Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 36: Nói một chút!
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 36: Nói một chút!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lớp trưởng- bóng đèn quá sáng- Khúc bị Kim Húc lãnh khốc vô tình đuổi đi rồi.

Lúc này Thượng Dương cũng không rảnh bận tâm trái tim thủy tinh của lớp trưởng Khúc đã vỡ nát như thế nào, chính anh còn đang bối rối hỗn loạn a.

Lúc đầu, chỉ nghĩ là cần phải nói chuyện một chút, nhưng đến cuối cùng bản thân mình muốn nói cái gì, anh vẫn còn chưa nghĩ ra đâu.

Lời từ chối là nhất định phải nói, ngoài ra còn phải nói câu xin lỗi chân thành với Kim Húc nữa.

Bất luận là như thế nào thì người khởi xướng vẫn là mình a.

Đêm trước khi rời khỏi thành phố Bạch Nguyên, cũng do anh say rượu, nhất thời háo sắc, nên đã mạo phạm người bạn học cũ Kim Húc này, có lẽ là chính vào lúc đó đã khiến cho Kim Húc hiểu lầm cái gì rồi.

Còn có, trọng điểm của vấn đề cũng nhất định phải giải thích rõ ràng.

Bản thân anh thật sự là một thẳng nam a.

Kim Húc đứng bên cạnh Tesla, hơi cong eo, nói mấy câu với Khúc Liệu Nguyên ở trong xe, đồng thời khi hắn quay trở lại thì Tesla cũng đã lái đi rồi.

Thượng Dương từ bên trong xe nhìn Kim Húc càng ngày càng gần, cũng nâng cao tinh thần, chuẩn bị đánh một hồi ác chiến nga.

Kim Húc đến gần, nhìn thấy Thượng Dương đã ngồi ở ghế điều khiển rồi, nên đi vòng qua, ngồi vào vị trí ghế phó lái.

“Lãnh đạo, cậu muốn chở tôi đi đâu vậy?” Kim Húc vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi.

“Đưa cậu trở về.” Thượng Dương nói.

Kim Húc liếc anh một cái.

Thượng Dương ra vẻ lãnh đạm, nói: “Đừng hiểu lầm, chuyện nên nói tôi vẫn sẽ nói.

Cứ đến nơi ở của cậu trước rồi chúng ta nói chuyện.

Khi nói xong thì tôi tự lái xe về là được.

Nếu bây giờ đến nhà tôi thì lại bất tiện cho cậu quá, vì sau đó cậu còn phải ngồi xe điện ngầm hoặc là phải gọi xe để đi về nữa.”

Vào lúc này rồi mà còn suy nghĩ đến loại chuyện này sao? Kim Húc nói: “Cậu đối với mỗi người theo đuổi mình đều thân thiết như vậy sao? Hay là chỉ mỗi mình tôi mới như vậy?”

Thượng Dương: “……”

Anh nhấn ga, lái xe ra ngoài.

Hai người tạm thời đều không nói chuyện nữa, trong xe thật tĩnh lặng.

Chạy được một đoạn, di động của Thượng Dương vang lên một tiếng, có tin nhắn WeChat mới, anh đang lái xe nên không rảnh tay để mở ra xem.

Qua vài giây, di động của Kim Húc cũng vang lên một tiếng báo tin nhắn giống như vậy, hắn cũng không xem.

“Tôi đoán là Khúc Liệu Nguyên nhắn đến.” Kim Húc nói.

“Tôi cũng đoán thế.” Thượng Dương nói.

“Cậu đoán xem cậu ta sẽ gửi đến nội dung như thế nào? Không bằng chúng ta cược đi,” Kim Húc nói, “Đoán xem nội dung tin nhắn của Khúc Liệu Nguyên trên WeChat, ai đoán đúng là có thể ‘’nói một chút’’ trước nha.”

Thượng Dương nghĩ thầm, cậu nhàm chán thật đấy! Hiện tại là lúc chơi trò chơi sao?

Kim Húc lại nói: “Đánh đòn phủ đầu là rất quan trọng a.”

Thượng Dương thầm nghĩ cũng có lý, bàn về mức độ quen thuộc với Khúc Liệu Nguyên, thì dĩ nhiên Kim Húc không thể bằng anh rồi, dù có thắng cũng không anh hùng lắm nga…… Anh nói: “Được, đồng ý.

