Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời vừa dứt thì một thân hình to béo đã mờ mờ xuất hiện ở phía rừng bên, người ấy có vẻ như đang nhìn về phía họ thăm dò.
Ngũ Nhạc Nhất Kiếm cười khẩy một tiếng, đưa mắt nhìn Ngân Qua Phi Tinh ngồi trên mặt đất mấy ngón tay nắm chặt chuôi kiếm.
Sở Vân bỗng cất tiếng cười sang sảng đây vẻ hoan hỉ, mọi người nghe tiếng cười ấy đều đưa mắt nhìn Sở Vân, còn người to béo kia thì lại sầm sập bước tới vừa đi vừa nói to:
- Úi chà, cái rừng này đã biến thành nghĩa địa từ lúc nào thế ?
Mẹ kiếp, kẻ nằm dọc người nằm ngang lộn xộn thế kia, ta đi đằng nào đây?
Đại hán to béo ấy mình mặc áo màu đất, da đầu bóng loáng lấp lánh vạt áo phía trước không che được cái bụng to tướng. Kiếm Linh Tử thét lên một tiếng lướt tới trước mặt ngươi đó, không đợi người đó kịp nhìn thấy đã quát to:
- Ông bạn kia! Nơi đây và A Tu La địa ngục chẳng khác biệt nhau mấy. Ngươi định để lại cái đầu trọc lóc của ngươi ở lại đây à ?
Ngươi mới đến ngạc nhiên, các thớ thịt trên mặt người ấy rung rung, nói:
- Cũng được, ngươi nói thật là dễ dãi, cái đầu của ta đầy mỡ, cảm thấy không đẹp nữa, lại đây ta nhờ ngươi giúp ta lấy nó đi để lên bàn thờ ông tổ nhà ngươi mà cúng.
Vừa nói người đó vừa gãi bụng, mắt thì nhìn về những người phía sau Cung Ninh, nói:
- Cũng được đấy, đại gia ta đã qua năm sông mười hồ rồi, đã nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa không ít. Thì ra ngươi định chọc giận ta đấy à ?
- Lại thế nữa sao, Cung mỗ lúc này đang muốn thử vài chiêu của ngươi đấy.
- Được lắm, mượn tay ta để dạo mát Tây Thiên kể cũng thông minh đấy.
Đưa mắt nhìn người to béo đang lừ lừ tiến đến, Kiếm Linh Tử mắt lộ hung quang, quay lại phía sau nhìn Sở Vân, hỏi:
- Xin Minh chủ hạ lệnh!
Sở Vân nãy giờ vẫn cứ cười vui vẻ để xem tình hình diễn biến ra sao, lúc này y mới bình tĩnh nói to:
- Nghiêm đại ca, đã bao ngày không gặp, sao nhìn thấy tại hạ lại lạnh lùng như thế?
Cung Ninh kinh hãi cúi đầu không biết ăn nói sao đây với Minh chủ của mình. Lúc ấy người to béo kia như một con voi nhảy dựng lên, mồm hét vang rồi sầm sầm chạy về phía Sở Vân. Thế rồi Sở Vân và ngươi ấy ôm chầm lấy Nhau giữa bao con mắt kinh ngạc của mọi người. Người to béo ấy xúc động vừa khóc vừa cười nói:
- Ta nghĩ ngươi không thê chết được, ta đã tìm ngươi đến ốm cả người. Thế còn ngươi, đã đi đến những đâu mà, mẹ kiếp, ta không tìm được?
Sở Vân đưa tay vỗ vỗ vào bụng của Cổ Yển La Hán Nghiêm Tiếu Thiên cười lớn nói:
- Lão huynh, hôm đó lão huynh và người khác đánh nhau, rồi đi đâu mất hút làm cho tại hạ tìm kiếm cực nhọc biết bao?
Nghiêm Tiếu Thiên vỗ vỗ lên vai Sở Vân nói:
- Quả là khí độ bất phàm, cốt cách trời phú. Ha ha...ta mừng quá.
À, câu chuyện ngay hôm ấy à, mẹ kiếp, không nói thì thôi đã nói đến là ta tức đầy bụng!
- Vậy những kẻ áo đỏ ấy là ai ? Nghe nói lão huynh quật ngã một đứa à?
- Hai tên đó là hai đại tướng của Hồng Ảnh Lang Trung Trần Hạc, trước đây vì một chuyện mua bán, ta đã cùng Trần Hạc đại náo một phen. Hôm đó tại tiểu điếm, gặp hai tiểu tử ấy ta không trị chúng nó đã là quá nhường nhịn rồi, nào ngờ chúng nó lại ăn nói bậy bạ khiến cho ta không nén nổi giận, thế là động thủ với chúng, mẹ kiếp, thế là bọn chúng đứa chết, đứa bị thương!
- Nếu thế tại sao sau đó lão huynh không quay lại ngay ?
- Chả phải ta đuổi theo tên đó sao ? Ta cũng không nghĩ là lũ chó má Trần Hạc lại chờ ở bên ngoài trấn, thế là ta được một trận đánh nhau thỏa thích, kịch chiến đến hơn ba giờ mà vẫn bất phân thắng bại, sau đó ta thấy tình hình bất lợi mới vội vàng nén giận quay lại tìm ngươi.
- Lão huynh có phải ngươi không hạ nổi Trần Hạc không ?
- Mẹ kiếp, tiểu tử ấy công phu khá lắm, nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào, đó là binh thư mà, đánh không được thì tránh, cũng chăng có gì là xấu, hễ còn có núi cao thì chăng sợ gì hết củi nấu, phải không?
- Được rồi, lão huynh, tại hạ sẽ vì lão mà tìm đến bọn chúng.
Nhưng bây giờ ta phải lo việc khác đã!
Sau đó Sở Vân giới thiệu Cổ Yển La Hán Nghiêm Tiếu Thiên với mọi người, ông ta cười nói:
- Hôm nay thật là hạnh phúc, nhất là đối với Ngũ Nhạc Nhất Kiểm, lão phu từ lâu đã ngưỡng mộ, không ngờ hôm nay được gặp mặt.
