Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Bài Trợ Lý
  3. Chương 28
Trước /49 Sau

Kim Bài Trợ Lý

Chương 28

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thật vất vả đến công ty, Đỗ Mai nói “Lô Chu, có chuyện cùng cậu thương lượng.”

Tiêu Nghị ngồi ở trên ghế sa lông, thoáng thanh tỉnh, không bao lâu, Lô Chu liền từ trong phòng làm việc đi ra. Tiêu Nghị đứng dậy, thấy Lô Chu mặt âm trầm nói “Làm sao vậy?”

Lô Chu nói “Không được chính là không được, tôi nói không được.”

Đỗ Mai nói “Cậu hỏi một chút ý kiến của Tiêu Nghị?”

“Không thể chê.” Lô Chu lãnh đạm nói “Đi.”

Tiêu Nghị lần đầu tiên nhìn thấy Lô Chu dùng thái độ này cùng Đỗ Mai nói chuyện, hiển nhiên thực sinh khí, hắn lập tức liên tưởng đến việc Đỗ Mai an bài nhân sự. Đỗ Mai nói “Cậu muốn duy trì tôi, Lô Chu, không thể như vậy, tôi đây muốn cùng cậu hảo hảo thương lượng, cậu giận cái gì?”

Lô Chu đem Tiêu Nghị đẩy lảo đảo, trực tiếp đem hắn nhét vào trong thang máy, Tiêu Nghị kinh hồn táng đảm, không nghĩ tới Lô Chu sẽ phản ứng như thế, hắn không dám hỏi lại nhưng không hỏi lại như là chột dạ, chỉ phải thấp thỏm nói “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Lô Chu đơn giản thô bạo nói “Lái xe!”

Tiêu Nghị đành phải lái xe, cả người Lô Chu đều tản ra khí tràng nguy hiểm, mới vừa ra ga ra, di động của Tiêu Nghị liền vang lên, Đỗ Mai gọi điện thoại cho hắn, Tiêu Nghị vừa định tiếp, Lô Chu liền đem điện thoại lấy lại đây, mở loa ngoài, Đỗ Mai nói “Tiêu Nghị?”

“Ai.” Tiêu Nghị nói.

Lô Chu nghe được rành mạch, Tiêu Nghị cái gì cũng không dám nói, Đỗ Mai lại nói “Lô Chu còn sinh khí sao?”

Lô Chu trầm mặc không nói, Tiêu Nghị nói “Giống như… Có một chút.”

Tiêu Nghị trong lòng âm thầm khẩn cầu, Đỗ tổng dì ngàn vạn lần đừng hãm hại tôi a, nhìn cháu dì là bạn tốt của tôi, liền giơ cao đánh khẽ, đừng hiện kêu tôi lựa chọn… Nha nha nha.

Đỗ Mai nói “Cậu chuyển lời cho cậu ấy một tiếng, chuyện ngày hôm nay là tôi suy xét thiếu thỏa đáng , tôi luôn luôn có chuyện nói thẳng, cậu ấy không nguyện ý, liền ấn ý tứ của cậu ấy, không có gì .”

Tiêu Nghị thầm nghĩ lời này nói quá đẹp, hắn nhìn Lô Chu liếc mắt một cái. Sắc mặt Lô Chu lúc này mới tốt hơn chút, Đỗ Mai còn nói “Vốn muốn kêu cậu bớt thời giờ lại đây, thuận tiện giúp tôi chút, xem ra Lô Chu không nguyện ý cùng cậu tách ra nha ha ha ha, các cậu tình cảm tốt như vậy sao?”

Tiêu Nghị cười khan vài tiếng, Lô Chu thâm hút một hơi, tựa hồ là muốn mở miệng, Tiêu Nghị vội xua tay, ý bảo đừng nói nữa, còn nói “Được Đỗ tổng, tôi hiểu được, nếu có thời gian, điều kiện cho phép, cần tôi làm gì, ngài nói thẳng là được.”

Lô Chu không nghĩ tới Tiêu Nghị sẽ trả lời như vậy, Đỗ Mai bên kia ở dưới bậc thang, hơi chút vừa lòng, ừ một tiếng nói “Kêu Lô Chu ngàn vạn lần đừng nóng giận, đều là việc nhỏ.”

“Được.” Tiêu Nghị cười nói, cũng cúp điện thoại.

Lô Chu sắc mặt có chút bất an, Tiêu Nghị nhịn không được buồn cười, Lô Chu không vui nói “Cười cái gì?”

“Cười hai ta.” Tiêu Nghị nói “Đều bị Đỗ tổng chơi một tay.”

Lô Chu bắt đầu còn không có kịp phản ứng, bị Tiêu Nghị nói như thế, mới ý thức tới Đỗ Mai, hoàn toàn như thế, Đỗ Mai đầu tiên là đánh mất nghi ngờ của Lô Chu, càng ném quyết định của mình cho Tiêu Nghị, bảo hắn lựa chọn giải quyết, cứ như vậy, Lô Chu đều không phát hỏa.

