Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Viễn xoay người đỡ Khuê Đan rời khỏi, cánh cửa Vi Quang khép lại, loáng thoáng sau làn mây khói dần dần mờ hẳn. Dẩn Khang đứng trầm mặc hồi lâu, lúc bước ra nhìn mặt đất trống trơn mới giật mình hoảng hốt, Quach Dương Ngọc vốn bị thương nằm bất tỉnh trên nền cỏ lại biến mất không dấu vết, nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng mới rồi xảy ra cơ thể đột nhiên bị trấn động mạnh, hắn vốn nghĩ nàng bị trấn động mạnh như thế sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, hơn nữa cũng không có sức lực làm việc đó. Dẩn Khang bắt đầu hoảng loạn, trong đầu xuất hiện nỗi sợ lớn chưa từng có, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nàng không thể chết!”
Từ nơi Tĩnh Tự Tâm xuống bên dưới khá cao nhưng may mắn có cành cây cứu thoát, Ngạo Trác Lăng sau khi tỉnh dậy liền lập tức đi tìm kiếm tung tích Kiều Vân Hy nhưng không ngờ lại thấy nữ nhân khuôn mặt bị thương nặng, một cánh tay bị mất đi, theo như quan sát thì đó chính là Quach Thiền bị lực đạo quá mạnh hất văng xuống vách.
Quách Thiền bấy giờ còn chưa tỉnh, Ngạo Trác Lăng đỡ nàng ta vào trong một cửa động thấp nằm, lòng muốn đi tìm Kiều Vân Hy lại không thể bỏ mặc nàng ta tự sinh tự diệt.
Vị trí bọn họ đang đứng bấy giờ là lưng chừng núi nhưng cây cối lại rậm rạp khác thường vì thế việc di chuyển rất khó khăn. Bản thân Ngạo Trác Lăng cũng bị thương lại thêm phải mang theo một người bất tỉnh nữa, cơ thể khó tránh khỏi kiệt sức. Đi không lâu sau đó phía trước xuất hiện dấu vết kéo lê qua đám cỏ, có vẻ như có người đi qua đấy, Ngạo Trác Lăng không kịp suy nghĩ liền thẳng hướng đó mà đi.
Trời vừa chuyển tối, bọn họ đi không nghỉ cũng có điều vừa phải di chuyển vừa tìm kiếm Kiều Vân Hy nên không được bao xa, lại không ngờ nơi hiểm trở này cũng có thể bắt gặp người sống. Thoáng nhìn qua nam nhân phía trước có dáng vẻ khá thư sinh nhưng y phục rách dưới, bước chân loạng choạng như người say rượu. Ngạo Trác Lăng gọi hắn:
“ Này huynh, cho ta hỏi, huynh ở đây có thấy…?”
Chưa hỏi hết câu, người kia bỗng quay lại nhìn hắn cười, nụ cười có chút quái dị:
“ Ha ha, ta ở đây sao? Khắp thế gian nơi đâu ta cũng đi!”
Tuy rằng gương mặt kia có phần thay đổi nhưng Ngạo Trác Lăng nhận ra đó chính là vị tỷ phu của mình Trang Công Nghi, nhất thời bị y làm cho bất ngờ, còn tưởng mắt mình nhìn nhầm, hồ nghi hỏi lại:
“ Trang Công Nghi?”
Người kia bỗng ngừng cười, nhìn hắn hồi lâu tựa hồ như lâu lắm rồi mới nghe có người nhắc đến cái tên kia nhưng kì thực ra mới chỉ có vài tháng, không hề lâu như y tưởng.
“ Ngươi là ai?” Vừa hỏi xong lại tự vỗ đầu mình một cái có vẻ như bất ngờ nhớ ra, hô lớn lên:
“ Ô, Ngạo Trác Lăng, hà hà “ vừa nói lại bắt đầu cười như điên dại “ Gặp ngươi ở đây…,à, mời vào nhà chơi” Trang Công Nghi vừa nói vừa chỉ vào vị trí vách đá nhô ra tạo thành mái che.
