Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam Cung Xu Nữ tay mắt lanh lẹ bắt được cánh tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tiểu muội làm gì vậy?"
Nam Cung Tĩnh Nữ vội vàng nói: "Nhị tỷ buông ta ra!"
Nam Cung Tố Nữ kỳ quái hỏi: "Gấp gáp như vậy, tiểu muội muốn đi đâu sao? Cung yến đã sắp bắt đầu rồi."
"Đại tỷ." Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn về phía Tề Nhan.
Nam Cung Tố Nữ cười khẽ: "Ân ái cũng không cần nóng lòng nhất thời, cung yến hôm nay có phân chỗ cho nam và nữ."
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi, nàng còn nhớ rõ chuyện Lục ca khinh bạc Tề Nhan lúc giao thừa, nhìn hai người bọn họ dán đến gần như thế, nàng hận không thể lập tức bay qua đó!
Đại tỷ phu là công thần nên không tính, nhưng vì sao cũng không thấy chỗ ngồi của Lục Trọng Hành? Để Tề Nhan ngồi gần người quái đản như Nam Cung Liệt, nàng thật sự không yên lòng.
Người này vừa nhát gan vừa không tiện cự tuyệt, vạn nhất bị Nam Cung Liệt ép rượu thì làm thế nào cho phải?
"Đại tỷ, Lục...chỗ của Nhị tỷ phu ở đâu?"
Nam Cung Tố Nữ nhìn về phía đối diện: Còn không phải là ở đó sao? Vì sao cũng không thấy chỗ ngồi của Lục Trọng Hành.
"Bản cung nghe nói, cung yến lần này phụ hoàng chọn không ít con cháu thế gia đến dự tiệc, đích trưởng tử của thái úy phủ cũng tới, có lẽ Nhị muội phu cùng ngồi với huynh trưởng cũng nên."
Nam Cung Tố Nữ vẫy vẫy tay: "Mau ngồi xuống đi, người khác đều nhìn ngươi kìa."
Nam Cung Tĩnh Nữ lại liếc mắt nhìn một cái, thấy Tề Nhan và Nam Cung Liệt lần lượt vào chỗ thì mới thoáng yên tâm, lúc này nàng mới ngồi vào vị trí của mình.
Nam Cung Xu Nữ nhỏ giọng an ủi: "Cung yến lần này có ngoại thần, chỗ của muội phu lại ở dưới mí mắt của phụ hoàng, ta tin rằng Lục ca sẽ không xằng bậy..."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhỏ giọng giải thích: "Đại phu dặn Tề Nhan cả đời không được chạm vào rượu, ta lo Lục ca ép rót cho hắn!"
"Sẽ không, ngươi an tâm ngồi đi."
"...Chỉ mong là vậy."
"Bệ hạ giá lâm!"
Một tiếng phụ xướng vang lên, người đến tham dự yến hội dồn dập đứng dậy đi vào bàn của mình, quỳ xuống đất bái lạy, hô ba lần vạn tuế.
Nam Cung Nhượng mặc một bộ triều phục long trọng, được Tứ Cửu đỡ đến chỗ của mình.
Thượng Quan Võ đi ở phía sau Nam Cung Nhượng, hắn liếc mắt một cái liền thấy Nam Cung Tố Nữ ở trong đám người. Phu thê hai người từ xa nhìn nhau, giãi bày tương tư.
Nam Cung Nhượng đi lên chỗ cao, vén vạt áo long bào lên rồi ngồi xuống: "Miễn lễ bình thân."
"Tạ bệ hạ!"
"Người tới."
"Có thần."
"Để thêm một cái bàn nhỏ bên cạnh trẫm, để công thần nhập tòa."
"Tuân chỉ."
"Nhi thần tạ phụ hoàng."
"Ngồi đi, đều ngồi xuống."