Tôi đoán trước nga.”

Anh và Khúc Liệu Nguyên đã quá quen thuộc rồi.

Nhớ năm đó khi còn đi học, hai người liền như nước không rời sông.

Sau khi tốt nghiệp thì các bạn học đều mỗi người một phương.

Thời điểm họp lớp, những thanh niên nhiệt huyết năm nào, dù ít dù nhiều cũng đã thay đổi theo từng trải nghiệm gặp phải trong cuộc sống.

Vậy mà chỉ có Khúc Liệu Nguyên, dù đã qua bao nhiêu năm, số lần gặp mặt có ít ỏi thì anh ta vẫn là lớp trưởng Khúc- học bá văn võ toàn tài của năm đó nga.

Thượng Dương tự tin dù mình có nhắm mắt lại cũng có thể đoán được lúc này Khúc Liệu Nguyên sẽ tìm anh nói cái gì.

“Tình huống như thế nào?” Thượng Dương suy đoán nói, “Còn sẽ thêm một loạt dấu chấm hỏi.”

Kim Húc nói: “Cậu ta gửi cho tôi có thể là, ‘Từ từ nói chuyện, đừng có động thủ đấy ’, thêm một loạt dấu chấm than.”

Thượng Dương đột nhiên hoài nghi chính mình đã bị lừa nga.

Vừa rồi, khi tạm biệt Khúc Liệu Nguyên, Kim Húc có đơn độc nói mấy câu gì đó với cậu ta mà anh lại không nghe được a.

“Tôi chỉ nói với cậu ta, tôi và cậu có chút chuyện gạo xưa thóc cũ muốn giải quyết một chút mà thôi,” Kim Húc nói, “Bảo cậu ta chạy trên đường phải chú ý an toàn.

Tôi không có nói lời gì không nên nói cả.”

Chờ đèn đỏ, hai người đồng thời mở tin nhắn WeChat của mình ra.

Tin nhắn của Khúc Liệu Nguyên gửi cho Thượng Dương không có chữ, chỉ là một loạt dấu chấm hỏi.

Còn bên Kim Húc thì xác thật là “Từ từ nói chuyện, đừng có động thủ đấy!!!”

Thượng Dương: “……”

Anh lên án hành vi gian lận của Kim Húc, nói: “Cậu nói linh tinh với cậu ta, nên cậu ta mới cho rằng cậu đang muốn tìm tôi tính nợ cũ, đây là cậu giở trò lừa bịp rồi.”

Kim Húc đứng đắn nói: “Trong lúc phá án có thể sử dụng kỹ xảo thỏa đáng, cái này không trái với điều lệ cảnh vụ nga.”

Thượng Dương: “……”

Kim Húc nói: “Mà tôi cũng không có lừa lớp trưởng, vốn dĩ chính là tìm cậu tính nợ cũ mà.”

Thượng Dương nghĩ “Nợ cũ” mà Kim Húc nói, chính là chuyện anh đơn phương cưỡng hôn Kim Húc lúc ở Bạch Nguyên đi.

Nếu là như vậy, quả thật có thể nói là tính nợ cũ rồi.

Đã đến khách sạn Kim Húc đang ở, đây là nơi khi hắn đến Bắc Kinh học tập, đã được tổ chức sắp xếp cho.

“Tôi không lên đâu.” Thượng Dương dừng xe ở trước cửa, nhưng lại không chuẩn bị xuống xe, nói, “Lời cần nói cũng không nhiều lắm, chỉ vài câu là xong rồi.”

Kim Húc vốn đã mở dây an toàn ra, lại nghe được lời này nên nói: “Vậy là tôi thua rồi à.”

Thượng Dương đang cân nhắc câu chữ cần nói ở trong đầu, nghe Kim Húc nói vậy liền tức giận nói: “Xin cậu đừng tranh cãi với tôi nữa.”

Kim Húc vẫn không nhường bước, nói: “Dựa theo kết quả đánh cược vừa rồi, hẳn là tôi được quyền lên tiếng trước đi.”

Thượng Dương: “…… Mời cậu.”

Anh khẩn trương nghĩ, người này ngàn vạn lần đừng mở miệng một cái là thổ lộ trước nha.

Hai người đàn ông đã quen biết nhiều năm như vậy, giờ mà nói ra mấy câu tỏ tình sến súa thì cũng quá buồn nôn đi.

