Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Văn Tu Viễn luôn luôn là phái hành động, Chương Lâm ngoại hình điều kiện không tồi, có vài phần cảm giác bạch mã vương tử trong phim thần tượng, hắn liền đem Chương Lâm xếp vào trong một tổ phim thần tượng đóng vai nam thứ. Chương Lâm vạn phần cảm kích, gọi điện thoại cho Trang Diễn, không ngừng nói cảm ơn, khiến cho Trang Diễn ngượng ngùng vô cùng.
Chuyện này vốn do Văn Tu Viễn xử lý, Trang Diễn không tiện tranh công, liền nói với Chương Lâm: “Cậu không bằng đi cảm ơn Văn tổng.”
Chương Lâm hiểu ý, chỉ nói Văn tổng chính là cha mẹ tái sinh của mình, năm đó gã không nên ở trong trường học gài bẫy bọn họ.
Trang Diễn xấu hổ không thôi, bảo Chương Lâm không cần để ý, cậu bận rộn quay phim, không có nhiều thời gian cùng Chương Lâm nói chuyện phiếm, cứ như vậy cúp điện thoại, quay đầu lại tiếp tục cân nhắc kịch bản của bản thân.
Cơ hội ngàn năm có một, Chương Lâm tự nhiên thập phần cố gắng. Bộ phim thần tượng kia thời gian chế tác khá ngắn, thời điểm phim điện ảnh của Trang Diễn quay được hơn phân nửa thì đã chiếu, thu hoạch không ít lời khen, cũng giúp Chương Lâm tích góp không ít nhân khí.
Văn Tu Viễn để công ty ký hợp đồng với Chương Lâm, còn cố ý gọi điện thoại nói với Trang Diễn. Trang Diễn đối với Văn Tu Viễn thập phần cảm kích, không kịp nói lời cảm ơn, Văn Tu Viễn liền bảo hắn phải họp, sau đó cúp điện thoại.
Trang Diễn nhìn di động phát ngốc hồi lâu, cậu vốn định hỏi một chút tình hình gần đây của Đại Tây Qua, lâu như vậy không gặp, cậu rất nhớ Đại Tây Qua. Nhưng Văn Tu Viễn thời điểm cúp điện thoại luôn lạnh lùng như thế, Trang Diễn thở dài một hơi, nghĩ dù sao phim điện ảnh đã quay tới phần cuối, lại sắp hết năm, đến lúc đó công ty tổ chức cuộc họp thường niên, cậu chung quy sẽ có cơ hội trở về.