Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta thành tâm hỏi: " Phu nhân vì sao luôn tự trách?"
Hoắc thị nói: "Bởi vì thân thể ta không tốt, liên lụy ngươi mang danh tội như vậy, ngươi không tức giận sao?"
Ta nói ta vì sao phải tức giận chứ?
Hoắc thị á khẩu.
Ta cười nói: "Phu nhân, ta thích nàng, nàng rất tốt.
Hơn nữa..."
Trước mặt nàng, ta vặn đầu mình xuống.
Hoắc thị: "!!!"
Ta thản nhiên nói: "Các ngươi cũng không nói sai."
Ta vốn chính là yêu.
Vì không tồn tại việc vu oan giá họa, ta tự nhiên một chút cũng không oan ức.
Ta rất nhanh liền đem đầu gắn trở lại.
Chủ yếu là Hoắc thị còn đang bệnh, bị dọa sợ thì không tốt.
"Nàng đừng sợ, ta sẽ không hại nàng.
Ta đã nói rồi, ta thích nàng."
....!Có lẽ cũng không có gì an ủi.
Ánh mắt nàng phiêu hướng về phía cánh cửa lớn đang đóng chặt, có lẽ muốn cầu cứu, nhưng càng có khả năng là đang nghĩ đến tính mạng của những người hầu trung thành ngoài cửa.
Ta nói: "Đây là đầu của Nguyễn Hoan."
Một câu nói, khiến sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch.
"Ngươi, ngươi, nàng...!nào trách, hắn đối với ngươi thiên vị như vậy..."
Ta hoạt động cái cổ, nói: "Ngươi đánh giá hắn cao quá rồi."
Hoắc thị không hiểu.
Sự việc đến nước này ta dần mất đi kiên nhẫn.
"Ngươi cần phải giúp ta làm một việc."
Việc này, còn phải bắt đầu nói từ lúc ta nhặt được cái đầu này trên núi.
Ngày hôm đó ta đang ngủ ngon lành trong mộ.
Đột nhiên một cỗ t.h.i t.h.ể bị ném lên trên mộ của ta, m.á.u nhỏ xuống đều bị ta hấp thu, cũng đánh thức ta.
Ta bò ra khỏi nấm mồ, thấy nữ thi kia dung mạo xinh đẹp, bèn lấy đầu nàng ta mà dùng.
Dẫu là yêu, ta cũng có quy tắc riêng.
Nữ tử này bị c.ắ.t c.ổ mà chết, đầu và cổ chỉ còn chút da thịt dính liền, m.á.u chảy xuống đất loang lổ nhuộm đỏ cả quan tài của ta.
Cái c.h.ế.t thảm thương đến vậy, ắt hẳn oan khuất chồng chất.
Ta đã lấy đầu nàng, ắt phải thay nàng báo thù.
Trong ký ức của nữ tử này, nàng ta là chính thê bị Bình Viễn Hầu hắt hủi, sống lặng lẽ nơi tiểu viện ngoại ô.
Năm xưa, nàng cùng Tôn Bân có thể đồng cam cộng khổ, nhưng lại chẳng thể cùng hưởng vinh hoa phú quý.
Nguyễn Hoan chỉ biết trách mình.
Trách thân phận thấp hèn không thể mang lại lợi ích cho Tôn Bân khi kết thông gia.
Trách mình mồ côi phụ mẫu, không có cưới hỏi đàng hoàng, khiến chàng bị người đời chê cười là tự ý kết tóc xe duyên.
Hôm ấy, nàng buồn bực trong lòng nên ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa.
Hai tên mãng phu kia không biết từ đâu xông ra, đuổi nàng vào rừng, rồi giở trò đồi bại sau đó c.ắ.t c.ổ nàng cho đến chết.
Ta đã đuổi theo hai tên mãng phu ra tay tàn độc đó, ăn thịt chúng rồi.
Chỉ là, hai tên đó chỉ là những gã nhà quê tầm thường, vậy mà trong nhà lại chất đầy vàng bạc châu báu, rõ ràng là vừa mới phát một khoản tiền lớn.
Hoắc thị vô cùng kinh ngạc, nàng ta thậm chí còn chẳng màng đến việc sợ hãi ta nữa.
"Ý cô nương là Nguyễn phu nhân bị người ta mua chuộc sát hại?! Nhưng ta nghe nói phu nhân không muốn liên lụy đến Hầu gia, nên đã một mình vào rừng, rồi trượt chân ngã xuống vực sâu, đến hài cốt cũng chẳng còn..."
Ta nhìn nàng ta, cười như có như không.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch.
Tuy không nói rõ, nhưng cái c.h.ế.t của Nguyễn Hoan hiển nhiên là nỗi niềm canh cánh trong lòng nàng ta..