“Về bộ phim kia của Bách Đồ, tôi có tra xét qua một ít tư liệu.” Kim Húc nói.

Thượng Dương: “?”

Kim Húc nói tiếp: “Bất quá hiện tại đã là thời gian tan tầm, chúng ta khoan hãy nói đến cái này vậy.”

Thượng Dương: “???”

Kim Húc tỉnh bơ nói: “Tôi nói xong rồi, tới phiên cậu đấy.”

Thượng Dương: “……”

Đây là cố ý muốn nhường cơ hội lên tiếng trước cho anh sao? Vậy vừa rồi còn đánh cược làm cái gì nha?

Kim Húc lảng tránh nghi vấn ánh lên trong mắt anh, nói: “Tôi đột nhiên có hơi ngượng ngùng, vẫn là cậu nói trước đi.”

Thượng Dương một câu hai ý, nói: “Nhưng tôi cũng sẽ không ngượng ngùng đâu.”

Kim Húc ngượng ngùng có lẽ là vì định nói ra mấy lời thổ lộ tình cảm linh tinh đi.

Cho nên Thượng Dương mới ngầm ám chỉ là anh sẽ không ngượng ngùng khi nói ra lời từ chối đâu.

“Tôi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.” Kim Húc thản nhiên nói.

Thượng Dương:…… Nhưng tôi còn chưa đâu.

Anh sắp xếp lại suy nghĩ chừng nửa phút, mới chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, tôi muốn nói xin lỗi với cậu trước.”

Kim Húc nói: “Không sao cả, cậu nói cái gì tôi cũng sẽ tha thứ cho cậu hết.”

Thượng Dương nghĩ thầm, cậu xem tôi là ai thế, cho dù có nói ra lời từ chối thì tôi cũng phải từ chối cho thật thể diện a, không có khả năng sẽ nói ra mấy lời tồi tệ gì đâu mà cậu lo.

“Tôi cũng không phải vì từ chối cậu mà nói lời xin lỗi cậu đâu, giữa hai chúng ta vốn dĩ ngay từ đầu đã hoàn toàn không có khả năng rồi.

Bởi vì tôi thật sự là thẳng nam a.” Thượng Dương lại nói, “Chẳng qua là tháng trước lúc ở Bạch Nguyên…… Lúc ở Bạch Nguyên tôi đã mạo phạm đến cậu, nếu là vì chuyện đó mà làm cậu hiểu lầm cái gì thì tôi thật sự rất xin lỗi.”

Kim Húc chậm rãi quay đầu lại, hai mắt hơi mê mang mà nhìn Thượng Dương.

Bên ngoài có xe chạy qua, ánh đèn chiếu vào kính chắn gió khi chiếc xe đến gần, cũng cua tan bóng tối, làm cho trong xe vụt sáng bừng lên, Kim Húc thật sự là soái đến mức như có ánh hào quang tỏa ra vạn trượng a.

Thượng Dương lại một lần nữa bị đả kích bởi mỹ mạo có tính xâm lược cao ngất trời của vị công an vùng Tây Bắc này, trong lòng hô to, ngọa tào! Tắt đèn xe giùm cái đi trời!

Chiếc xe kia chạy qua, ánh sáng lại lần nữa bị đẩy lùi...

“Mà rượu ở Tây Bắc của các cậu mạnh thật đó, tác dụng còn chậm nữa,” Thượng Dương nhìn thẳng về phía trước, anh chậm rãi đọc kịch bản mới vừa sáng tác ở trong đầu một cách máy móc, “Khi đó tôi uống nhiều quá, đầu óc mơ màng không được tỉnh táo, chỉ lo nhìn khuôn mặt soái ca của cậu, mà hoàn toàn quên mất cậu là một người đàn ông, còn cưỡng ép cậu hôn môi với tôi nữa.

Chuyện này… tuyệt đối không phải là ý định ban đầu của tôi đâu.

Thật xin lỗi, có lẽ chính vì hành động buông thả này đã khiến cho cậu hiểu lầm về xu hướng giới tính của tôi đi.

Nhưng mà, tôi là thích phụ nữ a, cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng có suy nghĩ mờ ám nào về phương diện kia với đàn ông đâu.”

Sau khi nghe anh nói xong, Kim Húc liền lặng im không nói, sau một lúc lâu cũng không có một chút động tĩnh nào.