Ngạo Trác Lăng từ đầu đến cuối vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, có điều vẫn im lặng đi theo y. Về chuyện nguyên nhân khiến y trở nên như vậy sau này điều tra hắn mới biết được mẹ con Kiều Tố Nhan đã bị đuổi giết, rơi xuống vực mà chết, Trang Công Nghi không kịp đến khi tới nơi cũng chỉ kịp nhận thi thể hai người, còn tỳ nữ đi cùng đã không nguyên vẹn, vì chịu đả kích quá lớn mới dẫn đến tình trạng như hiện tại.
Ngạo Trác Lăng giao lại Quach Thiền nhờ Trang Công Nghi chăm sóc, bản thân hắn tiếp tục đi xuống bên dưới tìm kiếm Kiều Vân Hy.
Gió một trận thổi qua lạnh buốt sống lưng, Tứ Thiết ngồi co do cạnh Kiều Vân Hy đã hôn mê một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh, sau cùng vì sợ nàng bị lạnh nên đã ôm lấy cơ thể nàng, mặt mũi cũng trở nên trắng bệch.
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mộng dài, Tứ Thiết đột nhiên phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng lạ lẫm, có đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh, cũng thấy cả Vân Hy tỷ tỷ, nó rất muốn chạy tới chỗ nàng nhưng làm thế nào cũng không di chuyển được, cho tới khi tận mắt chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng ấy, mắt thấy Kiều Vân Hy sắp chết không hiểu sao trong người lại có sức mạnh lớn như vậy, nhanh chóng lao ra giữ lấy nàng. Cũng may có Tứ Thiết mới tránh không bị rơi xuống tận chân núi nếu không muốn giữ lại mạng của nàng còn khó hơn lên trời. Rất lâu về trước vương gia ngốc này từng nói sẽ bảo vệ nàng, không ngờ cuối cùng thật sự đã làm được.
Kiều Vân Hy cựa mình, hai mắt nặng trĩu, thật lâu sau mới khó khăn mở ra, lại không hiểu sao thân thể nhẹ bẫng, nàng tưởng rằng mình đã chết, nghiêng đầu thở dài một hơi không ngờ gương mặt gần ngay gang tấc của tiểu Tứ khiến nàng giật mình, hiển nhiên nghĩ rằng mình nhìn nhầm. Tiểu Tứ bị cử động của nàng làm cho tỉnh lại, vừa nhìn thấy nàng liền vui vẻ nói:
“ Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi, tiểu Tứ vui quá! Hu Hu”
Kiều Vân Hy đờ người, phát hiện không phải ảo giác liền choàng tay ôm lấy người đối diện, khuôn mặt lấm lem nước mắt, ra sức vuốt ve:
“ Tiểu Tứ, ta thật sự nhớ đệ,…”
Nàng hoàn toàn không hiểu vì sao tiểu Tứ lại xuất hiện ở đây? Khoảnh khắc đó nàng gần như cảm nhận được mình chắc chắn sẽ chết, toàn bộ từ đầu đến cuối lại không ngờ gặp người không ngờ nhất.
Kiều Vân Hy sau đó không lâu lại một lần nữa thiếp đi, lúc tỉnh lại hoàn cảnh đã hoàn toàn thay đổi, bản thân đang nằm trong căn phòng cũ của nàng ở Tam Lăng vương phủ.
Dẩn Khang sau khi trở về cung liền mang theo rất nhiều người đi tìm nhưng không hề có tung tích Quach Dương Ngọc, tuy bề ngoài vẫn thể hiện bình thường, nhưng bên trong vẫn không tránh nổi cảm giác bi thương mất mát.
Lại nói tới Sở Tư Thanh từ khi tỉnh lại tính tình kì quái, đặc biệt đối với Chu Di Cầm vừa lạnh nhạt vừa kì quái, Chu Di Cầm trừ bỏ đau khổ đều không biết gì, mà lí do thực sự ngoài Sở Tư Thanh không ai biết được.
