Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đỡ eo đau khổ đổi vỏ chăn, Giản Minh càng nhớ càng rõ ràng, càng rõ ràng càng tức, kéo vỏ chăn bẩn hậm hực đi vào WC, một cước đá văng cửa mắng, “Hạ Tiểu Sơn! Mẹ nó tối qua nhà ngươi kêu dâm Tần Lãng Tần Lãng, còn coi lão gia ta ra cái gì?!”
Hạ Tiểu Sơn đang chổng mông ra sức chà drap giường, lúc này liền nhíu mày, không kiên nhẫn nói, “Anh không phải cũng kêu tên người khác sao!”
“Tôi gọi ai?!” Giản Minh giật mình, dừng một lát, “Hà Thụy Thăng?…… Chính là tiện nhân! Không lẽ cậu cũng gọi tiện nhân?!”
Lời còn chưa dứt bên tai vang một tiếng lớn! Một cục xà phòng đập vào cửa rớt xuống mặt đất, trượt ra thật xa, Hạ Tiểu Sơn sắc mặt âm trầm, thần tình này Giản Minh chưa bao giờ gặp qua.
“Anh thử gọi người ta một tiếng như vậy nữa xem?” Hắn trầm giọng nói.
“……” Giản Minh trầm mặc hồi lâu.
“Tôi ngủ dậy hay gắt, lại phát hiện bị làm, tâm tình không tốt, nhất thời lỡ miệng vũ nhục người trong lòng cậu, xin lỗi,” Anh bình tĩnh nói.
Sau đó đột nhiên biến sắc nhặt cục xà phòng lên đập vào đầu Hạ Tiểu Sơn “Thế nhưng mẹ nó cậu xem lão tử thành người khác rồi đè ra, hôm sau lại vì người khác mà tức giận lão tử?! Mẹ nó cậu mới là tiện nhân!”
Anh mắng xong giận dữ đóng sầm cửa bỏ đi, mà Hạ Tiểu Sơn cũng không trách một cú này, thái dương nhanh chóng sưng đỏ một cục. Đen mặt cúi đầu, bắt đầu tăng lớn khí lực bóp chết drap giường.
Hai người bình thường cáu lên đập nhau một trận đã thành thói quen, nhưng trở mặt đến nước này là lần đầu trong hai năm chung sống. Hạ Tiểu Sơn phơi xong drap giường trực tiếp trở về phòng, bật trò chơi giết đến mức trở thành hồng danh, thần chắn sát thần phật chắn sát phật, giết đến mức bị NPC một đao cho vào ngục giam. Giản Minh lạnh mặt trở về phòng, mở laptop tìm ngay một bộ phim kinh dị nhất máu me nhất bạo lực nhất, ban ngày ban mặt tắt đèn kéo màn trèo lên giường, xem máu chảy đầu rơi.
Anh rất bực, thập phần bực tức. Anh thừa nhận lúc đầu đã lầm Hạ Tiểu Sơn thành Hà Thụy Thăng, nhưng càng kề cận thân mật, da thịt đụng chạm, người thở dốc dưới thân anh ngày càng rõ ràng, anh biết đó là Hạ Tiểu Sơn, nhưng đã đến lúc dừng không được. Sau đó Hạ Tiểu Sơn lật anh lại, anh còn đấu tranh hai phát, vừa bắn nên mất hết khí lực, sau đó cũng phải rên rỉ để cậu ta tiến vào……
Vậy Hạ Tiểu Sơn thì sao? Mẹ nó hắn ta từ đầu tới cuối đều xem anh là người khác, ở trên người anh vừa tập hít đất chống đẩy vừa gọi bậy Tần Lãng Tần Lãng, anh lúc ấy không còn khí lực cộng thêm đau đến choáng váng, bằng không đã sớm thuận tay lấy gối đầu chẹt chết đồ con hoang kia — phi phi phi! Lão tử mới không phải là cẩu!
Phim coi rồi cũng kết thúc, tơ máu trong mắt Giản Minh cũng hằn lên, từ tối hôm qua đến giờ chưa được ăn gì, thể lực tiêu hao quá lớn lại không nghỉ ngơi tốt, thuốc trĩ lần trước Hạ Tiểu Sơn mua cho cũng dùng hết rồi, toàn thân đau nhức, đầu nặng chân nhẹ ra khỏi phòng, liếc nhìn thấy trên bàn trà phòng khách có một ống thuốc trĩ mới.
“……”
Hừ.
Giản Minh nhận thuốc trĩ, rất dễ chịu mà đi chà đạp lão cúc dại một phen, sau đó rửa tay, mở tủ lạnh ra nhìn nguyên liệu nấu ăn, nấu một nồi canh rau cháo thịt, khàn giọng đi gõ cửa phòng Hạ Tiểu Sơn, “Đi ra ăn cơm.”
Hạ Tiểu Sơn ở bên trong không biết làm cái gì, cũng không nghe âm thanh trò chơi, im lìm không trả lời anh.
Giản Minh đẩy cửa một chút, đã khóa trái rồi.