Nam Cung Nhượng đưa một quyển trục minh hoàng cho Tứ Cửu, người sau đi đến trước bậc thềm, cao giọng đọc: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Sau khi đăng cơ, trẫm chăm lo việc nước, cai trị thiên hạ, bình định xã tắc, lại giúp Đại Vị mở rộng một nửa bờ cõi. Nhưng trẫm nhất thời mềm lòng, nghĩ rằng có thể giáo hóa dị tộc, nỗ lực mười năm cuối cùng là nuôi hổ thành hoạn. Cuộc chiến Thanh Di xảy ra cũng có lỗi của trẫm. Thật may rằng trong triều năng thần lương tướng xuất hiện lớp lớp, lần này Trấn Bắc tướng quân lập được công đầu, vì vậy trẫm ban cho ngàn hộ thực ấp, đặc biệt cho phép truyền cho con cháu ba đời. Quỳnh Hoa công chúa quản gia hữu đạo, giúp phu có công, vì thế ban cho một liễu san hô, một đôi ngọc như ý. Phụ tử Đinh thị dẫn binh gấp rút tiếp viện cũng có công lao, thăng chức Đinh Nghi làm Điện tiền Tướng quân tam phẩm, nhi tử Đinh Phụng Sơn làm Viên ngoại lang Công bộ, đến nhận chức trong vòng một tháng. Khâm thử."
Thượng Quan Võ và phụ tử Đinh gia quỳ xuống đất tạ ơn, Đinh Nghi nhìn như cảm động đến rơi nước mắt nhưng kỳ thật khổ mà không nói nên lời, Đinh Phụng Sơn con hắn lại hạnh phúc đến nỗi không kiềm chế được.
Tề Nhan không khỏi cười lạnh: Đạo ý chỉ này tuy là thăng chức cho phụ tử Đinh gia nhưng kỳ thật chính là biếm. Đinh Nghi là em vợ của thái uý Lục Quyền, năm đó vì có công bình định thảo nguyên nên được phong làm Vệ tướng quân tứ phẩm, dẫn hai vạn tinh binh đóng giữ Duẫn Châu.
Tuy rằng Vệ tướng quân phẩm giai không cao, nhưng lại thật sự nắm binh quyền trong tay.
Sở dĩ Đinh gia có thể trở thành bá chủ Duẫn Châu, thậm chí địa vị còn cao hơn Thái thú, tất cả đều dựa vào hai vạn tinh binh này.
Nói trắng ra, Điện tiền Tướng quân thoạt nghe có vẻ êm tai nhưng kỳ thật chỉ là con chó trông cửa mà thôi, trong tay không có nổi một binh một tốt, tuy có thể hiệu lệnh Ngự lâm quân nhưng lại không thể thống lĩnh ngự quyền.
Viên ngoại lang Công bộ cũng chỉ là một chức quan nhỏ ngũ phẩm. Trong lục bộ, thực quyền của Công bộ là thấp nhất, tuy cũng có chút béo mỡ, nhưng làm sao cũng không đến lượt một Viên ngoại lang nho nhỏ hưởng thụ.
Lục Quyền đoán được tâm tư của Nam Cung Nhượng nên mới trốn đến Thang Tuyền sơn để tránh họa, chỉ tiếc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hắn chỉ mong có thể toàn thân mà lui, nhưng những môn sinh của hắn lại không đồng ý.
Trong triều có nhiều tướng quân như vậy, cuối cùng Nam Cung Nhượng lại đành phái nội thần nắm giữ ấn soái, có thể thấy được những môn sinh đó rất nghe theo lời Lục Quyền.
Kết bè kết cánh tới nỗi dao động xã tắc, sao Nam Cung Nhượng có thể buông tha Lục gia? Hắn đoạt lấy quân quyền của Đinh gia, sợ là sắp phải động thủ với thái úy phủ...
Một nội thị chạy đến bên cạnh nói nhỏ vài câu với Tứ Cửu, người sau quay về bên người Nam Cung Nhượng, bẩm báo: "Khởi tấu bệ hạ, công chúa Đồ Ba bộ đã rửa mặt chải đầu xong, đang ở ngoài Ngự Hoa viên chờ chỉ."
"Vậy tuyên đi."
"Tuyên, công chúa Đồ Ba bộ yết kiến!"
Tề Nhan vô cùng hoảng hốt, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
Nạp Cổ Tư Cát Nhã mặc một bộ giá y Mông Cổ đỏ rực như lửa, nàng chậm rãi đi tới, từ khoảnh khắc bước lên thảm đỏ nàng đã hấp dẫn ánh mắt mọi người ở giữa sân.
Nữ tử Vị Quốc dịu dàng thủ lễ, khi đi vào thì phần lớn đi từ từ không nói, cụp mi rũ mắt.
