Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày kế, Hạ Thu bảo Thương Viễn bỏ xà vào ***g rồi xách ***g vào thành Bình An. Thương Viễn nói mình cũng muốn đi, Hạ Thu gật đầu. Lưu Văn Hạ dặn dò Hạ Thu giúp hắn mua một ít giấy, trước kia không có thời gian dạy Lưu Sinh học, hiện tại hắn rảnh rỗi, tự nhiên muốn đích thân dạy con mình.
Bình An vẫn phồn hoa như trước, cửa thành thông hướng đi khắp Tiêu quốc. Bốn cửa thành đặt theo thứ tự thần thú của Trung Quốc thượng cổ: cửa Đông – Thanh Long, cửa Tây – Bạch Hổ, cửa Nam – Chu Tước, cửa Bắc – Huyền Vũ. Hạ Thu ngược lại rất tò mò không biết thần thú của thế giới này có khác gì với thần thú của Trung Quốc hay không. Kết quả Hạ Thu nói với Thương Viễn, Thương Viễn thập phần khinh thường liếc nhìn Hạ Thu nói:
“Ngươi không nhìn thấy bích họa trên tường thành sao? Mấy cái đó theo thứ tự chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ!”
“Ách?” Hạ Thu hù ngã! Hắn chưa bao giờ biết mấy bức họa khắc trên tường thành đó chính là thần thú! A, không! Là thần gác cửa của bọn họ! Hơn nữa còn là nhân cách hóa. Hạ Thu lúc này đây thật sự cảm thán mình ở Bình An ngây người bao nhiêu lâu như vậy mà còn hiểu biết kém cỏi đến thế a!
Bích họa ở Huyền Vũ môn là một nam nhân mặc khôi giáp tay cầm kiếm, trước giờ Hạ Thu cứ tưởng bức họa này là vị tướng quân chiến công hiển hách nào đó kia! Xem ra, là hắn hiểu lầm….
Hạ Thu chưa từng đi cửa thành khác, nên không biết ba cửa khác là bức họa gì, tóm lại không phải dã thú là được rồi.
Bốn cửa thành Bình An thông hướng đi khắp các tỉnh của Tiêu quốc, còn có một sông lớn, chảy dọc theo hướng Tây Bắc đổ ra biển rộng, hồ nước chốn đào nguyên kia chính là một nhánh của con sông này. Theo đường sông vào thành kiểm tra rất nghiêm ngặt, bởi vì nó là con đường mậu dịch trên biển giữa Tiêu quốc và các quốc gia khác, cũng bởi thời đại này giao thông chưa phát triển, thuyền cùng sông là phương tiện giao thông rất trọng yếu.
Giữa hai bờ sông là chín tòa cầu nguy nga vững chắc liên tiếp nối hai bờ phồn hoa thương mại trao đổi, chính giữa chín cầu, có một cây cầu nối thẳng Hoàng thành, hai bên là đường lớn tấp nập. Khoảng cách giữa chín cây cầu không gần, nhưng cũng không quá xa, xét theo quy mô thành Bình An thì khoảng cách như vậy là hợp lý. Kiến trúc hai bên bờ đặc sắc hơn rất nhiều so với Trung Quốc cổ, tuy hình thức giống nhau, nhưng lầu các của Trung Quốc cổ đại lại thấp hơn, mà tục truyền lầu cao nhất ở thành Bình An có thể đạt đến tám tầng.
Hạ Thu cảm thán, kiến trúc cổ nổi bật nhất chính là cầu, không giống như hiện đại đều là ‘nhà kính’, ‘cầu nhỏ’. Nghe nói tại Tiêu quốc, cầu nếu xuất hiện chỉ một hư hỏng nhỏ thôi cũng sẽ ngay lập tức sửa lại. Chín cây cầu này của Tiêu quốc nghe nói đã có trên trăm năm lịch sử, Hạ Thu một chút cũng không nghi ngờ. Ở Trung Quốc hiện đại, vẫn còn lưu giữ rất nhiều cầu trên trăm tuổi và còn sử dụng rất tốt mà.
