Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Điêu Thần Chưởng
  3. Chương 70: Ngày vui còn đợi
Trước /78 Sau

Kim Điêu Thần Chưởng

Chương 70: Ngày vui còn đợi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau một lúc trầm ngâm Sở Vân mỉm cười nói :

- Để cho mọi người được tự do đề xuất ý kiến theo tại hạ nghĩ, như vậy sẽ đỡ căng thẳng hơn phải không? Thôi, bây giờ cố ăn uống thêm chút nữa để có sức mà trao đổi, lo toan công việc!

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ nói ngay :

- Minh chủ, bổn tòa không muốn trở về, bổn tòa là người đầu tiên tình nguyện đi theo Minh chủ hành động!

Cổ Yển La Hán cạn ly rượu nói :

- Cái gì, người là kẻ đầu tiên à? Ta mới là người đầu tiên! Khố hoàn chủ, người là kẻ có thân phận, có địa vị, nhưng không thể ép người khác được!

Sở Vân nhìn mọi người bình tĩnh nói :

- Đó không phải là việc gì lớn lắm, các vị tranh nhau làm gì? Tại hạ đã quyết định Lý Khải về Ngân Thanh Song Long, nơi đó thông báo cho Cừu phó minh chủ và mọi người. Nghiêm đại ca và Cung Ninh đi chuẩn bị lễ vật cầu thân. Lãnh, Khố chủ nhị vị đi theo tại hạ tìm kiếm bọn bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, bất trung đó!

Cổ Yển La Hán kêu ầm lên :

- Không, ta không thể làm được ba cái việc linh tinh đó, ta kiên quyết từ chối...

Sở Vân ôn tồn nói :

- Lão huynh, vì hạnh phúc trăm năm của tiểu đệ, vì niềm kính trọng sâu sắc của Lê cô nương đối với lão huynh mà lão huynh lại từ chối ư?

- Không, không! Ngươi biết lão huynh này không làm được việc ấy!

Sở Vân đưa tay lễ Cổ Yển La Hán một cái thật sâu, rồi tiếp giọng trang nghiêm nói :

- Nửa tháng sau, chúng ta sẽ khởi hành, phân nhau tiến hành công việc. Trong vòng một tháng đó thì nửa tháng sau có mặt tại Liễu thôn. Mọi người phải đúng thời gian đến hẹn vì từ Liễu thôn đến Đại Hồng sơn cần phải đi hết bảy tám ngày. Như thế thời điểm ba tháng cũng đã sắp đến nơi rồi!

Lý Khải cung kính nói :

- Bẩm Minh chủ, đệ tử và những người của Phó minh chủ trên đường đi nếu như có ai đó gây sự có được phép trừng phạt không? Còn ai muốn đi theo có được không?

- Hỏi có lý đấy, hiện nay có thể Ngũ Nhạc Nhất Kiếm đã đến rồi. Nếu như ông ta và Ngân Thanh Song Long muốn cùng đi thì cũng được, bởi họ đều là những anh hùng hảo hán, đối với tại hạ thật là thân thiết, nghĩa tình...

Thiên Lang Lãnh Cương nói :

- Từ đây đến chỗ Ngân Thanh Song Long còn khá xa, phải mất chừng mười ngày đường, Lý hộ vệ cần phải đi sớm đi khỏi trễ hẹn!

Cổ Yển La Hán nâng ly rượu mời Cung Ninh nói :

- Ông bạn, chúng ta hãy cạn ly này, ta hỏi người có biết lấy vợ cần phải chuẩn bị những gì không?

- Nghiêm huynh! Cung Ninh chưa từng trải qua việc đó nên không biết, tất cả xin Nghiêm huynh chủ xướng!

- Ôi chao, ta suốt đời chỉ có một thân một mình, thôi thì để làm việc này chúng ta trước tiên hãy đến thành Lạc Dương một chuyến, đến các nơi đông đúc đường lớn, tửu điếm, thanh lâu gặp các phú hào kỹ nữ mà hỏi han học tập vậy!

Mọi người nghe thế thì đều bật cười rồi vui vẻ trò chuyện ăn uống.

Sở Vân đợi tiểu nhị dọn dẹp xong mọi thứ mới dặn dò mọi người những điểm thật cần thiết rồi ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Mới đó thời hạn nửa tháng đã trôi qua, thương thế của Sở Vân đã hoàn toàn bình phục, còn Cổ Yển La Hán nhờ tĩnh dưỡng vết thương ít hoạt động, lại bồi dưỡng nhiều nên mập hơn trước mấy cân. Khoái Đao Tam Lang Lý Khải đã ra đi, hiện nay bên mình Sở Vân là Đại Mạc Đồ Thủ và Thiên Lang Lãnh Cương tạm biệt Cổ Yển La Hán và Cung Ninh lên đường. Cổ Yển La Hán cười hà hà nói :

- Lão đệ người quả là khá lắm, mấy trăm đĩnh vàng, hàng trăm hạt trân châu cũng chưa chắc mua được nụ cười của cô ta, còn người thì.. ha ha.. cần quái gì lễ vật.

