Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 6: Cũng chính là chuyện của hai năm trước!
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 6: Cũng chính là chuyện của hai năm trước!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Cửa hàng hoa Vô Ưu”, vị trí cửa hàng nằm ở tầng một của khu dân cư Đế Thương, phía bắc thành phố Bạch Nguyên.

Ba người Kim Húc đậu xe ở trước cổng chính của Bích Quý Viên để hội hợp với phó đồn trưởng Trương Chí Minh đã đến trước đó.

Suy xét đến ngày hôm qua Trương Chí Minh đã vì chuyện của Lưu Vệ Đông mất liên lạc mà đến gặp bà chủ tiệm hoa kia một lần, hôm nay lại để cho anh ta đến hỏi sẽ có chút thuận tiện hơn.

Trương Chí Minh ngồi ở hàng phía sau xe cảnh vụ, gật đầu biểu thị chào hỏi với Thượng Dương và Viên Đinh xong thì đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi tôi liếc mắt một cái, thấy xe của Tôn Lệ Na đang đậu ở trước cửa của tiệm bán hoa, cô ta chắc là đang ở trong tiệm.”

Kim Húc nói: “Ngày hôm qua cô ta nói với anh thế nào?”

Tình huống mà ngày hôm qua bà chủ tiệm hoa Tôn Lệ Na trình báo với công an là:

Cô ta đã không liên lạc với Lưu Vệ Đông một khoảng thời gian, cũng chưa từng gặp lại họ Lưu.

Hơn nữa, còn khẳng định chính mình và họ Lưu chỉ là bạn bè bình thường, lúc trước Lưu Vệ Đông nói mình bị thiếu chút tiền làm ăn, cô ta dư dả nên cho gã mượn bảy vạn đồng tiền, chỉ thế mà thôi.

Lời này thật giả trong đó vừa nghe liền biết, hai người tuyệt đối không phải là quan hệ bạn bè bình thường.

Cho nên, Thượng Dương còn lấy việc này xem như ví dụ mà phân tích cho Viên Đinh nghe về vấn đề liên quan đến quan hệ điển hình trong việc cho vay tài chính giữa nam và nữ.

Trương Chí Minh nói: “Khi tôi đến vào buổi sáng hôm qua, hoàn toàn không nghĩ tới việc này sẽ liên quan đến vụ án vứt xác kia, dù sao người ta cũng là một người phụ nữ yếu đuối, đương nhiên sẽ không muốn nói về chuyện riêng tư của bản thân mình, vì thế nên tôi cũng không truy đến cùng.”

Khi anh ta nói những lời này còn có chút xấu hổ cùng ngượng ngùng.

Chỉ trong một đêm vụ án đã phát sinh biến hóa lớn như vậy, là ai cũng không ngờ được, vốn tưởng rằng chỉ là Lưu Vệ Đông ra cửa không liên lạc với người nhà, lại còn có thể bị cuốn luôn vào một vụ án vứt xác như vậy.

Đối với phương pháp và mục đích hỏi ra những vấn đề liên quan đến vụ án của từng đơn vị ban ngành đều khác nhau, coi như là nghiệp vụ khác nhau là được.

“Ngoại trừ giấu diếm quan hệ với Lưu Vệ Đông, Tôn Lệ Na còn có gì khác thường không?” Kim Húc hỏi.

“Cái này……” Trương Chí Minh nói, “Khi nhắc đến Lưu Vệ Đông, nét mặt của cô ta rất mất tự nhiên, lúc ấy tôi cho rằng, cô ta không muốn cho người ta biết mình và Lưu Vệ Đông có quan hệ nam nữ.”

Thượng Dương nói: “Cô ta và Lưu Vệ Đông đều là độc thân, nếu thật sự có quan hệ tình cảm thì cũng không cần thiết phải che giấu như vậy.”

Trương Chí Minh quen thuộc nói: “Tình huống là như vầy, chồng trước của Tôn Lệ Na là một thương nhân có tiền, là do nhà trai ngoại tình nên dẫn tới ly hôn, hai người còn có một cô con gái, quyền nuôi dưỡng thuộc về Tôn Lệ Na, mỗi tháng bên phía người chồng cũ đều chu cấp không ít phí nuôi dưỡng, Tôn Lệ Na còn có hai căn hộ và một trăm vạn tiền mặt ……”

“Thì ra là một vị phú bà!” Viên Đinh chen vào nói, “Khó trách, bảy vạn trôi theo dòng nước cũng không quá để tâm như vậy.”

Thượng Dương trách mắng: “Đừng ngắt lời.”