Biện Thương thi lễ, nói:
- Không dám, Cổ Yển La Hán danh trấn giang hồ, Biện mỗ khâm phục vô càng.
Bỗng Sở Vân hạ giọng hỏi:
- Lão huynh, có phải người ấy đền cùng với huynh không ?
Nghiêm Tiếu Thiên đưa mắt nhìn quanh, nói vội:
- Đúng rồi chỉ có điều mấy người đó không chỉ đồng hành mà còn giúp cho lão phu có thể làm ăn được. Ta đi trước họ, chừng một khắc, vốn định tìm một nơi thanh tịnh đế mọi người tỉ thí một chút...
- Họ là ai thế? Mà sao kết thù kết oán với lão huynh?
- Mẹ kiếp, lão phu cũng chẳng biết lúc nào đã đắc lợi với Đại Hồng Nhị Tử hai lão quái vật ấy. Bọn người Đại Hồng Sơn đợt nhiên đi tìm lão phu, chẳng nói chẳng rằng, đánh nhau luôn. Mẹ kiếp, vữa vào cuộc chúng đã chơi hội đồng luôn Lão phu một mình khó địch bốn tay, không chống đỡ nổi, bèn tìm cách tháo chạy mà lạc đường đi đến đây. Thế mà bọn chúng cứ nhất quyệt đuổi theo...
Nói đến đó, Nghiêm Tiếu Thiên nhổ một bãi nước miếng, bỗng nhìn thấy Ngân Qua Phi Tinh đang nhồi trên mặt đất, đầu cúi gục xuống, bỗng Thường Đại Khí ngẩng mặt lên, nhìn thấy Nghiêm Tiếu Thiên thì dở khóc dở cười, định nói mà không cất nên lời. Nghiêm Tiếu Thiên nói:
- Ủa! Thường đại đương gia của Khôi Kỳ Đội sao lại khiêm nhường thế này? Lão phu quả là không hiểu nổi.
Thì ra hai người Nghiêm Tiếu Thiên và Thường Đại Khí là đồng trang lứa, đã gập nhau đôi lần, họ làm ăn không giống nhau nhưng vì lợi ích chúng mà không xung đột, ngược lại còn có chút ít tình cảm nữa.
Lúc ấy Sở Vân đưa mắt nhìn về phía xa xa, miệng bỗng nở một nụ cười hàm ý...Hình như chàng đã nghĩ tới một chuyện gì đó.
Ngũ Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương đưa mắt nhìn ra phía bìa rừng rồi khẽ nói:
- Sở huynh, có người đang đi về phía này, bọn chúng không ít đâu.
- Phải đấy, có thể bọn họ là người của Đại Hồng Sơn đấy. Họ Thường kia trong lúc chúng ta ứng phó với bọn Đại Hồng Sơn thì các người tốt nhất hãy đứng yên ở đó chớ có khinh động. Nhược bằng các người thừa gió bẻ măng thì hậu quả thế nào các ngươi cứ nhìn vào Bách Giác Bảo sẽ rõ!
Thưởng Đại Khí “hứ” một tiếng, đưa mắt nhìn trời, không nói một lời. Còn Nghiêm Tiếu Thiển thì nhìn ra phía bìa rừng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lũ súc vật kia, mẹ kiếp, ta chạy trốn đã đủ rồi. Các ngươi đến đây, hôm nay bảo đảm là vui vẻ đấy! Sở lão đệ lão phu nói thế cảm thấy áy náy quá. Mới gặp mà đã làm phiền lão đệ rồi.
- Không việc này không chỉ liên quan đến một mình lão huynh, mà chuyện phiền phức này rất có thể tại hạ lại làm liên lụy đến lão huynh đấy.
Cổ Yển La Hán thấp giọng nói:
- Lão đệ, vì sao Thường Đại Khí lại cùng với ngươi mâu thuẫn?
Xem ra lão ta đã quá bi thảm rồi, hơn nữa đầy mặt đất kia đều là người của Khôi Kỳ Đội và Mãng Long Hội?
- Đúng thể, có thể nói toàn bộ lực lượng của họ đã bị tiêu diệt, còn vì sao tại hạ liên quan đến họ thì chuyện ấy dài làm. Lúc này lão huynh hãy giúp để chúng ta nhận thức được người của Đại Hồng Sơn trước đã.
Ngay khi ấy đã nghe giọng nói của Ngũ Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương vang lên:
- Đến rồi, tất cả bảy người!
Ngay lúc đó thì cây rừng khẽ lay động, bảy bóng người thân pháp kỳ tuyệt tiến vào khu rừng ấy. Ngươi dẫn đầu độ dưới bốn mươi thân hình dong dỏng cao, mặt trắng không râu, đôi mắt sắc sảo, sâu xa.
Sau lưng người ấy là một người mặc áo nho sĩ và một người đầu đội mũ da như bàn tay, tay cầm ống điếu, để hai hàng ria dài, y mặt lão chu quán ăn, bọn người kia mặc áo lụa tím sẫm, sắc mặt lạnh lùng, hành động hùng dũng.
Bây người ấy vừa bước chân vào cánh rừng thì đã đưa mắt nhìn những tử thi nằm la liệt trên mặt đất, rồi lập tức chạy vọt tời trước mặt Sở Vân và mấy người kia đang đứng.
Nghiêm Tiếu Thiên lập tức bước tới hai bước, cười hà hà nói:
- Ông bạn kia, trên giang hồ có cậu “Đừng nên ép người đến bước đường cùng”. Vậy mà, mẹ kiếp, các người ép ta đến một tấc cũng chẳng chừa, tưởng ta phải khuất phục sao? Lại đây, lúc này chúng ta có thể tổng kết, thanh quyết toán được rồi đấy!
Bảy người kia nghe nói thế thì dừng bước, đưa mắt nhìn những người trước mặt chúng.
Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty đưa mắt nhìn Cuồng Ưng Bành Mã, vị tuyệt đại cao thủ danh trấn Đại Mạc này chỉ im lặng mỉm cười lạnh lùng khinh miệt. Khố Ty vội bước tới bên Sở Vân, chưa kịp lên tiếng thì chàng đã khẽ lắc đầu ngăn lại. Ngay lúc ấy người đúng đầu bảy hán tử mới đến đã cất tiếng lạnh lùng nói:
- Non sông dẫu rộng, trời đất tuy lớn, thử hỏi trong thiên hạ này ai muốn làm kẻ thù của Đại Hồng Sơn?
Nghe giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo cuồng điên ấy Sở Vân tay chấp sau lưng không nói năng chi, còn Nghiêm Tiếu Thiên thì không nhịn được quát lên:
- Mẹ kiếp, chúng bây y thế hai lão quái vật ở cái nơi Đại Hồng Sơn thối tha ấy mà đe dọa lão phu ư ? Chúng bây chỉ là lũ thủ hạ dơ bẩn của chúng, chẳng hề biết trời cao đất rộng gì cả, dám mò đến đây định tác yêu tác quái, thật đáng buồn cười, đáng giận chết đi được...!
Người mặt trắng không râu kia cười lạnh nhạt nói ngay:
- Đồ con chim thoát nạn, con cá lọt lưới kia, cứ vô dụng như ngươi thì tốt nhất đã đập đầu tự tử tại Cổ Yển Sơn đi cho rồi!
Nghiêm Tiếu Thiên bị mắng như thế thì tức điên lên, quát to:
- Cái lũ chó má kia, trước khi đập đầu tự tử thì ta phải đập nát chúng bay mới được!
Vừa dứt lời thì Cổ Yển La Hán đã tung ra một loạt chưởng phong khủng khiếp tung vào đổi thủ. Người kia không hề chớp mắt, bước thẳng tới trước một bước, đón luồng chưởng phong của Cổ Yển La Hán đã cuốn tới. Nhưng một đạo chưởng ảnh liên hoàn, mạnh như cuồng phong bão táp, cuốn cả cát đá, rễ cây ngọn cỏ đập thẳng vào kình phong của đối thủ đã từ bên đập vào “Ầm, ầm” mấy tiếng vang lên như sấm động, không gian như vữ tan ra, dư lực của hai luồng kình phong ấy chấn Nghiêm Tiếu Thiên bật lùi ra sau năm bước, thân hình lắc lư không ngừng. Còn ngươi xuất chưởng kia thì cũng không hơn gì, bạt lùi ra sau hơn sáu thước, cố lắm mới đứng lại được, mặt tím bầm lại như miếng gan lợn.
Nghiêm Tiếu Thiên thở mấy hơi, căm phẫn nói:
- Dương Văn Hiến ta mà không giết chết ngươi nguyện không làm người nữa! Đã muốn làm chó săn cho Đại Hồng Sơn thì hãy dẹp cái chiêu bài “Nam Sơn Nhất Nho” đi!
Dương Văn Hiển ngầm vận chân khí, cố cất tiếng cười lớn lên:
- Mời, bọn lão phu đánh đuổi Nghiêm Tiếu Thiên tới tận đây cũng chẳng có ý gì khác là muốn Nghiêm huynh đến trước mặt Đương gia của bổn Sơn để giải thích một việc.
- Mẹ kiếp, dùng cách này để đối phó mà gọi là mời à? Nếu không phải là mời chắc ta đã bị các ngươi ăn tươi nuốt sống từ lâu rồi!
Bỗng có một giọng lạnh lùng âm u cất lên, ngắt lời Nghiêm Tiếu Thiên:
- Đúng thế đấy! Họ Nghiêm kia! Nếu không làm như thế thì ngay từ mấy hôm trước Dương lão sư và anh em ta đã đem thủ cấp của ngươi về nộp ở Tử Linh Đường của Đại Hồng Sơn rồi !
Nghiêm Tiếu Thiên cố nén giật, cất tiếng cười ha hả nói giọng thâm trầm:
- Mẹ kiếp, mồm mép ghê thật, trông mặt các ngươi nếu không biết nói thì chẳng ai biết ngươi là con người đâu! Hãy mau khai báo danh tính để nhớ lão phu có giết chết ngươi thì cũng đỡ ân hận là giết lầm một loại sâu bọ nào đó!
Dương Văn Hiển nhìn Nghiêm Tiếu Thiên nói giọng mỉa mai:
- Nghiêm huynh, người có tiếng là sáng mắt như kim tinh cơ mà?
Lẽ nào không biết vị sư phụ trước mặt ngươi đó? Mông Mông Vụ Lý Nhất Cô Đơn, Phiêu Dao Kỷ đa sầu !
Nghiêm Tiếu Thiên còn đang ngơ ngẩc thì bỗng một giọng sang sảng cất Iên:
- Khiếu giang hồ Lãng Hào ý trưởng. Bạch Sát Chiêm Như Long!
Dương Văn Hiến tái mặt, đưa mắt nhìn ngươi vừa nói thì thấy Sở Vân nhìn lại y vẻ mặt đầy ý nghĩa... Lúc ấy người mặt trắng lạnh lùng nói:
- Ông bạn, không thể ngờ ông bạn còn ít tuổi vậy mà đã biết danh của Chiêm mỗ, như vậy chắc ông bạn cũng đã ăn cơm giang hồ không ít?
Lúc này Sở Vân mới bước tới hai bước vỗ vỗ vai họ Nghiêm cười nói:
- Lão huynh, từ giờ trở đi hãy để cho tiểu đệ lo!
Nói rồi chàng chấp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn người kia nói:
- Chiêm bằng hữu, ngươi nói đúng đấy. Tại hạ quả cũng đã lăn lộn giang hồ không ít, cũng có một cái tên nhỏ nhoi, đâu thể sánh với Nam Hải nhất phái Bạch Sát Chiêm đại hiệp! Nhưng trước khi các ngươi muốn mời Cổ Yển Sơn Nghiêm đương gia về Đại Hồng Sơn thì...