Sở Vân cười với lão huynh của mình nói :

- Đại ca, anh cứ chi tiêu cho thoải mái, miễn là đừng quên cái ngày quan trọng đó của ngu đệ là được rồi!

Cổ Yển La Hán cười nói với Cung Ninh :

- Lão đệ, nhanh lên, công việc của chúng ta cực kỳ hệ trọng, ta phải đến thành Lạc Dương ngay!

Nói xong, chào ba người nọ, Cổ Yển La Hán cùng Cung Ninh phóng ngựa đi liền. Đợi họ đi thật xa, Khố Tỵ lẩm bẩm nói :

- Minh chủ, Nghiêm đại đương gia hình như có gì không bình thường lắm?

Sở Vân cười lớn nói :

- Không đâu, ông ta hơi quá bình thường một chút!

Khố Tỵ ngạc nhiên một lúc rồi chợt hiểu, cười phá lên. Sở Vân và Lãnh Cương cũng cười rồi họ quất ngựa truy phong, Sở Vân vừa đi vừa nói :

- Chúng ta sẽ bới từng tấc đất, xét từng lùm cây, bất kể thâm sơn cùng cốc cũng không thể bỏ qua!

Thế rồi ba người cho ngựa chạy chậm lại, ba cặp mắt nhìn về mọi hướng quan sát từng bụi cây, hốc đá, từng bờ ruộng, ngọn cây, khe nước, gò cát.... hễ nơi nào cảm thấy nghi vấn là lập tức xuống ngựa điều tra đến cùng. Cứ thế suốt từ sáng sớm đến giữa khuya họ tiếp tục tìm kiếm, họ đảo qua vòng lại đi khắp nơi này đến nơi khác, râu tóc dài ra, quần áo lấm bụi đường nhưng ba cặp mắt vẫn rực sáng sục tìm khắp không sót một nơi nào mà họ đã đặt chân qua.

Ngày lại qua ngày, từ chỗ họ xuất phát đến nay đã lùng sục hơn ba trăm dặm rồi. Nhưng theo họ nghĩ thì hai kẻ ấy không có khả năng chạy theo đường lớn, cũng không có gan để chạy theo hướng đã bị truy đuổi, như thế khả năng duy nhất là chúng chỉ chạy men núi và vào ban đêm mà thôi. Bọn chúng phải dựa vào địa hình phức tạp và hoang vu không một bóng người để chạy trốn. Lúc ấy ba người đang ở trên một dốc núi không cao lắm, Sở Vân thầm nghĩ :

- “Nếu cứ theo cách nghĩ này thì bên sau núi phải có đường ra hoặc nơi ẩn nấp. Nhưng ta đã tìm tòi lục soát kỹ, nơi ấy không có gì cả.

Bạch Vũ công tử bị thương rất nặng, một tháng không thể nào lành kịp, còn Tiêu Vận Đình cứ cho là võ công có cao đi nữa thì vì đợi Thiệu Ngọc cũng không sao chạy đâu cho xa được. Điều chắc chắn là họ phải tìm một nơi thật bí mật để điều trị thương thế. Khu vực này toàn bộ vùng phía sau đã tra xét kỹ, hay là ta thử lùng sục một lần nữa theo đường mòn nhưng không được gây động tĩnh gì, cũng không làm mất quá nhiều thời gian. À mà tại sao ta không tìm thấy một dấu tích gì cả nhỉ? Hay là bọn chúng có cánh bay đi xa rồi, hay là đem sinh mạng nộp cho trời cao rồi? Nhưng không thể như thế được. Bọn chúng là những kẻ tham sinh úy tử, chỉ cần có một cơ hội là bọn chúng cố sống, và vậy thì chúng còn sống. Mà còn sống thì bọn chúng trốn ở đâu?”

Gió núi thổi ào ào, nhiều lúc như vang lên tiếng hú, gió đầu thu, hơi lành lạnh. Mùa thu, mùa gợi những ưu tư, thương cảm..

Đại Mạc Đồ Thủ nhìn về phía xa xa nói :

- Minh chủ, đã tìm đến hơn hai mươi ngày rồi! Có thể bọn chúng tìm đường khác chạy thoát!

