Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần thứ hai Giang Nguyện trở về nước đã là đầu xuân năm sau, lễ mừng thọ ông nội vừa qua, sau đó là Giáng sinh, Nguyên đán còn có Giao thừa, Khương Kỳ cũng trở thành người bay giữa không trung, bay qua bay lại giữa hai nước.
Ban đầu đã định trước Công ty giải trí Khương thị sẽ niêm yết trên thị trường vào cuối năm, nhưng tiếc là lại xảy ra chuyện của Thịnh Minh, quan hệ hợp tác toàn diện với Tùy Ánh bỏ dở, dẫn đến việc Công ty giải trí Khương thị phải chỉnh đốn lại lần nữa, mặt khác Tùy Kiền vì lót đường, cũng gấp rút niêm yết trên thị trường, mà Khương Kỳ biết Tùy Kiền không thể chống đỡ được bao lâu, thay vì để đến lúc đó giá cổ phiếu bị ảnh hưởng, chẳng bằng hoãn lại một thời gian.
Tùy Kiền thân mình còn lo chưa xong, đương nhiên sẽ không có ai tìm Khương Kỳ gây phiền phức, Thịnh Minh thì lại rất muốn tìm, nhưng thủ đoạn thực sự chẳng đáng để tâm tới, cũng chỉ có thể thông qua truyền thông quạt gió thổi lửa chuyện của Khương Kỳ và Giang Nguyện.
Đối với thương nhân lợi ích là trên hết, tuy Thịnh Minh thông qua Công ty điện ảnh Tùy Ánh liên hệ với truyền thông, nhưng dính đến ông chủ của Công ty giải trí Khương thị, những tòa soạn lớn đều lựa chọn tọa sơn quan hổ đấu, rất nhiều người vẫn nhớ tuyên bố trước đây mà Khương Kỳ phát ra, dính đến cạnh tranh bất chính, dưới tình hình Tùy Ánh ở thế yếu, bọn họ vẫn bớt dính tới thì tốt hơn.
Huống chi trên tay Thịnh Minh cũng chẳng có gì mới, truyền thông cũng phát hiện tiểu minh tinh liên quan tới scandal kia cũng lâu lắm rồi chưa xuất hiện, không ít người phỏng đoán có phải Khương Kỳ vì thanh danh của mình mà phong sát tuyết tàng tiểu minh tinh đó rồi không.
Sau một thời gian, đặc biệt là ngay cả Khương Kỳ mấy tháng nay cũng rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng, khi tất cả mọi người đều quay đầu theo dõi scandal nóng hổi mới ra lò của ảnh đế Tô Khiên, có một lễ cưới thu hút toàn bộ sự chú ý cả giới truyền thông.
"Anh, chờ em tốt nghiệp, chúng ta trở về định cư có được không?" Giang Nguyện vừa xuống máy bay, cảm nhận được hương vị của hoài niệm trong không khí, chỉ tiếc là cậu sớm nhất cũng còn một năm nữa mới có thể tốt nghiệp.
"Được." Khương Kỳ ôm vai Giang Nguyện, tay trong tay vẫn hơi chói mắt. Không biết rằng trong mắt giới truyền thông, lấy tính cách và phong thái thường ngày của anh, nguyện ý cùng một người tiếp xúc tay chân sẽ mang tới hình ảnh cực kỳ chói mắt.
Trước kia anh cố gắng lảng tránh Giang Nguyện, cho nên một năm số lần trở về không quá hai lần, mỗi lần đều chỉ ở lại mấy ngày. Nhưng bây giờ đã khác, Khương Kỳ phát huy đầy đủ toàn bộ kỹ năng bóc lột của nhà tư bản độc ác, mấy quản lý cấp cao bị anh chỉ huy từ xa bận rộn bù đầu xoay như chong chóng, nhìn Khương Kỳ cuối cuộc họp qua video vừa định phản kháng, lại cúi đầu nhìn tiền hoa hồng được chia tới tay vào cuối năm, mấy người liền im lặng tiếp tục đi bán mạng.
"Vậy công ty trong nhà..." Giang Nguyện biết rõ biện pháp tốt nhất là cậu và anh trai mỗi người quản lý một bên, nhưng cậu không muốn mình và Khương Kỳ chia cách hai nơi như thế, cho dù là bay qua bay lại cậu cũng không muốn.
"Bọn họ đồng ý cho người nào thì cho người đó."
