Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khương Kỳ chậm rãi phê duyệt một phần văn kiện mãi không có động tĩnh gì, Tề Ngụy đang vội muốn lấy văn kiện không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Như hồn bay phách lạc thế, cậu đây là đang bị làm sao vậy?"
"Tiểu Nguyện..."
Tề Ngụy: "..." Hắn thiếu nợ, hắn không nên hỏi vấn đề này.
Khương Kỳ dứt khoát đóng nắp bút máy, rất có khí thế "còn có vấn đề chưa giải quyết, ông đây không thèm làm việc."
Tề Ngụy: "..." Người ta nói Khương Kỳ là tên cuồng công việc, hắn vẫn cảm thấy chẳng có vấn đề gì. Hiện giờ mới phát hiện, đó chỉ là do cái vị có thể khiến người ta "quân vương không lâm triều" chưa xuất hiện mà thôi.
Về phần so sánh không đúng lắm? Tề Ngụy khịt mũi coi thường, giữa bọn họ đúng là không phải quan hệ tình nhân, nhưng vậy là bạn không nhìn thấy mấy ngày nay trong tòa cao ốc này số cẩu độc thân bị chói mù mắt cún đã tăng lên khinh khủng thế nào rồi.
"Tiểu Nguyện..." Khương Kỳ mím môi, "Trước đây khi tôi về nhà, Tiểu Nguyện gần như mỗi ngày đều đi cùng với tôi, thế nhưng bây giờ..." Khương Kỳ cũng không biết nên giải thích sự hoang mang này như thế nào, xoa xoa huyệt thái dương.
Tề Ngụy: "..." Hắn thực sự không muốn biết tâm tư tình cảm của một vị cuồng anh trai và một vị cuồng em trai có được không? Đây là một lĩnh vực đầy bí ẩn.
"Tề Ngụy?"
Tề Ngụy hắng giọng một cái, "Cậu cảm thấy cậu ấy không còn dính mình nữa?"
Khương Kỳ hơi ngừng lại, một lúc sau mới buồn bã nói: "Ừ, Tiểu Nguyện dù sao cũng là thiếu niên mới lớn hơn hai mươi tuổi, có vài người bạn cũng rất bình thường. Chỉ là, cậu nói xem, chương trình học dưới tầng thú vị đến thế sao?" Giang Nguyện đã gió mặc gió, mưa mặc mưa mà trú ở dưới tầng suốt một tuần.
Tề Ngụy sờ sờ mũi, đó là vì người ta vốn muốn chuẩn bị cẩn thận cho chiến dịch trường kỳ, Tề Ngụy chột dạ mang văn kiện đã ký tên mau chóng rời đi, vẫn là chờ Giang Nguyện tự giải quyết boss đi, đạo hạnh của hắn quá thấp, không chống đỡ được.
"Tề Ngụy, nói với Sở Yến một tiếng, thông báo với mọi người, nửa giờ sau bắt đầu họp, thảo luận việc hợp tác cùng Tùy Ánh."
Tề Ngụy lảo đảo một cái, cảm thấy mặt bị đánh cho hơi đau, trong đầu bùm một tiếng —— vị đại boss liều mạng Tam Lang siêu khủng bố online.
***
"Đừng nhìn nữa, có người xuất hiện tôi gọi cậu." Hàn Tử Phong từng chữ đều âm thầm cười nhạo hành động của hòn vọng phu Giang Nguyện.
Nếu là người khác thì chắc lúc này đã thẹn quá hóa giận trong phút chốc rồi.
Giang Nguyện lại vô cùng đáng thương mà trả lời: "QAQ nhớ phải nói cho tôi biết đấy..."
Khóe miệng Hàn Tử Phong hơi co rút, kể từ sau khi cậu khai sáng cho Giang Nguyện thứ gọi là emoticon, Giang Nguyện đã không thể kiểm soát được nữa rồi.
Quay lại cuộc đối thoại mấy ngày trước, cho đến bây giờ vẫn làm cậu không nhịn được cười khi nhớ tới —— "QAQ Có vẻ sẽ dạy quá giờ..."
Thường thì cậu không dùng emoticon, nhưng vì vừa đóng vai một học sinh cấp ba thời thượng đáng yêu nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thoát khỏi nhân vật.
Giang Nguyện nhận tờ giấy bất ngờ vài giây, sau nhiều lần qua lại, đột nhiên truyền về tay cậu một đoạn tin —— "QAQ cậu có thông thạo thành phố S không? Tôi muốn mua một món quà."
Vừa đúng lúc nghỉ ngơi giữa giờ, mà đại boss ở tầng cao nhất vẫn chưa xuống dưới khảo sát, Hàn Tử Phong khó hiểu nói: "Không sao, tôi có thể dẫn cậu đi tìm, đừng thương tâm như thế?"
"Thương tâm?" Giang Nguyện hơi mơ màng, "Thương tâm cái gì?"