Cho nên Thượng Dương nghĩ, có phải là anh đã nói thẳng quá rồi hay không? Những lời này đã làm cho Kim Húc cảm thấy khó chịu sao? Nhưng mà anh cũng không muốn như vậy a.

Thượng Dương nhịn không được quay đầu lại nhìn Kim Húc.

Vẻ mặt của Kim Húc lúc này lại ngoài ý muốn, chính là biểu tình không biết nên nói cái gì mới tốt đây.

Khi thấy anh dè dặt quay đầu lại, rõ ràng là muốn cẩn thận quan sát biểu tình của chính mình thì lập tức bật cười ra tiếng.

Thượng Dương: “……”

Kim Húc vội nói: “Xin lỗi, tôi không nên cười.

Nhưng mà, thật sự là quá buồn cười a.”

Thượng Dương: “…………”

“Tôi đã nghiêm túc giải thích với cậu như vậy,” Thượng Dương giận dữ nói, “Quá buồn cười sao?…… Có phải cậu luôn lừa tôi hay không? Cậu hoàn toàn không có ý tứ kia đúng không? Đây chỉ là một trò đùa dai thôi phải không?”

Kim Húc ngẩn ra.

Thượng Dương càng nói lại càng tin tưởng giả thiết đột nhiên lóe lên trong suy nghĩ này của mình, nói: “Chính là trò đùa dai đúng không? Tôi uống nhiều rồi hôn cậu, nên cậu liền cố ý giả vờ cong để chọc ghẹo tôi, sau đó ở một bên âm thầm vui vẻ chờ xem tôi xấu mặt, đúng không? Trò đùa này chơi rất vui sao? Trước kia cậu không phải là người như vậy a.”

Kim Húc nói: “Trước kia tôi là người thế nào?”

Thượng Dương nói: “Cậu xuống xe.”

Kim Húc: “…… Tức giận rồi?”

Thượng Dương nói: “Tôi bảo cậu xuống xe!”

Kim Húc lại nói: “Tôi không có cười cậu, đừng tức giận, tôi không phải ý đó, không phải là trò đùa dai đâu, tôi……”

Nhưng hắn nói đến một nửa, lại ngừng lại, giống như không biết nên nói tiếp như thế nào.

Một khi đã nhận định vào giả thiết từ đầu đến cuối đều chỉ là một trò đùa dai của đối phương, Thượng Dương liền cảm thấy mất mặt tới cực điểm, thẹn quá hóa giận nói: “Cậu là người thế nào? Đừng có giả vờ thành thật biết điều với tôi nữa, tôi phải sớm nhìn ra mới đúng, bây giờ cậu chính là một tên công an lưu manh a! Đã nói năng ngọt xớt, còn một bụng đầy ý xấu, hành vi không đứng đắn nữa! Từ lúc đầu tôi không nên quan tâm đến cậu a.

Khi đến Bạch Nguyên làm xong điều tra nghiên cứu thì tôi nên trực tiếp rời đi là được rồi, còn đến gặp cậu làm gì? Dư thừa! Việc tôi làm quá mức dư thừa rồi.”

Nói đến câu cuối cùng, anh bỗng nhiên tinh tường ý thức được, cảm xúc ưu tư nửa vời của mình trong khoảng thời gian này, vấn đề là từ đâu mà ra rồi.

Nhưng cũng chẳng có ích gì, hiểu rõ rồi, chấp nhận đối mặt rồi, thì lại thế nào?

Đây bất quá chỉ là một trò đùa dai mà thôi.

Thượng Dương cứng rắn nói: “Vụ án đe dọa này cũng không cần cậu tham gia nữa.

Cậu nên làm việc gì thì cứ làm đi.

Cả đời này về sau, tôi và cậu không cần qua lại với nhau nữa.”

Kim Húc nhăn chặt mi, bỗng nhiên lộ ra vẻ mất hứng.

“Xuống xe!” Thượng Dương nghĩ thầm, cậu còn dám mất hứng ư? Bất giác liền hét lên, “Còn ở đó thất thần làm gì?”

Kim Húc nói: “Chủ nhiệm Thượng, cậu không làm nổi công an hình sự đâu.

Năng lực nắm bắt tình tiết của cậu thật sự là quá kém đi.”

