Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm đó Phòng Vũ thật sự đã uống quá chén.
Tửu lượng của Phòng Vũ vốn không tốt, hơn nữa trong lòng còn có tâm sự, uống rượu vào càng dễ say, càng muốn uống nhiều hơn.
Sau đó Nhị Hắc không khuyên Phòng Vũ nữa, chủ yếu là vì một khi Phòng Vũ đã muốn làm việc gì, chẳng ai ngăn cản được. Phòng Vũ muốn uống rượu, Nhị Hắc có thể cản được sao?
Dương Lỗi và các anh em hát hò trong phòng riêng, chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy Phòng Vũ quay lại, vì thế Dương Lỗi chạy lên quầy rượu tìm hắn. Thấy Dương Lỗi đến vừa đúng lúc, Nhị Hắc vội giao Phòng Vũ cho Dương Lỗi.
“Gì thế này, ở đây mà cũng uống say được sao?”
Dương Lỗi không ngờ đến quầy rượu tán dóc một lát mà Phòng Vũ lại uống nhiều như thế.
“Là do có tâm sự!”
Nhị Hắc nói.
“Tâm sự gì?”
Dương Lỗi lo lắng hỏi.
“Chuyện pansy!”
“……”
Dương Lỗi sửng sốt một chút, dường như đã hiểu được vấn đề.
Nhị Hắc muốn giúp một tay, nhưng Dương Lỗi nói không cần đâu, anh xuống dưới hát tiếp đi, để tôi trông chừng anh ấy là được!
Nhị Hắc đi rồi, Dương Lỗi bước tới khoác vai Phòng Vũ, kéo Phòng Vũ vào trong lòng.
“Anh thèm rượu hả?”
Nhìn dáng vẻ uống rượu đến mơ mơ màng màng của Phòng Vũ, Dương Lỗi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Thường ngày Phòng Vũ rất nghiêm chỉnh, hiếm khi mới nhếch nhác như vậy, trong mắt Dương Lỗi lại mang một tư vị khác.
Nếu không phải ở quầy rượu còn có người, Dương Lỗi thật sự muốn hôn trộm lên mặt Phòng Vũ một cái.
“Đi thôi, về nhà nào.”
Dương Lỗi ôm Phòng Vũ, muốn đỡ hắn đứng dậy.
Lúc nãy Nhị Hắc nói Phòng Vũ có tâm sự, Dương Lỗi cũng nhìn ra được trong lòng Phòng Vũ có vướng bận.
Còn vướng bận đó là gì, Dương Lỗi cũng đoán được chút ít, hắn cảm thấy hơi phức tạp.
Hắn không muốn ép buộc Phòng Vũ, hắn muốn cho Phòng Vũ thêm thời gian, hắn không cần Phòng Vũ nói yêu mình, nếu bây giờ Phòng Vũ nói được thì đó không phải là Phòng Vũ nữa.
Dương Lỗi biết mặc dù Phòng Vũ không nói gì trước mặt mình, nhưng chắc chắn Phòng Vũ vẫn luôn “suy nghĩ” về vấn đề này.
Chỉ cần Phòng Vũ suy nghĩ, nhất định sẽ tìm được câu trả lời. Dương Lỗi cũng không sốt ruột, hắn cảm thấy Phòng Vũ sẽ từ từ suy nghĩ cẩn thận, giống như bản thân hắn lúc trước vậy.
Dương Lỗi đỡ Phòng Vũ đứng dậy, Phòng Vũ tựa vào người Dương Lỗi, vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Nhị Hắc, anh nói cho cậu biết…”
Phòng Vũ mở miệng.
“Mẹ anh, giờ này mà còn Nhị Hắc nữa hả!”
Dương Lỗi bật cười. Sau này hắn phải huấn luyện nâng cao tửu lượng cho Phòng Vũ mới được. Tửu lượng thế này, nói hắn là người của Dương Lỗi thật là mất mặt mà!
“… Anh rất hâm mộ cậu…”
Phòng Vũ lầm bầm.
Dương Lỗi dừng lại, nghiêng đầu nhìn Phòng Vũ.
“… Trước đây anh… đã từng muốn có một gia đình…”
Phòng Vũ tiếp tục lẩm bẩm, hoàn toàn chìm vào mê man…
Sáng hôm sau Phòng Vũ thức dậy, Dương Lỗi đã đến công ty của Yến Tử Ất.
Đối với việc tối qua mình về nhà như thế nào, Phòng Vũ không có ấn tượng gì, càng không nhớ mình đã nói những gì. Phòng Vũ đến nhà hàng Thế Kỷ, buổi tối ra ngoài dự tiệc xã giao, còn uống cả rượu nữa, nhưng ở ngoài Phòng Vũ rất biết chừng mực, cho nên uống không say lắm.