Lúc ấy Lí Sư Sư đi hái huốc về thấy Chu Di Cầm vừa ôm a Văn vừa nấu nướng, dáng vẻ vô cùng vất vả liền đặt giỏ thuốc xuống muốn vào phụ giúp một tay, không ngờ Sở Tư Thanh từ đâu chạy đến từ trên tay nàng ‘cướp’ lấy đứa nhỏ. A Văn trái ngược không khóc, đối với hành động này vô cùng vui vẻ đón nhận, Chu Di Cầm im lặng cắn môi, ngay cả nhìn hắn cũng không dám, Lí Sư Sư cười cười:
“ Huynh ẵm được nó là tốt, hai hôm nữa ta phải xuống phố, mất một ngày đêm mới về, vốn lo Di Cầm ở nhà không ổn, nay có huynh đỡ ta cũng yên tâm” vì bọn họ ở cách khá xa nơi buôn bán nên cả đi lẫn về cũng phải mất hơn một ngày đường.
Sở Tư Thanh thoải mái gật đầu, lại nói thêm:
“ Cô nương cứ yên tâm, ta nay tay chân lành lặn cả rồi, cũng không thể cứ ăn không nhà các người được.”
Lí Sư Sư liếc xéo hắn một cái, ý muốn nói tay chân lành lặn hết rồi vì sao còn chưa rời khỏi? Có điều Sở Tư Thanh giả lơ không thèm chú ý, trực tiếp quay mặt di, mang a Văn đang cuòi toe toét đi lên nhà trên.
Lí Sư Sư rời nhà không lâu Sở Tư Thanh đã mang tư thế bá đạo chèn ép Chu Di Cầm, nhân lúc a Văn ngủ sâu hai tay chống vào tường nhốt nàng vào giữa, giọng điệu có chút bất mãn:
“ Nàng vẫn còn định giấu ta sao?”
Chu Di Cầm mặt rõ ràng hoảng hốt, có cả ngượng ngùng tìm cách thoát thân, mặt khác tuy có chột dạ nhưng hoàn toàn không biết hắn đang nói về cái gì.
Sở Tư Thanh chiêm ngưỡng vẻ mặt bối rối của mình cảm thấy vô cùng thỏa mãn sau đó hắn đem từng việc, từng việc đêm hôm đó thuật lại cho nàng nghe, giọng điệu còn pha thêm chút ái muội.
Chu Di Cầm đối với việc này còn bất ngờ hơn, hoàn toàn không biết hắn vì đâu lại biết được. Một mực giả ngô không biết hắn đang nói gì.
Sở Tư Thanh theo ấn tượng dựng lại trong giấc mộng kể lại từng chút đặc điểm trên người nàng, kể tới đâu mặt nàng đỏ bừng tới đó, cuối cùng lúc sắp ngừng lại làm vẻ đột nhiên nhớ ra hô lên:
“ A, ta còn biết, ngực trái của nàng có một nột ruồi son khá lớn!”
Chu Di Cầm vừa xấu hổ, vừa phải kịch liệt lắc đầu, càng chối lại càng khiến Sở Tư Thanh đắc ý, sau cùng hắn không kiêng nể kéo vai áo nàng xuống, quả nhiên để lộ nốt ruồi son đỏ chói. Ban đầu hắn vốn không tin tưởng nên mới muốn thử nàng, quả nhiên biểu cảm bi thương đã bán đứng bao công sức che dấu của nàng. Hắn cuối cùng lại thuận lợi tìm được người khiến bản thân ray rứt lại có cả một tiểu hài tử dễ thương đúng là may mắn.
Vì quốc gia không thể một ngày không có vua vì thế Dẩn Khang trở về liền lên ngôi hoàng đế, tiếp tục cai quản, thúc đẩy việc cứu giúp bá tánh sau đại biến, có điều mãi lâu về sau cũng không lập lập hậu, thậm chí không hề có bất cứ phi tần nào.