Trương Chí Minh trái lại không thèm để ý, nhìn Viên Đinh cười cười, nói: “Không sao, Tiểu Viên tổng kết như vậy cũng không sai. Điều kiện kinh tế của Tôn Lệ Na khá tốt, bản thân cô ta cũng rất có khả năng kiếm tiền, việc làm ăn buôn bán của cửa hàng này rất tốt, còn mở thêm một chi nhánh ở phía nam thành phố. Ngày hôm qua cô ta cũng thật sự đã nói, mấy vạn đồng tiền không lấy lại được thì coi như xong, cô ta cũng không thiếu chút tiền này. Lưu Vệ Đông chính là người sống tạm bợ, không có công việc đàng hoàng, còn thích đánh bạc, thật là không môn đăng hộ đối nha. Tôn Lệ Na không muốn thừa nhận có quan hệ với anh ta, điều này cũng có thể hiểu được.”

Thượng Dương gật gật đầu, căn cứ vào tin tức trước mắt, kết luận này coi như khá hợp lý, còn về phần tính chân thật thì phải chờ gặp Tôn Lệ Na mới có thể xác minh được.

“Có lẽ....” Viên Đinh thấy Thượng Dương không mắng cậu ta nữa mới dám tiếp tục nói tiếp, “Có thể vị phú bà đã ly hôn này tìm đàn ông, cũng không phải vì muốn yêu đương, mà chỉ là đêm dài khó nhịn.”

Thượng Dương: “……”

“Không hẳn như vậy.” Kim Húc lại nói, “Nếu cô ta cảm thấy Lưu Vệ Đông không xứng với cô ta, mục đích ở bên nhau với Lưu Vệ Đông không phải vì tình yêu và hôn nhân, mà chỉ là vì tìm đàn ông lăn giường mấy phát, còn có thể thoải mái một chút……”

Thượng Dương không thể nhịn được nữa: “Mấy người có việc gì sao? Quy tắc ngôn ngữ của công an nhân dân đâu hết rồi hả?”

Kim Húc sửa lời nói: “Chỉ là sống phóng đãng, cô ta sẽ mua nhẫn cưới kim cương đeo cặp với Lưu Vệ Đông sao? Tôi cho rằng sẽ không.”

“Cái gì nhẫn cưới?” Trương Chí Minh hỏi.

Kim Húc đơn giản nói lại việc gia đình người chết nhìn thấy Tôn Lệ Na và Lưu Vệ Đông đã từng đeo một đôi nhẫn cưới kim cương, sau đó hỏi: “Ngày hôm qua khi anh gặp cô ta, có chú ý đến tay cô ta không? Có đeo nhẫn hay không?”

Trương Chí Minh khẳng định nói: “Không có, khi cô ta nói chuyện với tôi, còn đang quấn bó hoa, tôi xác định trên tay cô ta không có đeo trang sức, cũng không có dấu thường đeo nhẫn.”

Kim Húc nói: “Xem ra chắc là cô ta và Lưu Vệ Đông đã chia tay rồi, cho nên cũng đã tháo nhẫn được một khoảng thời gian.”

Thượng Dương nói: “Có thể là do vợ của Giả Bằng Phi nhìn lầm không? Có thể chỉ là nhẫn hột bình thường, tùy tiện đeo chơi, chứ không phải là nhẫn cưới trang trọng như vậy.”

“Có phải kim cương thật hay không cũng không quan trọng.” Kim Húc nói, “Một người phụ nữ từng ly hôn thì sẽ không tùy tiện đeo lại nhẫn ở ngón áp út đâu.”

Thượng Dương nghĩ nghĩ, không thể không nói: “Cái này nằm ngoài hệ thống kiến thức của tôi rồi, nhưng nghe cũng có vẻ hợp lý.”

Kim Húc bày ra một bộ không chút để ý nói: “Kiến thức liên quan đến hôn nhân và tình yêu không khó, về sau tôi sẽ từ từ dạy cậu.”

Thượng Dương: “?”

Kim Húc nói: “Đi, cùng nhau gặp Tôn Lệ Na giáp mặt tâm sự nào.”

Đẩy cửa kính của cửa hàng hoa Vô Ưu, một luồng khí ấm áp cùng hương thơm của hoa tươi từ trong nhà nghênh diện đến.

Mà Tôn Lệ Na cũng giống như ấm áp và hương thơm này, tuy ngũ quan của cô ta không quá xuất chúng, nhưng rất có khí chất đoan trang thùy mị của một người phụ nữ đã có chồng.

Đồng thời mắt thường cũng có thể thấy được là một người có tiền.

Kẹp tóc và hoa tai đều là những mẫu cổ điển của nhãn hiệu lớn, mặt và tay được bảo dưỡng mượt mà tựa như thiếu nữ, váy cùng giày cao gót nhìn sơ qua cũng biết giá trị thật xa xỉ, ngay cả chiếc xe đậu ngoài cửa kia, trên thị trường đang được bán với giá đến hơn 30 vạn một chiếc.