Thượng Dương giận dữ, thế nào? Là còn muốn dìm anh vài câu mới đã ghiền sao?

Thượng Dương nói: “Cậu đừng có mà được một tấc lại muốn thêm……”

“Cậu không hôn tôi.” Kim Húc thình lình nói.

“Cái gì?” Thượng Dương sửng sốt.

“Tôi nói cậu không có cưỡng hôn tôi,” Kim Húc nói, “Cậu thật đúng là đã uống quá nhiều rồi, trong đầu hỗn loạn nhớ linh tinh cái gì thế? Không phải tôi hiểu lầm, mà chính là cậu hiểu lầm nga.

Làm sao tôi biết được khi say cậu sẽ thành như vậy a, đã vậy còn đem chuyện không xảy ra loạn tưởng thành sự thật nữa chứ.

Hy vọng công an Thượng có thể hiểu, tôi hoàn toàn không có động cơ để phạm phải loại tội ác mang tên đùa dai này a.”

Vẻ mặt đã hoàn toàn mộng bức nhưng Thượng Dương vẫn cố chống chế, nói: “Nhưng sao tôi nhớ rõ……?”

Kim Húc liền cắt ngang, nói: “Cậu nắm cổ áo của tôi…… Giống như vậy.”

Hắn duỗi tay qua giữ chặt lấy cổ áo của Thượng Dương.

Phản xạ có điều kiện làm anh muốn hất tay của Kim Húc ra.

Nhưng đã kịp thời phản ứng lại, Kim Húc đây là muốn tái hiện lại một lần nữa tình cảnh lúc đó sao? Nghĩ nghĩ, vẫn là nể mặt bạn học Kim mà không hất cái tay của ai kia ra nữa, thần tình nghi hoặc nhìn theo từng động tác của ai kia.

Sau khi thành công bắt lấy cổ áo của anh, kéo lại gần một chút, Kim Húc nói: “Cậu khen ngoại hình của tôi soái, còn hỏi tôi có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi hay không.

Tôi trả lời cậu là mình không có phẫu thuật thẩm mỹ, đều là hàng tự nhiên chất lượng tốt a.”

Thượng Dương có ấn tượng mơ hồ với cái này, gật đầu.

“Thật sự là cậu có động tác mơ hồ muốn hôn tôi.” Kim Húc lại đến gần một chút.

Thượng Dương cảm thấy khoảng cách này đã vượt qua vùng an toàn rồi nha, bối rối nói: “Quá…Gần…… Đủ rồi.”

Kim Húc nói: “Tình huống lúc đó, so với khoảng cách bây giờ còn muốn gần hơn một chút nữa nha.

Tôi còn ngửi được cả mùi dầu gội của cậu nữa, mùi hương đó có hơi ngọt nha.”

Thượng Dương cảm thấy cả gương mặt của mình đều nóng lên rồi, khó khăn nói: “Có thể, buông tay, rồi đi.”

Kim Húc lại dường như không nghe anh nói, vẫn duy trì tư thế ép sát này, thậm chí còn siết chặt bàn tay đang nắm cổ áo của Thượng Dương hơn nữa, chậm rãi nói: “Tôi không hiểu lầm cái gì cả, cũng không chơi cái gì mà trò đùa dai.”

Hắn lại dừng một chút, ngón tay cùng giọng nói nhẹ nhàng thoáng chút run rẩy, nói: “Thượng Dương, tôi rất thích cậu.”

Bởi vì khoảng cách hiện tại giữa hai người bọn họ gần như vậy, nên Thượng Dương tinh ý phát hiện ra, khi Kim Húc nói ra câu thổ lộ kia, khóe mắt vậy mà lại hơi hơi đỏ lên.

Lần đầu tiên chứng kiến cảm xúc dao động mạnh mẽ như vậy của Kim Húc làm cho Thượng Dương chấn động.

Tại sao lại kích động như vậy? Chẳng qua chỉ là bỗng nhiên thích một người thôi mà.

Kim Húc như đọc được nghi vấn của anh, liền nói ra đáp án: “Từ rất lâu trước kia tôi đã thích cậu rồi, nhưng không có cơ hội nói.”

Thượng Dương kinh ngạc nói: “Rất lâu…… Là bao lâu?”

Kim Húc nói: “Trước khi tốt nghiệp, trong cái đêm đánh nhau ở trên sân thượng kia.”

