Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kỳ Hạn Ái Muội
  3. Chương 8: Chương 8
Trước /55 Sau

Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 8: Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lục Phong Hàn vừa rời đi không lâu, như cảm thấy hơi thở quanh mình biến mất, Kỳ Ngôn nhăn mày, thở gấp rồi mở mắt.

Nhìn về chiếc giường bên cạnh đã chẳng thấy người.

Cậu chống tay ngồi dậy, áo ngủ mềm mại nhẹ nhàng dán vào người, để lộ ra đường cong mảnh khảnh.

Cậu sờ cẳng chân, ngón tay cảm giác có một chút thô ráp.

Dùng thiết bị đầu cuối chiếu sáng, cậu thấy nơi đó có một đoạn băng vải, còn có cả một cái nơ con bướm quen mắt.

Cậu dùng tay chạm con bướm, chạm vài lần còn cảm thấy chưa đủ.

Ngồi yên một lúc, cậu nhích người qua giường bên cạnh, nằm ở chỗ Lục Phong Hàn vừa ngồi, mệt mỏi cọ đầu vào chiếc gối còn vương chút ấm áp, đồng thời mở thiết bị đầu cuối tìm thông tin liên lạc.

Trong phòng rất tối, có chút ánh sáng chiếu vào ô cửa sổ, vài món đồ bày trí trong phòng hiện ra mơ hồ.

Ánh sáng màu xanh nhạt từ thiết bị đầu cuối hắt lên mặt Kỳ Ngôn làm cho làn da của cậu càng nhợt nhạt.

Rất nhanh đã có người nghe máy, một giọng nữ hòa ái vang lên: "Kỳ Ngôn?"

Trên thông tin liên hệ chỉ để "Mã hóa".

Kỳ Ngôn đã khôi phục bình tĩnh, mở miệng: "Một giờ trước, tôi lại bị lẫn lộn hiện thực."

"Từ khi trở về Leto đến nay, chuyện này đã phát sinh vài lần?"

Ánh mắt dừng ở không trung, cậu cẩn thận hồi tưởng, biểu tình có chút mê mang, cuối cùng kết luận: "Tôi không biết.

Tôi không biết mình có bị lẫn lộn lần nào hay không."

"Đừng gấp, cậu có thể nói cho tôi tình huống cụ thể không?"

"Sau khi tôi làm bài test tâm lí, tôi xuống lầu, đi qua phòng khách đến phòng bếp rót nước.

Khi tôi quay về phòng thì nhận được kết quả của cô, lúc sau ly nước đã nằm trên mặt đất, Lục Phong Hàn ở phòng đối diện mở cửa ra, tôi hỏi anh ta hôm nay ngày mấy, anh ta trả lời." Kỳ Ngôn thuật lại theo trình tự, khẽ khàng, "Tôi vẫn nhớ ngày tháng chính xác."

"Cái không đúng là?"

Đầu ngón tay cậu khẽ run, đem gối mà Lục Phong Hàn từng dựa ôm vào lòng ngực, nắm chặt cái gối trước mặt, "Chỗ không chính xác là, khi tôi xuống lầu rót nước, anh ta cũng đang ở đó xem tin tức.

Nhưng anh ta nói rằng mình luôn ở trong phòng, không có xuống lầu."

"Anh ta là chỉ Lục Phong Hàn sao?"

Người bên kia như đang ghi chép gì đó: "Cậu dùng trí nhớ bản thân, tổ hợp và hư cấu việc Lục Phong Hàn ở dưới lầu xem tin tức đúng không?"

"Đúng vậy."

Kỳ Ngôn miêu tả tình cảnh trong trí nhớ: "Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen, ngoài của sổ có tiếng xe tuần tra, tầm 9 giây.

Tin tức...", không đúng, Kỳ Ngôn nhíu mi: "Trong tin tức, người phát ngôn quân đội đang nhận phỏng vấn, nhưng mà thông tin ở góc phải bên dưới là ngày 29 tháng 7."

Ngón tay đang ôm gối buông ra, mắt cậu mờ mịt, lại xác định: "Tôi nhớ đoạn ký ức này."

"Hình ảnh trong ký ức mà biểu thị thời gian rõ ràng là ngẫu nhiên.".

Giọng nữ đối diện thở dài, "Trí nhớ của cậu siêu việt hơn rất nhiều người, đây cũng là một loại thiên phú.

Chỉ cần vài giây là cậu đã có thể khắc họa rõ ràng, tỉ mỉ một người vào não, cũng có thể đem một cảnh tượng bao gồm: vị trí, số lá rụng trên đất đều nhớ kỹ.

Nhưng cũng vì lẽ đó mà cậu dễ dàng xây dựng một đoạn ký ức chưa bao giờ phát sinh."