"Là anh dạy em một người thành công đầu tiên phải có dã tâm." Giang Nguyện trêu ghẹo nói, mấy câu chuyện xưa trước giờ đi ngủ của Khương Kỳ hồi còn bé ấy mà, một câu truyện cổ tích anh cũng có thể phân tích ra hết kết luận này đến kết luận khác.
Khương Kỳ xoa tóc Giang Nguyện, "Anh còn nói, có dã tâm đồng thời còn phải học cách thỏa mãn, Tiểu Nguyện, anh đã rất thỏa mãn rồi."
Khóe miệng Giang Nguyện khóe miệng cong lên, sao cậu lại nghe không hiểu ý Khương Kỳ muốn nói chứ?
Cậu cũng từng rất không biết thỏa mãn, cậu sẽ nghĩ, sao người khác có cha mẹ, cậu lại không có; khi người khác bị người ta bắt nạt, sẽ có anh chị bênh vực họ, cậu lại không có; thậm chí ngay cả thứ cơ bản nhất là một cái họ cậu cũng không có, hồi đó cậu không cam lòng.
Đám trẻ con ngoài trại trẻ mồ côi cười nhạo cậu không có cha mẹ, khi ấy cậu chỉ vào dòng sông trước cửa nói, đây chính là mẹ tôi đấy, mấy cậu mà bắt nạt tôi, cẩn thận bị chết đuối. Dọa cho đám trẻ kia sợ đến mức ngã nhào lên mặt đất từ trong dòng sông. Nhưng sau này một ngày nào đó có một đứa bé trai, thường ngày thích bắt nạt cậu nhất, thực sự không trở về sau một lần bơi lội trong dòng sông ấy.
Giang Nguyện biết chuyện này không liên quan tới mình, cậu không cảm thấy áy náy, nhưng cậu nhận ra cậu cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì khi kẻ bắt nạt mình chết đi.
Sau này mấy đứa trẻ kia nhìn thấy cậu đều đi vòng, người lớn xung quanh cũng nói cậu là tai tinh, Tang Môn tinh*.
*Tang Môn tinh: Tang môn dịch nghĩa là cánh cửa của sự u buồn, tang tóc. Tang Môn tinh là ngôi sao chỉ sự tang tóc, đau thương
Tô Khiên và Tiểu Ngư còn dư lại là vì bọn họ dính nhau quá chặt, những gia đình đến nhận nuôi đều không muốn nhận nuôi hai đứa trẻ cùng một lúc, đặc biệt là Tô Khiên còn lớn hơn bọn họ vài tuổi, mà Giang Nguyện khi còn bé ngoại hình như búp bê sứ, nguyên nhân còn dư lại cũng là vì mấy lời đồn này.
Mãi đến tận khi cậu gặp cha mẹ Khương, lúc ấy có người uyển chuyển nói với Hứa Uyển, Hứa Uyển lại vung tay, nửa ngồi nửa quỳ nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, "Bác còn có một đứa con trai, lớn hơn cháu tám tuổi, tính cách nó tương đối lạnh nhạt, hai bác muốn có thêm một đứa trẻ ở bên nó. Hai bác sẽ cho cháu sự giáo dục và tình thương ngang bằng. Nhưng nếu như cháu đồng ý, có lẽ là trong thời gian ngắn cháu sẽ không thể trở về Trung Quốc nữa, có thể cháu sẽ phải thích nghi với một ngôn ngữ mới, những thói quen và nền văn hóa xa lạ."
Giang Nguyện nhìn bà một hồi, gật đầu đáp ứng.
Sau này Hứa Uyển hỏi cậu, trước đây cũng không phải không có người không tin lời đồn đại muốn nhận nuôi cậu, sao cậu không đồng ý?
Khi ấy Tiểu Giang Nguyện nói rằng -- "Vì mẹ không lừa con."
Cậu đã không còn là đứa trẻ ba, bốn tuổi, so với những người muốn nhận nuôi vừa tới đã nói sau này sẽ coi cậu như con ruột, sẽ yêu thương cậu như thế nào, sự thẳng thắn của Hứa Uyển càng làm cho Giang Nguyện thấy an tâm, càng không cần phải nói bà còn cho cậu sự tôn trọng và quyền lựa chọn bình đẳng.
Rất nhiều năm sau, bọn họ trò chuyện lại nhắc tới chuyện này, Giang Nguyện mười bốn tuổi cũng có một vấn đề vẫn luôn không có lời giải đáp: "Mẹ, hồi ấy sao cha mẹ lại chọn con?"