Thượng Dương: “!”

Đêm trước khi tốt nghiệp, bởi vì một ít chuyện phiền lòng, hơn nửa đêm Thượng Dương không ngủ được, lén lút chạy lên trên sân thượng của ký túc xá hút thuốc.

Sau đó Kim Húc đi lên tìm anh, kêu anh trở về ngủ.

Quan hệ của hai người bọn họ vẫn luôn không tốt, nên Thượng Dương không khách khí trả lời, liên quan gì đến cậu?

Khi đó Kim Húc vẫn một bộ khí tràng âm trầm cả ngày, nói: “Cả phòng ngủ chỉ thiếu một mình cậu, nếu bị kiểm tra sẽ liên lụy đến mấy người chúng tôi, Thái Tử gia cậu đương nhiên là không để bụng, nhưng chúng tôi thì không được.”

Hôm đó ba của Thượng Dương có việc, vừa đến trường học một lần, cho nên thân phận cảnh nhị đại của anh liền bị lộ ra ánh sáng trước mặt các bạn cùng lớp.

Lúc này, lời vừa nói ra của Kim Húc chẳng khác nào đang tr4n trụi châm chọc anh.

Trong ngày thường hai người họ đã thường xuyên ăn nói khó nghe, châm chọc mỉa mai lẫn nhau.

Vào thời điểm huấn luyện còn luôn nhân cơ hội mà ngáng chân nhau v.v… Những chuyện ấu trĩ tương tự như vậy càng là nhiều đến đếm không xuể.

Cho nên, dạ hắc phong cao (*đêm khuya gió lớn), sân thượng không người, thuận lý thành chương, hai người họ dứt khoát động thủ, đánh một trận lớn.

Nam sinh trẻ tuổi chính là như vậy, sảng khoái đánh nhau một trận ngược lại càng dễ dàng nhanh chóng hóa giải những hiềm khích lúc trước.

Thượng Dương và Kim Húc cũng là như vậy, sảng khoái đánh một trận trong cái đêm mà chỉ còn không đến một tháng nữa là tốt nghiệp, sau đó đạt thành hiệp nghị hòa giải giữa hai người.

Hai người trẻ tuồi ngồi trong một góc ở sân thượng, chia sẻ cho nhau hai điếu thuốc Trung Hoa cuối cùng của Thượng Dương.

Anh nói cho Kim Húc nghe về chuyện phiền lòng của mình, Kim Húc lại khẽ nói chuyện “Vào đại học, quốc gia nuôi tôi” cho anh nghe.

Anh nhớ rõ khi đó anh còn nghe được âm thanh nghẹn ngào của ai kia.

Đó chính là nét mực đậm màu cuối cùng trong dòng hồi ức thời sinh viên xa xôi của Thượng Dương.

Sau này, mỗi khi nhớ tới Kim Húc, ngoại trừ câu cửa miệng “Quan hệ không tốt”, còn có chính là ký ức về buổi tối ngày đó, những làn gió mát trong một đêm đầu hè tưởng chừng như bất tận vào cuối tháng năm, tiếng ve kêu vang, bầu trời mênh mông và dày đặc sao trời, như hòa làm một với âm thanh trầm thấp của Kim Húc.

“Khi đó, cậu thật sự quá ngây thơ rồi, đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi nga.” Kim Húc nói, “Bất quá, sau khi trở về phòng ngủ, đột nhiên nghĩ đến việc cậu đang ngủ ở giường dưới, tim tôi liền đập rất nhanh, giống như muốn nhảy từ cổ họng ra luôn a.Về sau, tôi vẫn luôn không quên được dáng vẻ ngày đó của cậu, chỉ là không biết rốt cuộc còn có cơ hội gặp lại cậu hay không, bởi vì giữa chúng ta, thật sự là khác biệt quá nhiều a.”

Thượng Dương: “……”

Kim Húc lại nói: “Lúc ban đầu tôi nghĩ sẽ không sao đâu, cam chịu số phận cũng không phải việc gì quá khó.

Huống chi về quê nhà làm công an 5 tốt cũng chính là lý tưởng ấp ủ suốt đời của tôi.

Con người mà, không thể cứ muốn cái gì là có được cái đó đâu.

Chính là sau lại……”

Thượng Dương biết sau đó thế nào.