Mà vị công chúa thảo nguyên này hoàn toàn khác với những nữ nhân đó.
Chỉ thấy eo nàng thẳng tắp, phần ngực ngạo nghễ lấp ló trong bộ giá y đỏ như lửa, đường cong quyến rũ thấp thoáng khiến người mê mẩn. Nàng tùy tiện mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp lớn mật nhìn quanh, bước đi của nàng giống như con báo uyển chuyển nhẹ nhàng lại hơi có chút hoang dã, chậm rãi đi tới.
Cung yến thoáng chốc an tĩnh lại, Cát Nhã nghiễm nhiên trở thành người được tất cả chú ý, lại làm tiêu điểm khiến người khác không thể dời mắt.
Nam tử giữa sân đối diện với ánh mắt của Cát Nhã, có người đỏ mặt gục đầu xuống, có người thì dại ra si mê, còn có người không kiềm chế được mà thở dốc...
Ngay cả người đã quá nửa trăm, nhi nữ thành đàn như Nam Cung Nhượng cũng không thể may mắn thoát khỏi. Chỉ nghe một tiếng "rầm" giòn vang, chuỗi ngọc trên trán Nam Cung Nhượng liền lung lay.
Biểu tình các nữ tử trong sân rất khác nhau, các nàng có người thì ao ước, còn có người thì thoáng bất mãn.
Khác với tất cả mọi người chính là Tề Nhan.
Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra vị công chúa thảo nguyên này là tiểu nữ hài bị đưa tới hòa thân năm đó. Nàng còn nhớ mang máng, ngày ấy Cát Nhã mặc một bộ quần áo bằng lông hỏa hồ trân quý, dựa vào lòng Ngạch Nhật Hòa, tò mò nhìn nàng....
Cát Nhã càng lúc càng gần, lưng Tề Nhan lại giống như bị kim chích.
Ngón tay nàng giấu ở trong tay áo rộng hơi phát run, nàng ta còn sẽ nhớ rõ nàng sao?
Cát Nhã thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt, khuôn mặt không có một chút dao động.
Nàng đã sớm quen với ánh mắt thèm nhỏ dãi của bọn nam nhân hèn mọn, nàng vừa hưởng thụ lại chán ghét, đây là một loại cảm xúc vô cùng phức tạp.
Nàng giống như con mãnh thú đang đi tuần tra lãnh địa của mình, lớn mật nhìn xung quanh, khiến cho nam tử si mê, nữ tử thì ghé mắt.
Cát Nhã thoáng nhìn qua Tề Nhan, nàng bỗng dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Tề Nhan siết chặt nắm tay, khống chế không cho hô hấp của mình rối loạn, hơi cúi thấp đầu xuống.
Cát Nhã quay đầu nhìn Nam Cung Nhượng đang ngồi ngay ngắn ở thượng vị, quyến rũ cười một cái. Nụ cười của nàng khiến cho người sau mặt già đỏ lên, cười đến toét miệng.
Cát Nhã dời mắt, đi đến chỗ Tề Nhan.
Triều thần bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Tề Nhan cảm giác giống như ngàn quân đang áp xuống, áp lực lại nặng nề.
Cát Nhã nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tề Nhan trong chốc lát, nói: "Ngẩng đầu lên."
Triều thần bắt đầu nghị luận, Cát Nhã nói bằng ngôn ngữ của thảo nguyên, bọn họ nghe không hiểu nhưng Tề Nhan lại minh bạch.
Tề Nhan đành phải cắn răng đứng dậy, giả vờ sợ hãi không dám nhìn thẳng dung nhan của Cát Nhã, nâng tay cung kính hành lễ: "Tại hạ...không hiểu cô nương nói gì."
Tề Nhan cố ý dùng hai chữ "cô nương" để cho mình thoạt nhìn như là mất hồn đến nỗi dùng sai xưng hô.
Cát Nhã nhíu mày, đổi sang nói tiếng phổ thông Vị Quốc lưu loát: "Ngẩng đầu lên."
"Thần, thần không dám..."
Cát Nhã quay đầu giận dỗi với Nam Cung Nhượng, người sau thế nhưng mệnh lệnh: "Tề Nhan?"
Tề Nhan ậm ừ nói: "Thần không dám, thần đã có gia thất, không dám nhìn trộm nữ tử khác."