Cũng đã gần hai năm sau ngày ấy, cuộc sống của tất cả dường như đã trở lại bình thường, Kiều Vân Hy đột nhiên yêu thích trầm hương vì thế phòng của nàng lúc nào cũng dịu nhẹ một mùi hương trầm thoang thoảng.
Lúc Ngạo Trác Lăng đi đến, Kiều Vân Hy đang ngồi hóng gió trước cửa, Ngạo Trác Lăng nhẹ nhàng ngồi xuống, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, bấy giờ mới khiến nàng thoát ra khỏi suy nghĩ, quay đầu nhìn hắn mỉm cười:
“ Chàng đến khi nào thế?”
Ngạo Trác Lăng âu yếm nhìn nàng:
“ Ta vừa tới, nàng nghĩ gì nhập tâm vậy, ta tới cũng không biết.”
Đôi mắt Kiều Vân Hy thoáng một tia buồn bã, lúc lâu sau mới âm trầm nói:
“ Giờ người bên cạnh ta cũng chỉ còn lại mỗi chàng.”
Nàng lại nhớ ngày hôm đó…
Khi Kiều Vân Hy tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên giường quen thuộc trong Tam Lăng Vương phủ nhất thời có chút giật mình, sau đó lại cùng lúc nhìn thấy cả Kiều phụ thân, mẫu thân, Vương Uyển phu nhân còn có cả Kiều Tố Nhan khuôn mặt hao gầy tay đang ôm đứa nhỏ mỉm cười với nàng. Tĩnh Tự Tâm vốn không phải là nơi người bình thường có thể đặt chân tới, khi nàng rơi xuống cũng nhờ một phần mẫu thân che chở, sau đó cũng chính người can thiệp mới thuận lợi trở về.
Kiều Vân Hy nhìn tới Kiều phụ thân lại nhìn Vương phu nhân, miệng khó khăn mấp máy:
“ Hai người…?”vì sao cũng bỏ nàng đi rồi?
Khi mộng cảnh tan vỡ, Kiều Chu Nhân và Vương Uyển bị giam trong mật thất vừa tỉnh lại đã bị ánh sáng lóa mắt bao phủ, không đợi lính canh kịp lao đến đã bị mang đi, đến nơi mới phát hiện bản thân đã chết, hiện tại đang ở tại nơi ở của Liễu Tư Lam, được bà đến mang đi chính là giúp bọn họ thoát khỏi tra tấn, cực hình.
Kiều Tố Nhan từ đầu đến cuối chỉ nhìn nàng không nói gì, mắt dưng dưng khóc, nàng đối với người tỷ tỷ này thương xót đau tận tâm can, chỉ vì không may sinh phải gia đình này, có một người tỷ muội như nàng mới lâm vào tai kiếp đau khổ để cuối cùng bỏ mạng oan uổng. Tỷ phu của nàng cũng không biết đi đâu, kể từ lần ở chân núi Tĩnh Tự Tâm liền không gặp lại.
Bọn họ tất cả đều là đến từ biệt nàng.
“Tiểu Tứ dạo này không biết thế nào, lâu rồi ta không gặp nó.” Nói tới Tứ Thiết, sau lần trở về đó đều ở trong cung, cũng từ bấy giờ không gặp mặt.
Ngạo Trác Lăng móc từ trong tay áo ra một phong thư, giơ ra trước mặt nàng, giọng điệu bí mật:
“ Nàng đoán xem của ai?”
Kiều Vân Hy lười suy nghĩ liền ngay lập tức lắc đầu:
“ Ta không biết.”
Ngạo Trác Lăng đưa cho nàng, bên trong là nét bút của tiểu Tứ, nói không đầy mấy ngày nữa hoàng thượng sẽ xuất cung hứa mang nó theo, lúc ấy nhất định sẽ vào gặp hai người.
