Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phúc Lộc Vương phủ, Liêm Khang bước vào báo tin “Cửu gia, Vương phi nói hôm nay có chút việc, sẽ về trễ.”
Thẩm Đình Giao lơ đễnh gật gật đầu. Đến chiều, có một người tới phủ, ông ta dường như vô cùng quen thuộc với Phúc Lộc vương phủ này, đi thẳng tới thư phòng tìm Thẩm Đình Giao, giọng nói vô cùng nghiêm khắc “Nếu ngươi rời khỏi thành Trường An, mẫu phi của ngươi tính sao bây giờ?”
Thẩm ĐÌnh Giao nhìn thấy ông ta cũng chẳng hề ngạc nhiên, trên mặt đã quăng mất sự nhu nhược thường ngày, hai mắt của hắn vô cùng sáng, cười mỉm nhìn cảnh bên ngoài đã xơ xác tiêu điều khi thu sang “Mẫu phi của ta đương nhiên chỉ có thể nhờ vào ngài, còn tính gì nữa?”
Người kia tức đến thở không ra hơi, trong giọng nói lại có chút răn đe “Ngươi… nếu ngươi rời khỏi Trường An, Vương thượng nhất định sẽ trách tội mẫu phi của ngươi, phận làm con mà vì ngai vàng mà không để ý tới thân sinh của mình sao? Ngươi có biết cái gì là hiếu đạo không?”
Thẩm Tiểu vương gia gõ gõ ngón tay trên mặt bàn ngọc, cười lạnh một tiếng, như gió thổi xẹt qua phiến lá “Thật có lỗi, từ nhỏ bổn vương đã không được ai dạy dỗ, không biết hiếu nghĩa là gì. Thật làm Quốc cữu chê cười rồi.”
Người kia như nghẹn họng, nổi cơn giận “Thẩm Đình Giao, cho dù như thế nào thì Phó mỗ tuyệt đối cũng không cho phép ngươi rời khỏi thành Trường AN nửa bước.”
Vẻ mặt của Thẩm Đình Giao lạnh nhạt, không buồn không vui “Nếu như Quốc cữu thật sự không muốn để bổn vương rời khỏi Trường An thì bây giờ cầm đầu bổn vương tặng cho Hoàng huynh luôn đi. Nếu bỏ qua lúc này rồi, Khúc đại tướng quân có binh hùng tướng mạnh, không biết Quốc Cửu giữ bổn vương bằng cách nào ấy nhỉ?”
Người kia nắm chặt hai tay, Thẩm Đình Giao đứng dậy, hôm nay hắn mặc áo màu trắng, dáng người dong dỏng cao, giọng nói mang theo ý cười, tuy nói một cách mềm mỏng nhưng vẫn có vẻ chế giễu “Ta thật không hiểu, làm Thái thượng hoàng và làm Quốc cữu thì có gì khác nhau? Phụ thân, ngài có thấy kết cục của Khúc Thiên không?”
Người kia đứng yên, Thẩm Đình Giao đặt tay lên vai ông “Đương nhiên, bổn vương không giống như Vương phi, ít nhất ta không có thù giết mẹ với phụ thân ta.” Hắn thừa kế được nhan sắc của Hà thái phi, lại thêm vài phần anh khí, gương mặt như vậy quả thật có tư thế của bậc đế vương “Sợ rằng Vương phi cũng đã biết quan hệ của ta với ngài, lần này rời khỏi Trường An, nàng cũng không nhắc gì tới việc sắp xếp cho mẫu phi. Phụ thân, nếu như bổn vương ở lại Trường An, hoàng huynh chắc chắn không tha cho ta, cho nên nhất định phải đi, còn về phần mẫu phi… ha ha, đành nhờ phụ thân rồi.”
Ân Trục Ly dùng cơm với Đường Ẩn, Đường Ẩn thích những món thanh đạm, lại phải ăn cơm với Ân Trục Ly – vốn thích ăn thịt, phòng bếp cũng không dám bỏ qua sở thích của nàng. Đường Ẩn gắp đồ ăn cho nàng, trong lời nói lộ ra vẻ thân thiết “Sau khi rời khỏi đây, mẫu thân con tính sao?”