Chính là Kim Húc bị bệnh, nặng đến nổi thiếu chút nữa thì lý tưởng cả đời ấp ủ cũng gãy cánh.

“Cơ thể và tinh thần của tôi đều đồng thời suy sụp, không có bất kỳ một dấu hiệu báo trước nào.

Khi đó, tôi bối rối không biết nên làm thế nào bây giờ.

Cậu cũng biết là tôi không còn một người thân nào nữa mà.

Có một khoảng thời gian, tôi còn nghĩ, dù sao sống như vậy có khác gì là chết đâu,” Kim Húc chân thành kể lại chuyện xưa không tính là sáng sủa gì của mình, “Còn không bằng cứ chết đi cho xong, có sống tiếp cũng không còn ý nghĩa gì cả.”

Thượng Dương lắp bắp kinh hãi.

Kim Húc cong cong đôi mắt nhìn anh cười, nói: “Tôi đã từng nói với cậu đi, là nhờ cậu đến thăm tôi, nên tôi liền tốt lên rồi a.”

Thượng Dương cảm nhận được sự cảm kích của Kim Húc, bất quá anh lại cảm thấy động cơ của chuyến đi thăm ngày đó của mình không xứng đáng nhận được sự cảm kích này nha, lắp bắp nói: “Tôi…… Tôi chỉ là tiện đường……”

“Không quan trọng.” Kim Húc đánh gãy lời nói tiếp theo của Thượng Dương, “Lý do vì sao cậu đến gặp tôi không quan trọng, tôi đã gặp được cậu mới là điều quan trọng.

Tôi sống lại thành hình người như bây giờ, là vì muốn gặp lại cậu.”

Thượng Dương: “……”

“Ngày cậu đột ngột rời khỏi Bạch Nguyên trở về Bắc Kinh đó, tôi đang xin đổi ca trực, chỉ vì muốn đứng trước mặt cậu nói về chuyện này mà thôi,” Kim Húc nói, “Chính là, cậu chạy trốn nhanh quá a.

Thật ra tôi vẫn luôn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, còn nghi ngờ có phải là do buổi tối hôm đó, khi tôi muốn hôn trộm cậu, thì bị cậu phát hiện hay không.

Ai ngờ lại là cậu loạn tưởng nhớ lầm đâu.”

Thượng Dương quả thật muốn cười a, lại có chút không thể cười nổi, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp, cuối cùng anh nói: “Cậu có thể buông cổ áo của tôi ra trước không, nhăn áo nha.”

Kim Húc vô ngữ mà buông tay, cổ áo lông của Thượng Dương đàn hồi rất nhanh, chỉ một thoáng đã khôi phục lại như bình thường.

“Tôi……” Trên mặt của Kim Húc lại xuất hiện biểu tình rối rắm khộng biết nên nói cái gì mới tốt.

Thượng Dương nói: “Tôi là thẳng, cậu hẳn là biết.”

Kim Húc nói: “Tôi biết.”

Thượng Dương nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng cậu cũng là như vậy, lúc học đại học cậu đã từng quen bạn gái mà.

Sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng nói chuyện yêu đương sao?”

Kim Húc khẳng định nói: “Chưa từng, chỉ nhớ đến cậu nha.

Mấy chuyện tình cảm này, không nhất định phải phân chia rõ ràng là thẳng hay là cong a.

Bởi vì không thể nói rõ được.

Chỉ đơn thuần là nhớ đến cậu mà thôi.”

Thượng Dương nói: “Cậu như vậy chính là song tính nga.

Tôi thì không được, tôi không thích đàn ông.”

Kim Húc lại nói: “Cho tôi một cơ hội cũng không được sao? Tôi không sốt ruột đâu, cũng sẽ không ép cậu phải đưa ra quyết định a.”

Hắn nói đến tự nhiên như thế, là đã bao nhiêu lần nghĩ tới cảnh tượng như thế này rồi? Cũng vì vậy mà bây giờ, Kim Húc mới có thể biểu hiện ra dáng vẻ một chút cũng không ngoài dự đoán, khi nghe lời từ chối này của anh.

Thượng Dương thầm nghĩ, không được, thật sự là không được a.

“Chính là tôi cảm thấy,” Kim Húc dừng một chút, nói, “Cậu cũng không phải thật kiên định như chính cậu nói nga.”