Bạch Phát Nghiêm Như Long lạnh lùng nói:
- Cứ hỏi đi, người hỏi xong thì ta cũng có đôi điều muốn hỏi ngươi!
- Nếu thế thì trước hết xin hỏi Chiêm đại hiệp, các vị huy động lực lượng mời Nghiêm đương gia đến Đại Hồng Sơn là vì nguyên nhân gì ?
- Điều đó thì đợi lão họ Nghiêm kia đến đó rồi sẽ rõ. Còn cái lũ đầu trâu mặt ngựa các người tụ tập nơi đây là có ý đồ gì? Còn những xác chết kia là do đâu? Còn ông bạn quan hệ thế nào với lão họ Nghiêm kia? Là bạn hay là kẻ thù của Đại Hồng Sơn?
Sắc mặt của Sở Vân đột nhiên trở nên thâm trầm, giọng nói lạnh như băng đầy vẻ đe dọa, đôi tay khoanh lại trước ngực, nói một hơi:
- Nếu hôm nay các ngươi muốn mời Nghiêm đương gia rời khỏi nơi đây một bước thì các ngươi phải đủ tự tin làm được điều đó.
Nghiêm đương gia là Bái huynh của ta, các ngươi đã kết nên thù oán gì với ông ta thì ta sẽ đảm nhận hết. Còn những tử thi ấy là tấm gương của các ngươi đấy. Nói thế thì Chiêm Như Long ngươi chắc thừa biết ta là bạn hay là thù của Đại Hồng Sơn chứ?
Bạch Sát Giả Chiêm Như Long là anh em kết nghĩa của Nhị đương gia Đại Hồng Sơn là Tả Quải Tử Tống Bang, võ công của hắn cao thâm hiểm ác kỹ tuyệt, có địa vị chí tôn ở Đại Hồng Sơn, xấp xỉ Nhị đại đương gia, hơn nữa hắn lại là cao thủ trưởng bối của Nam Hải Nhất Phái được mọi ngươi kính sợ nên vô cùng kiêu căng tự phụ.
Nghe những lời Sở Vân nói rất đanh thép, sắc sảo mà cũng đầy vẻ cao ngạo khiến cho Chiêm Như Long mặt tái đi, cười khẩy một tiếng đầy vẻ đe doạ, bực tức.
Bỗng giữa lúc cực kỳ căng thẳng ấy, Nam Sơn Nhất Nho bước tới trước một bước chăm chú nhìn Sở Vân như cố nhớ lại một điều gì đó?
Bỗng Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty “hứ” một tiếng, lạnh lùng quát:
- Toan lão nhị! Chỉ dựa vào cách ngươi nhìn bổn Minh chủ như thế cũng đủ để bổn tọa đây kết án rồi đấy!
Sở Vân lại mỉm cười đưa tay ngăn Đại Mạc Đồ Thủ lại, nhìn Nam Sơn Nhất Nho chờ đợi.
Lão đưa tay gõ gõ lên trán một hồi lâu, bỗng kêu thét lên một tiếng sửng sốt:
- Lãng tử Sở Vân ?
Sở Vân phất tay áo khẽ vái ông ta một cái, nói:
- Đã xa cách nhau bao nhiêu năm, vậy mà tiên bối còn thớ tại ha.....Qua những ngày tháng cách xa, tại hạ vẫn luôn nhớ đến tiền bối...
Nam Sơn Nhất Nho bước tới nắm lấy tay Sở Vân, cảm động nói:
- Khá lắm, cậu bé! Ngày ấy ngươi mới đặt chân vào võ lâm chưa lâu, lúc ấy lão phu đã dự kiến tương lại ngươi sẽ có một sự chuyển biển lớn lao. Hôm nay gặp lại, chứng tỏ lời lão phu nói khi ấy chẳng sai. Ha ha...Vân Lý Thanh Long Tả lão nhi nếu mà biết được ngươi trưởng thành như thế này thì hẳn ngậm cười nơi chín suối...Ha ha...
Nam Sơn Nhất Nho nhắc đến ân sư làm cho Sở Vân cúi đầu hoài niệm và thầm khấn bái cho ông, người đầu tiên có công đào tạo chàng nên người.
So với Nam Sơn Nhất Nho thì Sở Vân tuổi đời còn nhỏ hơn một thế hệ, lại xuất hiện giang hồ khi ông ta đã nổi danh như cồn, hơn nữa ông ta lại biết cả sư phụ của chàng nữa, nhưng kết giao không đậm đà. Lúc này Nam Sơn Nhất Nho biểu hiện tình cảm thân thiện như thế nhất định là ông ta phải có dụng ý gì đó. Vì ông ta thấy lực lượng đối phương toàn những cao thủ vậy mà lại để cho Sở Vân làm lãnh tụ thì chàng phải thế nào đây? Hơn nữa nếu làm thân với Sở Vân thì dễ liệu bề ứng phó, hơn nữa loại bỏ được của phe địch một đại cường đối thủ rồi!
Lão ta ha hả nói:
- Tiểu tử! Lê cô nương của bổn Sơn nuôi mộng chắc là ngươi đấy !
Khá lắm không ngờ nổi đấy...Ha hạ..Lão phu còn nhiều việc nặng nhọc không sao gánh vác nổi chắc là phải trao lại cho ngươi thôi....Ha ha...Tiểu tử, ngươi thấy kẻ trưởng bối này mà không chịu nhận ra ta, vậy là mắc tội gì nhỉ? Thế mà lão già này cặp mắt còn tỏ tường lập tức nhận ra ngươi ngaỵ..Ha ha...
Bỗng một giọng lạnh lùng vang lên ngắt lời lão:
- Dương huynh, lúc này không phải là lúc làm quen, nhắc chuyện cũ. Có gì thì ngươi hãy mau nói hết đi để Chiêm mỗ đưa vị Sở anh hùng này lên miền cực lạc !