"Thứ nhất là mắt mẹ có duyên, thứ hai, anh trai con nhìn hình của con xong nói "Được", thứ ba, thật ra người thực sự đưa ra quyết định là cha con."
Khương Mục Hải ho khan liếc mắt một cái, liếc nhìn người vợ vừa bán đứng mình.
Giang Nguyện kinh ngạc hơn, "Cha á?"
"Khi cha mẹ quyết định, đã từng hỏi rất nhiều người về cái nhìn của họ đối với con." Nhận nuôi con không phải là một chuyện nhỏ, ngoại trừ chuyện lấy vợ, Khương Mục Hải chưa bao giờ là người làm việc theo kích động nhất thời, "Mười người thì có chín người khen con thông minh sớm hiểu chuyện không gây sự."
Giang Nguyện mở to hai mắt, không thể tin nói: "Thật sao?"
"Mà bọn họ cũng đều nói với cha chuyện liên quan tới con sông lúc trước." Khương Mục Hải hài lòng nhìn thấy đứa con trai nhỏ trong trong mắt không một gợn sóng, có vẻ như đang nhớ lại chuyện này, liền bất mãn nhìn ánh mắt cảnh cáo của Khương Kỳ, ông dừng một chút rồi nói: "Vì vậy cuối cùng cha mẹ chọn con."
Giang Nguyện nhìn anh mình đang nắm chặt tay một chút, hơi mờ mịt, "Vì sao ạ?"
"Gia cảnh của Khương gia tương đối phức tạp." Khương Mục Hải nói ý chính, ông liếc mắt nhìn sắc mặt Khương Kỳ, nếu còn không ngừng lại ông sợ tối đến con cả lại vọt vào thư phòng vỗ bàn với ông.
Giang Nguyện hơi hiểu ra, hẳn là vì khả năng chịu đòn tốt của cậu đi...
Khương Kỳ đưa cậu về phòng, khi giém chăn cho cậu, nghiêm túc nói: "Đừng nghe bọn họ nói lung tung, em không phải là tai tinh, em là tiểu phúc tinh của anh."
"Anh..." Đôi mắt của Giang Nguyện sáng lấp lánh, tựa như vì sao, "Bỗng nhiên em rất muốn cảm ơn họ."
Khương Kỳ nhíu mày lại, liền nghe Giang Nguyện nói tiếp: "Nếu như không nhờ có họ, có thể em sẽ không gặp được cha mẹ, cũng không gặp được anh."
"Nói linh tinh, cho dù thế nào đi nữa em vẫn sẽ là em trai anh."
Hai anh em ở trên giường lăn qua lộn lại, Giang Nguyện bị bắt lại cù lét bảo đảm sau nãy sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện như vậy nữa.
Vì vậy, thư phòng của Khương Mục Hải đúng hẹn nghênh đón khuôn mặt băng sơn của đứa con cả.
"Tiểu Nguyện cũng không thèm để ý, con nôn nóng như thế làm gì?" Khương Mục Hải chỉ hận mài sắt không nên kim nói, ông cảm thấy nuôi con trai khác hoàn toàn so với nuôi con gái, con trai ấy mà, càng gắp thất bại sẽ càng trở nên can đảm, tuyệt đối không thể nuôi thành đóa hoa trong nhà kính.
"Con đau lòng." Ngữ khí của Khương Kỳ cũng không tốt.
Khương Mục Hải: "..."
Đợi đến khi Khương Kỳ cuối cùng cũng tan băng rã đá, Khương Mục Hải đau đầu nói với Hứa Uyển, "Bà nói xem nó đây là nuôi em trai, hay là nuôi em gái thế?"
Hứa Uyển nhịn cười, thực ra nói về chuyện nuông chiều con trai nhỏ, người làm cha là ông cũng chẳng kém, chỉ có điều này lời không thể nói ra, nói đùa: "Tôi thấy tiểu Kỳ là đang nuôi vợ đó."
Khương Mục Hải: "..."
***
Nhớ tới chuyện từ rất nhiều năm trước, Giang Nguyện vẫn không nhịn được mà mỉm cười, nói khả năng chống chịu áp lực của cậu mạnh mẽ cũng không sai, nếu không cũng sẽ không dưới sự từ chối hết lần này đến lần khác của Khương Kỳ mà vẫn kiên trì bền bỉ như thế.