"Không phải cậu viết sao?" đầu ngón tay Hàn Tử Phong xẹt qua cái emoticon QAQ.
"Ý của nó không phải là hỏi thầm à?"
Hàn Tử Phong: "..."
Giang Nguyện: "???"
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đều mang vẻ mặt mê mang.
Hẳn là giáo viên cũng cảm thấy đôi khi Giang Nguyện quá khuyết thiếu thường thức đối với những từ thông dụng thường dùng, dùng rất nhiều từ ngữ cổ xưa, hiếu kỳ hỏi một lần trong lớp, Hàn Tử Phong mới phát hiện, Giang Nguyện là một con rùa biển.
"Rùa biển là gì?" Sau khi nghe giáo viên kết luận bảo mọi người sau này giúp đỡ cậu nhiều hơn phần lời kịch, Giang Nguyện mờ mịt, "Ngoại hình tôi giống rùa biển à?"
Hàn Tử Phong: "..."
Giang Nguyện không nhận được câu trả lời, bắt đầu dùng kinh nghiệm cuộc đời hơn mười năm qua, có gì không biết hỏi anh trai ——
"Anh, ngoại hình em giống rùa biển à?"
Khương Kỳ đang trong cuộc họp, điện thoại di động trên tay vang lên giai điệu đặc biệt cài riêng.
Tề Ngụy hắng giọng một cái, Khương Kỳ tiếp tục nói. Hắn đã quen rồi, nhạc chuông cài riêng cho Giang Nguyện, chế độ rung riêng, ngay cả những ghi nhớ về chuyện có liên quan đến em trai cũng có tiếng nhắc nhở riêng.
Khương Kỳ hơi buồn cười nhìn tin nhắn, Giang Nguyện còn đi tra rùa biển trên Baidu rồi gửi ảnh cho anh, lòng đầy căm phẫn nói —— "Em không đẹp trai à?"
Khương Kỳ: "Ừm... Để anh xem một chút?... Chắc là sự đẹp trai nó không rõ nét lắm."
Giang Nguyện: "Nói linh tinh, nữ sinh trường em hơi bị nhiều người theo đuổi em đấy nhé."
Khương Kỳ: "Ồ? Thế em đáp lại người ta thế nào?"
Giang Nguyện: "Đương nhiên là từ chối rồi, các cô ấy chẳng ai có ngoại hình đẹp như bảo bối của em cả."
...
"... Giám đốc Khương"
Khương Kỳ lấy lại tinh thần, điện thoại di động đã tự động trở về trạng thái khóa, bỏ điện thoại xuống, bắt đầu tiếp tục đàm phán hợp tác với tập đoàn Tùy Ánh...
Tề Ngụy như suy nghĩ điều gì, nhìn người đàn ông đang điều hành mọi việc, có lẽ người khác cảm thấy anh không có gì khác lạ, vẫn làm việc đâu vào đấy, nói một không hai, một ánh mắt cũng có thể làm vị Giám đốc không hoàn thành tốt phương án câm như hến, thế nhưng làm cấp dưới của người đàn ông này nhiều năm như vậy, hắn hiểu rõ Khương Kỳ, lúc này tinh thần Khương Kỳ đã bất ổn, mà ngọn nguồn...
Nghĩ đến Giang Nguyện liền không nhịn được mà thở dài một hơi, một con người nhỏ bé như vậy, sao lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế?
Tề Ngụy có một dự cảm khó giải thích, cuộc sống sau này hẳn là sẽ bị thanh niên ấy quấy nhiễu đến long trời lở đất, không chỉ Khương Kỳ, mà còn cả chính hắn.
Nhất thời Tề Ngụy cũng không biết là nên lo lắng hay là nên kì vọng.
***
Sau khi tan họp, Khương Kỳ nhắm mắt lại, khoanh hai tay ngồi trên ghế, mở mắt ra nhìn cửa sổ sát đất, hơn nửa thành phố rộng lớn có thể thu vào tầm mắt anh, nặn nặn sống mũi, một lần nữa mở điện thoại di động ra ——
"Anh à?"
"Anh ơi?"
...
"Đại bảo bối?"
"Đại bảo bối anh có phải là đang ghen không?"
Khương Kỳ nhướn lông mày, đột nhiên tâm trạng tốt lên, bất kể là Giang Nguyện đã từng hẹn hò với ai, quan hệ giữa bọn họ sẽ vĩnh viễn không thay đổi, "Ghen với ai? Những cô gái thích em anh đều không quen biết, hay em giới thiệu mấy người?"
Giang Nguyện: "QAQ anh bắt nạt người ta."
Khương Kỳ: "Anh bắt nạt em cái gì? Tiểu rùa biển?"
Giang Nguyện: "..."