“Có ăn hay không?”
Bên trong vẫn không nói một lời, Giản Minh nhìn qua khe cửa một cái, thấy Hạ Tiểu Sơn ngồi khom lưng nhìn máy tính, có vẻ như đang chẳng làm gì cả, cũng không thèm trả lời anh.
Giản Minh xoay người bỏ đi, ngồi xuống bàn múc hai muỗng cháo, sau đó lửa giận bùng lên, chịu không được nữa đành vứt thìa đi đến trước phòng Hạ Tiểu Sơn, một đòn đá hư khóa cửa!
Hạ Tiểu Sơn đang ngậm thuốc lá ngẩn người với bàn máy tính cùng mỳ tôm ăn dở, thình lình bị Giản Minh cho một quyền vào mặt!
Hắn cùng với mì tôm đều đổ ra giường, cái giường yếu ớt kêu thảm thiết. Hạ Tiểu Sơn ôm mặt ngốc một chút, sau đó không nói lời nào vung quyền đánh trả!
Hai người lòng dạ hẹp hòi trong căn phòng chật hẹp, lăn tới lăn lui đánh một trận to trên giường, đánh cho hết một bụng oán khí. Chỉ bởi vì cả hai đều bị thương ngay chỗ khó nói, thể lực lại cạn kiệt, quyền đấu không hề có kết cấu, đánh đến xiêu xiêu vẹo vẹo, ngay cả trò bứt tóc đạp chym chơi xấu cũng mang ra dùng. Cuối cùng vẫn là Hạ Tiểu Sơn hơn một chút, đè Giản Minh xuống, vung tay định đấm một cú quyết định, ai dè ngay thời khắc mấu chốt đó lại vì dùng quá sức mà trật eo, xanh mặt nằm ngửa trên người Giản Minh, bị Giản Minh cho một đầu gối bay ra ngoài. Hai người một trái một phải chen trên giường thở dốc.
“…… Đánh đủ chưa?! Nguôi giận chưa?!” Giản Minh thở gấp nói.
Hạ Tiểu Sơn ôm eo không nói lời nào, mặt chôn trong gối, quay lưng lại với anh.
“Nguôi giận thì đi ăn cơm!” Giản Minh đẩy hắn một phen.
“……”
Hạ Tiểu Sơn mộc mặt bò lên cùng anh đi ăn cơm, tự mình uống một chén canh lớn, Giản Minh lại múc cho thêm một chén, ừng ực uống xong rồi Hạ Tiểu Sơn lại tự giác rửa bát.
Giản Minh ở bên ngoài lau sàn, đổ chút nước xà phòng trên mặt đất, không cẩn thận đạp trúng mà trượt ngã, Hạ Tiểu Sơn đi ngang qua còn nâng anh dậy. Nhưng vẫn không nói lời nào.
Cơm nước xong rửa bát xong hắn liền về phòng tiếp tục xoát trò chơi, nhân vật đã được thả ra, Hạ Tiểu Sơn để chính mình đứng ở bên vách núi đón gió, kiếm sĩ tóc dài như tuyết trắng bị gió thổi loạn không ngừng lắc lư, như tâm trạng của Hạ Tiểu Sơn lúc này.
Tối hôm qua thật ra uống đúng là quá nhiều, nhưng…… Không hồi ức! Không nhớ! Quên là xong!
— Hạ Tiểu Sơn lông chân thẳng đầu óc cũng thẳng, không suy nghĩ so đo nhiều như Giản Minh, mọi việc phải thông suốt. Lúc này đầu óc hỗn loạn hắn chỉ có một cách chính là trốn tránh không để ý tới, tâm tính như đà điểu. Hắn ghét Giản Minh ép buộc hắn, hắn cảm thấy Giản Minh phiền chết.
Hắn cảm thấy chính hắn cũng phiền chết.
Hắn không nghĩ thông suốt, cũng không muốn nghĩ thông suốt, dứt khoát ngây mặt vài ngày không nói lời nào, trốn trong phòng một ngày một đêm xoát trò chơi, kiếm hẳn tiền ăn cho một tháng. Giản Minh lười đụng chạm cái tên tính tình cổ quái như hắn, ăn cơm cũng không gọi hắn, để một phần đồ ăn cùng bát đũa ở trên bàn, Hạ Tiểu Sơn nửa đêm đói bụng bò ra liền hớp cơm thừa canh cặn sau đó ngoan ngoãn rửa bát.
Sau đó hắn mới nhớ ra phiếu rửa bát ngày đó say quá hắn còn nhét trong túi quần, sau đó lại quên khuấy mà mang quần đi giặt, vài ngày sau quần phơi khô thì vô tình móc ra được, lúc này giấy tờ gì cũng chỉ còn lại một nhúm nhăn nheo.
Hạ Tiểu Sơn cẩn thận tách từng tờ ra, vuốt phẳng rồi chêm dưới đèn bàn, xoát một lần phó bản lại kéo ra xem, lại cảm thấy khó chịu kì lạ, cuối cùng vê thành một cục ném vào gạt tàn.