Lúc Phòng Vũ quay trở lại, Dương Lỗi đã về đến nhà. Hiếm khi Dương Lỗi mới đem công việc về nhà làm, hôm nay có một phần tài liệu công trình cần kết sổ, Dương Lỗi đang ngồi bên bàn để tính toán.
Phòng Vũ vừa bước vào cửa vừa nới lỏng cà-vạt, sau đó mở nút cổ áo để thông khí, Dương Lỗi quay đầu lại chào hắn một tiếng rồi tiếp tục bấm máy tính. Yến Tử Ất giao cho hắn công việc mang tính trí thức như thế là để rèn luyện tính kiên nhẫn của hắn.
Phòng Vũ cởi áo khoác, nhìn Dương Lỗi vẫn còn cúi đầu miệt mài tính toán, hắn bước qua ôm lấy Dương Lỗi từ phía sau.
“Làm gì đấy?”
Phòng Vũ cười cười cúi người xuống, tất cả sức nặng đều đè lên người Dương Lỗi, sau đó vòng tay ôm Dương Lỗi.
“Tính sổ sách.”
Hiếm khi Dương Lỗi mới không đùa cợt với Phòng Vũ, vẫn cứ cúi đầu bấm máy tính.
“Cậu biết tính sổ sao? Tốt nghiệp rồi à?”
Phòng Vũ trêu chọc. Dân xã hội đen như bọn họ chỉ có vài người đã tốt nghiệp trung học thôi.
Dương Lỗi không để ý, tiếp tục bấm máy tính.
Phòng Vũ cầm máy tính của Dương Lỗi, ném nó sang một bên.
“Đừng phá!”
Dương Lỗi đứng dậy đi lượm máy tính.
Phòng Vũ ôm Dương Lỗi, xoay mặt hắn qua, nhích lại định hôn hắn.
“……”
Dương Lỗi quay mặt đi, đẩy Phòng Vũ ra.
“Đủ rồi, tôi đang bận!”
Dương Lỗi thấy hơi phiền. Hắn cũng không biết tại sao bây giờ mình không còn hứng thú gì nữa.
Phòng Vũ còn đang say, trên mặt vẫn còn nở nụ cười, hiển nhiên chưa có ý định bỏ cuộc, hắn cố chấp giữ chặt Dương Lỗi, nhích tới hôn tiếp. Dương Lỗi càng né tránh, hắn lại càng muốn hôn. Bị môi của Phòng Vũ chạm vào, đầu óc Dương Lỗi lại rối tung cả lên, Phòng Vũ rõ là đang say nên muốn đùa cợt, tuy vậy Dương Lỗi vẫn đẩy hắn ra.
“……”
Lần này Dương Lỗi hơi mạnh tay, thế nên cuối cùng Phòng Vũ cũng tỉnh táo trở lại.
“Sao vậy?”
Phòng Vũ nhíu mày hỏi.
“… Bây giờ tôi không có tâm trạng.”
Dương Lỗi buồn bực nói.
“Sao lại không có tâm trạng?”
Một thân hứng khởi của Phòng Vũ bị dội gáo nước lạnh, giọng điệu cũng không được vui lắm. Sao mà vui được chứ?
“Tôi thật sự đang bận việc.”
Dương Lỗi quay về chỗ ngồi, tiếp tục bấm máy tính, nhưng vẫn không thể ngăn cản cảm giác phiền muộn trong lòng, động tác bấm máy còn gây ra tiếng lách cách.
Phòng Vũ quan sát Dương Lỗi. Phòng Vũ đã nhìn ra Dương Lỗi có tâm sự.
“Sao vậy?”
Phòng Vũ hỏi.
Dương Lỗi không mở miệng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Phòng Vũ ngồi trên giường, hỏi Dương Lỗi. Hắn sợ Dương Lỗi đã gặp chuyện phiền phức. Dương Lỗi là người thường hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhất là trước mặt hắn. Trước mặt người khác, Dương Lỗi có thể ra vẻ bình tĩnh, giống như không có gì xảy ra, nhưng trước mặt Phòng Vũ, Dương Lỗi chưa từng che giấu điều gì cả.
Nghe Phòng Vũ hỏi, Dương Lỗi ngừng động tác.
Hắn thầm nghĩ, có lời muốn nói mà cứ giấu trong lòng cũng không phải là cách hay.
Im lặng một lát, Dương Lỗi xoay người lại, nhìn Phòng Vũ.
“… Chuyện của hai chúng ta, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”
Dương Lỗi không nói vòng vo, hắn nhìn thẳng vào mắt Phòng Vũ, hỏi.
“……”
Phòng Vũ không trả lời. Phòng Vũ không ngờ Dương Lỗi lại đột nhiên hỏi chuyện này.
�
“Bây giờ chúng ta, rốt cuộc là gì của nhau?”
Dương Lỗi tiếp tục hỏi. Hắn nhìn Phòng Vũ, giọng nói đều đều.
Hỏi xong lời này, hai người đều lặng thinh.