Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai bên dùng cơm trong hòa bình. Ăn được phân nửa, một đám người từ bên ngoài xông vào.
“Ai là Dương Lỗi?”
Người hỏi là một gã đàn ông sắc mặt âm trầm, theo sau gã là gần hai chục người khác, mặt mũi ai nấy cũng hết sức bặm trợn.
Nhóm anh em của Dương Lỗi quay đầu lại, đám người kia trông hoàn toàn xa lạ, không có một gương mặt quen thuộc nào.
“Tìm tao có việc gì?”
Dương Lỗi đã nhìn ra, đám người này đến đây chẳng có ý tốt.
“Mày chính là Dương Lỗi?”
Gã đàn ông âm trầm quan sát Dương Lỗi từ trên xuống dưới, hai tay vẫn cắm trong túi áo.
“Tao là Ma Thổ ở Tỉnh Thành. Mày đánh anh em của tao, tao tới đây đòi lại công bằng.”
“Anh em của mày là ai?”
“Triệu Cương.”
Dương Lỗi lập tức hiểu ngay, thì ra đây chính là quân tiếp viện của Triệu Cương.
“Mày muốn đòi công bằng thế nào?”
“Anh em của tao bị mày đánh trọng thương, tiền thuốc men tính sao đây?”
“Tiền thuốc men?” Dương Lỗi cảm thấy xã hội đen ở Tỉnh Thành thật tân tiến. “Người của Vương Lão Hổ suýt chút nữa đã chém chết anh em của tao, hắn có đưa tiền thuốc men không?”
“Tao mặc kệ chuyện trước kia, tao chỉ giải quyết chuyện của Triệu Cương.”
Thấy tình hình không được ổn, khách đến ăn không ai dám lên tiếng, đám người kia đứng ngay trước cửa, bọn họ cũng không dám ra ngoài, đành phải buồn bực vùi đầu ăn cơm của mình.
“Được, nói đi, mày muốn bao nhiêu.”
Dương Lỗi muốn nghe thử bọn chúng sẽ ra giá thế nào.
“Hai trăm ngàn. Mày đưa hai trăm ngàn, chuyện này coi như xong.”
“Cái gì?!” Câu này của Dương Lỗi vừa là câu cảm thán vừa là câu nghi vấn.
Tính theo giá thị trường trong giới xã hội đen lúc đó, đại ca cho một đàn em bị thương cũng chưa đến 150 ngàn, Ma Thổ vừa mở miệng đã hét giá 200 ngàn, chứng tỏ gã vốn dĩ muốn moi tiền chứ không phải đòi tiền thuốc men.
Nếu Ma Thổ đến đây bàn chuyện đàng hoàng, nói không chừng Dương Lỗi sẽ thật sự suy xét đưa cho gã một khoản, coi như không làm trái đạo nghĩa. Nhưng mấy tên côn đồ ở Tỉnh Thành hùng hổ xông vào đây như thế có giống nói chuyện đàng hoàng không?
“Không trả tiền cũng được, mày chỉ cần dập đầu ba cái trước mặt anh em của tao, nói một tiếng xin lỗi!”
Nhóm người bên phía Dương Lỗi đứng dậy, ai cũng giận tím mặt.
“Mẹ kiếp, bọn mày tới đây gây sự phải không?”
Xuyên Tử tức giận mắng.
“Nếu tao không muốn đưa tiền cũng không muốn dập đầu thì sao?” Dương Lỗi hỏi.
“Vậy hôm nay tao sẽ phế mày ngay tại đây!”
Bên phía Dương Lỗi đã có người móc vũ khí ra, đối phương cũng bắt đầu hành động.
Một nhân viên phục vụ lén lút vớ điện thoại định báo cảnh sát, lập tức bị gã đàn ông âm trầm dọa nạt: “Đứa nào dám báo cảnh sát thử xem!”
Quản lý khách sạn vội vàng chạy ra, quản lý này xem như hiểu thế sự, nhận ra Ma Thổ là thuộc hạ của đại ca xã hội đen Lão Ngũ ở Tỉnh Thành.
“Anh Thổ, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đều là người mình cả.”
Quản lý khách sạn lên tiếng hòa giải.
“Tiểu Dương là người của anh Yến, anh Yến và anh Ngũ cũng có giao tình, không nể mặt thầy chùa cũng phải nể mặt Phật, anh Thổ, anh xem…”
Quản lý khách sạn cười lấy lòng đưa điếu thuốc cho Ma Thổ.
“Cút!” Một gã đứng bên cạnh Ma Thổ đẩy quản lý khách sạn té xuống đất.
“Yến Tử Ất là cái thá gì! Ở Tỉnh Thành hắn chẳng là cái đách gì cả!”
Gã đàn ông khinh khỉnh nhìn nhóm Dương Lỗi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Đừng tưởng bọn mày có đại ca che chở là ngon! Ra ngoài hỏi xem có ai biết lũ đại ca ở Giang Hải chúng mày là ai không! Mẹ kiếp, đến Tỉnh Thành của bọn tao rồi biết! Chưa có cửa xách dép cho anh Ngũ nữa là! Giang Hải chúng mày chỉ là cái ổ chuột thôi! Chúng mày tưởng có thể lăn lộn ở Giang Hải là giỏi lắm chắc? Còn bày đặt lên mặt! Một đám dế nhũi! …”
Gã đàn ông còn đang nước miếng tung bay, một ám khí đột nhiên bay đến trước mặt gã.
