, cô cũng không dám đẩy cửa phòng của Phó Thiếu Khâm nữa.
Sau đó ngồi thêm một lúc, Trầm Tương gọi điện thoại cho Phó Thiếu Khâm, kết quả đầu kia báo điện thoại tắt máy.
Trầm Tương đành phải tự quay về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, đầu tiên cô đến bệnh viện thăm dì Hạ Thục Mãn như thường lệ, sau đó lại đến công trường làm việc vặt. Trên công trường công việc vừa bẩn vừa mệt, mặc dù Trâm Tương chịu được khổ nhưng hiện tại cô đang mang thai
khó tránh khỏi bị kiệt sức.
Một buổi sáng, cô mệt đến mức không còn sức để ăn cơm.
Không có khẩu vị, cũng phải ăn, nếu không buổi chiều làm việc càng không có sức.
Lúc ngồi ở công trường ăn cơm, Sở Thiên Lăng tới. Trâm Tương cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Trên đời này công tử nhàn rỗi vô sự quý quá nhiều. Còn cô chỉ là một phụ có thai đnag kiếm kế sinh nhai mà thôi.
Sở Thiên Lăng cũng không quấy rầy Trầm Tương làm việc, nghiêm túc đi thị sát công trình.
Hơn một giờ sau thị sát xong, Sở Thiên Lăng mới đi tới trước mặt Trầm Tương nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, cô xem mấy tên đàn ông kia còn mệt cơ mà, cô cũng nghỉ tí đi”
Trầm Tương liền cười cười, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Buổi tối tan tầm, công việc của Sở Thiên Lăng còn chưa xong, Trầm Tương đợi ở bến xe buýt hơn một giờ mà vẫn
không có tuyến xe vào thành phố.
Nếu muộn hơn nữa, cô sẽ không kịp đến bệnh viện thăm dì Hạ.
Trầm Tương càng ngày càng lo lăng. . Тruyện cop 𝘵ừ 𝘵rang ( 𝘵rum𝘵ruy 𝘦n.Vn )
Mà xa xa, Sở Thiên Lăng ngồi trong xe nhìn thấy tất cả, cười cười một cái.
Nơi này bốn phương tám hướng đều là hạng mục bất động sản do Sở thị khai phá, anh ta chỉ cần nói một tiếng thì xe buýt đã đổi lộ trình.
Dù sao hành khách ngồi xe ở chỗ này, cũng rất ít, thậm chí có đôi khi vài ngày cũng không có được một hành khách.