“Cô ấy là người thông minh.” Lô Chu nói “Bao nhiêu người đều sợ bất quá về sau nếu ở một mình, ngàn vạn lần đừng đắc tội cô ấy, nếu không bị cô ấy chỉnh chết.”

Tiêu Nghị cười cười nói “Anh muốn giải ước sao, Chu ca.”

Lô Chu nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, thở phì phì không để ý tới hắn, xe lại kẹt, đi như ốc sên, Tiêu Nghị thật sự là không có cách với đường xá Bắc Kinh, có tiền cũng mua không được đường, hoàn hảo Lô Chu mua hai chiếc xe, phân biển số xe, nếu không vạn nhất ngày nào đó nửa đêm 12 giờ diễn trở về liền cũng bị hạn kẹt ở trên đường.

Kẹt một hồi, điện thoại đột nhiên lại vang là một dãy số xa lạ, Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu muốn đem nó cấp treo.

Lô Chu lại vươn tay, tiếp điện thoại.

“Uy, Tiêu Nghị sao?” Bên kia mang theo ý cười nói.

“Ai vậy?” Tiêu Nghị hỏi, bên kia có chút ồn ào, nghe không rõ ràng lắm là ai.

“Tôi Lê Trường Chinh!” Người trong điện thoại nói.

Sắc mặt Lô Chu cùng Tiêu Nghị nháy mắt thay đổi, Tiêu Nghị càng không xong, làm như thế nào? ! Sắc mặt Lô Chu đã triệt để đen, Tiêu Nghị đã hoàn toàn đoán không được Lô Chu sẽ làm gì.

“Đêm qua, Đỗ Mã đã nói với cậu?” Lê Trường Chinh nói “Chính là hùn vốn mở công ty đĩa nhạc.”

“Tôi đang… Lái xe.” Tiêu Nghị nói “Gọi cho anh sau có thể chứ.”

“Được được.” Lê Trường Chinh lập tức nói “Xin lỗi quấy rầy cậu, chờ cậu gọi lại rồi nói.”

Lê Trường Chinh chủ động treo điện thoại, Lô Chu đã mở cửa xe, xuống xe bước đi.

“Chu ca!” Tiêu Nghị nói, “Anh nghe tôi giải thích! Từ từ!”

Chìa khóa xe Tiêu Nghị đều quên lấy, đuổi theo Lô Chu đi ra ngoài nói “Anh cho tôi cơ hội giải thích có thể chứ!”

Lô Chu ở phía trước, Tiêu Nghị ở phía sau truy, một mảnh mơ màng, đầu buổi sáng, bụi mù mịt, Tiêu Nghị mặc đồ thể thao, truy Lô Chu thân hình cao lớn, mặc âu phục, hắn lo lắng giao mũ cho Lô Chu nói “Anh trước đội mũ lên, nghe tôi nói, ai!”

Lô Chu không tiếp mũ, đi đến bên cạnh công viên, ngồi ở lan can, nhìn Tiêu Nghị.

“Cậu trở về đi.” Lô Chu nói “Tôi không cần cậu, cái gì đều không cần phải nói.”

Tiêu Nghị thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ, khom người, trước mặt Lô Chu quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn y, nghiêm túc kéo tay y.

“Tôi xin lỗi anh, Chu ca.” Tiêu Nghị nói “Anh nghe tôi giải thích được không, chuyện này là lỗi của tôi, tôi không giải thích rõ ràng…”

Người qua đường chung quanh đã bị hấp dẫn lực chú ý, tò mò cầm lấy di động chụp ảnh, Lô Chu nháy mắt đạp Tiêu Nghị một cước, hướng hắn quát “Lăn! Cậu cầu hôn a! Xem tôi như mã tử a!”

Người càng ngày càng nhiều, Tiêu Nghị bị đạp một thân thổ.

Dòng xe cộ lại bắt đầu thong thả hoạt động, Lô Chu vươn tay bắt xe, tiến vào taxi.

Tiêu Nghị mệt mỏi quỳ ngồi dưới đất, nghĩ thầm mẹ lão tử thật là một tiện thụ, trước kia giải thích cho bạn gái bị cô ấy đại nhĩ hạt dưa, hiện tại giải thích cho Lô Chu bị uất ức…

Ven đường, một chiếc xe dừng lại.

Một nữ hài chạy xuống xe, lo lắng nói “Tiêu Nghị, cậu ở trong này làm gì, mau đứng lên.”

Nữ hài kia mang giày cao gót, một thân hàng hiệu, vươn tay kéo Tiêu Nghị, cư nhiên là Ninh Á Tình sớm tới công ty.