Ở thành phố tuyến năm như Bạch Nguyên, một bạch phú mỹ như vậy mà xuất hiện ở nơi công cộng, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Cô ta trang điểm nhẹ nhàng, kẻ lông mày rất nhạt, tô chút son môi nhàn nhạt, nhiệt độ trong tiệm cao nên không mặc áo khoác, áo sơ mi ngoại buộc tạp dề hoa nghệ thuật, càng có vẻ…… Eo nhỏ ngực to.

Không thể tính là đại mỹ nhân, nhưng cũng là trình độ cấp bậc “sát thủ thẳng nam”.

Thượng Dương trong nháy mắt đã hiểu.

Vừa rồi anh còn hơi nghi hoặc, một công an lâu năm như Trương Chí Minh, vậy mà lại ngượng ngùng khi hỏi đến việc tư của người có liên quan đến vụ án sao?

Xem ra ngoại trừ lý do vì vụ án ngày hôm qua còn chưa có phát hiện tình tiết nghiêm trọng như ngày hôm nay, thì đại khái cũng là vì đối mặt với một mỹ nhân như vậy, đàn ông bình thường đều khó tránh khỏi không chịu nổi đi quá giới hạn.

“Ngày hôm qua chuyện nên nói tôi đều đã nói hết rồi.” Tôn Lệ Na khi nói chuyện ngữ khí thật chậm rãi mà cũng thật từ tốn, có một loại khí chất dịu dàng phong lưu, nói, “Mấy vị công an lại tìm tôi, là còn có cái gì muốn hỏi sao?”

Viên Đinh ở trong xe nói người ta “Đêm dài khó nhịn” cũng không ngờ lại là một tiểu tỷ tỷ như vậy, lúc này lại bày ra bộ dạng chưa hiểu việc đời đứng ở phía sau, đôi mắt len lén đánh giá Tôn Lệ Na, đây là phản ứng thường thấy của cậu nhóc thẳng nam trẻ tuổi khi đối mặt với chị gái đã trưởng thành.

Thượng Dương thở dài trong lòng, chỉ có chút tiền đồ này...

Mà tầm mắt Tôn Lệ Na thì lại chuyển giữa Kim Húc và Thượng Dương, ước chừng là nhìn ra chức vụ hai người bọn họ ai cao hơn, nhưng rõ ràng là nhìn Kim Húc nhiều hơn một chút.

Mắt Thượng Dương liếc liếc Kim Húc, Kim Húc cũng đang thẳng tắp nhìn chằm chằm Tôn Lệ Na.

Thượng Dương:…… Chậc chậc, cứ để tôi đến trước vậy.

“Cô Tôn.” Anh hỏi, “Giữa cô và Lưu Vệ Đông rốt cuộc là có quan hệ gì? Hy vọng cô có thể trả lời đúng sự thật.”

Ánh mắt Tôn Lệ Na hơi né tránh, nói: “Bạn bè bình thường.”

Thượng Dương tiếp tục nói: “Chuyện này can hệ trọng đại, cô……”

“Cô có quen Giả Bằng Phi không?” Kim Húc bỗng nhiên mở miệng.

Tôn Lệ Na rõ ràng là hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Là ai? Tôi không quen biết.”

Phản ứng của cô ta vượt quá dự đoán của mấy người.

Theo giả thiết trước đây, Tôn Lệ Na vì không muốn thừa nhận quan hệ với Lưu Vệ Đông, vậy rất có thể cũng sẽ trốn tránh nói không quen biết Giả Bằng Phi này, nhưng bây giờ khi cô ta nghe đến cái tên của Giả Bằng Phi, lại sợ hãi như vậy.

Cô ta sợ hãi cái gì? Cái chết của Giả Bằng Phi chẳng lẽ thật sự có liên quan đến cô ta sao?

Kim Húc hỏi: “Hôm kia, chính là thứ bảy, từ trưa hôm đó đến buổi tối trong khoảng thời gian này, cô ở đâu?”

Đây là khoảng thời gian tử vong của Giả Bằng Phi mà bác sĩ pháp y đã suy đoán sơ bộ.

“Thứ bảy?” Tôn Lệ Na hỏi lại có chút mờ mịt, nghĩ ngợi một hồi mới nói, “Tôi ở trong tiệm, cuối tuần đơn đặt hàng rất nhiều, cửa hàng mở cửa từ buổi sáng mãi cho đến buổi tối 10 giờ mới đóng cửa, tôi không có đi ra ngoài, sau khi đóng cửa thu xếp xong thì tầm 10 giờ rưỡi mới trở về nhà.”