Nam Sơn Nhất Nho cảm thấy khó xử quá, bộ mặt trở nên khó nhìn, cố cười nói:
- Khoan đã ! Chuyện lúc này hãy để lão phu và Sở Vân bàn bạc cách giải quyết!
Chiêm Như Long không hề tỏ ra tôn trọng nhân cách người khác, lạnh lùng nói:
- Bàn bạc các gì ? Họ Sở cản trở, dung túng người mà chúng ta đang truy đuổi, nhục mạ ta, cái lũ chuột nhắt ấy, nếu các hạ có ý đồ riêng thì xin đứng sang lên để Chiêm mỗ ta tự mình xử lý lấy, rồi sau khi về núi hãy bàn công tội !
Nam Sơn Nhất Nho không thể ngờ Chiêm Như Long lại nói năng với lão như thế trong lúc này vì dù sao địa vi của lão ở Đại Hồng Sơn cũng thuộc hàng đứng đầu, lại bị nhục mạ trước mặt biết bao người của cả hai phía địch ta, làm sao lão lại chịu nổi. Nhưng vì cái chung, cố nén hận làm ra ôn hòa, cười nói:
- Đâu dám, đâu dám. Trách nhiệm chính do Chiêm huynh gánh vác, lão phu chỉ là tùy phái một bên mà thôi, đâu dám tham gia đại sự.
Chiêm Như Long lạnh lùng nói:
- Nếu vậy thì ngươi hãy lùi sang một bên!
Nhìn thấy Dương Văn Hiển tức tối nhưng cố gượng cười lùi sang một bên, Sở Vân hiểu rõ màn kịch đang diễn trong nội bộ phe địch, thầm nhủ:
- Bạch Sát Giả Chiêm Như Long quả là coi người bằng nửa con mắt, nghe nói sở học của hắn lại còn khiến người ta khiếp nữa, nhưng cách làm ấy của hắn đã động chạm quá nặng đến Nam Sơn Nhất Nho, và cách làm ấy chắc chắn sẽ làm hại nội bộ của chúng ngay lúc này...
Lúc này Bạch Sát giả đưa tay ra hiệu cho thủ hạ tự mình lui về sau hai bước, nheo mắt lạnh lùng nói:
- Nghiêm Tiếu Thiên ! Bạch Sát muốn ngươi phải chết vào canh ba, ai dám cho ngươi sống đến canh năm thì hãy vào đây, Chiêm mỗ dạy cho kẻ đó biết tuyệt kỹ của Nam Hải Môn.
Nghiêm Tiếu Thiên ngữa mặt cười lớn. nói - Hay lắm, ta cũng đã nghe nói đến ngươi từ lâu rồi, nếu ta không dạy cho ngươi một bài học thì có lẽ ngươi không biết lúc trong bụng mẹ, ngươi đã ăn những gì ?
Vừa nói tay phải ông ta vừa ngoặc lại lấy ra một món tinh khí cực kỳ quái dị ngời ngời hào quang cẫm chắc nơi tay. Còn tay trái làm một động tác kỳ ảo, cả thân người liền nghiêng xéo sang bên chuẩn bị xuất thủ thì chợt có một tiếng nói vang lên sang sảng:
- Nghiêm huynh hãy khoan đã !
Lời vừa dứt thì một bóng người cường tráng mặc áo bào xanh nhạt đã đáp xuống trước mặt Cổ Yển La Hán, cười nói:
- Nghiêm huynh cùng tại hạ hôm nay là lần đầu tiên gặp gỡ, vì vậy trận đấu này xin để tại hạ thay cho, coi như là một món quà của Ngu đệ dâng lễ ngày gặp mặt.
Nghiêm Tiếu Thiên thấy Biện Thương hành động như thế thì cảm kích vô cùng chưa kịp nói gì thì ông ta đã quay sang phía Bạch Sát Giả Chiêm Như Long bái một lễ, nói:
- Tại hạ là Ngũ Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương xin được lãnh giáo tuyệt học bất truyện của Nam Hải Môn Bạch Sát Giả!
Bốn tiếng Ngũ Nhạc Nhất Kiếm vừa cất lên, lập tức sáu thuộc hạ của Đại Hồng Sơn tái mét mặt mày, riêng Chiêm Như Long cố giấu nhưng cũng không tránh khỏi rùng mình. Thấy thế Sở Vân mỉm cười nói thầm trong bụng:
- Anh chàng Biện Thương này thật thà. trong sáng quá.Thế này là chàng ta tự tìm đến đấu với Bạch Sát Giả, tỏ ra hơn người đây, vì biết dù võ công có cao tuyệt Nghiêm huynh cũng khó mà thắng nổi họ Chiêm, lúc này mà ta ra tay thì e làm cho chàng họ Biện xấu hổ mất.
Kiểu này lại xảy ra một cuộc huyết chiến nữa rồi!
Lúc ấy Chiêm Nhu Long vẫn nheo nhéo cặp mắt, thâm hiểm nói:
- Biện Thương! Ngươi lăn lóc giang hồ chẳng phải kém, không sợ cái uy vang dội của ngươi lại bị Đại Hồng Sơn chà nát mất sao?
- Cũng có thể như thế, nhưng trước hết phải xem hư thực ra sao đã chứ?
- Đã vậy thì kẻ giết chết Ngũ Nhạc Nhất Kiếm chính là ta :
Bạch Sát Giả đấy!
Biện Thương cười một tràng dài thân hình bỗng cất lên, hai chân liên tục xuất động, một màn hào quang tràn ngập cuồn cuộn ập tới phía Bạch Sát Gỉa, tiếng gió rít ầm ầm. Ngay vào lúc ấy, thân hình Chiêm Như Long nhoang nhoáng, hào quang lấp lánh, lắc lư không ngừng, nhưng hai chân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không dịch chuyển nửa bước mà vẫn tránh khỏi hơn sáu chiêu mười ba thức của Biện Thương.
Biện Thương vẫn giữ nguyên khí sắc, bình tĩnh, chiêu thức chợt biến, điểm ra muôn vàn đóa hoa ngân tinh lấp lánh từ khắp bốn phương tám hướng tấn công vào đối thủ.