“Á Tình?” Tiêu Nghị mờ mịt nói.

Ninh Á Tình làm thủ thế hư, lôi kéo hắn vào trong xe, người qua đường lúc này mới tán.

“Hôm nay An tỷ còn nói cậu.” Ninh Á Tình nói “Lúc nào bắt đầu diễn xướng sẽ đưa cậu mấy tờ vé, chỉ chớp mắt nhìn thấy cậu quỳ xuống ven đường, Lô Chu người này thật là…”

Tiêu Nghị thật sự không có tâm tình nhiều lời, chỉ mệt mỏi cười cười với Ninh Á Tình.

Ninh Á Tình vòng xe, đến trước cao ốc đối diện công ty Đỗ Mai, Tiêu Nghị xuống xe, cùng Ninh Á Tình hẹn thời gian khác gặp mặt mới chạy dọc theo đường cái, xe đi như nước chảy, ngồi trên Jaguar của Lô Chu, đã có cảnh sát giao thông lại đây, Tiêu Nghị đem đầu đặt trên tay lái, ngẩng đầu ánh mắt đỏ bừng, lái xe, chạy đi.

Tiêu Nghị trong công viên phụ cận mua thuốc lá, một bên trừu một bên đem xe lái về, nghĩ đến trên người Lô Chu nói không chừng không mang tiền, muốn gọi điện thoại cho y, tay vừa sờ, mới phát hiện di động không biết lúc nào đã bị người đánh cắp. Hơn phân nửa là lúc dừng xe không khóa.

Tiêu Nghị tìm laptop, hoàn hảo bao ở phía sau không bị trộm.

Hắn đem xe dừng ở ga ra, về nhà gọi điện thoại cho Lô Chu, Lô Chu tắt điện thoại.

Lại là như vậy, các người có thể hay không đừng tắt máy a! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Tiêu Nghị quả thực cũng bị Lô Chu đùa chết, hắn nằm ở trên ghế sa lông, nhớ tới lúc cùng bạn gái chia tay, lúc này đây đòn nghiêm trọng quả thực muốn đem hắn cấp phá hủy.

Hắn cách mười phút gọi cho Lô Chu một lần điện thoại, toàn bộ chuyển tới giọng nói trong hộp thư, bắt đầu Tiêu Nghị chỉ nói là ở nơi nào, khởi động máy hồi điện thoại, sau lại biến thành nghe tôi giải thích, anh trước không nên tức giận, hết giận chưa, về nhà tôi nói cho anh, không như anh nghĩ…

“Chu ca.” Tiêu Nghị nói với giọng nói trong hộp thư “Thực xin lỗi, đầu tiên tôi không phải là nằm vùng Lê Trường Chinh phái tới, tôi và anh ta cũng là hôm qua mới nhận thức, Đỗ Mã hẹn tôi đi ra ngoài, nói cho tôi biết cậu ta muốn mở công ty, đêm qua, tôi muốn nói với anh chính là cái này.”

“Tôi không từ chức mặc kệ tính toán gì.” Tiêu Nghị nói “Thật không có, nhưng tôi sợ anh biết tôi cùng Lê Trường Chinh tiếp xúc, anh sẽ sinh khí, cho nên liền gạt anh, buổi sáng tôi muốn gửi tin nhắn cho Đỗ Mã, cậu ta không rời giường, tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy, không tin anh có thể gọi vào di động… Không, di động tôi vừa mới bị trộm.”

“Tôi…” Tiêu Nghị đột nhiên cảm thấy, câu nói kia thực khó mở miệng, hắn trầm mặc thật lâu “Thật sự, mặc kệ anh tin hay không, tôi tuyệt đối không phản bội suy nghĩ của anh. Tôi yêu anh.”

Tiếng đóng cửa vang, Lô Chu trở lại, Tiêu Nghị nhẹ nhàng thở ra, lập tức đứng lên.

“Ăn cơm chưa?” Tiêu Nghị hỏi.

Lô Chu không trả lời hắn, ngồi vào bàn ăn, Tiêu Nghị đi qua, ngồi đối diện với y nói “Chu ca, anh nghe tôi giải thích, trước đừng nóng giận, tôi là đêm qua mới nhận thức Lê Trường Chinh, trước đó tuyệt đối không tiếp xúc với anh ta, là Đỗ Mã giới thiệu chúng tôi nhận thức. Cậu ấy muốn mở công ty nhưng tôi không đáp ứng Đỗ Mã, cho nên Lê Trường Chinh hôm nay mới có thể gọi điện thoại cho tôi…”

Lô Chu giương mắt, nhìn Tiêu Nghị, lạnh lùng nói “Cậu như thế nào còn ở nơi này?”

Tiêu Nghị thâm hút một hơi nói “Tôi buổi sáng muốn cự tuyệt Đỗ Mã.”