- Theo thói quen của hai tên ấy, thì nơi dốc núi kia mới là nơi chúng lựa chọn, hơn nữa tại hạ còn nhìn thấy bọn chúng hướng về phía này để chạy trốn mà!

- Hay là đến nửa đường bọn chúng đổi sang hướng khác. Bổn tòa tức lắm, cứ gặp được chúng là lập tức cho mỗi tên một nhát là xong ngay.

- Sao lại dễ dàng như thế? Hơn một tháng nay sự đau khổ và dày vò đã làm cho chúng cảm thấy còn đáng sợ hơn cái chết....

- Nhưng bọn họ vẫn sẵn sàng chịu đựng để được sống, vì bọn họ sợ cái chết hơn.

Thiên Lang Lãnh Cương nói xen vào :

- Ngươi thì lúc nào cũng chỉ biết có một điều là giết chết. Ngươi đâu biết chết không được sống không nổi mới là đáng sợ hơn cái chết nhiều lần!

- Có thể là cách nghĩ của Minh chủ đúng, nhưng bổn tòa cho rằng tùy theo từng trường hợp một mà sử dụng, theo cách nào cũng tùy ý.

Đối với cặp gia phu dâm phụ này chúng chỉ muốn được sống, tính mạng được kéo dài là hy vọng tối cao của chúng, như vậy thì chúng chỉ cần được sống, mọi sự dày vò tra tấn khác chẳng có tác dụng gì cả.

- Theo tại hạ nghĩ thì cách báo thù như vậy là đúng rồi, và bọn họ là đối tượng thích hợp nhất, bọn họ là những kẻ đề cao danh vọng và địa vị, coi trọng hình thức và dung mạo, không thể xa rời cuộc sống đầy đủ tiện nghi và tiền tài, thích được kẻ khác cung phụng, hầu hạ, tán dương... được hưởng thụ sự ân ái trong hoàn cảnh tối ưu tiện lợi, thỏa thích.. Nhưng ta đã cướp đi của chúng những điều đó. Hiện nay dung chúng đã bị hủy, danh vọng và địa vị không còn nữa, sự đầy đủ tiện nghi trong sinh hoạt đã không còn nữa.... Cũng chẳng còn ai nghĩ đến chúng, sợ hãi phục vụ chúng, nịnh bợ chúng... Vậy thì cuộc sống của chúng còn gì lạc thú, còn gì để mà cầu mong hy vọng... không muốn chết nhưng sống mà không được hưởng thụ một tý gì thì sống để làm gì? Để nhìn nhau đến chán, để giận nhau trách nhau chẳng còn yêu thương được nữa thì nhục mạ, căm thù nhau, sự đau đớn lại càng tăng lên gấp bội!

Thiên Lang Lãnh Cương lại hỏi :

- Minh chủ, nghe nói Đệ tam Vũ công tử Thiệu Ngọc bị Minh chủ hủy đi bộ mặt, nhưng Tiêu Vận Đình thì vẫn chưa à?

- Ta chỉ dùng kiếm thích một chữ thập trên trán cô ả, nhưng tinh thần bị dày vò và thể xác bị cực khổ thì chắc chắn dung mạo của cô ta cũng không thể nào xinh đẹp lên được!

- Đúng, như thế mới đúng, mới xứng với cái lũ độc ác bất lương ấy. Đó là sự trả thù của hậu thế!

- Lão sát tử, người đã nhuốm máu nhiều rồi, trước lúc bị báo thù hãy lo tắm rửa cho sạch sẽ đi! Lãnh Cương chọc Khố Tỵ nên nói vậy.

Khố Tỵ đỏ mặt lên hừ một tiếng nói :

- Nói bậy nói bạ, ta giết là giết lũ cùng hung cực ác, xảo trá thâm độc, như thế là ta đã thế thiên hành đạo, bảo vệ chân lý. Nếu trên đời này mà không có những người như ta lấy thân mình phục vụ cho chính nghĩa, chính nhân quân tử như thế thì thế giới này còn loạn xạ biết chừng nào? Như vậy trời cao phải cho ta tăng thêm phước, thêm thọ mới đúng chứ? Lẽ nào lại báo phục ta?

- Gớm thật, mồm mép có hiền lành hơn tay chân chút nào đâu! Nhưng người cũng xin giảm bớt sự giết chóc, sát sinh quá nhiều cũng là điều chẳng nên. Ai cũng là người, ai cũng mong được sống mà!