Kỳ Ngôn nhắm hai mắt, trả lời chậm rãi: "Tôi quen thuộc từng tấc cấu tạo phòng khách dưới lầu, tôi cũng quen thuộc vẻ ngoài, tư thái, ngữ điệu, biểu tình của Lục Phong Hàn, tôi còn từng gặp cảnh anh ấy xem tin tức."

Cho nên, cậu không hề nhận ra cảnh tượng "Lục Phong Hàn ở dưới lầu xem tin tức" đã khảm sâu vào ký ức, cũng cho rằng đó là chân thật.

Bên kia truyền đến tiếng đặt bút, giọng nữ phán đoán: "Vốn cho rằng đi một nơi xa lạ, ở cùng người không quen biết, tiếp xúc thứ mới sẽ làm cho tình huống nhầm lẫn của cậu giảm bớt.

Nhưng xem ra hiệu quả rất thấp."

Kỳ Ngôn im lặng.

Bên kia lại nhu hòa nói: "Không sao, chúng ta sẽ thử cách khác nhé Kỳ Ngôn, chỉ là cậu lại phải vất vả nỗ lực phân tích ký ức trong đầu cậu rốt cuộc là giả hay thật."

"Elisa, chúng ta...".

Chúng ta từ bỏ đi.

Năm chữ này kẹt trong cổ họng, cậu vẫn không thể nói ra miệng.

Cậu chỉ có thể chìm trong bóng tối, khô khốc: "Được, tôi sẽ nỗ lực."

Kỳ Ngôn lẳng lặng nằm trong bóng đêm, bên tai chỉ có tiếng hít thở của mình.

Cậu không khỏi tưởng tượng, có thể hay không...!Lúc nãy Lục Phong Hàn không cho cậu biết hôm này ngày mấy, cũng không bế cậu về phòng ngủ, thậm chí...!cũng chưa có kết quả của bài test tâm lí?

Toàn bộ là giả hết, toàn bộ là do cậu tưởng tượng.

Cuối cùng....!Cái gì mới là chân thật?

Cậu đem mặt chôn ở gối đầu, nó cũng đã mất đi nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Lục Phong Hàn.

Cậu nhớ đến bản hợp đồng hai năm cùng Lục Phong Hàn, hẳn là thật.

Lục Phong Hàn bế cậu về phòng ngủ...!chắc cũng là thật nhỉ?

Vì từ trước tới giờ, anh ấy chưa bao giờ bế cậu.

Buổi tối dị thường đó như đá ném vào hồ, chẳng tạo ảnh hưởng gì.

Kỳ Ngôn vẫn như cũ, khoảng 10 giờ sẽ xuất hiện dưới lầu, một bên đọc sách, một bên ăn bánh mì.

Điều khác biệt duy nhất đại khái là sau khi ăn bánh mì xong, Kỳ Ngôn đều lấy ra một bình thuốc nhỏ cỡ ngón cái, lấy thuốc từ trong đó ra pha với nước rồi uống.

Rõ ràng lúc nào cũng yếu ớt, hay bắt bẻ nhưng mỗi khi uống thuốc chẳng chau mày lấy một lần, như đã thành thói quen rồi, chẳng còn chút khó chịu nào.

Có lẽ tác dụng phụ của thuốc lớn, Lạc Phong Hàn phát hiện mỗi khi uống thuốc xong, Kỳ Ngôn có biểu hiện không thoải mái rõ ràng.

Ví dụ như cậu chẳng có cách nào tập trung chú ý, dừng lại mọi việc đang làm, tìm một chỗ ngồi ngơ ngẩn.

Có lúc là bậc thang, có lúc là ghế dựa trong thư phòng, mà vị trí cụ thể thường được chọn ở gần chỗ Lục Phong Hàn.

Anh nghĩ thầm, bệnh gì đây, chẳng lẽ khoảng thời gian sau khi uống thuốc Kỳ Ngôn cần phải thấy có người trong tầm mắt à?

Thấy người đối diện đang ăn bánh mì thì lại bắt đầu ngơ người, anh dựa ghế, tách hai chân ra, hỏi: "Bánh mì ngon không?"

Kỳ Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn bánh mì chỉ còn một nửa trên tay: "Không có hương vị gì cả."

Lục Phong Hàn khó hiểu: "Không có hương vị mà mỗi ngày cậu đều ăn?"

"Vì không có vị gì cả nên sẽ không cần phân vân nó ngon hay dở, cũng chẳng cần nghĩ đến việc thích hay không." Cậu ngừng ăn, nghiêm túc giải thích, "Cơ thể tôi cần tinh bột, nên tôi phải ăn bánh mì."