Trong quá trình cô ta nói, Thượng Dương ngẩng đầu quan sát chung quanh, khi cô ta nói xong thì liền hỏi: “Camera trong tiệm đều mở bình thường sao?”

Tôn Lệ Na nói: “Mở, các anh cứ kiểm tra thoải mái, tôi thật sự ở trong cửa hàng cả ngày.”

Có thể là ý thức được việc điều tra của công an không giống với tưởng tượng của cô ta, nên cô ta rõ ràng là nhẹ nhàng mà thở ra.

Nhưng điều này lại làm cho mấy người ở đây càng thêm nghi hoặc.

Kim Húc nói: “Vào ngày 1 tháng trước, cô cũng ở trong cửa hàng?”

Tôn Lệ Na ngẩn ra, biểu tình rất nhanh lại khẩn trương lên, nói: “Đều…… Đều qua đi đã lâu như vậy, tôi không nhớ rõ.”

Tháng trước tức là ngày 1 tháng 9, vợ của Giả Bằng Phi từng nhìn thấy Lưu Vệ Đông đánh bài cùng Giả Bằng Phi, còn thấy cả Tôn Lệ Na ở đó.

Tôn Lệ Na có con gái học tiểu học, ngày 9 tháng 1 là ngày con gái khai giảng, ngày này đối với một người mẹ trẻ tuổi mà nói thì thực sự rất dễ nhớ, những chuyện xảy ra cùng ngày hôm đó, cũng sẽ không dễ dàng quên như vậy.

“Không nhớ rõ cũng không sao, chúng tôi có thể xem camera.” Thượng Dương nói.

“Có thể tôi không có ở trong tiệm……” Tôn Lệ Na nói, “Ngày đó, hình như tôi đi dạo phố.”

Thượng Dương đầy mặt nghiêm túc mà nói: “Cô Tôn……”

Không đợi anh nói ra lời khách sáo chính thức, Kim Húc trực tiếp cắt ngang nói: “Đã xem tin tức chưa, ngày hôm qua ở vùng ngoại ô đã phát hiện thi thể một người đàn ông.”

Tôn Lệ Na: “…… Xem…… xem rồi.”

Cô ta nghĩ tới cái gì, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, cô ta giống như là hoàn toàn không nghĩ tới, vụ án mạng gây ồn ào xôn xao trong nhóm WeChat đêm qua lại có liên quan đến bản thân mình.

“Không phải Lưu Vệ Đông.” Kim Húc nói: “Đừng quá lo lắng.”

Tôn Lệ Na: “……”

Đã nói đến nước này, chỉ cần cô ta không phải là đồ ngốc thì cũng nên hiểu, người chết nếu không phải Lưu Vệ Đông, vậy chỉ có thể là Giả Bằng Phi.

Kim Húc nói: “Có nhân chứng nói, cô ấy nhìn thấy Giả Bằng Phi và cô xảy ra tranh chấp, đó là lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy Giả Bằng Phi.”

Thượng Dương không khỏi reo hò khen hay ở trong lòng.

Câu hỏi này cũng quá khéo đi, trước khi vợ của Giả Bằng Phi về nhà mẹ đẻ vào tháng trước, ở lần cuối cùng cô ta nhìn thấy chồng mình là khi gã ta đang đánh bài với Lưu Vệ Đông, Tôn Lệ Na ở bên cạnh Lưu Vệ Đông còn thật sự vì gã ta đánh vợ mà không tiếc xảy ra tranh cãi với gã ta nữa.

Chính là bây giờ, nếu chỉ nghe sơ qua lời của Kim Húc nói thì thật sự giống như trận cãi nhau đó, là xảy ra trước khi Giả Bằng Phi bị giết.

“Không thể nào!” Đúng như dự đoán, Tôn Lệ Na kịch liệt phủ nhận nói, “Lần trước tôi gặp anh ta, anh ta vẫn còn rất tốt!”

“Lần trước” mà cô ta nói và lần ngày 9 tháng 1 Kim Húc nói theo như lời chị vợ họ Giả đã cung cấp tin tức, hình như cũng không phải cùng một ngày.

Bất luận như thế nào, Tôn Lệ Na đã chính miệng lật đổ lời nói của bản thân vừa rồi, về việc nói không quen biết với Giả Bằng Phi.

Thượng Dương nghĩ lại cũng hiểu rõ, Kim Húc đã đặt một cái bẫy trong câu hỏi thứ hai, “Lần trước” vốn chính là một từ không nghĩa nhất định, chỉ có người liên quan mới biết đó là lúc nào, hắn tung ra từ không nghĩa nhất định này, lại có thể moi ra lời nói thật.

Tôn Lệ Na nói xong liền phản ứng lại, sắc mặt càng thêm khó coi.

