Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Bài Đả Thủ
  3. Chương 31
Trước /127 Sau

Kim Bài Đả Thủ

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phòng Vũ xảy ra chuyện, phải nhắc đến Lâm San San.

Trong thời gian Lâm San San theo đuổi Phòng Vũ, có một người cũng đang theo đuổi Lâm San San. Không mấy ai biết tên người này, chỉ biết gã đứng hàng thứ hai trong nhà, vì vậy lúc ấy mọi người đều gọi gã là Chu Nhị.

Chu Nhị là tên côn đồ mới nổi gần đây ở Giang Hải. Nghiêm túc mà nói, người như Chu Nhị không thể xem là côn đồ thực thụ, bọn chúng không giống những tên côn đồ bình thường, tuy rằng bọn chúng tự xưng là người trong giang hồ, hơn nữa cũng rất hiếu chiến, còn xưng bá khắp đường phố, thường xuyên gây ra nhiều vụ xung đột gây đổ máu và thương tích nghiêm trọng, nhưng khác nhau ở chỗ, nhà của bọn chúng có quyền, trong túi bọn chúng có tiền, sau lưng có người bảo kê, tha hồ ăn chơi trác táng, vung tiền như rác, ỷ trong nhà có quyền mà hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì.

Đó chính là Thái tử đảng hoặc phú nhị đại theo cách gọi hiện nay.

*Phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai.

Thái tử đảng: chữ này xuất hiện từ đầu thế kỷ 20, dùng để gọi đám bè bạn của con trai trưởng của Viên Thế Khải. Viên Thế Khải được đưa lên làm Tổng thống rồi tự xưng hoàng đế, cho nên con ông trở thành “thái tử.” Sau này Thái tử đảng tiếp tục được dùng để gọi bọn con nhà quyền thế dưới mọi chế độ, bây giờ là con cháu các lãnh tụ đảng cộng sản.

Chu Nhị chính là một ví dụ.

Yến Tử Ất, La Cửu, kể cả Phòng Vũ và Dương Lỗi lăn lộn trong xã hội đen bằng thực lực của đàn em, bằng đạo nghĩa trên giang hồ, nhưng loại người như Chu Nhị, bọn chúng cũng lăn lộn nhưng không hẳn là xã hội đen. Yến Tử Ất có thể xử lý tất cả đại ca băng đảng ở Giang Hải dám đắc tội với mình, nhưng chưa chắc có thể xử lý nhóm côn đồ nhỏ nhoi như Chu Nhị, đây chính là sự khác biệt.

Đây là sự khác biệt giữa xã hội đen và giới quan chức có quyền có thế. Đây là sự khác biệt giữa tầng lớp thượng lưu và tầng lớp dưới cùng của xã hội.

Đây là sự khác biệt cơ bản, không thể dùng nắm đắm, vũ khí, hay đạo nghĩa để giải quyết.

Thế nên, mặc dù đám người Chu Nhị đắc tội với rất nhiều người, bao gồm cả những người có máu mặt trong giang hồ, nhưng không ai thật sự tính sổ với bọn chúng, cũng không ai thật sự đắc tội với bọn chúng.

Đắc tội với bọn chúng, đồng nghĩa với việc không thể lăn lộn trong giang hồ.

Trong giới xã hội đen, cho dù có chém chết người cũng giải quyết theo quy tắc giang hồ, không có chuyện báo cảnh sát hoặc tống người đó vào cục cảnh sát, nếu người nào dám làm vậy, sau này sẽ khó mà sống yên trên giang hồ. Nhưng đám người Chu Nhị thì khác, bọn chúng tự cho mình là người trong giang hồ, nhưng chưa bao giờ tuân theo quy củ giang hồ, chỉ cần nhìn vào kết cục của Đại Hổ là biết.

Phòng Vũ chưa từng gây sự với Chu Nhị, nhưng Chu Nhị vẫn tìm đến Phòng Vũ.

Lúc đầu, Chu Nhị cũng không biết Lâm San San theo đuổi Phòng Vũ.

Chu Nhị thích Lâm San San đã lâu, từ khi quen biết Lâm San San thông qua quan hệ giữa hai gia đình, gã vẫn theo đuổi Lâm San San ráo riết, nhưng Lâm San San chỉ thấy gã chướng mắt, còn từ chối gã rất nhiều lần. Nhưng Chu Nhị lại không nghĩ như thế, Chu Nhị cảm thấy dựa vào thế lực nhà mình, Lâm San San chỉ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt mà thôi, cô không dám xé xuống thể diện của đại tiểu thư nên mới từ chối gã, sớm muộn gì cô cũng sẽ nhào vào lòng gã. Vì vậy Chu Nhị không hề nôn nóng, gã còn nhắn gửi với đám Thái tử đảng và phú nhị đại rằng Lâm San San là người mà mình để ý, nếu ai dám đụng vào một sợi tóc của Lâm San San, tức là gây sự với Chu Nhị gã.

