Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Huệ Quý phi nháy mắt từ giận sang vui, dịu dàng bái lạy rồi thuận thế đỡ lấy cánh tay Nam Cung Nhượng: "Bệ hạ tâm từ dày rộng là phúc của vạn dân, nhưng cũng nên để những cung nhân này có chút ánh mắt mới được. Bệ hạ tới thật đúng lúc, hai vị công chúa vừa mới bảo nhớ ngài đây."
Tề Nhan cúi đầu quỳ trên mặt đất, thầm nghĩ: Huệ Quý phi này đúng là hành sự nhanh nhẹn, cũng khó trách nàng ta được thay chưởng quản phượng ấn.
Nam Cung Nhượng ngồi vào chỗ của mình rồi mới vẫy tay: "Các ngươi cũng đứng lên đi."
"Tạ phụ hoàng."
"Tạ bệ hạ."
Nam Cung Nhượng nhìn về phía Tề Nhan, người duy nhất gọi hắn là "bệ hạ": "Nên đổi giọng gọi phụ hoàng."
Tề Nhan sợ hãi bái lạy: "Thần, nhi thần...thô bỉ thất lễ, phụ hoàng thứ tội."
"Được rồi, đứng lên đi."
"Tạ phụ hoàng."
Nam Cung Nhượng nhìn Nam Cung Xu Nữ: "Vì sao sắc mặt của Chước Hoa công chúa kém như vậy?"
Hốc mắt Nam Cung Xu Nữ đỏ lên, kiên cường ép nước mắt trở về, thấp giọng trả lời: "Nhi thần ngẫu nhiên cảm phong hàn, đã để phụ hoàng lo lắng."
Huệ Quý phi đi đến bên tai Nam Cung Nhượng nói nhỏ vài câu, người sau nhăn lại mi rồi nhìn về phía Lục Trọng Hành.
Nam Cung Tĩnh Nữ dắt tay tỷ tỷ, quan tâm nói: "Nhị tỷ bị bệnh sao? Đã truyền ngự y hay chưa?"
Nam Cung Nhượng vẫy tay: "Thôi, trẫm vừa hạ triều nên có chút mệt mỏi. Ngươi và phò mã quay về thăm mẫu phi ngươi trước đi, Tĩnh Nữ cũng dẫn phò mã đi khắp nơi nhìn một chút. Buổi tối trẫm sẽ chuẩn bị Lại Mặt yến cho tỷ muội các ngươi, sẵn tiện để các ngươi ở trong cung vài ngày."
"Tạ phụ hoàng."
Bốn người đứng dậy cáo lui, Nam Cung Nhượng hỏi Huệ Quý phi: "Việc này là thật sao?"
Huệ Quý phi quỳ trước mặt Nam Cung Nhượng: "Đây là đại sự, thần thiếp vạn không dám vọng ngôn. Có lẽ là...Chước Hoa công chúa ôm bệnh nhẹ, phò mã săn sóc nên mới không hành Chu Công chi lễ."
Hôm nay sau khi tiến cung, hai vị công chúa đều dâng hộp gấm để Huệ Quý phi kiểm tra, nhưng khối lụa trắng của Nam Cung Xu Nữ lại trắng tinh không tì vết, không hề có lạc hồng!
Huệ Quý phi khó xử nhìn Nam Cung Nhượng: "Bệ hạ, chốc lát Tông Chính tự sẽ phái người tới mang khăn lụa của hai vị điện hạ đi, thần thiếp nên làm thế nào cho phải?"
Nam Cung Nhượng trầm ngâm một lúc lâu: "Ngươi chắc chắn là không có tính sai chứ?" Nam Cung Nhượng thậm chí đã nghĩ tốt đối sách cho Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng hắn nằm mơ đều không có nghĩ đến: Vào ngày lại mặt, người không thể giao khăn lụa điểm lạc hồng lại chính là Nam Cung Xu Nữ!
"Chuyện này liên quan đến thể thống của hoàng thất, thần thiếp sao dám tính sai. Này...còn thỉnh bệ hạ định đoạt."
Nam Cung Nhượng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Cứ như vậy giao cho Tông Chính tự."
"...Vâng."
Rời khỏi đại điện, Nam Cung Tĩnh Nữ cho cung tì lui xuống, nắm lấy tay Nam Cung Xu Nữ liên tục hỏi han. Tề Nhan không xa không gần đi theo sau hai người, mà Lục Trọng Hành xuất thân võ quan lại bị tuột ở sau một khoảng lớn.