Nét mặt của Kim Húc cũng trầm xuống, thật sự làm cho cảm xúc của cô ta không ổn định khó lòng có thể hỏi tiếp, cũng không định tạo áp lực thêm nữa nên đánh mắt ra hiệu cho Thượng Dương tiếp tục hỏi.

Thượng Dương liền nói: “Cô quen Giả Bằng Phi thế nào?”

Khóe mắt củaTôn Lệ Na đỏ bừng, có vẻ như sắp muốn khóc.

Viên Đinh cùng Trương Chí Minh ở bên cạnh dự thính đều có chút không đành lòng.

Mặt Kim Húc không cảm xúc.

Thượng Dương lấy một gói khăn giấy từ trong túi ra, đưa qua, nhẹ giọng nói: “Cô Tôn, cô ổn không?”

Tôn Lệ Na tiếp nhận khăn giấy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thượng Dương, nước mắt theo hai gò má chảy xuống, tiên nữ rơi lệ, nhìn thấy mà thương.

“Nếu cô không muốn trò chuyện về Giả Bằng Phi.” Thượng Dương ôn hòa nhưng không lưu tình chút nào, nói, ‘’Vậy bằng không nói trước một chút, cô và Lưu Vệ Đông rốt cuộc có quan hệ thế nào?”

Tôn Lệ Na: “……”

Kim Húc giơ tay, sờ mũi một cái, giấu đi ý cười bên môi.

Cửa hàng hoa treo bảng “closed”.

Trương Chí Minh và Viên Đinh cùng ra ngoài, chờ trong xe cảnh vụ, chỉ để lại Thượng Dương và Kim Húc.

Ở điều kiện ít người hơn sẽ làm giảm cảm giác bị áp lực của người trong cuộc.

Chuyện mà Tôn Lệ Na nói, phức tạp hơn một chút so với dự kiến.

Nửa năm trước, Tôn Lệ Na vì có việc nên đến phòng bài tìm bạn của mình, rồi quen biết Lưu Vệ Đông ở đó.

Sau lần đó, chính Lưu Vệ Đông đã triển khai thế công, nhiệt liệt theo đuổi cô ta, cả hai đều đã ly hôn và còn độc thân, Lưu Vệ Đông ngoại trừ điều kiện kinh tế kém một chút, lúc ấy biểu hiện bên ngoài về các phương diện khác đều phù hợp với yêu cầu đối tượng tái hôn của Tôn Lệ Na.

Hơn nữa Lưu Vệ Đông còn hoàn toàn không ngại cô ta có con nhỏ, cũng thề hẹn son sắt bảo đảm với cô ta là sau này sẽ không muốn có con nữa, sẽ xem con gái của Tôn Lệ Na như con ruột của mình mà đối đãi.

Không lâu sau, Tôn Lệ Na và Lưu Vệ Đông bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt.

Lại về sau, Lưu Vệ Đông chia ra ba lần, “mượn” từ trong tay Tôn Lệ Na bảy vạn rồi rời đi.

Tôn Lệ Na vẫn luôn khát khao một cuộc hôn nhân mới cùng một gia đình mới, ngay khi hai người yêu nhau tròn một trăm ngày, cô ta đã chủ động mua một đôi nhẫn kim cương, to gan cầu hôn Lưu Vệ Đông, cho rằng từ đây có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

“Hơn một tháng trước, tôi mới phát hiện anh ta vẫn luôn gạt tôi.” Tôn Lệ Na nói, “Anh ta vẫn luôn nói với tôi, anh ta làm nhân viên kiểm tra chất lượng trong công ty gas, không cần mỗi ngày phải làm việc đúng giờ, còn cho tôi xem thẻ chứng nhận công tác của anh ta, nên tôi liền tin.”

“Ngày đó, tình cờ có người khách đến đặt hoa, là đi làm ở công ty gas đó, tôi thử hỏi một câu, nói, anh có quen nhân viên kiểm tra chất lượng tên Lưu Vệ Đông không.”

“Người đó nói, trước kia từng làm cùng bộ phận với Lưu Vệ Đông, có một ngày đang trực ban, Lưu Vệ Đông đã bị công an bắt đi, là vì anh ta trộm đồ, sau khi được thả về thì công ty liền đuổi việc anh ta, đây đã là chuyện của mấy năm trước rồi.”

Thượng Dương không nhịn được nhìn Kim Húc, Kim Húc nhướng mày với anh, ý bảo anh nghĩ không sai, công an bắt Lưu Vệ Đông chính là Kim Húc.

Tôn Lệ Na dùng khăn giấy xoa xoa đôi mắt, lại nói tiếp: “Tôi trở về tìm hiểu thì nhìn thấy thẻ chứng minh công tác của anh ta đã sớm hết hạn, chỉ lấy ra để dỗ dành tôi thôi. Anh ta còn nói nguyên do ly hôn với vợ trước là vì người phụ nữ kia có người bên ngoài, tôi cũng từng trải qua chuyện đó, nên vốn rất đồng cảm với anh ta.”