Lục Phong Hàn nhướng mày: "Cho nên mỗi ngày cậu đều ăn phần ăn mỗi bữa trưa, bữa tối là do nguyên nhân này?"

"Ừ." Cậu đồng ý với phỏng đoán của Lục Phong Hàn, "Chẳng có hương vị gì nhưng thành phần dinh dưỡng rất đầy đủ và cân bằng."

Giờ này phút này, Lục Phong Hàn hơi hối hận.

Anh còn cho rằng cậu thích nên mới mỗi ngày ăn giống nhau! Làm vệ sĩ phải có tự giác của vệ sĩ, anh chẳng dám bắt bẻ đồ ăn ông chủ cung cấp.

Hơn nữa, trừ hương vị nhạt nhẽo thì bánh mì cùng phần ăn A không có khuyết điểm.

À, có, nó mắc.

Dù là ai cũng không thể ăn mãi vài món suốt một tháng mà không ngán, Lục Phong Hàn đề nghị: "Chúng ta không ăn phần ăn A, B, C nữa nhé?"

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Đồ ăn bên ngoài rất khó ăn."

Nhớ lần trước ra ngoài ăn cơm, trình độ kén ăn của Kỳ Ngôn...!Lục Phong Hàn nắn ngón tay: "Không ăn đồ ăn bên ngoài, tôi nấu."

Vì thế, khi được ông chủ nhỏ cho phép, Lục Phong Hàn mua một đống nguyên liệu nấu ăn, xét thấy không có robot giúp việc, anh mua thêm một cái tạp dề mới, tra thực đơn trên thiết bị đầu cuối, vào phòng bếp.

Suốt ba ngày, trong phòng bếp đều có mùi lạ.

Sau đó, anh mang một mâm đồ ăn khá được đặt ở trước mặt Kỳ Ngôn, còn chu đáo để đũa sẵn, rất có lòng tin: "Nếm thử?"

Kỳ Ngôn gắp một miếng, bỏ vào miệng, nhai một lúc rồi nuốt xuống.

Sau đó, yên lặng buông đũa.

Lục Phong Hàn còn biết nhục nên chẳng dám hỏi hương vị món ăn, tự giác đem đồ ăn đi bỏ, còn trấn an Kỳ Ngôn: "Làm khó cậu."

Kỳ Ngôn gật đầu: "Ừ."

Rất làm khó luôn, đồ ăn khó ăn nhất cậu từng ăn.

Khi đến giờ cơm, cậu mở luận văn mới nhất ra đọc, tốn mười mấy giây đã lướt từ đầu tới cuối.

Chuông cửa vang lên.

Nhìn thoáng qua phòng bếp, Kỳ Ngôn đứng dậy đi mở cửa.

Vincent Von thấy người mở cửa, mấy lời muốn nói kẹt lại ở yết hầu, chẳng nói gì được.

Lúc Mông Cách tìm cậu ta nhờ hỗ trợ giải quyết việc thăng chức cậu liền ý thức điều gì đó, theo hướng này điều tra.

Rất nhanh đã phát hiện hành tình của Mông Cách hai ngày trước khi tìm cậu chẳng có gì lạ, trừ việc có tham dự tiệc mừng của nhà họ Kỳ.

Vì thế, sau vài đường cong quẹo, cậu đứng ở đây.

Chỉ là không nghĩ được người đang ở cùng chỉ huy có diện mạo...!quá đẹp.

"Anh tìm Lục Phong Hàn?"

Vincent chưa kịp giới thiệu đã bị Kỳ Ngôn nói toạc ra ý đồ, cậu gật đầu sảng khoái, không phủ nhận, trong lòng lại có vài phần nghi hoặc - Sao cậu ta biết mình đến tìm người nhỉ?

Bước vào cửa, Vincent rất lễ phép không nhìn loạn, chỉ đi theo Kỳ Ngôn đi vào trong.

Lúc này, không biết từ đâu truyền ra mùi khét, ngay sau đó lại thấy một người bước nhanh ra.

Thấy người đó, Vincent theo phản xạ khép gót chân, đứng thẳng, đang làm dở quân lễ thì đứng yên, nhìn hơi mắc cười.

Giờ phút này, trưởng quan đương nhiệm của cậu, ở tiền tuyến có ảnh hướng rất lớn, từng huyết tẩy hàng trăm tinh hạm của địch, chỉ huy quân Viễn Chinh theo phong cách quân Phản Loạn – Lục Phong Hàn đang đeo tạp dề sọc caro màu xám, đứng ngay cửa phòng bếp, cầm cái sạn mà có khí thế như cầm nút phóng pháo hạt năng lượng!.

Quảng cáo
Trước /55 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truyện Ông Xã Là Diêm Vương Đại Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net