“Tiền lương tôi đã kết toán cho cậu.” Lô Chu nói “Phát cho cậu hơn một tháng tiền lương, bất quá cậu hẳn là không quan tâm chút tiền ấy, tổng cộng 6 vạn 5, ba tháng đến tháng sáu. Buổi sáng gửi vào thẻ cho cậu, cậu kiểm tra đi.”

Tiêu Nghị nhìn Lô Chu, trầm mặc không lên tiếng.

Lô Chu nói “Cho cậu một giờ, thu dọn đồ đạc, đi khỏi nhà tôi.” Nói xong Lô Chu nhìn đồng hồ nói “Trước 2 giờ 20 phải dọn đi, nếu không tôi kêu bảo an tiến vào giúp cậu dọn.”

Tiêu Nghị tại bàn ăn, Lô Chu đứng đối diện, trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật gật đầu, hắn từ trong bao tiền rút ra thẻ, đặt ở trước mặt Lô Chu, đứng dậy đi thu dọn đồ đạc.

10 phút sau, Tiêu Nghị thu thập quần áo, đứng ở cửa, xách bao kia, lấy ra USB, đặt ở trên bàn trà.

“Tiền của cậu.” Lô Chu nói.

“Không cần.” Tiêu Nghị nói “Tôi thẹn với lương tâm.”

Lô Chu ngồi ở trên ghế sa lông, âu phục chưa đổi, lười biếng cầm ly uống nước.

“Đây là cái gì?” Lô Chu không chút để ý hỏi.

“Tặng cho anh, một chút kỷ niệm.” Tiêu Nghị nói “Chúc anh hạnh phúc, Chu ca.”

“Chúc cậu thăng chức nhanh.” Lô Chu cười cười nói “Cố lên, Tiêu Nghị, cậu sẽ hồng.”

Hai mắt Tiêu Nghị đỏ lên, không trụ phát run, giống tiểu hài tử phát run, hắn kiệt lực khống chế chính mình, cuối cùng bằng phẳng hô hấp, hướng Lô Chu cười cười.

“Tôi đi rồi.” Tiêu Nghị đứng ở cửa nói “Chiếu cố tốt chính mình.”

Tiếng đóng cửa vang lên, lưu lại một phòng yên tĩnh.

Lô Chu lấy điều khiển từ xa, bỏ USB vào, mở ra video Tiêu Nghị để lại cho y.

Đó là lần đầu tiên Tiêu Nghị tiến đoàn phim, bồi y quay  《 Kỵ binh băng hà 》.

Bắt đầu, oanh một tiếng kim loại vang, cùng với khúc nhạc dạo 《 Hồ điệp 》, ở phòng khách chảy xuôi, quang âm biến ảo, cùng với thanh âm hơi từ tính của Tiêu Nghị. Tiêu Nghị ca hát phi thường tốt, là cái loại thanh tuyến trong sáng mang theo tình cảm, mang theo nam tính chỉ có ảm đạm cùng sạch sẽ.

Nghe được thanh âm của hắn, giống như khuôn mặt khi hắn chuyên chú ca hát, lông mày hơi nâng, hai mắt nghiêm túc nhìn Lô Chu, khóe miệng mang theo ý cười, đi qua một màn hiện lên trước mặt.

Ngày nào đó Tiêu Nghị vừa tới, lén lút, ôm quà đưa cho Lô Chu lại thiếu chút nữa bị ném xuống lầu hai, như con kiến chuyển nhà, cẩn thận kéo vào trong phòng.

Lô Chu nhớ rõ mình khi đó đang gọi điện thoại, nổi giận trong bụng, quay đầu nhìn thấy Tiêu Nghị đem một con thú nhồi bông được định chế giống Lô Chu kéo vào, nhất thời dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng vẫn không mắng hắn.

“Gặp mặt chưa từng định ra —— Đã không nghĩ chờ mong —— “

Tiếng ca của Tiêu Nghị trong phòng vang lên, Lô Chu hút mũi, gian nan ho.

Ngày đó tại Hoành Điếm quay ngoại cảnh, quay xong cảnh tình cảm, Lô Chu còn nhớ rõ mình lôi kéo tay Tiêu Nghị.

“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão…” Lô Chu nói.

Tiêu Nghị yên lặng nhìn hai mắt Lô Chu, mặt một chút liền đỏ.

Lô Chu rõ ràng cảm giác được, nháy mắt tim đập giống như ngừng một nhịp, tựa như rất lâu sau đó, diễn cảnh đầu, nghe được đạo diễn lần đầu tiên hô “Cắt”, tâm treo ở giữa không trung, không thể chấm đất.

Lô Chu nín thở, suýt nữa ấn Tiêu Nghị, cúi đầu muốn hôn xuống.