“Tôi biết vợ trước của anh ta đang làm việc ở bệnh viện nên liền tìm người quen hỏi thăm, lúc này mới biết được mọi chuyện hoàn toàn không phải như anh ta nói, là bởi vì anh ta ham mê bài bạc, cho nên nữ bác sĩ kia mới không muốn tiếp tục sống với anh ta nữa.”

“Tôi cho anh ta bảy vạn kia, anh ta nói là muốn cùng bạn mở phòng bài, còn dẫn tôi đến phòng bài xem, đều là giả dối, phòng bài đó hoàn toàn không phải do bọn họ mở.”

Thượng Dương và Kim Húc đều bắt giữ được tin tức hữu hiệu rồi.

“Người bạn mở phòng bài cùng với anh ta, là Giả Bằng Phi sao?” Kim Húc hỏi.

“Đúng vậy.” Tôn Lệ Na nghe thấy cái tên này, so với sợ hãi vừa rồi, lại thêm vài phần nghiến răng nghiến lợi, nói, “Người này chẳng phải thứ gì tốt, còn tra hơn cả Lưu Vệ Đông, tồi tệ hơn.”

Một tháng trước, Tôn Lệ Na đã đến phòng bài kia, địa điểm được chọn để mở phòng bài là điểm nối liền giữa thành phố và nông thôn kia, khi nhìn thấy chị vợ họ Giả bị Giả Bằng Phi tát một cái, cô ta vẫn còn chưa phát hiện ra đây là một âm mưu.

Cô ta chỉ là đơn thuần không ưa Giả Bằng Phi bạo hành gia đình với vợ gã ta, lúc ấy cũng đã trở mặt với cái gọi là đối tác của Lưu Vệ Đông rồi, vì vậy khi chị vợ họ Giả rời đi, cô ta cũng phẫn nộ mà lôi kéo Lưu Vệ Đông rời khỏi, còn khuyên bảo Lưu Vệ Đông đừng tiếp tục hợp tác làm ăn với loại người đó, Lưu Vệ Đông tỏ vẻ có lệ sẽ suy xét lại một lần nữa.

Vài ngày sau, vị nhân viên công ty gas đến mua hoa đã vạch trần phần nổi của tảng băng chìm mà Lưu Vệ Đông và Giả Bằng Phi đã liên thủ thiết lập.

Tôn Lệ Na nổi lên lòng nghi ngờ, dần dần phát hiện ra tất cả những chuyện Lưu Vệ Đông nói với cô ta đều là giả.

Lưu Vệ Đông vừa không phải là nhân viên công ty gas, cũng không phải là người đàn ông đáng thương bị vợ trước ngoại tình.

Gã từng nói cha mẹ mình đã qua đời, trên thực tế mẹ của gã vẫn còn sống rất tốt, tiền chi tiêu cơ bản mỗi tháng của gã đều là tiền lương hưu của bà cụ.

Còn là dân nghiện cờ bạc nặng, bảy vạn đã lừa từ chỗ của Tôn Lệ Na, có hơn phân nửa là đút cho máy đánh bạc và máy trái cây ba số.

Cái gọi là đầu tư kinh doanh phòng bài, hoàn toàn không phải gã và Giả Bằng Phi hợp tác kinh doanh cửa hàng, hai lần trước đó Tôn Lệ Na đi xem qua, đều là hai người bọn họ tiêu chút tiền thuê nhân viên cửa hàng diễn kịch, phối hợp làm ra vẻ như hai người bọn họ là ông chủ.

Tôn Lệ Na nói: “Lúc đó thiếu chút nữa tôi đã điên mất, người ở bên nhau với tôi mấy tháng qua, từ trong ra ngoài không có chút nào là thật, tất cả đều là giả.”

Thượng Dương thở dài nói: “Với điều kiện của cô, cho dù Lưu Vệ Đông không giở trò lừa gạt, thật sự là đi làm ở công ty gas, mà cô lại vừa ý anh ta như vậy thì cũng hơi có chút……”

Anh muốn nói cũng có chút mù quáng quá rồi! Nhưng dù sao người ta cũng là mỹ nữ, nói thẳng mặt như vậy cũng không được tốt cho lắm.

“Tôi cũng biết bản thân mình có hơi ngu ngốc.” Tôn Lệ Na khóc nức nở nói, “Nhưng tôi cũng không còn cách nào nha, thoạt nhìn tôi có tiền có nhà, nhưng muốn tìm người đàn ông có kinh tế tương tự như tôi thế này, điều đó là không thực tế. Công an Thượng, anh đã kết hôn chưa?”