Đây cũng chính là lí do vì sao cậu chọn họ "Giang", ngoại trừ ban đầu xuất phát từ ý muốn xua đuổi tình địch, mục đích theo đuổi anh trai, không muốn bị người ngoài biết quan hệ anh em của bọn họ.
Còn có một nguyên nhân nữa là cậu thực sự rất cảm kích cái chuyện như ma xui quỷ khiến kia, có lẽ là nếu không gặp được cha mẹ, cậu cũng sẽ có một cuộc sống khác, có lẽ là một hạnh phúc bình dị, cũng có thể sẽ lộng lẫy chói lóa, nhưng cậu không muốn tưởng tượng tới một cuộc sống không có Khương Kỳ.
"Anh à, khi nào chúng ta đưa ba mẹ đến đây ở một thời gian ngắn nhé? Mẹ nói bà sinh ra ở thành phố A này."
"Được, nghe em."
Giang Nguyện mỉm cười nhìn anh, "Anh, anh nghiêm túc chút đi."
"Anh rất nghiêm túc mà, Tiểu Nguyện, chuyện lớn anh làm chủ, việc nhỏ em làm chủ."
"Chuyện gì là chuyện lớn?" Giang Nguyện tò mò hỏi, biết lắm khổ nhiều, cậu đương nhiên không ý kiến gì, bất kể là ở phương diện gì Khương Kỳ cũng đều có nhiều kinh nghiệm hơn cậu.
"Em đã ăn chưa, mấy giờ đi ngủ, những chuyện có liên quan tới Tiểu Nguyện đều là chuyện lớn."
Tai Giang Nguyện đỏ hết lên, bất thình lình chưa kịp chuẩn bị đã được nghe mấy lời yêu thương ngọt ngào, "Anh, anh học xấu."
"Anh thực sự nói thật mà." Đại hồ ly Khương Kỳ chứng minh mình tuyệt đối là một người đàng hoàng, "Tiểu Nguyện thích ai cũng là chuyện lớn."
"Tiểu Nguyện đương nhiên là thích anh." Giang Nguyện thốt lên, sau khi nói xong mặt muốn bốc khói như nước đun sôi.
"Tiểu Nguyện và anh đưa ra quyết định giống nhau, anh rất vui."
***
Hôm nay hai anh em mặc đồ đôi, tuy không quá rõ ràng, nhưng hoa văn chìm ở phần cổ tay áo Khương Kỳ giống với hoa văn trên khuy áo trước ngực Giang Nguyện, khiến cho đám phóng viên bị ngăn ở ngoài hội trường lễ cưới nhìn mà trợn tròn mắt.
Ống kính như súng ngắm trong nháy mắt nhắm vào bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không biết nên hỏi về lễ cưới của hai nhà La Tùy ngày hôm nay hay là nên hỏi về scandal của Khương Kỳ và Giang Nguyện, còn có nguyên nhân Khương Kỳ không chừa đường sống phong sát Thịnh Minh.
Khương Kỳ ôm Giang Nguyện để cậu không bị người chen lấn, Giang Nguyện vẫn duy trì mỉm cười, chỉ trả lời một vấn đề, "Chúng tôi là bạn của chị Minh Nguyệt, được mời tới tham gia lễ cưới, chúc phúc chị ấy và anh La hạnh phúc ngọt ngào, bách niên giai lão."
Khương Kỳ gật đầu, "Nhân vật chính của hôm nay không phải là chúng tôi, hi vọng mọi người dành lời chúc phúc cho hai vị tân nhân đi."
Sau khi đi qua dải phân cách bảo an, phóng viên không đuổi kịp, Giang Nguyện cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút rồi cười thành tiếng, "Người ta căn bản không định chúc phúc cho chúng ta mà, anh giảo hoạt thật đấy."
"Chờ đến khi thực sự cần bọn họ chúc phúc, anh đảm bảo nhất định cũng sẽ giống như bọn họ đưa tin về La Lệ và Tùy Minh Nguyệt hôm nay, đều là những câu chúc phúc." Nói về bối phận La Lệ là chú của Tùy Minh Nguyệt, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng gọi chú nhiều năm như vậy, ai mà không biết quan hệ của bọn họ?