Không nói đến độ vững chắc của cầu, chín cây cầu nếu dùng bus đến tính, có thể đủ chỗ cho sáu hàng xe! Có thể thấy được độ rộng cực lớn, mà tựa vào thành cầu có thể nhìn ngắm nước sông trong vắt, gió thổi mát rượi, thậm chí nếu đứng ở điểm cao nhất, còn có thể thấy được toàn cảnh kinh đô Bình An cùng hoàng cung! Ngoài ra, để thuận tiện cho thuyền thương, Bình An thành còn có ba bến tàu cố định, tất cả đều do quan phủ kiểm soát.
“Kinh đô Bình An quả thực như đô thị hiện đại vậy!” Hạ Thu thán phục nói. Chín cây cầu trong mắt Hạ Thu chính là một kỳ tích, kỳ tích còn hơn cả Trường Thành.
Nhưng kỳ tích của kinh đô không chỉ ở điểm đó, tháng năm hàng năm đều có hội đấu thuyền, Nguyên Tiêu thì có hội đèn ***g, mỗi lần lễ đến, sẽ náo nhiệt vô cùng, hơn nữa, mỗi Tết Nguyên Tiêu, Bình An thành sẽ mở hội suốt đêm, phi thường náo nhiệt.
Kỳ thật, Hạ Thu cũng chưa từng ở Bình An thành qua ngày lễ nào, nhưng hắn vẫn biết một chút, có tửu lâu cùng kỹ viện đều mở suốt đêm, còn chung một con phố, con phố đó bất kể là ban ngày hay buổi tối vĩnh viễn đều tấp nập nhộn nhịp.
Hiện tại, hai người bọn hắn chính đang đứng tại đầu Bách Hoa phố kia.
Thương Viễn kỳ thật rất hoài nghi xà của Hạ Thu có thể bán được hay không.
Đi nửa ngày mới đụng phải một gánh xiếc muốn mua xà, nhưng Hạ Thu cảm thấy giá tiền quá thấp nên từ chối! Hạ Thu lựa chọn Bách Hoa phố còn có một nguyên nhân là bởi vì quý tộc quan lại ra vào nơi đây tương đối dễ nâng giá! Đám ăn uống vô độ chỉ biết tán gia bại sản này chính là đối tượng của hắn.
Nhưng mắt thấy sắp tới giữa trưa, một vài công tử tuy thích thú mà vì cảm thấy quá nguy hiểm nên đều không dám nuôi. Hạ Thu nôn nóng a! Ngay tại lúc Hạ Thu quyết định bán giá thấp một chút cho tửu lâu, một nam tử đeo bội kiếm đi đến trước mặt hắn nói:
“Các ngươi muốn bán xà sao?”
“Vâng! Vâng! Xà này chính là kim xà khó gặp! Hơn nữa sẽ không tấn công người, tính tình ôn hòa, rất dễ nuôi..” Hạ Thu bắt đầu liên miên quảng cáo, Thương Viễn buồn cười.
“Chủ nhân nhà ta muốn mua nó! Bao nhiêu bạc!”
Hai mắt Hạ Thu sáng ngời, huynh đệ này xem ra không thiếu tiền. Hạ Thu quyết định phải hảo hảo nâng lên một hai giá tiền, vì thế giơ tay nói:
“Cộng cả ***g sắt là ba lượng!”
Namtử rất sảng khoái giao ba lượng bạc cho Hạ Thu. Kết quả Hạ Thu liền hối hận, sớm biết như vậy nói năm lượng thì tốt rồi_____
Thương Viễn cảm giác có tầm mắt nhìn về phía mình, ngẩng đầu, thấy một bạch y nam tử ngồi trên tửu lâu gật đầu đối y cười cười, Thương Viễn đáp lại bằng nụ cười lưu manh khiến mặt nam tử kia cứng đờ, có vẻ mất tự nhiên.
“Hôm nay mua nhiều đồ một chút! Chúng ta đi mua cỗ xe đẩy trước! Quần áo của Lưu đại ca rất đơn bạc! Chúng ta đi mua cho hắn vài bộ quần áo cùng giấy mực. Còn phải mua cho Tiểu Sinh một ít đồ ăn, còn có gạo, muối, dầu….” khẽ đếm xuống, kết quả phát hiện cái gì cũng thiếu. Gạo trắng rất đắt, nhưng Hạ Thu căn bản là không quen ăn mì phở. Hạ Thu tính mua ít bột mì, sau này có thể làm bánh để ăn, hiện tại trong nhà là bốn người, vậy gạo cần….