Đường Ẩn không dễ mềm lòng, Ân Trục Ly vui mừng, cẩn thận đáp lời “Mẫu thân bất hòa với con, cả Trường An đều biết. Nếu con đi, Thẩm Đình Xa nhất định sẽ lợi dụng bà để thao túng Ân gia, cho dù thắng bại thế nào thì Ân gia cũng không bị họa diệt tộc.”
Đường Ẩn gật đầu, gắp một miếng gà vào trong đĩa cũa nàng “Có điều nếu Phúc Lộc vương đăng cơ, hắn có thể bỏ qua cho Ân gia sao?”
Ân Trục Ly hơi do dự, lại cười ha ha “Trên đời này làm gì có chuyện gì tuyệt đối? Có điều nếu thật sự thành công thì Đại Huỳnh ít nhất cũng nghèo nàn khoảng hai mươi năm nữa, lúc đó hắn có muốn đụng tới Ân gia cũng phải băn khoăn. Cho dù thất bại, Thẩm Đình Xa nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực để thảo phạt Khúc đại tướng quân, đương nhiên Quốc khố sẽ lại trống rõng, đủ có thể đổi cho Ân gia hai mươi năm bình an.”
Đường ẨN thở dài “Con đã sắp xếp chu đáo như vậy, nhưng nếu thất bại, ai sẽ bảo vệ con đây?”
Ân Trục Ly đứng dậy rót trà cho ông, trong giọng nói mang theo ý cười “Đã đánh cược sao còn lo thắng thua? Có điều nếu không nắm chắc thì Trục Ly cũng không dám đánh cược canh bạc này, nếu con đánh giá không sai, có lẽ…” Nàng trầm ngâm một lúc, lời lẽ đầy hàm ý “Có lẽ quân đội này của Khúc đại tướng quân, căn bản là không dùng được.”
Đường Ẩn giật mình rồi lại lắc đầu “Sư phụ già rồi, nhìn không thấu tâm tư của con nữa. Nhưng nếu lần này rời khỏi, Hà thái phi chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Ân Trục Ly lắc đầu “Hà thái phi… ha ha, ai bảo bà ta dữ dằn với Cửu gia nhà chúng ta, sống chết của bà ta, Trục Ly không thèm quan tâm.”
Một bữa cơm này ăn tới giờ Tuất, Ân Trục Ly chuẩn bị hành lý cho Đường Ẩn, lại sai Đàn Việt tới Khúc phủ báo tin với Khúc Thiên, hẹn ngày mai khởi hành rời khỏi thành Trường An. Mọi việc đã xong, Ân Trục Ly tâm trạng rất tốt. Nàng là một người cẩn thận, tuyệt đối không cho phép trên đường đi gặp sự cố “Sư phụ, đêm nay chúng ta đánh cờ một đêm đi, sư phụ cũng dạy công phu đánh cờ cho Trục Ly đi!”
Đường Ẩn mỉm cười “Ngày mai là rời khỏi Ân gia rồi, con dường như cũng rảnh rỗi muốn đánh cờ với vi sư, hay là đến từ đường bái tế một chút đi.”
Lời vừa nói ra, Ân Trục Ly đã tỏ vẻ khổ sở “Con ghét quỳ Từ Đường!”
Đường Ẩn xoa đầu nàng, vẻ mặt đầy trìu mến “Một đêm cuối, sư phụ hứa.”
Ân Trục Ly ủ rũ “Tuy ghét, nhưng sư phụ đã mở miệng, cho dù là quỳ sập từ đường con cũng phải quỳ.”
Đó là lần đầu tiên Ân Trục Ly trịnh trọng tắm rửa sạch sẽ rồi vào Từ đường dâng hương, Ân gia gốc rễ vững mạnh, phú quý dài lâu, tổ tiên đương nhiên cũng nhiều hơn, lâu đời hơn. Ngày nàng sinh ra đã mất mẹ,đối với những người có bài vị ở đây đương nhiên chưa bao giờ gặp qua, không có tình cảm là bao.
Có điều vẻ mặt của nàng vẫn vô cùng trang trọng “Các vị tổ tông, ta cũng không cầu các vị phù hộ, cò điều mẫu thân bình thường đối với các vị cũng không tệ, vẫn hương khói đầy đủ. Lần này ra đi có lẽ sẽ rất lâu quay về, nếu các vị trên trời có linh thiêng, xin phù hộ cho mẫu thân được khỏe mạnh, bình an trường thọ.”