“Đầu nhập chút.” Lô Chu lấy lại tinh thần, cảm giác thân thể khởi phản ứng, cả giận nói “Đừng cho là tôi không biết cậu đang suy nghĩ gì!”

Tiêu Nghị “Tôi… Đi ngủ trước, Chu ca.”

Tiêu Nghị đi rồi, Lô Chu khó có thể tin, hu khẩu khí.

Lô Chu nuốt nước miếng, sờ sờ mũi của mình, đứng dậy đến gương to.

Y nhìn thấy mặt mình cũng đỏ lên, dưới dục bào đứng lên một khối, Lô Chu lập tức bọc dục bào, ngồi bên giường, tả hữu nhìn, đứng dậy đến phía trước cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, thổi gió lạnh.

Lô Chu xoay người, quả thực muốn điên rồi, một lát sau y lắc mình vào phòng tắm, mở nước lạnh, tắm nước lạnh, đi ra hơi chút lãnh tĩnh, Tiêu Nghị lại trở lại.

“Như thế nào không đóng cửa sổ?” Tiêu Nghị nói “Cẩn thận cảm mạo…”

Lô Chu quay đầu nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, chần chờ nói “Ngô.”

Ngày hôm sau, Lô Chu quả nhiên bị cảm, vẫn là cảm mạo nặng, cả ngày diễn với Ninh Á Tình đều có điểm vẻ mặt hoảng hốt, không trụ nghĩ tới tối hôm qua cùng Tiêu Nghị.

“Hận em không thể là một con —— Hồ điệp, tới cũng nhanh đi cũng nhanh ——” Thanh âm Tiêu Nghị vọng lại.

Lô Chu kiệt lực nhu nhu ánh mắt.

Ngày đó trong ô tô dưới cao tốc trong bóng tối, Lô Chu quăng di động của Tiêu Nghị.

“Không đưa ——!” Trong mắt Tiêu Nghị mang theo nước mắt, hét lớn về phía Lô Chu.

Lô Chu bị rống ngây ngẩn cả người.

“Anh nói xin lỗi tôi…” Tiêu Nghị phát ra run rẩy nói “Tôi sẽ tha thứ cho anh…”

Lô Chu theo bản năng đưa tay, lại đụng hắn một chút, la to cậu xem cậu đi, cậu khóc mao a! Cậu có bệnh a, cậu… Sau đó đánh, nổi giận trong bụng, sẽ đè nặng hắn, hung hăng hôn xuống.

“Cậu không phải nam nhân a!” Lô Chu nửa ngày rốt cục nghẹn ra một câu nói “Cậu khóc? !”

Ngày đó bọn họ từ Hoành Điếm trở về đều mệt đến gần chết, Tiêu Nghị mở đèn, một phòng ấm áp, nhẹ nhàng thở ra nói “Về nhà.”

Lần đầu tiên có người diễn xong bồi Lô Chu về nhà, lúc trước về nhà, trống trơn đãng đãng, một mảnh hắc ám, hiện tại biến thành Tiêu Nghị vội @chút gì, thu dọn đồ đạc, đi chuẩn bị nước cho y.

Lô Chu bỗng nhiên cảm thấy mình vẫn luôn cầu còn không được, kỳ thật rất đơn giản, nếu người này đổi thành bạn gái thì tốt rồi… Không, như bây giờ cũng không xấu.

Lô Chu tắm, hừ hừ ca, đi lên lầu, Tiêu Nghị từ thang lầu bên cạnh bàn ăn ngửa đầu nói “Chu ca, nước đá trên tủ đầu giường.”

Trong dục bào Lô Chu cái gì đều không có mặc, Tiêu Nghị ngửa đầu, Lô Chu liền theo bản năng ngạnh, tiện đà nghĩ góc độ này hắn hẳn là nhìn không tới, có lệ ừ một tiếng nói “Cậu ngủ đi.”

Lô Chu trở về phòng nằm ở trên giường, xoay thân, lại xoay thân, xoay đến xoay đi, nghe được cách vách đóng cửa.

Như thế nào không đến nói ngủ ngon?

Một lát sau ——

“Uy!” Lô Chu hô.

Bên ngoài không trả lời, Lô Chu lại hô “Uy ——!”

“Uy!” Lô Chu giận dữ hét “Tiêu Nghị!”

Phổi Lô Chu đều phải khí tạc, lăn lộn đứng lên, không cẩn thận lại đá chân vào bên giường, đau đến quất thẳng lãnh khí, nhảy vài cái, trốn đi ra hành lang, muốn gõ cửa, lại biến sắc, trực tiếp mở cửa đi vào.