Đột nhiên chú và cháu gái kết hôn với nhau, có người bàn luận thuyết âm mưu liệu có phải là Tùy Kiền không được nữa rồi, hi vọng sau này La Lệ sẽ tiếp tục giúp đỡ Tùy gia, hay La Lệ muốn thâu tóm Tùy gia thông qua Tùy Minh Nguyệt? Càng có nhiều người nói chuyện say sưa về mối quan hệ gần như là loạn luân này, thế nhưng bất kể là như thế nào, những suy đoán này cũng sẽ không xuất hiện trên báo chí hôm nay nữa, La Lệ điều động nhân mạch cũng như những mối quan hệ quen biết của mình, chính là vì sự trọn vẹn mỹ mãn của ngày hôm nay.
"Trước đây chị Minh Nguyệt nói với em đây là do chị ấy thiết kế, em xem bản thiết kế, còn rất ngạc nhiên không ngờ chị ấy lại thích phong cách đơn giản như thế này, lúc trước khi em nhìn thấy chị ấy trong văn phòng anh, còn tưởng rằng chị ấy theo phong cách công chúa cơ."
Khương Kỳ sờ sờ đầu cậu.
Giang Nguyện suy nghĩ một chút, rồi thở dài một hơi, "Hẳn là vì chuyện của Tùy gia đi." Sau khi cắt tóc ngắn Tùy Minh Nguyệt từng gửi ảnh cho cậu, để tóc dài nhiều năm như thế bảo cắt là cắt luôn, trước đây cô tình nguyện tốn cả ngày cho mái tóc của mình, bây giờ lại nguyện ý dành ra mười mấy phút cắt ngắn tóc đi. Cái giá cho sự trưởng thành này quá lớn, Giang Nguyện nhìn trước mắt mình ít nhiều cũng có vẻ hơi buồn.
Khóe miệng Khương Kỳ câu lên, dẫn cậu tiến vào đại sảnh, trong giây lát đẩy cửa bước vào, miệng Giang Nguyện liền mở lớn, cậu đã từng xem bản thiết kế, hiện giờ gần như đã thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Nếu như bên ngoài đơn giản mà trang trọng, thì bên trong lại lộng lẫy cực kỳ, như thể bê nguyên một toà lâu đài tới vậy.
***
Không chỉ mỗi Giang Nguyện bị sốc, còn có phần lớn khách mời, bao gồm cả chính cô dâu.
Tùy Minh Nguyệt kéo cánh tay cậu mình, trên đầu là dải ngân hà lộng lẫy sáng ngời, dưới chân là những cánh hoa hồng đỏ rực rỡ, cô nhìn cậu đưa tay mình giao cho người đàn ông mà cô đã tâm tâm niệm niệm từ năm mười tám tuổi, khóe mắt không kiềm chế được mà rơi xuống những giọt nước mắt trong suốt.
Rõ ràng người này không hiểu gì về lãng mạn nhất, rõ ràng người này đề cao sự đơn giản và thực tế nhất, rõ ràng người này trước đây còn hay nói cô chưa trưởng thành... Một người đàn ông như vậy, lại vì cô đã trưởng thành mà một lần nữa tạo nên một câu truyện cổ tích.
"La Lệ..." Tùy Minh Nguyệt nghẹn ngào nói.
La Lệ nhấc khăn voan che mặt của cô, cúi đầu hôn lên bờ môi cô, "Em là công chúa nhỏ của đời tôi."
Cùng với tiếng vỗ tay của cả hội trường, Giang Nguyện vừa cảm động vừa cảm khái, "Trước đây gặp mặt, em còn tưởng rằng La Lệ là mẫu đàn ông như cán bộ kỳ cựu đấy, em đoán chị Minh Nguyệt cũng thấy giật mình."
"Tiểu Nguyện, anh có thể hiểu được hắn, nếu là anh, anh cũng muốn cho em những gì tốt đẹp nhất." Khương Kỳ không phải đang nói lời yêu thương lãng mạn, anh chỉ muốn nói, nếu thực sự có một ngày như vậy, Tiểu Nguyện của anh cũng không cần để mình chịu thiệt thòi, đây là lời hứa hẹn của anh với cậu.
Giang Nguyện ngẩng đầu nhìn đôi mắt dịu dàng của Khương Kỳ, trong mắt cũng hiện lên ánh nước, "Anh đã cho em rồi, anh chính là điều tốt đẹp nhất trên đời."
Tòa núi băng lạnh lùng Khương Kỳ chỉ vì một người là cậu mà tỏa ra sự ôn nhu dịu dàng, yêu chiều và ấm áp chính là thứ tốt đẹp nhất trên đời mà cậu có được.