Chiêm Như Long hừ một tiếng lạnh lùnh, tung người bắn ra xa hơn hai trượng, ngay trên không trung đã lấy ra một món binh khí kỳ hình dị dạng một mặt to như cái lập là, ánh sáng lấp lánh, trên hình tròn ấy khắc đầy hoa văn, ở giữa là một cái mặt hổ, nổi lên là một lưỡi búa cực kỳ sắc bén.
Biện Thương hoa Thần Hỏa kiếm trong tay nói giọng lạnh lùng:
- Chiêm bằng hữu quả nhiên là có hai tay, đập địa hoán hồn công phu chắc là đứng đầu Nam Hải nhất phái, nhưng khó mà thi triển được dưới Thần Hỏa kiếm của ta đấy!
Chiêm Như Long chẳng nói chẳng rằng tay trái phóng thẳng ra trước, tay phải hơi co lại, món binh khí dị hình ấy xoay tít như một cái bánh xe phát ra tiếng rít rùng rợn, phóng thẳng tới đối phương.
Còn Biện Thương thì thân hình xoay tít, kiếm quang lóe lên muôn tia sáng lạnh, phảng phất có hàng chục thanh kiểm cùng lúc xuất chiêu đâm thẳng vào đối thủ.
Hai món binh khí của hai cao thủ va chạm vào nhau vang động không gian, hai đại cao thủ xáp vào rồi lập tức rời xa nhau ra, thanh Thần Hỏa kiếm như một con ngân xà bao phủ nửa thân hình bên trái của đối phương. Chiêm Như Long ngã người trên mặt đất, lấy chân phải làm tâm, thân hình quay tít, cái hình tròn trong tay hắn ta bắn vào hai ống chân đối thủ, còn lưỡi búa thì phóng vào dưới bụng Biện Thương. Nhưng lưỡi kiếm thần hỏa của chàng họ Biện đã như một vòng tròn bạc lấp lánh đánh bật binh khí của đối phương trở lại. Sở Vân thấy thế thì cười nói:
- Biện huynh, Chiêm Như Long muốn huynh ngạnh đấu với lưỡi búa của ông ta đấy!
Ngũ Nhạc Nhất Kiếm như nghe lời của Sở Vân, lập tức thi triển một lúc ba tuyệt chiêu liên hoàn:
Toản Liên Thành Xuyên, Tinh Toản ngũ huy, Hỏa Tán lưu tang Kiếm khí vây bủa trong vòng ba trượng, gió lạnh cuồn cuộn bốc lên, khí thế vô cùng dũng mãnh. Cùng lúc tay trái phóng ra lên tiếp những luồng chỉ phong điểm vào các đại huyệt bên hông Chiêm Như Long vút vút.
Trong lúc lạng người né tránh chiêu thức của đối phương, Bạch Sát Giả nhanh như chớp xoay người, hai chân dịch chuyển không ngừng, lưỡi búa tung hoành ngang dọc, hào quang chói lọi như những ánh cầu vòng vun vút công vào đối thủ. Chỉ trong chợp mắt, hai đại cao thủ đã trao đổi trên ba mươi chiêu, và đối với họ, đấy mới chỉ là bắt đầu. Hai người đứng đối diện nhau nhìn chăm chăm vào mắt đối thủ. Sở Vân đưa mắt nhìn xung quanh suy nghĩ:
- Hai ngày qua quả là bận rộn, khắp nơi chỉ thấy toàn máu và tử thi, thế mà việc của Khôi Kỳ Đội vẫn chưa giải quyết tận gốc...
Lúc ấy bỗng nghe tiếng của Nghiêm Tiếu Thiên vang lên:
- Này lão tú tài họ Dương kia, ta biết mấy hôm vừa rồi ngươi nhọc lòng vì ta lắm. Nào, hãy vào đây, chúng ta tâm sự nào!
- Nghiêm huynh, mấy hôm vừa rồi lão phu và ngươi đã có những lúc không vui nhưng vì lệnh của người trên, ta không làm thế không được. Nếu Nghiêm huynh và Sở lão đệ còn giành cho ta một chút sĩ diện thì hãy để ta quay về nói với đại đương gia hòa giải.
- Lão tú tài kia, ngươi nói sao mà dễ thế, ngươi đem theo mấy người bạn không cần phân biệt trắng đen xanh đỏ, tìm đến ta gây sự, rnà cho đến phút này ta cũng chẳng hiểu duyên cớ vì đâu. Đại Hồng Sơn đã cố tình làm thế thì ta cũng đành liều thân đối phó.
- Viện nguyên nhân ấy ư? Thựcc ra thì cũng không có gì, chỉ một sợ hiểu lầm nho nhỏ, nên Lê đại đương gia muốn được trực tiếp gặp Nghiêm huynh như thế mới dễ giải thích.
- Mẹ kiếp, Ngươi nói gì thế? Quỷ Cô Tử Lê Kỳ , nếu có hơn hẳn uy tín lão phu trên giang hồ, thì cũng không nên khinh người đến thế. Còn Nghiêm Tiếu Thiên ta là cái hạng nào mà các ngươi định dùng vũ lực để cưỡng bức? Mẹ kiếp, càng nghĩ đến nó ta càng tức, càng nghe ngươi nói ta càng bực. Bản thân người chỉ là đồ chó săn cho nó mà cũng đâm đi tìm ta gây khó dễ, vậy mà còn định nói chuyện nhân nghĩa nữa ư? Đồ chó chết, dẹp ngay đi!
Nói rồi, Nghiêm Tiếu Thiên quay sang nhìn Sở Vân nói:
- Sở Vân lão đệ, ngươi đứng đó làm gì? Ngũ Nhạc Nhất Kiếm đại hiệp đã vì Ngu huynh mà ra tay nghĩa hiệp, còn chúng ta đứng đây dương mắt mà nhìn à?