Trong phòng Tiêu Nghị, trên giường có một Lô Chu phiên bản thú nhồi bông, quà fan đưa Lô Chu nằm chung quanh, khăn quàng cổ, áo gối đều loạn thất bát tao ném ở trên giường. Bên trong âm nhạc vẫn luôn vang, khóe miệng Lô Chu run rẩy, nhìn Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị chỉ mặc quần lót màu trắng bằng phẳng, ngồi ở ghế xoay, trên đầu đeo tai nghe, chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, ngăn tủ thủy tinh chiếu vào hắn, màu da trắng nõn, dáng người có chút khỏe mạnh, cánh tay có chút cơ bắp, hai mắt xinh đẹp, tóc từ trước tai nghe lòi ra một chút.

Lô Chu theo bản năng sờ soạng môi, suýt nữa phun máu mũi.

Tiêu Nghị rung đùi đắc ý, ngón trỏ gõ trên bàn, hát lên.

“Môi còn không có —— Mở ra… Đã cho nhau —— Thương tổn —— “

Thanh âm trong sáng của Tiêu Nghị nhất thời khiến Lô Chu rung động.

Biểu tình Lô Chu tràn ngập kinh ngạc, trong mắt tràn ngập bất khả tư nghị, tiện đà nở nụ cười, không nghĩ tới Tiêu Nghị hát tốt như vậy!

Y ngừng thở, nghe Tiêu Nghị hát xong《 Hồ điệp 》, thanh âm của hắn giống như cùng tiếng ca hiện tại hòa vào một chỗ, ngày đó Lô Chu nhìn thấy trên màn hình laptop của Tiêu Nghị, truyền phát hình mình trong 《 Kỵ binh băng hà 》, chỉ có mình y.

Tiêu Nghị lấy một ca khúc xinh đẹp đạm xuất, hoàn chỉnh, thanh âm còn có chút kích động run rẩy, tiện đà ấn mặt bàn, ghế xoay chuyển, chuyên tâm nhắm hai mắt, mặt hướng về Lô Chu, vẫn chưa phát hiện sự hiện hữu của y.

Tựa hồ chờ mong Lô Chu khom người, cho hắn một nụ hôn chuyên tâm.

Lô Chu nuốt nước miếng, một khắc kia, tâm của y giống như đình chỉ, tóc, lông mày của Tiêu Nghị dưới đèn bàn ấm áp hoàng quang lóe ra cảm giác ái tình, trong lòng Lô Chu phảng phất có cái gì miêu tả sinh động, kịch liệt va chạm.

Tiêu Nghị mở mắt ra, ngay sau đó vẻ mặt xấu hổ, luống cuống tay chân khép lại laptop, Lô Chu dở khóc dở cười, xoay người trở về phòng, nhắm lại hai mắt, lắc đầu, bàn tay mãnh lực ma sát mặt.

Ngày đó y mang theo Tiêu Nghị về công ty, bị hắn “Mang muối” cười đến suýt nữa rút gân, Tiêu Nghị không hiểu ra sao đi ra hành lang.

Đỗ Mai “Tiêu Nghị đứa nhỏ này rất kiên định, cũng để bụng với cậu, công ty tính toán bồi dưỡng một chút. Cậu lần trước động thủ đánh cậu ấy, tôi còn không xác định cậu ấy có nguyện ý lưu lại hay không.”

“Không nguyện ý?” Lô Chu tức giận nói “Cậu ấy cậu ấy cậu ấy… Đúng rồi, cậu ấy tên gọi là gì?”

Lâm Nghiêu “Tiêu Nghị.”

Lô Chu “Nhưng! Không trả tiền, làm không công cậu ta cũng nguyện ý! Chị có tin chỉ cần tôi mở miệng, cậu ấy sẽ lưu lại?”

Đỗ Mai cười.

Lô Chu nói “Lúc bắt đầu cậu ấy cũng nghèo, không có tiền, tôi cho cậu ấy 8 vạn, tiền lương trợ cấp cuối năm, cho nhiều chút đi.”

Đỗ Mai nói “Cậu cảm thấy ký bao nhiêu năm là thích hợp?”

Lô Chu “10 năm đi, nguyện ý thêm chút tiền lương, cậu ấy ca hát dễ nghe, bất quá tôi không hy vọng cậu ấy vào giới giải trí, giới giải trí nước sâu, hiện tại đều muốn hồng, không từ thủ đoạn .”

Lâm Nghiêu nhất thời nở nụ cười, Đỗ Mai nhạc đạo “Không có hợp đồng 20 năm, cậu tại sao không nói 50 năm, kêu người ta bán mình cho cậu, ký cái 10 năm đi.”

Lô Chu không hài lòng “Ký 10 năm, cậu ấy chạy tôi làm như thế nào?”

Đỗ Mai dở khóc dở cười “Chính cậu mới ký 5 năm, kêu người ta ký 20 năm, 10 năm cậu ấy còn không nhất định nguyện ý ký đâu.”