Thượng Dương còn chưa kịp phản ứng là đang hỏi anh.

Kim Húc đã trả lời giùm anh: “Chưa, cậu ta nghèo lắm, còn đang ở nhà thuê đấy.”

Tôn Lệ Na: “……”

Thượng Dương bất mãn liếc mắt nhìn Kim Húc một cái, Kim Húc lại trưng ra bộ mặt không sao cả.

“Tôi chỉ là muốn nói, người đàn ông độc thân đang ở độ tuổi có tiềm lực tài chính, hoặc anh ta muốn kết hôn với một cô gái xinh đẹp chưa từng kết hôn ở độ tuổi đôi mươi,” Tôn Lệ Na nói, “Hoặc chính là đồng tính luyến ái.”

Thượng Dương gật đầu đồng ý nói: “Ngược lại cũng đúng thật.”

Kim Húc: “……”

Tôn Lệ Na nói: “Vì vậy, tôi không thể tìm được một người đàn ông có điều kiện kinh tế như tôi, cũng may tôi không thiếu tiền, tìm người không có tiền thì tôi cũng nuôi nổi, chỉ cần tốt với tôi, cũng đối xử tốt với con gái tôi, những chuyện khác tôi cũng không quan tâm. Lúc Lưu Vệ Đông theo đuổi tôi, đó chính là điều mà tôi đã nghĩ trong lòng, ai mà biết anh ta lại là kẻ lừa gạt. Đều là do mắt nhìn người của tôi không tốt, chọn hai lần, cũng chưa chọn được người nào tốt cả.”

Thượng Dương nổi lên tâm đồng cảm với cô ấy.

Anh vẫn luôn bị trong nhà ép đi xem mắt, gặp qua không ít nữ độc thân bị gọi là “Thừa nữ”, anh biết thị trường tình yêu hôn nhân luôn rất bất công đối với phụ nữ, luôn ép phụ nữ phải cúi đầu nhìn sắc mặt của đối tượng xem mắt, người phụ nữ xinh đẹp đã ly dị lại có năng lực như Tôn Lệ Na, cũng không thể không tự tẩy não mình, chấp nhận cái gọi là ‘’mối duyên tốt’’ Lưu Vệ Đông này.

“Cô chỉ là tương đối gặp xui xẻo mà thôi, gặp phải một hai tên tra nam, không phải do cô sai đâu, đừng tự trách mình như thế.” Thượng Dương khuyên giải an ủi nói.

Tôn Lệ Na nhìn anh, trong mắt nổi lên từng gợn sóng nhỏ.

Kim Húc vô cùng không thức thời mà chặn ngang một gạch tiến vào, nói: “Vậy Giả Bằng Phi thì sao? Ngoại trừ cùng Lưu Vệ Đông kết hợp diễn kịch trước mặt cô, giả vờ mở phòng bài, cô và Giả Bằng Phi còn có giao tiếp gì không?”

Nhắc tới Giả Bằng Phi, Tôn Lệ Na lần thứ hai mất tự nhiên, cụp mắt xuống, mím chặt môi, rõ ràng là có chuyện gì đó khó có thể mở lời.

Kim Húc còn muốn hỏi tiếp, lại bị Thượng Dương đè cánh tay, ý bảo hắn lui ra.

Kim Húc nhìn tay chủ nhiệm Thượng, nghe lời lãnh đạo nói, ngậm miệng.

“Cần tôi tìm một vị công an nữ đến không?” Thượng Dương nghiêm túc mà nhẹ giọng hỏi.

Tôn Lệ Na ngẩng đầu, trong mắt lại tràn đầy nước, đối diện cùng với Thượng Dương, chậm rãi lắc lắc đầu, bất tri bất giác, trong lòng cô ta đã sinh ra một cảm giác tin tưởng đối với Thượng Dương.

“Không cần.” Cô ta nói, “Tôi sẵn lòng nói cho anh nghe.”

Xe cảnh vụ ngoài cửa.

Trương Chí Minh và Viên Đinh đang nói chuyện liên quan đến vụ án, hứng thú nổi lên lại nói về nhóm cấp trên, thanh niên cũng đã qua tuổi ba mươi còn có nhan sắc đầy hứa hẹn như thế, tại sao còn chưa kết hôn?

Viên Đinh nói: “Em nghe mấy chị gái trong đơn vị nói, chủ nhiệm Thượng không quá thích ở cùng với con gái, cô gái nào lạnh nhạt với anh ấy thì anh ấy liền lạnh nhạt hơn, cô gái nào nhiệt tình với anh ấy, anh ấy liền sợ tới mức chạy trốn với vận tốc ánh sáng.”