Câu này khiến ai cũng bật cười, Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ mặt nhưng tâm thì vô cùng ngọt.
Nam Cung Nhượng cười nói: "Cát Nhã công chúa là viễn khách, bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm. Trẫm tha tội cho ngươi."
"Vâng."
Nói đến như vậy, Tề Nhan cũng chỉ có thể chậm rãi ngẩng đầu, nhưng nàng vẫn cứ rũ mắt không đối diện với Cát Nhã.
Cát Nhã nhìn Tề Nhan thật lâu, khẽ cười nói: "Đôi mắt của ngươi giống hệt với bản công chúa."
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, trên phố nghe đồn: Phò mã của Trăn Trăn công chúa có màu mắt của dị nhân, vài người không ưa Tề Nhan còn lén lút gọi hắn là "tên dị mục", xem ra chuyện này là thật.
"Hồi cô nương, Cát công chúa...khi còn nhỏ thần từng mắc một chứng bệnh nặng, sau khi khỏi hẳn thì màu mắt biến thành dạng này."
"Thì ra là thế." Cát Nhã không có tiếp tục làm khó Tề Nhan, dứt lời liền rời đi.
Nàng đi đến dưới bậc thềm rồi quỳ một gối xuống đất, hai tay giao nhau để ở trước ngực: "Nạp Cổ Tư Cát Nhã, tham kiến Đại vương."
Nam Cung Nhượng buồn cười, hòa ái trả lời: "Ngạch Nhật Hòa dạy dỗ nữ nhi thật tốt, không ngờ ngươi có thể nói tiếng phổ thông lưu loát như thế. Nhưng ngươi xưng hô không chuẩn xác, hẳn là phải kêu trẫm một tiếng 'bệ hạ'."
Cát Nhã lớn mật đối diện với Nam Cung Nhượng, làm cho lòng Nam Cung Nhượng ngứa ngáy khó nhịn.
Nàng còn nói thêm: "Cát Nhã từ xa xôi vạn dặm đi vào phía nam, mặc chính là giá y xuất giá lộng lẫy dành cho công chúa thảo nguyên, chỉ vì gả cho vương giả thiên hạ này."
Vừa dứt lời, ai ai cũng đều kinh ngạc. Sĩ tộc Vị Quốc tuân theo Nho gia, bọn họ chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào lớn mật như thế, cư nhiên cầu thân ở trước mặt mọi người!
Nếu không phải kiêng kỵ nơi này không phù hợp, e rằng sẽ có vài lão nho nhảy ra, mạnh mẽ lên án Cát Nhã không biết liêm sỉ!
Ba tỷ muội Nam Cung gia môi đỏ nhẹ mở, mắt đẹp trừng lớn.
Nam Cung Tĩnh Nữ kéo tay áo Nam Cung Xu Nữ, không thể tin được mà hỏi: "Nhị tỷ, nàng ta vừa mới nói cái gì?"
Nam Cung Xu Nữ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: "Nàng ta...phải gả cho phụ hoàng."
"Ầm" một tiếng, Nam Cung Vọng không cẩn thận chạm vào thùng rượu trên bàn. Rượu ngon đổ ra đầy đất, mà tâm hắn phảng phất cũng nát theo.
Nam Cung Nhượng hắng giọng, Cát Nhã lớn mật nóng bỏng như vậy không chỉ không làm hắn phản cảm, ngược lại còn kích thích ham muốn chinh phục biến mất mấy năm nay của hắn.
Cứ như là người anh hùng khi xưa gặp lại một con ngựa hoang sau nhiều năm vắng bóng, nếu như không thể hàng phục nàng ở dưới thân, xem như là hắn sống uổng phí nửa đời.
Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Cát Nhã, hắn đã nghĩ nhất định phải chiếm nàng làm của riêng. Nhưng vì còn phải lo lắng cảm thụ của mấy lão thần trong triều, hắn vờ nghiêm mặt nói: "Hậu sự phụ thân ngươi đã xử lý xong chưa?"
Sắc mặt Cát Nhã trở nên ảm đạm, nàng ấn lại ngực, cúi thấp đầu xuống. Mỹ nhân bi thương như vậy thật khiến người thương tiếc, yến hội lại lần nữa yên lặng.
"Xác chết của a ba đã được an táng, đáng tiếc còn không tìm được đầu về."