Trong mắt Chu Nhị, Lâm San San là một cô gái cao ngạo có mắt mọc trên đỉnh đầu, chỉ cần cô còn ở Giang Hải, cô sẽ không thể để ý người nào khác, ngoại trừ gã.

Thế nên Chu Nhị rất yên tâm, cũng rất kiên nhẫn. Lúc Lâm San San bắt đầu theo đuổi Phòng Vũ, đúng lúc Chu Nhị có việc không ở Giang Hải. Chờ đến khi gã quay về Giang Hải, đám bạn thái tử đảng của gã đều biết Lâm San San đã xuất đầu lộ diện theo đuổi một tên côn đồ đường phố không có chút thân phận hay gia thế gì.

Ban đầu Chu Nhị không tin, đến khi nghe chính miệng Lâm San San thừa nhận, gã mới chịu tin là thật. Gã đuổi theo Lâm San San để chất vấn cô, em và cái thằng ở nhà hàng Thế Kỷ có quan hệ gì? Lâm San San đang thất tình, đây là thời gian khó khăn nhất đối với cô, cô không hề muốn gặp Chu Nhị, cô nói với gã ta, tôi đã có người trong lòng, mặc kệ anh ấy có thích tôi hay không, sau này xin anh đừng bám theo tôi nữa!

Chu Nhị nổi giận đùng đùng. Thật ra khi đó gã đã biết Phòng Vũ và Lâm San San chẳng có quan hệ gì, chuyện này chỉ cần hỏi thăm một chút là biết ngay, nhưng Chu Nhị vẫn không thể nuốt trôi cục tức này.

Chu Nhị biết Phòng Vũ. Gã từng nghe nói về Phòng Vũ.

Thế nhưng trong mắt gã, chỉ cần gã muốn, đừng nói là xử lý Phòng Vũ, xử lý đại ca La Cửu của Phòng Vũ cũng còn được.

Buổi tối hôm nọ, một đám Thái tử đảng và phú nhị đại ào ạt kéo tới, đằng đằng sát khí xông vào nhà hàng Thế Kỷ.

Thật ra lúc đám người Chu Nhị kéo tới, Phòng Vũ không có mặt ở nhà hàng.

Phòng Vũ đang ở bên ngoài bàn chuyện mua bán, vẫn chưa trở về. Lúc đó trong nhà hàng chỉ có Lão Lượng và một vài anh em.

Thật ra hôm đó cũng quá trùng hợp, nhà hàng Thế Kỷ vốn là nơi làm ăn đàng hoàng, anh em của Phòng Vũ không có làm việc ở đây, nhân viên nhà hàng đều là người bình thường, nếu Chu Nhị đến vào tối hôm khác, có lẽ gã đã không gặp bất kỳ ai trong giang hồ, nhưng tối hôm đó, gã đụng phải Lão Lượng.

Lão Lượng là một trong ba tay đấm hàng đầu dưới trướng Phòng Vũ, khả năng đánh đấm chỉ thua mỗi Phòng Vũ, vô cùng trung thành và tận tâm với Phòng Vũ, Phòng Vũ cũng xem Lão Lượng như em ruột. Mỗi tội Lão Lượng rất nóng tính, nổi tiếng là một thùng thuốc súng di động, chỉ cần ném chút lửa vào là nổ tan tành ngay. Theo Phòng Vũ nhiều năm như vậy, Lão Lượng vẫn không sửa được tính tình của mình.

Lúc ấy, Lão Lượng dẫn vài anh em đến nhà hàng của đại ca mình ăn cơm, đám người của Chu Nhị vừa bước vào đã ngồi kín hai bàn, sau đó đập bàn gọi thức ăn.

“Mang hết những món tốt nhất và mắc nhất của chúng mày ra đây!”

Chu Nhị quát.

Món ăn được dọn lên đầy đủ, đám người ở hai bàn cũng ăn gần hết, đột nhiên có người bên bàn của Chu Nhị hét lớn: “Cái quái gì thế này, gián chết?!”

Tất cả thực khách đều nhìn sang, tên kia dùng muỗng múc một con gián to tướng đã chết từ trong tô canh, muốn ghê tởm bao nhiêu thì ghê tởm bấy nhiêu.

“Khốn kiếp, bọn mày mở nhà hàng kiểu gì thế?! Đây là thứ cho con người ăn à?” Đám người ngồi ở hai bàn làm ầm lên.

Quản lý đang trực ban và nhân viên vội vàng chạy đến giải quyết. Từ khi khai trương nhà hàng đến nay, chưa từng xảy ra tình huống này, Phòng Vũ yêu cầu rất khắt khe với nhà bếp, nói ăn trúng sợi tóc thì còn có khả năng, chứ con gián to như vậy là chuyện hết sức vô lý.