Sở Vân cười cười nói:
- Nếu đã vậy thì xin Khố hoàn chủ ra tay làm việc với bốn người mặc áo tím sặc sỡ kia cho đỡ phải chướng mắt Nghiêm huynh!
Chỉ đợi có thế, Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty đã thét lên một tiếng vang như sấm, bay vọt qua đầu mọi người, tấn công vào bọn người áo tím ngay tức khắc. Đó chính là Tứ Tỉền vệ của Tả Quải Tử Tống Bang thường gọi là Tứ Tử Long Tiếng thét chưa dứt thì Đại Mạc Đồ Thủ đã tung ra hàng loạt chưởng phong chỉ ánh quyền cước như gió cuốn mây bay, chỉ chớp mắt đã đánh cho Tứ Tử Long tay chân luống cuống, tháo chạy tứ tung, đội hình tan tác.
Nghiêm Tiếu Thiên thấy thế thì nghĩ thầm trong bụng:
- Lão ấy thật là lợi hại, mình không thể tưởng tượng nổi, bản thân mình đã từng giao đấu với Tứ Tử Long mấy lần đều phải trên sáu bảy mươi chiêu mới chiếm được thượng phong, thế mà lão này vừa mới thượng đại đã đánh cho lũ ấy thái điên bát đảo, quả là nhân vật bất phàm. Tên tỉểu tử Sở Vân quả là thần thông quảng đại, không thể hiểu nổi hắn tìm ở đâu mà được lắm cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm thế này để làm thủ hạ?
Lúc ấy Tứ Tử Long như những kẻ say rượu đang lảo đảo nghiêng né tránh những đòn tần công như vũ bão của Khố Ty. Cổ Yển La Hán đắc chí cười to:
- Ha hạ.. Đại Hồng Sơn hảo hán hóa ra chỉ như thế đó à? Lão tú tài kia ngươi định sao đây?
Lúc này, Nam Sơn Nhất Nho dù tức điên người cũng cố nhịn, bước đến trước mặt Sở Vân nói:
- Sở lão đệ, thế này là thế nào? Cứ như thế này lão phu về núi khó mà giải bày được. Hơn nữa cứ tiếp diễn thế này, lão phu e rằng không tránh khỏi phải động thủ.
Sở Vân mỉm cười, khẽ nói; - Nếu tiền bối cũng nhúng tay vào thì e rằng hòa khí của chúng ta sẽ không còn nữa!
- Lão đệ nói phải lắm, nhưng quyết sách của người cầm đầu quyết định, cho nên Sở đệ hãy ra lệnh cho vị kia dừng tay lại, bằng không cuộc chiến không thể bó hẹp được.
- Tiền bối, các vi truy đuổi bái huynh của ta có phải vì ta đã đổi xử thất lễ với Phượng Mục Nữ Lê Tường không? Nàng có thể không ác cảm tại hạ, có nghĩa là nàng không muốn tìm tại hạ gây khó khăn, nhưng sau sự việc đó, các vị và Lãnh Trúc Song Sát lại không dám đem sự thật ra báo cáo mà lấy những sự việc ấy để làm cớ động thủ.
Tiền bối, ta nói có phải không?
Nam Sơn Nhất Nho dỡ khóc dỡ cười, nói:
- Sở lão đệ, việc ấy ai nói cho đệ vậy? Quy tắc của Đại Hồng Sơn rất nghiêm khắc, nếu sự việc phát sinh mà không báo cáo, Đại đương gia điều tra ra thì dù địa vị cao đến chừng nào thì cũng không tránh được tội. Như vậy, lão đệ vả Thiên Kim tiểu thơ của bổn Sơn có chuyện xung đột sao?
Trong lúc đó tại đấu trường Ngũ Nhạc Nhất Kiếm và Bạch Sát Giả đang hồi kịch chiến không phân thắng bại, còn Đại Mạc Đồ Thủ thì đang đuổi đánh Tứ Tử Long chạy tứ tán.
Sở Vân nói tiếp:
- Tiền bối, phải báo lên Đại Hồng Nhị Tử, Quỷ Cô Tử Lê Kỳ phải đích thân gọi con gái? mình đi hỏi cho rõ nguyên nhân, có thể Lê Kỳ càng hiểu rõ con gái ông ta ra tay ăn cướp Ngọc phật, còn Cổ Yển La Hán và Bán Diện quỷ sứ lúc ấy đang đánh nhau sắp đến hồi lưỡng bại câu thương. Và ông ta càng hiểu rõ hơn vì sao tại hạ tại doanh trấn đã ra tay hạ nhục Lê Tường, đương nhiên Lê Kỳ không can đảm để con gái mình bị hạ nhục, thế là sẽ phẫn nộ đi tìm kẻ hạ nhục con gái mình. Nhưng lần ấy ra tay, tại hạ lại che mặt nên Lê Kỳ không có cách chi hỏi rõ tại hạ đích thực là ai nên đành phải tìm người bạn gắn bó của tại hạ là Cổ Yển La Hán. Như thế Cổ Yển La Hán chính là chủ điểm của sự việc Ngọc phật, thành thử ông ta trong những ngày gần đây bị các ngươi truy lùng ráo riết mệt muốn đứt hơi mà cũng chẳng biết nguyên nhân gì cả. Có đúng vấy không ?
Những điều Sở Vân nói hoàn toàn chính xác khiến cho Nam Sơn Nhất Nho kinh ngạc sững người còn Cổ Yển La Hán đứng bên nghe rõ cả nên tức khí quát to lên tiếng:
- Mẹ kiếp, nếu thế thì lão phu trở thành vật hy sinh rồi. Kẻ ăn cắp Ngọc Phật của ta lại là a đầu Lê Tường. Được lắm, Quỷ Cô Tử lần này gặp được sẽ cứng họng tắc tiếng cho mà coi. Mẹ kiếp, nó không đi tìm lão thì lão phải đi tìm nó cho bằng được Trong lúc đó Sở Vân vỗ vai Nghiêm Tiểu Thiên cười nói:
- Nghiêm lão huynh, Tứ Tử Long đang bại kia kìa.