Lâm Nghiêu “Công ty chúng ta thiếu người đại diện, Lô Chu cậu dẫn dắt cậu ta, nhìn xem có thể được vài năm, quan hệ tốt, kêu cậu ấy mang tân nhân…”

Lô Chu nhất thời như bị sét đánh, khó có thể tin nói “Cậu ấy? ! Cậu ấy có thể làm cái gì!”

Lâm Nghiêu hoảng sợ.

Lô Chu mất tự nhiên nói “Cậu ấy không được! Anh đừng nhìn cậu ấy tốt tính, cậu ấy thật sự cái gì cũng không hiểu, chính là oắt con vô dụng!”

“Hư.” Đỗ Mai chỉa chỉa ngoài cửa, trong mắt mang theo trách cứ, Lô Chu lập tức thay đổi thanh âm, cảnh giác nhìn Đỗ Mai cùng Lâm Nghiêu, vẻ mặt phòng bị nói “Tôi chỉ muốn cậu ấy làm trợ lý, không nói cái khác, tiền lương tôi trả, không cần tái điều đi làm quản lý, người các người tìm người khác, hợp đồng liền như vậy. Làm trợ lý có cái gì không tốt? Tôi lại không bạc đãi cậu ấy, không muốn mỗi ngày mệt thành cẩu?”

“Được được.” Đỗ Mai nói “Chỉ cần có thể dỗ cậu là được.”

Đỗ Mai nhìn Lâm Nghiêu, cười nói “Kêu Tiêu Nghị vào đi.”

Tiêu Nghị tiến vào, Lô Chu cũng không thèm nhìn hắn, tự nhiên chơi game, vẫn luôn treo, nhiều lần không qua được.

“Nhiều nhất mấy năm?” Tiêu Nghị cẩn thận nói “Đỗ tổng, không dối gạt ngài…”

Lô Chu “…”

Lô Chu nhất thời hỏa khí lên, thâm hút một hơi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nghị, nghĩ thầm mẹ nó, nếu không cho cậu tùy thời bứt ra chạy lấy người sao? !

“Hận em không thể là hồ —— điệp —— tới cũng nhanh đi cũng nhanh…”

Xuân về hoa nở, ngoài cửa sổ mang theo sương mù mênh mông, pháo ướt át trên đường, Lô Chu ngáp một cái, tỉnh lại trên giường Tiêu Nghị, sáng sớm, cả người Tiêu Nghị triền trên người Lô Chu, hô hấp Lô Chu dồn dập, trên mặt anh tuấn đỏ lên, gian nan nuốt xuống nước miếng.

Trên người Tiêu Nghị tỏa ra khí vị nam sinh, mắt cá chân sạch sẽ cùng da thịt phẳng phiu cách áo ngủ, cùng với nhiệt độ cơ thể, dưới đông thần ẩm ướt, làm Lô Chu cơ hồ vô pháp khống chế chính mình. Hô hấp của Tiêu Nghị cách cổ y rất gần, ngủ say, khí tức đều đều thư hoãn, tim Lô Chu nhịn không được kinh hoàng, thần bột  □□ suýt nữa muốn bộc phát ra.

Đỉnh dưới quần | sắp tạc còn bị Tiêu Nghị một cước đè nặng, y cúi đầu, nhìn thấy Tiêu Nghị ỷ tại ngực mình, một tay ôm thắt lưng y, Tiêu Nghị nhắm hai mắt, làn da, ngủ dung, tóc ngắn lộn xộn, đều mang theo cảm giác đã lâu.

Lô Chu nhắm mắt lại, kiệt lực khống chế chính mình, muốn đem Tiêu Nghị từ trên người nhẹ nhàng đẩy ra. Tiêu Nghị giật giật, Lô Chu lập tức nhắm lại hai mắt, buông xuống tay. Tiêu Nghị tỉnh, mở mắt ra, tiện đà xấu hổ muốn chết, nhìn Lô Chu còn đang ngủ, vì thế thật cẩn thận buông tay ra, chuyển tới mặt khác ngủ.

“Cho em một đôi tay, ỷ lại anh, cho em một đôi mắt, nhìn anh rời đi —— “

“Cho dù hồ điệp bay qua biển cả, không ai nhẫn tâm trách cứ —— “

Đêm an tĩnh, Lô Chu tụ hội xong, về đến nhà.

“Trở lại?” Tiêu Nghị giống như còn ghé vào trên ghế sa lông, nói với Lô Chu, tiện đà đi lên thoát áo khoác cho y, hỏi han, lề mề.

“Buổi tối ăn cái gì?”

“A đi hát karaoke sao? Ai ca?”

“Đỗ tổng gọi điện thoại đến, kêu anh ngày mai đi công ty một chuyến…”

Nhưng ngày hôm nay, Lô Chu quay xong trở về, Tiêu Nghị không ở trong nhà, cả ngày không ở bên người, Lô Chu tổng cảm giác tựa hồ thiếu cái gì, “Uy” “Uy” kêu vài tiếng, ý thức được Tiêu Nghị còn ở trong công ty viết ca khúc, đành phải đi tắm rửa, nằm ở trên giường ngẩn người.