"Nhị tỷ, ta cùng ngươi đi thăm Chiêu dung nương nương có được không?"
Nam Cung Xu Nữ lắc đầu: "Hôm nay là ngày lại mặt, nào có đạo lý đích nữ bái kiến thứ thiếp? Phụ hoàng mà biết thì sẽ tức giận."
Nam Cung Tĩnh Nữ lắc lắc cánh tay Nam Cung Xu Nữ: "Nhưng mà ta nhớ nhị tỷ~, vậy thì tối nay nhị tỷ phải đến Vị Ương cung ngồi một chút đó ~"
"Tĩnh Nữ..."
Khi đi tới một đoạn đường vắng vẻ, Lục Trọng Hành đột nhiên bước đi nhanh hơn, đến sau lưng hai tỷ muội và gọi: "Xin hai vị điện hạ dừng bước."
Nam Cung Tĩnh Nữ xoay người, ngọt ngào kêu một tiếng: "Tỷ phu."
Ánh mắt Lục Trọng Hành trầm xuống, ôm quyền nói: "Chước Hoa điện hạ, đã mấy ngày nay ta chưa từng gặp huynh trưởng, chẳng biết có thể để ta rời đi nửa ngày được không?"
Huyết sắc trên khuôn mặt Nam Cung Xu Nữ hoàn toàn biến mất, nhưng nàng vẫn ưu nhã thẳng người: "Phò mã cứ tự nhiên."
"Cáo từ!" Lục Trọng Hành lập tức xoay người rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày, quát: "Chờ đã!"
Lục Trọng Hành dừng chân, nhưng sau đó lại tiếp tục bước đi.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn bóng lưng Lục Trọng Hành với vẻ mặt không thể tin tưởng được: "Tam triều lại mặt, sao hắn không cùng nhị tỷ bái kiến thân mẫu?"
Nam Cung Xu Nữ nhàn nhạt trả lời: "Kệ hắn đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ đánh giá tỷ tỷ của mình, một đôi mày đẹp càng nhăn càng sâu, ánh mắt đen nhánh trào ra sự tức giận: "Nhị tỷ, có phải Lục Trọng Hành bắt nạt ngươi hay không?"
Nam Cung Xu Nữ lắc đầu: "Tĩnh Nữ, chúng ta đi thôi."
Nam Cung Tĩnh Nữ kiên quyết nói: "Không được! Hôm nay là tam triều lại mặt, sao hắn dám coi khinh ngươi như thế? Truyền ra ngoài còn khiến người khác cho rằng nữ nhi Nam Cung gia chúng ta mặc người ta làm khó dễ! Nhị tỷ tốt tính, nhưng ta thì không như vậy!"
"Tĩnh Nữ!"
"Nhị tỷ chờ một chút, ta nhất định phải lý luận rõ ràng với hắn!"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhấc lên làn váy cung trang chạy như bay, Nam Cung Xu Nữ há miệng thở dốc, cuối cùng lời muốn nói chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
Tề Nhan rũ xuống con ngươi, lui về phía sau mấy bước, Nam Cung Xu Nữ cũng xoay người đi và nhìn lên không trung xám xịt bên ngoài cung tường.
Gió lạnh thấu xương, vạn vật tiêu điều, nhưng lòng của Nam Cung Xu Nữ còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông.
Lúc nãy ở trên đại điện, Nam Cung Xu Nữ liếc mắt thì đã lập tức nhận ra Tề Nhan là vị thư sinh đụng vào nàng hôm đó. Nàng cảm thấy rất kinh ngạc, không khỏi cảm thán duyên phận thật kỳ diệu: Lúc trước Tĩnh Nữ đá người này một cú, còn bắt lấy ống tay áo của người ta không bỏ, xoay đi xoay lại vậy mà thành nhân duyên.
Cũng không biết người này có nhận ra: Thiếu niên nhỏ bé "hành hung bên đường" trước kia đã trở thành thê tử của hắn không?
Làn khói trắng mỏng manh phiêu dạt từ khuôn miệng Nam Cung Xu Nữ, theo gió lạnh phi xa rồi tan biến vào trong không khí.
"Hãy đối đãi muội muội ta thật tốt."
"Vâng."
Nam Cung Xu Nữ vẫn luôn đưa lưng về phía Tề Nhan, hai người cách nhau hơn năm bước.