Mọi người vừa đưa mắt nhìn qua thì vừa thấy hai bóng người áo tím bị hất văng trong không trung rơi xuống nằm chồng lên nhau thành một đống.
Nam Sơn Nhất Nho Dương Văn Hiển không kìm được lo lắng và tức giận quát lên một tiếng, xông thẳng vào cuộc đấu nhưng Nghiêm Tiểu Thiên đã cười lớn, nói:
- Lão tú tài kìa, họ Nghiêm ta đợi ngươi đã lâu rồi.
Nói rồi tay vung Kim Cô Vĩ định lao vào đánh Dương Văn Hiển nhưng Sở Vân ở đằng sau đã đưa tay kéo lại, Nghiêm Tiếu Thiên tức tối quay đầu lại hỏi:
- Lão đệ, mẹ kiếp, tức không chịu được, vậy mà còn đúng đây làm cái thớ gì?
Lời ông ta chưa dứt thì một tiếng hú ngân dài như xé không gian, một đạo ngân quang lấp lánh vang lên tiếng chuông gọi hồn đã từ trên không vẽ nên một áng cầu vòng tuyệt sắc kích vào phía sau lưng Nam Sơn Nhất Nho. Khiến cho vị cao thủ đệ nhất Đại Hồng Sơn luống cuống bắn mình ra xa bảy thước mới dám phản đòn đương cự, nhưng ngay lần nghênh đấu đầu tiên Nam Sơn Nhất Nho đã bị đánh bật lùi lại hơn ba bước. Nghiêm Tiếu Thiên kinh ngạc hỏi:
- Lão đệ, đó có phải là tiểu tử định đánh nhau với Ngu huynh lúc đầu không? Mẹ kiếp, quả là một nhân vật siêu tuyệt, Ngu huynh suýt nữa lại phạm phải sai lầm nữa rồi, ở đâu mà lão đệ đào ra lắm cao thủ tuyệt đỉnh vậy?
Sở Van cười nói nhỏ:
- Đều từ Đại Mạc Tuy Viễn, tự Quải Tử Hồ cung cấp cho đấy? Này lão huynh, cái lão để râu chữ bát kia là ai vậy?
- Đại Hồng Sơn phân ra Tám Đường Ngũ Đà, người ẩy là Đà Chủ chữ “Thổ” tức là Đà thứ năm đó gọi là Nhất Cam Tẩu Chưởng lang đó.
Hắn độc ác vô cùng, chưa tới lúc cần thiết là chưa ra tay, đã ra tay là tồi độc hiểm. Ta đã giao đấu với lão ấy một lần rồi, lợi hại lắm lắm?
- Lão huynh, tiểu đệ muốn đùa với người kia một lúc. Lão huynh thay đệ trông nom cái lũ tàn binh bại tướng Khôi Kỳ Đội ấy cẩn thận nhé. Chúng chưa chịu yên thân đâu!
- Từ nay về sau Khôi Kỳ Đội hết khả năng hoành hành thiên hạ rồi, nghe đâu Mãng Long Hội cũng chỉ còn một nửa lực lượng còn Bách Giác Bảo thì bị thiêu hủy chỉ trong một đêm. Chẳng biết mai này ai hùng bá lưỡng hà đây. Nghe nói những người áo đen có thêu Kim Điêu trước ngực làm nên kiệt tác ấy. Lão đệ có phần cũng giống họ, mắc áo đen đầy! Ha hạ..
Sở Vân đã bước đi chừng ba bước, nghe vậy quay lại, dùng ngón tay cái vạch tà áo dài ra, từ bên trong một con Kim Điêu lấp lánh đang tung cánh dưới ánh bình minh rực rỡ. Nghỉêm Tiếu Thiên bật lùi ra sau, kêu thất thanh:
- Ối chao, quả nhiên là kiệt tác của lão đệ rồi! Ối chao..... Sở Vân không nói gì quay sang nhìn kẻ đứng im lìm kìa, nói:
- Chưởng Đà chủ của Đại Hồng Sơn, trên giang họ Nhất Cam Tảu nổi danh đã lâu, nay Sở Vân ta muốn lãnh giáo tuyệt học bất truyện của ngươi, xin đừng giấu giếm nữa.
Chưởng Lang không ngờ Sở Vân lại khiêu chiến với hắn ta, tuy chưa bao giờ động thủ cùng chàng nhưng qua phong cách và thần thái của chàng cũng như qua lời thuật của Nam Sơn Nhất Nho về cuộc đọ sức ở Doanh trấn ngày nào..... hắn biết món này quả là khó gặm đây nên trong lòng không yên chút nào nhưng ngoài mặt thì cố không đế lộ ra tâm trạng ấy. Lão ta nhìn Sở Vân cười nhạt, nói:
- Sở đại hiệp đã chọn, lão phu đâu dám chối từ. Có điều dù có thua hay thắng cũng xin Sở đại hiệp đừng nên nổi giận.
- Chưởng Đà chủ, câu nói này đáng ra tại hạ phải bẩm với ngườí mới phải đấy!
Hai người cứ đứng đó nói qua nói lại mà chẳng ai chịu động thủ trước. Biết dụng ý của Chưởng Lang là muốn tìm cách chọc giận Sở Vân để tìm chỗ hở, nên Sở Vân vẫn cứ ung dung nhìn lão chắp hai tay sau lưng cười hỏi chàng:
- Họ Nghiêm kia, chỉ nhớ được của ngươi một câu nói, mà cái giá của ngươi phải trả cho cái nói đó phải gấp mười lần đó. Sở đại hiệp, chúng mình chẳng nên lắm lời nữa, kể cả cái kẻ hèn nhát chỉ đứng ngoài xúi bẩy kia cũng thế.
Nghiêm Tiếu Thiên cười ha hả nói:
- Họ Chưởng kia, ngươi chớ có mong chiếm được thượng phong với Sở đệ của ta. Mẹ kiếp, ngươi có vẻ chiếm phần ưu thế về miệng lưỡi đấy. Ha ha!