Đột nhiên cảm giác một trận lãnh ý, Hạ Thu nhìn sang gương mặt băng hàn bên cạnh, nói:
“Ngươi sao chứ?! Ai chọc ngươi?”
“Ngươi không thấy trên người ta cũng chỉ mặc quần áo cha ngươi lưu lại thôi sao? Từ đầu tới đuôi ngươi cũng không nghĩ tới ta! Quần áo này, hôm nay ta nhất định phải đổi!”
Dưới sự áp bách của Thương Viễn, Hạ Thu đành phải dẫn y tới cửa hàng may mua ba bộ quần áo tương đối tốt, Thương Viễn cao hứng tiếp nhận, còn Hạ Thu thì mặt mày ai oán xót xa a.
Mua xe đẩy, Hạ Thu cùng Thương Viễn bắt đầu mua sắm. Đương nhiên, Thương Viễn làm osin.
Thương Viễn từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc như vậy. Từ nhỏ áo cơm không lo, Thương Viễn cảm thấy rất hiếu kỳ, có một loại cảm giác ấm áp, y thật sự là càng ngày càng không nỡ rời đi nam hài thú vị này. Y đẩy xe theo sau Hạ Thu nhìn xem hắn và người khác cò kè mặc cả, còn mua hai con gà mái và một con gà trống. Xe đẩy nhỏ càng ngày càng nhiều, nhưng Thương Viễn đẩy vẫn chẳng cần tốn sức.
Tới gần tối, hai người mới thấy mỹ mãn trở về. Trên người Hạ Thu chỉ còn thừa hai xâu tiền, nhưng hôm nay hắn vẫn rất thỏa mãn.
Về đến nhà, đem việc khuân đồ giao cho Thương Viễn, Hạ Thu liền vội vàng đi làm cơm tối! Nguyên liệu nấu ăn hôm nay rất đầy đủ, Lưu Văn Hạ cùng Thương Viễn sắp xếp đồ mới mua, còn Lưu Sinh thì giúp đỡ Hạ Thu nhóm lửa, cả người lớn lẫn đứa nhỏ không một ai nhàn rỗi.
Thịt băm, bạch trảm kê, canh xương, tôm chiên bột, rau xào. Dùng cà làm thành rau trộn, dưa leo làm dưa góp. Một bữa tối phong phú nhanh chóng hoàn thành dưới bàn tay Hạ Thu. Lưu Sinh nhìn hai mắt sáng ngời, nuốt nuốt nước miếng. Hạ Thu nhớ tới điểm tâm mua cho Lưu Sinh, nghĩ lại, hay thôi đi. Đêm nay, vì dạ dày của nó, tuyệt đối phải cấm nó ăn đồ ăn vặt.
Trên bàn cơm, mọi người vui vẻ ăn no bụng. Sau đó, đặt ghế ra ngoài hiên nằm nhìn trăng sáng trên cao.
“Trời ạ! Ăn ngon quá! Tay nghề của ngươi học từ ai vậy? Lần đầu tiên ta ăn thịt băm ngon như vậy. Cái tôm tôm gì đó sao ta lại chưa từng gặp qua?” Thương Viễn sờ sờ bụng.
“Tay nghề của Tiểu Hạ quả thật là hơn cả Ngự trù trong cung!” Lưu Văn Hạ ít khi khen ngợi cũng không thể không tán thưởng. Hắn giúp Lưu Sinh xoa xoa cái bụng nhỏ, tiểu tử kia ăn quá nhiều, có chút trướng bụng.
“Hắc hắc! Bí mật!” Được người khen ngợi, Hạ Thu nhịn không được đắc ý.
“Vậy được rồi, từ nay đồ ăn của chúng ta đều do ngươi làm đi!”
Vẫn luôn là ta làm đó thôi? Nhưng mà câu này sao có vẻ là lạ? chẳng lẽ Thương Viễn tính toán chơi xấu ở lỳ không đi? Muốn ăn nhờ cả đời?
Hạ Thu nghiến răng.
“Lưu đại ca, đến Trung thu chúng ta vào thành đi!”