Một lát sau Nam Cung Xu Nữ lại nhẹ giọng nói: "Tuy Tĩnh Nữ được vạn ngàn sủng ái nhưng đứa nhỏ này không có ngang ngược kiêu ngạo, như ngươi đã thấy, chỉ là tính tình có chút vui vẻ cởi mở mà thôi."
"Vâng."
Nam Cung Xu Nữ cong cong khóe miệng, từ từ nói: "Kinh thành to lớn như vậy, tiểu thư khuê các chỗ nào cũng có, nhưng giai nhân tuyệt dịu như Tĩnh Nữ thì là vạn người chưa chắc có được một."
"Vâng."
Tuy Nam Cung Xu Nữ luôn nói tới chuyện của Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng Tề Nhan lại từ trong giọng nói của nàng nghe ra sự đau thương, e rằng cuộc sống nàng sau khi thành thân cũng không được như ý.
"Tuy Tĩnh Nữ không thích học hành nhưng lại cực kỳ thông tuệ, một điểm liền thông. Ngày thường, nàng có cầu ngươi dẫn nàng ra ngoài không?"
"Thần biết điện hạ thông tuệ, mà điện hạ cũng chưa nhắc tới chuyện muốn ra ngoài."
"Cũng đúng, mới thành thân ba ngày mà thôi. Nếu rảnh rỗi, ngươi có thể dẫn nàng đi ra ngoài một chút, nàng rất thích mấy thứ mới mẻ ở phố phường dân gian, chuyện này ngươi nên biết."
Tề Nhan không khỏi nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp Nam Cung Tĩnh Nữ. Nam Cung Xu Nữ lại nói thêm một câu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Ngươi yên tâm, mặc dù phụ hoàng biết cũng tuyệt đối không trách tội..."
Nam Cung Tĩnh Nữ đuổi theo một đường, nhưng mà nàng còn nhỏ, làm sao đủ sức đuổi theo một vị võ quan? Vì vậy chỉ có thể căm giận trở về.
Rất xa nàng đã trông thấy Tề Nhan và tỷ tỷ của mình đứng cùng một chỗ, tuy rằng một vị xoay lưng, một vị cúi đầu, nhưng nhìn làn khói trắng thỉnh thoảng phiêu ra thì có thể biết: Hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Lại thấy tư thái của hai người có chút "giấu đầu lòi đuôi", Nam Cung Tĩnh Nữ dừng lại bước chân, theo bản năng trốn ra sau hòn non bộ. Đến khi lấy lại tinh thần, nàng cũng không biết bản thân bị làm sao.
Nhưng mà, vì sao nàng không được tự nhiên, không thoải mái?
Có phải là bởi vì nàng đoạt người trong lòng của tỷ tỷ hay không?
Nếu không có lần chỉ hôn vô vọng này, có phải giờ phút này bọn họ sẽ sóng vai thưởng tuyết, nói nói cười cười chăng?
Mà không phải vờ ra vẻ xa cách như bây giờ?
Một vị là tài nữ cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, một vị là nhân tài kiệt xuất "hai nguyên một hoa", thật sự là rất xứng đôi.
Nam Cung Tĩnh Nữ hít hít cái mũi, mũi nàng đã đông lạnh đến đỏ bừng, nàng hà hơi vào trong lòng bàn tay rồi đi đến chỗ hai người.
"Gió lạnh thấu xương, điện hạ còn bệnh, không bằng điện hạ quay về cung trước, để thần ở chỗ này chờ vậy."
Đây là câu duy nhất Nam Cung Tĩnh Nữ nghe được, nàng thoáng ảm đạm, nhanh chóng chạy qua: "Nhị tỷ ~"
Nam Cung Xu Nữ trở tay không kịp, cuống quít lau đi nước mắt trên khóe mi: "Đã trở lại rồi à?"
"Nhị tỷ? Sao ngươi khóc rồi?!"
Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi xong thì lập tức hối hận, nàng kéo lấy bàn tay lạnh buốt của Nam Cung Xu Nữ, quay đầu trừng mắt nhìn Tề Nhan: "Không được đi theo!"
Tề Nhan vừa nâng chân định bước đi, nghe vậy thì chậm rãi dừng lại, chắp tay hành lễ: "Vâng."
Đi được một khoảng rất xa, Nam Cung Tĩnh Nữ mới sợ hãi nói: "Sao nhị tỷ lại khóc? Chính là, chính là người nọ làm ngươi thương tâm sao?"