Gã sửng sốt, muốn tránh cũng không kịp, bị “ám khí” đập thẳng vào đầu.
Canh rau nóng rát chảy đầy mặt gã.
“… Đứa nào!? Đứa nào ném!?”
Gã ném tô canh sang một bên, tức giận gào lên.
Dương Lỗi kinh ngạc quay đầu lại, hắn không ngờ còn có người nhanh tay hơn mình.
“Bố mày đây.” Phòng Vũ lên tiếng.
Cái gã đang hô hào “Tỉnh Thành bọn tao” có biệt danh là Chuột Đồng. Bị tô canh đập vào mặt, Chuột Đồng lập tức nổi trận lôi đình, thấy người mở miệng là một chàng trai thanh tú mặc áo sơmi trắng, không giống nhân vật nguy hiểm, gã liền hùng hổ đi đến trước mặt Phòng Vũ.
“Mày chán sống rồi hả?”
Chuột Đồng đưa tay định nắm cổ áo của Phòng Vũ.
Tay còn chưa đụng tới Phòng Vũ, Chuột Đồng đã ngửa mặt lên trời ngã lăn quay, còn lật đổ một cái bàn gần đó, chén dĩa canh rau rơi đầy đất.
“Ha ha ha!”
Mấy tên côn đồ ở Giang Hải cười to, thậm chí một vài khách đến ăn cũng len lén cười trộm. Vừa rồi Chuột Đồng mở mồm chê bai Giang Hải, quả thật đã chọc giận mỗi một người dân ở Giang Hải.
“Thằng ranh, mẹ nó mày dám… Đừng có ngông cuồng!” Chuột Đồng chật vật đứng dậy, cả người đầy nước canh, thoạt nhìn cứ như món thịt heo chưng miến.
“Ngông cuồng quen rồi, không sửa được.” Phòng Vũ vẫn không thay đổi tư thế ngồi, dùng chân đá vào lưng Chuột Đồng, Chuột Đồng vừa định đứng lên lại nằm rạp dưới đất.
“Tỉnh Thành đến Giang Hải ra vẻ à?” Phòng Vũ nói. “Tưởng thành phố bọn tao không có ai hả?”
Phòng Vũ vỗ mạnh lên bàn, hơn hai chục gã to con ngồi ở hai bàn bên cạnh lập tức đứng lên, kèm theo đó là vài tiếng leng keng, hiển nhiên bọn họ đã móc vũ khí ra.
Đám người ở Tỉnh Thành im thin thít, không ai dám lên tiếng nữa.
“Anh bạn, chúng tôi đến tìm Dương Lỗi thôi.” Ma Thổ nói, giọng điệu có phần lịch sự hơn lúc trước.
“Tao mặc kệ bọn mày tìm ai, nơi này là Giang Hải, trước khi nói phải nhìn xem đây là đâu, Giang Hải không phải chốn không người, muốn lên mặt thì chạy về nhà chúng mày đi.”
Nhìn hơn hai chục người đàn ông to con và mười mấy người bên phía Dương Lỗi, Ma Thổ không nói được lời nào. Hôm nay xấu mặt quá rồi.
“Triệu Cương, chú mày tính sao đây?” Ma Thổ tìm người đỡ đạn.
Triệu Cương núp sau lưng đám người kia từ đầu đến cuối, bây giờ đành phải tìm bậc thang cho mình. Gã nài nỉ dữ lắm mới mời được đám xã hội đen ở Tỉnh Thành đến đây giúp mình lấy lại thể diện, định bụng xử một mình Dương Lỗi thôi, ai ngờ nửa đường lại lòi ra Phòng Vũ. Chỉ có thể trách tên Chuột Đồng kia thiếu não, nói gì không nói lại đi xỉ vả toàn bộ dân anh chị ở Giang Hải, lẽ ra chỉ mâu thuẫn với một mình Dương Lỗi, Chuột Đồng lại mắng toàn bộ Giang Hải, Phòng Vũ không giận mới là lạ. Phòng Vũ là người hiền lành sao? Thoáng cái đã xé mâu thuẫn ra to, biến thành mâu thuẫn giữa Tỉnh Thành và Giang Hải, gã Chuột Đồng này đúng là thiên tài đổ dầu vào lửa.
“Thôi bỏ đi anh Thổ, những người này đều là anh em của anh Cửu, chuyện của Dương Lỗi hôm khác tính sau.”
Bên dưới có bậc thang, Ma Thổ vội vàng mượn cớ trèo xuống, gã mang người của mình ra ngoài, Triệu Cương cũng theo sau.
“Triệu lão tam!”
Phòng Vũ gọi Triệu Cương lại.
Trước đây La Cửu và Vương Lão Hổ xung đột không ít, Triệu Cương từng đối đầu với Phòng Vũ nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Phòng Vũ đánh bại, bây giờ mỗi khi nhìn thấy Phòng Vũ, gã đều tỏ vẻ khách sáo.
“Anh Vũ.” Triệu Cương luống cuống chào hỏi.
“Mày nghĩ bây giờ mày đi được rồi à?” Phòng Vũ nói.
“Không, em thật sự không biết anh cũng ở đây…” Triệu Cương rất sợ Phòng Vũ, gã sợ Phòng Vũ cho rằng gã cố tình dẫn người đến đây khoe khoang.
“Vậy đừng có lên mặt.”