Một lát sau, Lô Chu lại đứng lên đến trong phòng Tiêu Nghị đi dạo một vòng, loạn phiên đồ vật của hắn, nhìn thấy trong ngăn kéo của hắn có một đống ảnh chụp, vài hộp là thư tình nhóm fan viết cho Lô Chu, khóe miệng Lô Chu run rẩy, cắt một tiếng, nhìn thấy đại công tử nằm ở trên giường Tiêu Nghị, liền cùng nó nắm tay.

Tay Lô Chu bị vật cứng trên ngón tay của công tử đụng một chút.

Lô Chu “? ? ?”

Lô Chu dưới ngọn đèn tỉ mỉ, nhìn thấy công tử đeo nhẫn kim cương Tiêu Nghị đưa cho bạn gái trước, ngón tay bị quấn giống như nửa thanh cà rốt, mềm nhũn rũ xuống.

Lô Chu “…”

“Cho em trong nháy mắt, đối với anh sủng ái, cho em cả đời, đưa anh rời đi —— “

“Đợi không được hừng đông, mộng đẹp liền tỉnh lại…”

Đêm an tĩnh, Lô Chu đối với di động có tên của Tiêu Nghị, mấy lần muốn đè xuống quay số điện thoại, lại sợ quấy rầy hắn, đem di động ném tới một bên.

Lô Chu nằm xuống ngủ lại đứng lên, nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho hắn.

Tiêu Nghị trả lời lại, Lô Chu không có được đoán trước, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Lô Chu lại ngủ, tiện đà lật tới lật lui, cuối cùng một đầu xúc động đứng lên, thay quần áo, vội vàng xuống lầu, cầm bánh sinh nhật trên bàn cơm, lái xe xuất môn.

“Cho em một đôi tay, đối với anh ỷ lại, cho em một đôi mắt, nhìn anh rời đi —— “

Xuân ban đêm, hàng vạn hàng nghìn hoa nở, ngoài cửa, đèn hành lang trong đêm thản nhiên chiết xạ lam quang.

Lô Chu khẩn trương nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị tự hỏi mãi, nhấc lên dũng khí.

“Tôi… Tôi có câu muốn nói với anh, Chu ca…” Tiêu Nghị nói.

Hô hấp của Lô Chu giống như nháy mắt ngừng, y nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị nhắm chặt hai mắt, tựa hồ đang gian nan hạ quyết tâm.

“Tôi… Tôi…”

Hô hấp của Lô Chu trở nên dồn dập.

“Muốn nói cái gì thì nói.” Thanh âm của Lô Chu giống như đều nhanh không thuộc bản thân y.

“Đợi không được hừng đông —— Mộng đẹp liền tỉnh lại —— Chúng ta đều tự do tự tại —— “

Ngày đó Lô Chu nằm ở trên ghế sa lông, Tiêu Nghị cao hứng đến sắp điên, hung hăng hôn lên môi Lô Chu.

Bị Tiêu Nghị hôn nháy mắt, Lô Chu mở to hai mắt, trái tim khiêu đến vô pháp ức chế nhưng Tiêu Nghị lại nha a, nha a đi lên lầu, ném Lô Chu thần tình đỏ bừng, ngẩn người.

Thanh âm của Tiêu Nghị dần dần đạm xuất, ca khúc chấm dứt, hắn nhẹ nhàng đẩy bàn học, theo ghế xoay chuyển lại đây, nhắm hai mắt, chờ mong hướng Lô Chu.

Tựa như chờ mong y còn hôn.

Lô Chu đóng video, đứng dậy lên lầu, cầm áo khoác, ra hành lang dừng bước lại, đẩy ra cửa phòng Tiêu Nghị.

Trong phòng, đồ của Tiêu Nghị đều mang đi, thu thập chỉnh chỉnh tề tề, công tử Q bản của Lô Chu còn nằm ở trên giường, trên tay còn đeo nhẫn kim cương. Lô Chu trầm mặc một khắc, lấy ra di động, khởi động máy, gọi điện thoại cho Tiêu Nghị, lại nhận được liên tiếp giọng nói trong hộp thư.

Y đứng ở trong phòng Tiêu Nghị, giống như Tiêu Nghị ngay trước mặt, hắn hoặc lo lắng, hoặc bất an mà giải thích cho Lô Chu sự tình trải qua, thẳng đến khi ngữ khí của hắn bình tĩnh trở lại.

“Tôi yêu anh.”

Lời nói cuối cùng của Tiêu Nghị.

Quảng cáo
Trước /49 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tối Cường Minh Tinh Phụ Trợ Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net