Người nọ mà Nam Cung Tĩnh Nữ nói tất nhiên là chỉ Tề Nhan, mà Nam Cung Xu Nữ thì hiểu "người nọ" chính là Lục Trọng Hành.
Nam Cung Xu Nữ lắc đầu, thấy xung quanh không có ai thì mới thấp giọng hỏi: "Tĩnh Nữ...ngươi có giao lạc hồng không?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Tĩnh Nữ ửng đỏ, liên tục xua tay: "Không có không có, ta và hắn chưa làm gì cả!"
Nam Cung Xu Nữ kinh ngạc hỏi: "Ngươi không giao lạc hồng sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ ậm ừ nói: "Có giao...là, là Tề Nhan rạch cánh tay rồi nhỏ máu lên đó."
Thần sắc Nam Cung Xu Nữ thật khổ sở, nàng buồn bã cười: "Hắn vậy mà yêu quý ngươi như thế. Sau khi thành thân, Lục Trọng Hành chưa bao giờ quay về phòng."
"Vậy hộp gấm mà tỷ tỷ giao là...?"
"Tất nhiên là giao lụa trắng."
"Như vậy sao được? Nhất định sẽ bị Tông Chính tự thu!"
"Đường đường là nhị công tử Lục phủ đều không sợ, ta lại sợ cái gì?" Ngữ khí của nàng tuy nhu nhược, nhưng lại lộ ra sự ngạo cốt trong xương của hoàng thất.
Nhưng nàng vẫn khóc, nước mắt đón gió lạnh từng giọt rơi xuống.
Nam Cung Tĩnh Nữ đau lòng không thôi, kéo tỷ tỷ đến Vị Ương cung.
Tam triều lại mặt là đại hỉ sự, Lục Trọng Hành không đi cùng vốn đã không ổn. Nếu như tỷ tỷ đi bái kiến thân mẫu với đôi mắt đỏ hoe như vậy, Chiêu dung nương nương chắc chắn sẽ lo lắng.
Sau khi đến Vị Ương cung, Nam Cung Tĩnh Nữ tuyên ngự y, kết quả Nam Cung Xu Nữ bỗng nhiên phát sốt. Ngự y kê phương thuốc, thuốc được sắc xong Nam Cung Tĩnh Nữ lại tự mình đút cho tỷ tỷ, dàn xếp tỷ tỷ ngủ yên thì tiếp tục canh chừng ở mép giường.
Chiều hôm buông xuống, nội thị truyền lệnh rằng Lại Mặt yến đã được chuẩn bị thoả đáng, mời hai vị công chúa dự tiệc.
Nam Cung Tĩnh Nữ vốn không muốn đi nhưng không chịu nổi Nam Cung Xu Nữ khổ khuyên. Nàng không thể làm gì khác, đành phải dặn dò cung tì hầu hạ cho tốt, sau đó mới ngồi lên kiệu liễn.
Vị Ương Cung ly cách rất gần nên nàng cũng tới sớm, sau khi ngồi vào chỗ liền tìm kiếm hình bóng Tề Nhan. Khi trông thấy Lục Trọng Hành, nàng không vui hừ lạnh một tiếng.
Ở trước mặt Nam Cung Xu Nữ, tuy Lục Trọng Hành vô cùng kiên cường nhưng lúc này không thấy người tới hắn lại có chút khẩn trương. Sợ Nam Cung Nhượng truy vấn, hắn cắn răng đi đến trước bàn Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trăn Trăn điện hạ, vì sao Chước Hoa điện hạ không đi cùng ngươi?"
Nam Cung Tĩnh Nữ vốn không thèm để ý Lục Trọng Hành, suy nghĩ liền đáp: "Nhị tỷ bị bệnh. Như thế nào? Tỷ phu không biết sao?"
Lục Trọng Hành không nén được giận, cười mỉa một tiếng: "Vì sao cũng không thấy muội phu?"
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày, Lục Trọng Hành thức thời lui về.
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen như mực, các vị hoàng tử cũng lần lượt xuất hiện, nhưng trước sau đều không thấy bóng dáng Tề Nhan.
"Thật là hẹp hòi, ta cũng chỉ mới nói có một câu..."
Nam Cung Tĩnh Nữ sửng sốt, nàng bỗng nhớ đến lời nàng nói với Tề Nhan trước khi rời đi, lại nhớ tới Tề Nhan cung kính quỳ gối trước mặt nàng trong đêm tân hôn mà nói: "Thần chỉ nghe theo mệnh lệnh của điện hạ."