Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đầu bị đánh một cái, Vân Văn Sinh cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, hắn nhìn Lôi Hạo Nhiên phân phó nói “Hạo Nhiên, ngươi trước tiên giúp Tiểu Thiên cởi y phục này ra.” Rồi mới xoay ngươi ra cửa, nhìn hạ nhân khoan thai đi đến, hắn nhịn không được mà hô to “Các ngươi còn chậm chạp ở đó làm gì? Tiểu Thiên phải sinh, Hà Bình vào đây hỗ trợ, còn những người khác nhanh đi chuẩn bị khăn sạch, nước ấm, kéo bén, nhớ phải khử trùng qua nước ấm”
Chủ tử thật phải sinh? Bị Vân Văn Sinh uy nghiêm làm cho chấn động, bọn họ lập tức phân công đi làm.
“Tiểu Thiên, ngươi hít sâu rồi chậm rãi thở ra, phải chính là như vậy, cứ duy trì tốc độ như vậy!” Vân Văn Sinh đem hai chân Lâm Tiểu Thiên tách ra đến cực hạn.
“A…đau quá …” trên chăn Lâm Tiểu Thiên dính đầy màu vàng của nước ối, một cơn đau co rút mãnh liệt, đứa bé trong bụng như muốn vạch bụng ra ngoài.
Vân Văn Sinh không ngừng lấy tay xoa bụng y, phân phó nói “Tiểu Thiên, dùng sức, dùng sức đẩy đứa bé ra …”
“Đau quá …Hạo Nhiên…” Lâm Tiểu Thiên nắm chặt tay Lôi Hạo Nhiên, nửa thân dưới của y như muốn nứt ra, quả thực là một loại hình tra tấn, chẳng lẽ nữ nhân khi sinh cũng phải chịu đau thế này?
Một tay Lôi Hạo Nhiên không bị nắm liền dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán và nước mắt Lâm Tiểu Thiên, thật sự hắn hận bản thân mình, hận mình vô ích, cái gì cũng không thể giúp được, nếu biết rằng sinh đứa bé vất vả như vậy, lúc trước nên để hắn mang thai thì tốt hơn.
“A…” chịu đựng không được, tiếng rên rỉ phát thành một tiếng thét chói tai.
Lôi lão phu nhân vừa nghe thấy tiếng thét, vội vàng hỏi hạ nhân trước cửa “Xảy ra chuyện gì? Tiểu Thiên và bọn nhỏ thế nào?”
“Hồi lão phu nhân, không có tin tức, chỉ biết là Vân đại phu, bảo chủ và Hà Bình ở bên trong tiếp sinh ạ”
Hỏi chi bằng không hỏi! Lão phu nhân không nhịn được trở mặt xem thường, nếu không phải vì nam nữ khác biệt, người đã sớm vào trong còn ở ngoài này làm gì? “Liệt tổ liệt tông Lôi gia nhất định phải phù hộ Tiểu Thiên và bọn nhỏ, phụ tử bình an!” Lôi lão phu nhân chắp tay hướng thẳng trời xanh cầu khẩn.
Trong phòng ngoài phòng, tất cả mọi người đều khẩn trương, ngay khi ánh dương dần hé lộ, tiếng trẻ con khóc vang lên. Mọi người đều vui mừng “Thật tốt quá! Sinh rồi!”
Không đợi mọi người vui vẻ xong, một tiếng khóc khác lại vang lên, lão phu nhân giật mình kêu lên “Thật tốt quá, tổ tiên Lôi gia phù hộ, hai người con trai đều bình an mà sinh ra, không biết Tiểu Thiên thế nào?” người nóng vội tới cửa chờ đợi bọn Vân Văn Sinh đi ra.
Bọn nhỏ sau khi sinh ra, Vân Văn Sinh lập tức dùng nước ấm lau sạch thân thể rồi mới dùng tấm vải bông quấn lấy. Vừa sinh đứa bé, cả người Lâm Tiểu Thiên như vừa trong nước bước ra, ướt đẫm mồ hôi. Lâm Tiểu Thiên dùng hết sức lực để sinh đứa bé liền chìm vào mê man.
“Văn Sinh, Tiểu Thiên thế nào?”