Vì Ngạo Trác Lăng từ sau đó đã không còn tham gia bất kì công việc triều chính nào cho nên hiển nhiên cũng giống Kiều Vân Hy, bấy lâu chưa gặp tứ đệ của mình.
“Vương gia, phu nhân, ta mang trà đến.”
Kiều Vân Hy đưa tay ra cầm chén trà ướp hương sen, tiện miệng nói:
“ Cảm ơn em, tiểu Như”vừa nói xong lại ngẩn người ra, phát hiện mình lỡ miệng liền cười chống chế:
“ Ta quên mất, cảm ơn Quach cô nương.”
Nói tới tiểu Như, nàng không phải là người duy nhất lựa chọn ở lại trong mộng không muốn thoát ra, mà nói đúng không ai có quyền lựa chọn, là do hai người quyến luyến mộng ảo hơn thực tại nên đã chọn hạnh phúc bên nhau, vì vậy mà trong trận chiến giữa đó Đang Dụ không hề có mặt, bỏ qua ân oán, ơn nghĩa, vướng bận trong thực tại, cùng người hắn thương chung sống cùng nhau.
Quách Thiền quay người đi, được vài bước mới khẽ nói:
“ Cảm ơn hai người.” một cánh tay buông thõng mặc cho gió thổi bay làn áo. Sau khi được cứu về, nếu không có Tam Lăng Vương phủ cưu mang nàng cũng không biết bản thân đã như thế nào rồi.
Quả nhiên không lâu sau Dẩn Khang cùng Tứ Thiết ghé thăm Tam Lăng vương phủ, Tứ Thiết khỏi phải nói vui vẻ thế nào. Dẩn Khang không có biểu cảm gì đặc biệt vốn dĩ không định ở lại lâu lại bị Kiều Vân Hy dùng hết lí lẽ giữ lại. Xưa nay cũng chỉ có nàng dám gan to mặc cả.
“ Hoàng Thượng chẳng mấy khi ghé thăm vương phủ, ngài đừng nên đi vội, thần thiếp sẽ xuống bếp, đảm bảo ngài không thất vọng.”
Ngạo Trác Lăng nhìn nàng bằng ánh mắt chiều chuộng, ánh mắt ấy lại vô tình lọt vào mắt Dẩn Khang, hắn lúc này có muốn mắng nàng lớn mật chỉ sợ sẽ bị hai phu thê nhà họ liên hợp ‘làm phản’ hộ giá không kịp vì vậy đành miễn cưỡng ở lại, mà một phần cũng do tiểu Tứ lôi léo.
Lúc Quach Thiền bưng thức ăn lên, chạm phải ánh mắt Dẩn Khang liền giật mình muốn nhanh chóng rời đi lại bị hắn kéo lại, kinh ngạc gọi:
“ Dương Ngọc!”
Quách Thiền vội vàng quỳ xuống, hoảng sợ nói:
“ Hoàng thượng, ngài nhận lầm người rồi.”
Dẩn Khang hiển nhiên không cho là thế, kích động đứng dậy:
“ Ta không lầm!”
Ngạo Trác Lăng nhìn cảnh tượng đó có chỉ im lặng theo dõi, lát sau mới cười cười nói:
“ Nàng ta thực là Quach Thiền, lúc trước bị thương, ta đem từ Tĩnh Tự Tâm về.”
Ai ngờ vừa nói xong liền bị Kiều Vân Hy vỗ cho một cái, trừng mắt đe dọa:
“ Đang nói việc của chàng sao? Chàng xen vào làm gì?” lại quay qua Dẩn Khang nhiệt tình cổ vũ:
“ Hoàng thượng sư huynh, người chính là Quach Dương Ngọc cô nương, ta lấy đầu để đảm bảo, ai nha, Dương Ngọc cô nương, dạo này khó khăn, cô nương nên tìm nơi mới nương nhờ rồi.” câu sau là nói với Quach Dương Ngọc.
Quách Dương Ngọc nghe vậy càng hốt hoảng, Ngạo Trác Lăng cũng không hiểu chuyện gì
“ Người mất một cánh tay là Quach Thiền không phải sao?”