Giang Nguyện: "Em biết là có ý gì đấy nhé. =^= "
Giang Nguyện mếu máo, cậu nghĩ nói mấy câu tình cảm chút sao lại khó khăn thế chứ? Anh trai cậu sao lại đi lệch với kịch bản thế này? Tiến triển bình thường chẳng lẽ không phải là ——
Khương Kỳ: "Anh ghen."
Giang Nguyện: "Thật đấy, mấy cô ấy không ai có ngoại hình đẹp như anh đâu."
Khương Kỳ: "Tiểu Nguyện, mấy cô gái thích em và em thích anh không phải là cùng một loại thích."
Giang Nguyện: "Như nhau, cùng một loại thích."
...
Viễn cảnh tốt đẹp bên trên chỉ tồn tại trong đầu Giang Nguyện, trên thực tế, đừng nhìn Khương Kỳ thường ngày yêu chiều cậu, nếu thực sự muốn khẩu chiến thì có mười Giang Nguyện cũng không đánh lại anh trai cậu. Khương Kỳ có thể dễ dàng điều khiển phương hướng đề tài nói chuyện, bất kể cảm xúc của anh có mất khống chế bao nhiêu, anh cũng sẽ không để quan hệ của anh và Giang Nguyện đi tới bờ vực mất khống chế, vậy nên mới nói, người làm kinh doanh đều thâm hiểm.
Điện thoại văn phòng Khương Kỳ lại vang lên, anh nhấn chế độ handsfree, tiếng Sở Yến truyền ra, "Giám đốc, cô Tùy gọi điện, cô ấy nói muốn hẹn anh tối nay ăn cơm."
Khương Kỳ trầm ngâm một hồi, "Cô trả lời cô ấy, bảo để hôm khác đi, gần đây khá bận."
"Vâng, được." Cho dù nghi vấn có lớn hơn nữa thì tổng thư ký ưu tú vẫn giấu kín nghi ngờ của mình trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ, có phải liên quan tới cậu thanh niên mới đến kia không? Khương Kỳ chưa bao giờ trao đặc quyền cho bất kì ai, vậy mà lại phá lệ bảo cô, nếu Giang Nguyện muốn vào phòng thì không cần thông báo, trực tiếp vào là được.
Chưa nói tới, cũng vì chuyện này mà thiện cảm Sở Yến dành cho Giang Nguyện lại nhiều thêm một bậc, chỉ cần cô nói với cậu Khương Kỳ đang bận chuyện công việc, Giang Nguyện sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên ngoài, đói bụng đến không chịu nổi, gọi điện hủy chỗ đã đặt trước ở nhà hàng, chạy xuống mua hai phần cơm hộp, chờ boss tạm thời rời khỏi cuộc họp mới mang vào văn phòng cùng ăn với anh. Chỉ có điều vì việc này, dạ dày được Khương Kỳ dưỡng từ nhỏ của Giang Nguyện sẽ khó chịu một thời gian, chuyện này Sở Yến cũng không biết.
Khương Kỳ nhìn tin nhắn Tùy Minh Nguyệt gửi tới ——
"Nếu anh đã quyết định xong thì liên lạc với tôi."
Vốn nên trả lời cô trong ngày hôm đó, nhưng vì Giang Nguyện đêm ấy không về, Khương Kỳ trì hoãn một thời gian, một chữ "Được" cứ thế lưu trong bản nháp suốt nhiều ngày. Mà Giang Nguyện từ trên trời giáng xuống, lại như một hòn đá nhỏ, ném mạnh về phía trái tim chưa từng lay động của anh, dễ dàng khuấy lên từng gợn sóng. Anh có thể dễ dàng đưa đứa em trai quý giá của mình từ nơi sâu thẳm trong làn nước lạnh lẽo thấu xương đặt lên nơi cao và khô ráo với những làn gió dịu dàng, cơn mưa phảng phất và cả cầu vồng, nhưng đến cuối con đường rồi lại không nỡ, đó là một hòn đá nhỏ hình trái tim, anh nhớ hòn đá nhỏ ấy rồi.
Quyết định mà anh từng cảm thấy là trăm lợi không một hại, giờ phút này cũng đã lung lay sắp đổ.
...
"Giám đốc Khương, hôm nay nể mặt tôi một chút, anh có muốn cùng đi ăn tối với tôi không?"
Khương Kỳ nhìn Giang Nguyện đứng ở trước bàn làm việc cười đến là xán lạn, "Cực kì vinh hạnh."
Ngay khoảnh khắc hai lúm đồng tiền nho nhỏ ấy xuất hiện, quyết định và phương án kia nền móng vốn đã lung lay bất ổn sụp đổ trong nháy mắt.
____________________
Preview:
"Như vậy không được." Giang Nguyện nhớ lại từ mới học được, "Thế gọi là quy tắc ngầm."
Khương Kỳ: "..." Rốt cuộc là ai đã dạy hư em trai yêu quý của anh vậy?!