“Cũng tốt! Tiểu Sinh từ nhỏ ở quý phủ, rất ít khi ra ngoài! Hiện tại ta cũng có thời gian, đến lúc đó chúng ta vào thành chơi!”
Hạ Thu cũng vì sợ Lưu Văn Hạ buồn bực, một nhất phẩm quan viên lại rơi vào tình cảnh này, đổi thành người khác có lẽ đã suy sụp, nhưng Lưu Văn Hạ vẫn như trước lãnh tĩnh, Hạ Thu kỳ thật rất bội phục Lưu Văn Hạ, hắn quả thực là một vị quan tốt!
Mua gà về, chuồng gà là Thương Viễn dựng, hợp với chuồng dê. Thuận tiện bảo Thương Viễn sửa luôn cửa bếp, Hạ Thu tâm tâm niệm niệm chuyện này đã nhiều ngày, Thương Viễn còn trêu chọc hắn, làm hắn đỏ mặt thật lâu.
Nhìn Hạ Thu đỏ mặt, Thương Viễn lại cảm thấy thật dễ nhìn, xem ra y có bệnh rồi___
Nuôi gà mái mục đích là có thể ăn trứng gà cùng ấp ra gà con. Rau trồng cũng nảy mầm tươi tốt, Hạ Thu cứ tưởng Lưu Văn Hạ sẽ không làm được, xem ra chính hắn nên từ bỏ tật xấu xem nhẹ người khác.
Mấy ngày nay, Thương Viễn thường đi lên núi xem có con mồi nào trúng bẫy hay không, nhưng đều không có. Thương Viễn mỗi lần đi đều đi cả ngày, đến tận bữa tối mới nghênh ngang trở về làm Hạ Thu tức giận thở phì phì.
Nhưng thực ra là vì Hạ Thu lo lắng, y đi ra ngoài cả ngày, còn tưởng y bị dã thú ăn mất rồi chứ___
“Dương Dương ăn cỏ!” Lưu Sinh thanh thúy nói.
“Ừ, Dương Dương ăn cỏ!” Hạ Thu tùy ý đáp lời. Giờ dê toàn bộ đều giao cho Lưu Sinh trông giữ, đột nhiên nghĩ tới điều gì, Hạ Thu vỗ đầu mình, sao lại quên mất chuyện này, sữa dê của hắn a!
“Tiểu Sinh giỏi nhất!” Hạ Thu hưng phấn hôn bẹp một cái thật mạnh lên má Tiểu Sinh, rồi chạy vội đi lấy thùng nhỏ tìm dê mẹ. Sau khi cố gắng tiếp cận dê mẹ vẫn không được, dê mẹ căn bản không thèm nể mặt Hạ Thu, còn muốn đá hắn ra, Hạ Thu hung dữ nói:
“Còn để ngươi cho con bú tên của ta liền đảo lại!”
Lưu Sinh chạy đến trước mặt dê mẹ lấy tay sờ sờ nó, cùng dê mẹ nói mấy câu Hạ Thu nghe hoàn toàn không hiểu, dê mẹ an tĩnh lại, Hạ Thu cẩn thận vắt sữa.
Hạ Thu chưa từng vắt sữa, nhưng đã nhìn thấy công nhân vắt sữa trên tivi, mới đầu còn chưa vắt được, về sau chậm rãi quen dần. Hạ Thu thật cao hứng a___
“Tiểu Hạ thúc thúc, ta không uống!” Lưu Sinh vẻ mặt đau khổ. Sữa dê hâm nóng, mùi vị đã sớm làm cho Lưu Văn Hạ cùng Thương Viễn tránh thật xa.
“Ngoan, ngoan, uống đi nào, uống xong mới cao lớn được như Thương Viễn thúc thúc a! Có thể giúp phụ thân ngươi làm rất nhiều việc!” Hạ Thu dụ dỗ nói.
“Ta đâu phải uống sữa dê mới lớn được chứ___” Thương Viễn nhỏ giọng nói thầm.
Lưu Sinh nhăn cái mặt nhỏ, cơ hồ muốn khóc lên, Hạ Thu bất đắc dĩ tha cho nó, Lưu Sinh nhanh chân bỏ chạy.
Còn Hạ Thu thì bịt mũi nhắm mắt cố uống bằng hết____