Thượng Dương: “……”

Kim Húc nghiêm túc nhìn anh, nói: “Cậu thật sự không có chút nào cảm giác với tôi sao?’’

Thượng Dương: “…… Không phải.”

Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Kim Húc bất giác nắm chặt lại một chút, cẩn thận hỏi: “Là có một chút sao?”

Thượng Dương hít sâu một hơi, nói: “Là rất nhiều một chút.”

Kim Húc: “!”

Biểu tình trên mặt hắn trong nháy mắt trở nên trống rỗng, tiếp theo đó là đôi môi nhẹ nhàng run rẫy, trong ánh mắt lộ ra thần sắc vừa khiếp sợ lại vừa vui sướng đan xen, còn có chút dáng vẻ khó có thể tin.

Lại một chiếc xe chạy ngang qua, bị đèn xe chiếu sáng, có thể thấy được khuôn mặt của Thượng Dương đã đỏ đến muốn mạng a.

Anh không xác định được là Kim Húc có nhìn ra hay không, nên vội vàng cúi đầu, nhịp tim trong lồng ng.ực đang điên cuồng đập loạn aaaaa.

Cong? Vậy là cong sao? Không phải đâu, không thể nào nha.

“Cậu xuống xe đi,” Thượng Dương trốn tránh hiện thực, nói, “Tôi phải về nhà ngủ.”

Kim Húc lại thật sự một chút cũng không vội, chỉ nói: “Nói thêm hai câu nữa đi, tôi cũng không tin là cậu trở về còn có thể ngủ được nha.”

Thượng Dương lớn tiếng nói: “Không nói nữa, xuống xe cho tôi, mau! Đi xuống!”

Kim Húc nói: “Được được được, đừng tức giận mà.”

Hắn vừa xuống xe, cửa vừa mới đóng lại, Thượng Dương liền nhanh chóng nhấn ga, vèo một cái, người đã đi xa rồi.

Kim Húc còn đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, chưa kịp làm ra phản ứng nào, mà đại não cũng trống rỗng không có bất kỳ ý tưởng gì.

Bỗng nhiên Kim Húc có chút hoảng, hắn không có nghe lầm đó chứ? Thượng Dương thật sự là nói như vậy ư? Quá… quá nhanh đi…… Thật muốn gọi Thượng Dương quay lại để hỏi thêm một lần nữa quá.

Người vừa mới nghĩ tới đã tự mình quay lại.

Kim Húc: “???”

Phía trước khách sạn có lối ra vào một chiều, chiếc xe vừa rời khỏi lối ra, giờ lại đi vào từ lối vào.

Chiếc xe kia két một tiếng, ngừng ngay trước mặt Kim Húc, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Thượng Dương.

Kim Húc tươi cười, nói: “Lãnh đạo, còn có chỉ thị gì sao?”

Thượng Dương lạnh mặt, nói: “Tôi còn chưa nói chuyện yêu đương với cậu đâu, đừng có mà nói bậy với Khúc Liệu Nguyên và những người khác đó.”

Kim Húc nói: “Đương……”

Chữ “Nhiên” còn chưa ra khỏi miệng, cửa sổ xe liền đóng lại, Thượng Dương nhanh chóng lái xe rời đi rồi.

Buổi sáng ngày hôm sau, hơn 10 giờ, tiểu đội ba người lại tập hợp lần nữa.

Khúc Liệu Nguyên mang theo chuỗi dấu chấm hỏi không được đáp lại vào tối hôm qua, mô phỏng y chang in ở trên mặt, nhìn chằm chằm Thượng Dương.

Thượng Dương nghiêm túc nói: “Lát nữa đến trường đại học một chuyến, tìm giáo sư của Diêm Hàng hỏi thăm tình huống một chút đi.”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Được.”

Lại quay đầu nhìn Kim Húc, hỏi: “Rốt cuộc tối hôm qua các cậu làm cái gì thế?”

Thượng Dương lập tức trừng mắt nhìn Kim Húc, sợ hắn nói lung tung.

Có người thứ ba ở đây, đặc tính ngượng ngùng xấu hổ gì đó của Kim Húc hoàn toàn không hề tồn tại, thu phóng tự nhiên mà trêu chọc lãnh đạo nhà mình: “Làm nhiều lắm, nhưng mà chủ nhiệm Thượng không cho nói nha.”.

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tang Khí Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net