“Quý khách, có khi nào là hiểu lầm không…” Quản lý đang trực ban cũng cảm thấy luống cuống.

“Hiểu lầm? Con gián lớn như vậy mà là hiểu lầm à? Mày nói là hiểu lầm, vậy mày có dám ăn không?” Đám người của Chu Nhị làm căng.

“Nhưng không có chứng cứ chứng minh món canh mà chúng tôi bưng ra có…” Quản lý là một cô gái, cô đang cố gắng tranh luận với đám người kia.

“Mày nói vậy là có ý gì? Ý mày là bọn tao cố tình đến đây gạt tiền nhà hàng bọn mày phải không? Sợ bọn tao trả không nổi à, nói cho mày biết ông đây có rất nhiều tiền!” Chu Nhị ném “bịch” một tiếng, trên bàn là một xấp nhân dân tệ, tất cả đều là tiền mặt.

Lão Lượng đi tới.

“Người anh em, có chuyện gì từ từ nói, thế này đi, mặc kệ con gián này từ đâu đến, nếu đã là khách của nhà hàng chúng tôi, chúng tôi cũng nên phục vụ chu đáo, hai bàn này sẽ do tôi làm chủ, miễn phí! Quản lý Lữ, mang hai đĩa thức ăn nóng ra đây, thêm mấy két bia nữa, cho các anh em này uống thỏa thích.” Lão Lượng rất khách sáo, tuy hắn rất nóng tính, nhưng khi xử lý công việc vẫn biết giữ chừng mực.

“Mày là cái thá gì? Ở đây mày có quyền gì mà lên tiếng? Gọi tổng giám đốc Phòng của mày ra đây!”

Chu Nhị liếc Lão Lượng một cái, chỉ đích danh Phòng Vũ.

“Đại ca của tôi không có ở đây, anh ấy ra ngoài làm việc rồi. Anh bạn, có việc gì nói với tôi cũng được.” Lão Lượng nhẫn nhịn, nhưng trong bụng đã sôi sùng sục rồi.

“Nói với mày? Nhà hàng của mày đúng là giết người cướp của! Trong thức ăn có gián chết còn không chịu thừa nhận, không biết bình thường còn bỏ mấy thứ kinh khủng gì trong đồ ăn đây! Hỏa Thối, lấy con gián ra cho mọi người xem đi! Đây là thức ăn của nhà hàng Thế Kỷ đấy!” Chu Nhị đùa cợt.

“Được!” Gã có biệt danh Hỏa Thối vui vẻ cầm con gián chết vẫn còn dính nước canh đi xung quanh, đong đưa mấy vòng trước mặt các thực khách, ai nấy cũng bị dọa đến mức đứng lên né tránh, có vài người còn cau mày tính tiền đi về.

“Mọi người ra ngoài nhớ nhắc nhở người khác đấy! Nhà hàng Thế Kỷ bán canh có gián, phải tuyên truyền tuyên truyền nhé!” Hỏa Thối vô cùng đắc ý.

“Bọn mày đến đây gây sự phải không?” Lão Lượng nổi giận, rõ ràng đám người này đến đây để kiếm chuyện.

“Đúng thì sao, mày làm gì được tao? Có nghe tên tao bao giờ chưa?” Chu Nhị liếc Lão Lượng.

“Mẹ kiếp, mày có biết đây là địa bàn của ai không?” Lão Lượng chưa từng thấy người nào dám đến đây gây sự.

“Biết chứ! La Cửu này! Phòng Vũ này!” Chu Nhị còn cố ý kéo dài chữ ‘này’. “Chỉ là bọn tôm tép thôi! Mau kêu Phòng Vũ ra đây! Hôm nay tao đến để đập nhà hàng của nó, khốn kiếp, pansy của tao mà cũng dám giật! Đập nát chỗ này cho tao!”

“Đứa nào đụng thử xem!?” Lão Lượng rút ra một cái xiên ở bên chân, mũi xiên sắc nhọn ghim xuống bàn, chỉ ghim một cái đã sâu mấy centimet, khiến cho phần chuôi của nó run lên.

“Đứa nào dám đụng tao sẽ đâm đứa đó trước!!”

Thùng thuốc súng của Lão Lượng đã nổ tan tành, hắn chẳng quan tâm nơi này là nhà hàng Thế Kỷ, không phải là nơi hắn thường đánh nhau, vốn dĩ có vài thực khách vẫn kiên nhẫn ở lại ăn tiếp, nhưng lần này tất cả đều bị cái xiên cắm trên bàn dọa chạy mất dép, ngay cả nhân viên nhà hàng cũng bị dọa đến mức chạy ra ngoài.

Quảng cáo
Trước /127 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đợi Em Lớn

Copyright © 2022 - MTruyện.net