Lúc này trời đã về chiều, mặt trời chiếu tia nắng đỏ ối xuống cây cỏ vạn vật, sắc cảnh rừng thu đẹp tuyệt mà sao cũng thật thê lương vậy? Sở Vân nhìn ánh tịch dương hạ giọng nói :

- Ta thích cảnh hoàng hôn và nhất là những ánh cầu vồng, nó vừa đẹp, vừa chứa nhiều ẩn ý, có một cái gì đó mê người, buồn man mác... À mà nhị vị đói chưa? Nếu có đói thì chúng ta xuống núi vậy!

Bỗng Đại Mạc Đồ Thủ kêu to lên :

- Minh chủ! Hãy khoan.

Nói rồi từ trên mình ngựa Khố Tỵ bắn vút lên cao sáu trượng rồi nhắm về phía đỉnh núi mà lao tới, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được. Thấy Lãnh Cương xuống ngựa đi về phía đó Sở Vân nói :

- Thôi, tìm không được đâu. Có thể cách suy luận của ta sai rồi, ta quá tự tin, điều ấy tốt nhưng cũng có lúc lại là điều không tốt!

Lúc ấy Đại Mạc Đồ Thủ lại tiếp tục lục soát về phía bên đỉnh dốc.

Một lúc sau Khố Tỵ bắn mình trở về, tay cầm một chiếc đai màu tím nhạt đưa cho Sở Vân nói :

- Vật này phát hiện được cách đỉnh dốc chừng nửa dặm ở một triền đất xiên xiên, vắt trên một cành cây nhỏ. Bổn tòa không ngờ trước lúc ra về tìm kiếm một lần cuối cùng thì lại phát hiện được.

Đưa chiếc đai lưng ấy lên xem thì thấy đó là đai lưng của nữ nhân, được dệt bằng lụa quý, chứng tỏ người dùng nó phải là người quyền quý giàu có.

Chiếc đai lại lấm tấm những vệt máu, phần dưới chiếc đai tơi tả, đầy bụi đất.

Chợt thấy mắt Sở Vân sáng rực lên khi phát hiện phần dưới chiếc đai, chỗ rách tơi tả có thêu một chữ Đình. Chàng nói to lên :

- Đây chính là vật mang theo bên mình của Tiên Vận Đình!

Thiên Lang Lãnh Cương vội nói :

- Đuổi theo mau!

Sở Vân lắc đầu nói :

- Không phải đuổi theo nữa, chỉ nhìn thấy chiếc đai vừa có vết máu, vừa rách te tua dính đầy đất cát như thế này, nếu nhìn kỹ thì sắc màu đã nhợt nhạt, điều đó chứng tỏ nó đã bị mắc ở đây hàng tháng nay rồi! Khố hoàn chủ có phát hiện được dấu chân hay vết thân người lăn qua đó không?

- Bẩm Minh chủ, không một vết tích gì nữa cả, trong phạm vi hơn ba trăm thước vuông quanh chỗ có chiếc đai này bổn tòa đã tìm kiếm rất tỷ mỉ và không thấy gì nữa! Minh chủ, chúng ta đã đến đây rồi thì vì sao lại quay đi. Nguyên nhân gì vậy?

Sở Vân trầm ngâm ngắm nhìn cảnh vật cứ chìm dần vào chiều cuối thu nói :

- Có thể họ lùi lại là một trực giác dự cảm nào đó, có thể chúng sợ cứ thế mà xuống núi là nguy hiểm vì phía dưới một vùng đông vui, ẩn ở đó không ổn!

- Minh chủ, như vậy chúng còn ở trong núi này, ta phải lục soát thật kỹ, lật từng tấc đất lên một lần nữa xem nào!

- Với ba chúng ta mà lục soát cho hết cả một vùng núi rộng lớn thế này thì không phải là một chuyện dễ đâu! Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng nên tốn công vô ích là gì, vì bọn chúng đã tìm một đường khác chạy trốn rồi. Chúng chẳng dại gì ẩn nấp ở đỉnh núi này đâu. Tại hạ đã tính toán sai rồi, hơn một tháng qua, chúng đã có đủ thời gian để tìm một chỗ bí mật an toàn trốn tránh rồi. Nhưng là chỗ nào thì tại hạ đành chịu thua. Bầu trời cao lắm, mặt đất rộng lắm biết đâu là giới hạn.

Giọng Sở Vân buồn buồn não ruột, thất vọng buông ra trong một chiều thu ảm đảm.

Đạc Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ và Thiên Lang Lãnh Cương cũng lắc đầu, họ biết nói gì đây vào lúc này, hoàn cảnh này cho thích hợp.

Quảng cáo
Trước /78 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quân Sinh Ta Đã Lão - Ái Ba Thụ Đích Ngư

Copyright © 2022 - MTruyện.net