Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trâm Tương rút tay về, hưng phấn hồi đáp: "Tôi chỉ muốn kiếm thêm thu nhập.”
Hừ, giả bộ cái gì! "Nữ phục vụ khit mũi coi thường hất Trầm Tương ra.
Làm cho Trầm Tương ngã lảo đảo.
Trầm Tương ngẩng đầu, thấy Phó Thiếu Khâm đứng cách đó không xa.
Phó Thiếu Khâm và cô đang bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt hẳn nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng Trầm Tương có thể cảm giác được, Phó Thiếu Khâm rất không vui.
Rất khó chịu.
Cô thả chậm bước chân, đứng phía sau đám nhân viên phục vụ, sau đó lặng lẽ đi tới trước mặt Phó Thiếu Khâm, đang muốn giải thích gì đó, lại bị Phó Thiếu Khâm nắm cằm.
Trầm Tương sợ hãi run rẩy.
Ngay sau đó, Phó Thiếu Khâm lại một tay khống chế lưng cô, không hề báo trước, Phó Thiếu Khâm cúi người hôn Trầm Tương.
Nụ hôn của hắn mang theo một loại thô bạo, một loại chiếm đoạt, còn xen lần một loại nghiền ngẫm và trừng phạt.
Trầm Tương cảm thấy vô cùng nhục nhã, giấy dụa một hồi lâu mới thoát ra được, nhanh chóng chạy đi.
Cách đó không xa, có một chiếc xe vừa tới.
Sở Thiên Lăng nói với Từ Trạch Ngôn: "Cô gái này lạnh lùng với tôi mấy ngày rồi, thậm chí tôi còn cảm thấy cô ta không cởi mở chút nào, không ngờ dã tâm của cô ta lớn như vậy, lại để mắt tới anh Tư tôi?”
Từ Trạch Ngôn cười mắng Sở Thiên Lăng: "Cô ta vốn là người phụ nữ của Phó Phiếu Khâm, ông thật sự là có ý với người ta à? Vừa rồi ông không thấy Phó Thiếu Khâm hôn cô ta à! Lão Lăng, ông không sợ Phó Tứ Thiếu sẽ giết ông sao?”
“Ông cũng đừng muốn chết như thế, thứ ông cược với tôi thì đưa ra đây, ông chết rồi tôi biết tìm ai mà đòi.”
“Sở Thiên Lăng thoải mái xoa xoa căm: "Đặt cược? Ai thua ai thẳng còn chưa chắc đâu!”
“Cô ta rõ ràng là người phụ nữ của anh tư tôi, nhưng cô ta khoong có bất cứ quan hệ gì với anh tư cả, ông không hiểu anh tư tôi rồi”
“Ông chỉ biết anh ta tàn nhãn, nhưng ông lại không biết anh ta có bao nhiêu tàn độc.”
“Anh ta là loại đàn ông vừa tàn nhẫn vừa âm hiểm vừa tuyệt tình.”
“Vừa rồi anh tư hôn cô ta, không phải đối với cô ta có tình cảm, mà là trừng phạt cô ta không mời tự đến”
“Nếu cô ta dám ở lại nơi này, anh ta ta sẽ đem ngọn lửa ghen tị của tất cả các cô gái đến đây hôm nay đều dẫn tới trên người cô ta, để cho cô ta một mình gánh vác."
"ý của ông là, bữa tiệc gia đình hôm nay là do ông bà ngoại ông cố ý tuyển vợ cho Phó Tứ thiếu, nhưng Phó Tứ thiếu lại không muốn chọn bất kỳ người phụ nữ nào trong danh sách bữa tiệc này, cho nên lấy cô ta làm bia đỡ đạn?”
Sở Thiên Lăng nhếch môi cười: "Rốt cuộc ông cũng trở nên thông minh rồi đấy.”
Từ Trạch Ngôn: "......”
Trâm Tương bị Phó Thiếu Khâm cưỡng hôn nhanh chóng chạy vào trốn ở một góc xấu hổ phân nộ đến rơi nước mắt.
Cô không nghĩ ra tại sao Phó Thiếu Khâm lại đột nhiên cưỡng hôn cô giữa ban ngày ban mặt?
Cô không muốn ở lại đây dù chỉ một phút, cô muốn giúp dì Hạ chụp một vài bức ảnh sau đó lén lút trốn đi.
Lau nước mắt, Trầm Tương kéo túi xách mang theo bên người ra, muốn lấy máy ảnh vừa thuê ra, nhưng tìm thế nào cũng không thấy máy ảnh.
Một cái máy ảnh hơn một ngàn tệ, mất cô làm sao đền nổi?
Cô vội vàng lấy tất cả đồ đạc trong túi ra, nhưng vẫn không nhìn thấy máy ảnh.
“Cô đang tìm giấy xét nghiêmk khám thai sao?" Sau lưng, Phó Thiếu Khâm lạnh lùng hỏi.