“Phải, nhưng chàng xem này” vừa nói vừa chạy ra vạch bàn chân Quach Dương Ngọc ra xem “ Hoàn toàn là một bàn chân đẹp mịn màng không có dấu vết gì, trong khi ta đã từng thấy qua chân của Quach Thiền trước đó có một nốt ruồi son lớn trên mu bàn chân!”
Ngạo Trác Lăng ngạc nhiên nhìn nàng:
“ Cả chuyện này nàng cũng biết?”
Kiều Vân Hy không thèm quan tâm, quay sang nói với Dẩn Khang:
“ Người của hoàng thượng ta nuôi giúp lâu như vậy, có phải nên trọng thưởng không?”
Nữ nhân này, ngày càng to gan rồi, nhưng không sao, tâm trạng hắn đang vui liền đáp ứng.
“ Ngươi muốn ban thưởng gì?”
Kiều Vân Hy chỉ đợi câu nói này của hắn liền nói:
“ Thần thiếp nghe nói tháng trước Tân La quốc mới mang tặng cho hoàng cung một đôi Vệ tước, có thể thưởng cho thần thiếp không?”
Không ngờ Dẩn Khang nghe xong liền đồng ý.
Đợi hoàng thượng ‘vác’ người rời phủ Ngạo Trác Lăng mới hỏi nàng:
“ Nàng có thú chơi chim cảnh từ khi nào vậy?”
Kiều Vân Hy nghe xong liền lắc đầu cười sau đó thản nhiên nói:
“Không có.”
Mấy ngày sau một đôi Vệ tước được chuyển đến Kiều Vân Hy liền sai nha hoàn đun nước…vặt lông…nói loài chim này ngoài chơi ra còn có công dụng tẩm bổ rất tốt. Khắp trên dưới phủ, lớn nhỏ đều không biết nên nói gì nữa.
Năm tháng với nàng cứ bình bình lặng lặng trôi đi, chẳng qua…vẫn là lặp lại những gì đã từng xảy ra. Nàng cứ thế quên mất một người, mà hắn bất quá cũng biết sẵn kết quả như vậy, chính bản thân cũng không hi vọng nàng lưu lại kí ức nào.
Từ Viễn trở về Vệ tộc, quả đúng như một lần hiếm hoi Tiếu Tệ đoán đúng ý định của lão sư phụ, chính là sau khi người quy tiên chọn Từ Viễn lên là sư tổ kế nhiệm, đứng đầu Vệ tộc, số phận về sau của hắn chính là ngày ngày tháng tháng cô đơn. Hắn ngồi ở một vị trí không gì là không biết nhưng lại không chạm vào được, tất cả chỉ thông qua một mặt hồ phẳng lặng phản chiếu lại.
Tiểu Ức Bình đứng phía xa xa, muốn nói gì đó lại thấy ánh mắt trầm mặt phản chiếu bên dưới lại im lặng đi ra ngoài.
Từ Viễn bỗng dưng nhắm mắt, hắn không thở dài ngược lại khẽ mỉm cười.
“ Ta không trách số phận, không viện cớ đến sau, cũng không sầu khổ li biệt vì ta biết không có ta nàng vẫn đang hạnh phúc.”
Dẫu nàng có quên hắn thì ánh mắt hướng về nàng cũng không thể vì thế mà ngừng lại.
Cánh sen rụng khẽ lướt trên mặt hồ, cá đớp mặt nước lăn tăn, một đôi uyên ương tựa nhau đùa nghịch…Đây chẳng phải viễn cảnh tốt đẹp mà hắn hi vọng được thấy ở nàng sao?
Chiếc lư đốt hương trầm đang tỏa nghi ngút, Từ Viễn lại một lần nữa nhắm mắt, cảm thấy vô cùng thanh thản. Hắn mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi một lát. Hương trầm cứ thế lan theo vào hư mộng.
---The end---