Vân Văn Sinh nói “Yên tâm đi, Tiểu Thiên không sao, chỉ là mệt quá rồi hôn mê thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại, trước tiên chúng ta đổi chăn đệm này đi, vừa mới sinh không nên để bị lạnh”
Đưa bọn nhỏ cho Hà Bình, Lôi Hạo Nhiên với Vân Văn Sinh thay đổi chăn đệm cho Lâm Tiểu Thiên, rồi ôm lấy bọn nhỏ, nhìn Hà Bình phân phó nói “Hà Bình, ngươi ở đây chăm sóc Tiểu Thiên” Vừa mới làm phụ thân, lại không có luyện tập trước nên căn bản Lôi Hạo Nhiên không biết ôm đứa bé thế nào, Vân Văn Sinh thật lo sợ Lôi Hạo Nhiên sẽ làm cho đứa bé ngã xuống đất.
Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Lôi lão phu nhân thấy tôn tử của mình, hốc mắt đều đỏ đi “Bọn nhỏ thật đáng yêu, Tiểu Thiên thế nào?”
“Chúc mừng lão phu nhân, là thai long phụng, Tiểu Thiên không sao, chỉ là vẫn còn mê man” Vân Văn Sinh nói “Trong tay Hạo Nhiên là đệ đệ, trong tay ta là tỉ tỉ, thật sự là một đôi long phụng đáng yêu”
Ôm đứa bé trong tay, Lôi Hạo Nhiên không còn để tâm đến người khác, bởi vì hắn sợ một khi phân tâm sẽ làm đứa bé rơi xuống, Văn Sinh làm sao mà ôm? Sao ta với hắn ôm mà hắn lại thoải mái như vậy?
Nhìn bọn nhỏ, Lôi lão phu nhân không nhịn được mà ôm lấy đứa bé trong tay Lôi Hạo Nhiên nói “Hạo Nhiên, ngươi sao lại ôm đứa bé như vậy, nhìn cứ như sắp rơi xuống đất vậy, thật nguy hiểm, cứ để cho ta đi” người nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé đang ngủ say, tôn tử duy nhất “Bảo bối bảo bối! đến với bà nội nào, để bà nội bồng ngươi, phụ thân ngươi cả bồng cũng không biết”
Nghĩ phụ Vân Văn Sinh cứ ôm con gái trong lòng tuyệt không cho ai ôm vì không nỡ buông tay.
Nhìn hai vị mới làm bà nội và nghĩa phụ mà Lôi Hạo Nhiên lắc đầu, muốn ôm đứa be thật là một điều xa vời.
Giữa trưa, ánh nắng theo cửa sổ rọi vào, Lâm Tiểu Thiên nằm trên giường từ từ tỉnh lại, y mở đôi mắt to tròn, nơi này là phòng Lôi Hạo Nhiên, nhưng sao kì lạ, không phải mình đã sinh đứa bé ra sao? Sao lại không có tiếng khóc hay là hình bóng gì? Y sờ bụng, bằng phẳng, chẳng lẽ mấy ngày mang thai đều là giấc mộng? Y giật mình muốn xuống giường, nhưng cơn đau lại truyền đến, vậy không phải là mộng?
Đúng lúc, Lôi Hạo Nhiên bưng khay đi vào thấy ái nhân đã tỉnh lại “Tiểu Thiên, tỉnh thật đúng lúc, mau dùng chén tổ yến này đi, Vân Văn Sinh nói ngươi vừa sinh xong, những ngày này phải ăn những món thật lỏng”
Dưới sự trợ giúp của Lôi Hạo Nhiên, Lâm Tiểu Thiên ngồi dậy tựa đầu vào giường, uống chén tổ yến Lôi Hạo Nhiên đưa, hỏi “Hạo Nhiên, bọn nhỏ đâu? Bọn nhỏ ra sao?” y nhớ rõ mình sinh hai người con trai.
“Ngươi yên tâm, bọn nhỏ đều khỏe mạnh, là một đôi tỉ đệ, bọn họ hiện tại đang được bà vú chăm sóc”
Nghe xong tin này, Lâm Tiểu Thiên vui vẻ cực kỳ “Thật tốt quá! Lần này trai gái chúng ta đều có”
“Đúng vậy, cám ơn ngươi, Tiểu Thiên” Lôi Hạo Nhiên hôn mắt gương mặt Lâm Tiểu Thiên “Đáng tiếc, hiện tại cho dù ngươi muốn ôm cũng không được”
“Tại sao?”
“Bởi vì đều bị mẫu thân giữ chặt rồi”
“Ta ngày thường vất vả như thế, đứa bé cứ như vậy mà chẳng được ôm”
“Ngươi cũng có phần mà”
“Ta? Ta có phần gì?”
“Phần đó là ta” Lôi Hạo Nhiên nghịch ngợm nói
“Ngươi?” Lâm Tiểu Thiên phối hợp cùng Lôi Hạo Nhiên, khoa trương nói “Oa! sao ta lại được chia nhiều đến vậy!”
Hoàn