Trương Chí Minh nói: “Tình huống của Kim Húc như thế nào tôi cũng không dám nói, khi cậu ta vừa tới đồn Tùng Sơn, vẫn là một người mập mạp, bệnh lại rất nặng, không một cô gái nào có thể chấp nhận lấy cậu ta, cũng không ai giới thiệu đối tượng cho cậu ta. Chính là mấy năm nay, thân thể và tiền đồ của cậu ta trở nên ngày càng tốt, cho nên có không ít lãnh đạo phân cục cùng thị cục còn có người nhà lãnh đạo, đều giành giật giới thiệu bạn gái cho cậu ta, bất quá, ai đến cậu ta cũng không chịu. Tôi suy nghĩ có phải lúc trước do thói đời nóng lạnh đã khiến cậu ta bị PTSD(*) về vấn đề này rồi hay không!?’’

(*)Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: Post traumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn…

“Cũng không phải là không có khả năng này.” Viên Đinh tò mò hỏi, “Kim sư huynh trước kia rốt cuộc là bị bệnh gì thế ạ?”

Trương Chí Minh nói: “Quên tên khoa học gọi là gì rồi, một loại chứng động kinh giả.”

Viên Đinh kinh hãi: “Động kinh?!”

Trương Chí Minh nói: “Không phải động kinh, triệu chứng khi phát tác rất giống động kinh.”

Viên Đinh: “…… Vậy cũng rất đáng sợ.”

“Lúc ấy còn rất nghiêm trọng.” Trong bộ phận công an địa phương, rất nhiều người biết việc này, cũng không phải là chuyện cần kiêng dè gì, Trương Chí Minh cũng rất tự nhiên nói, “Cũng bởi vì bệnh này mà cậu ta mới không thể tiếp tục làm công an hình sự, mà phải bị điều đến đồn công an làm văn chức. Nghe nói bệnh này rất khó trị hết, không thể bỏ được thuốc kích thích hoóc môn, một đại soái ca đang hảo hảo như thế, lại phì thành trái banh như vậy, thân thể kém, tinh thần càng kém đến không nhìn ra hình người, khi đó tôi vẫn còn là cấp trên của cậu ta, không có việc gì liền múc canh gà cổ vũ cậu ta, cũng chẳng có tác dụng gì.”

Viên Đinh nói: “Sau đó thì sao?”

Trương Chí Minh nói: “Sau đó? Cậu ta từ không có tinh thần lại từ từ lên tinh thần, tích cực phối hợp trị liệu, nỗ lực rèn luyện thân thể, dần dần thì tốt rồi, bắt đầu nghiêm túc công tác, theo gió vượt sóng, cuối cùng con mẹ nó biến thành cấp trên của tôi.”

Viên Đinh: “……”

“Nghe nói loại bệnh thần kinh này có liên quan đến cảm xúc và áp lực tâm lý.” Trương Chí Minh nói, “Có lẽ điều cơ bản nhất là điều chỉnh tâm lý và thiết lập lý tưởng, có lý tưởng thì có động lực…… cậu xem cậu ta thăng chức nhanh ghê không?!”

Viên Đinh không chịu thua nói: “Chủ nhiệm Thượng của chúng em cũng thăng chức nhanh lắm.”

Lại cũng thừa nhận chỗ lợi hại của Kim Húc: “Kim sư huynh và chủ nhiệm Thượng là bạn học, tốt nghiệp cũng mới tám năm, đã có bốn năm làm công an hình sự, lại đến đồn công an công tác, thăng chức cũng đúng là nhanh thật.”

“Khi còn là một công an hình sự, cậu ta đã lập được thành tích cá nhân hạng hai, sau khi đến Tùng Sơn, cậu ta đã dẫn dắt đội hai lần lập công tập thể hạng ba. Nếu là cậu, cũng có thể thăng nhanh như vậy?” Trương Chí Minh cười nói.

“Anh ấy còn bệnh nặng mà, cũng chiếm dụng thời gian chứ.” Viên Đinh tính nhẩm, ngầm suy nghĩ đúng là trâu bò thật, hỏi, “Từ lúc nào anh ấy bắt đầu điều chỉnh tâm lý, xây dựng lý tưởng, theo gió vượt sóng? Em tính toán xem em phải bắt đầu nỗ lực từ lúc bao nhiêu tuổi thì mới có thể lên được chức phó cục trước khi về hưu.”

Trương Chí Minh dở khóc dở cười, nghĩ nghĩ, nói: “Cậu ta mất tinh thần một trận, bỗng nhiên lại quyết chí tự cường, cũng chính là chuyện của hai năm trước.”

Viên Đinh thầm nghĩ, không phải trùng hợp quá rồi sao, hai năm trước chủ nhiệm Thượng có đến thăm Kim sư huynh……A?

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Bị Zombie Cắn

Copyright © 2022 - MTruyện.net