Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lan Sung nghi
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Sau một tiếng kêu mềm mại, không giống như tiếng của cung nữ vang lên, mọi người chỉ căm thấy hoa mắt, sau đó, thấy một nữ tử ăn mặc theo phân vị của Bảo lâm ngã vào bàn ăn trước mặt Quý phi nương nương. Một trái cầu màu trắng lăn từ trên người nàng ta xuống, nhưng lại không khiến ai chú ý.
Giờ phút này, tầm mắt mọi người đều đặt trên người nữ tử đã chắn trước mặt Quý phi nương nương, chỉ thấy nàng ta có dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, bởi vì bị vật nặng đập trúng mà mày đẹp khẽ nhíu lại. Đôi tay nàng ta che ở trước bụng, trên trán, mồ hôi chảy ra ròng ròng, có vẻ cực kỳ khó chịu.
Nhìn kĩ, thì ra là vị xuất thân từ phủ Kiến An Hầu kia - Trinh Bảo lâm.
"Chủ tử!" giọng nói Nguyên Sương trong trẻo, khẽ hô, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, nôn nóng, thấy tình cảnh của Trinh Bảo lâm, lập tức tiến lên đỡ lấy nàng ta: "Chủ tử, Ngài cảm thấy thế nào? Khó chịu ở bụng sao?"
Trinh Bảo lâm nhìn thoáng qua phía Quý phi, cắn môi, cố hết sức nhịn đau, lắc đầu, nói: "Ta không sao, may mà kịp thời ngăn lại. Quý phi nương nương không có việc gì chứ?."
Nguyên Sương rơi lệ, đau lòng vì nàng ta: "Chủ tử, Ngài thật là....."
Những người khác cũng hồi phục lại tinh thần bị dọa ngốc của mình. Ban đầu, bọn họ thấy trái cầu kia bay về phía Quý phi nương nương, đúng là đổ một trận mồ hôi lạnh. Cho dù như thế nào, không nói đến hiện nay, Quý phi đang mang long thai, chỉ cần nhìn vào địa vị không thể thay thế được của nàng trong lòng Hoàng thượng, cơn giận của Thiên tử nhất định khiến máu chảy thành sông, xác chết chất cao như núi. Đến lúc đó, khó đảm bảo bọn họ không bị liên lụy.
Tuy gia thế của Trinh Bảo lâm không tồi, nhưng ân sủng không nhiều, việc chắn cho Quý phi lần này cũng không gây ra trở ngại gì lớn cho nàng ta, đúng là không thể tốt hơn.
Mọi người nghĩ thầm.
Đương nhiên, cũng có người cho rằng Trinh Bảo lâm lương thiện, dũng cảm, hành đông quyết đoán, ở thời điểm phát hiện bất thường, lập tức quyết định nhanh chóng bảo vệ long tử trong bụng Quý phi nương nương. Thật sự không tồi.
"Dẫn thị vệ sơ xuất kí xuống, đánh sáu mươi đại bản" Mặt mày Hoàng đế trầm xuống, giọng nói nhàn nhạt: "Tước bỏ chức quan tam đẳng, vĩnh viễn không được làm quan."
Nếu là nguy hiểm đến long thai, xử phạt dĩ nhiên cần nặng hơn. Nhưng rốt cuộc, cầu đã được Trinh Bảo lâm chặn lai, hơn nữa, đây là người hắn nhìn trúng để kế nhiệm Hùng Nghiêu sau này, rất tán thưởng với công phu của người này, vì tiếc cho nhân tài nên vừa rồi mới xử phạt nhẹ hơn một chút. Nếu không, liên quan đến việc của phi tần và long tử sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Đây cũng là do trong lòng Hoàng dế có tức giận nên trực tiếp định tội hắn ta, kì thực âm mưu của nữ nhân, thủ đoạn quỷ quyệt, tâm tư rắn rết, ngươi lừa ta gạt, từ trước đến nay không phải là việc nam nhân có thể hiểu được hết.
Thời điểm phát sinh việc "ngoài ý muốn", Hoàng đế ra hình phạt xử lí, bên phía các phi tần, Hoàng hậu là người chỉ huy. Tuy việc này khiến hoàng hậu kinh hãi, nhưng sống trong cung nhiều năm, sau khi Kim ma ma nhắc nhở nàng ấy thị vệ sơ xuất kia là ai, ánh mắt nàng ấy nhìn Trinh Bảo lâm có thêm ba phần hiểu rõ.
Nhưng nàng ấy cũng không dám chậm trễ, sắp xếp đưa Trinh Bảo lâm đến nơi sạch sẽ, mặt khác để Thái y đến xem xét tình hình nàng ta. Tuy vị trí của ngự uyển cách hoàng cung khá xa, nhưng loại thi đấu này nhất định có người bị thương, cần có Thái y đi theo, tình cảnh hiện tai xem như phát huy tác dụng trước.
"Hoàng thượng, trận thi đấu này...." Có đại thần võ quan tiến lên, hỏi.
Quan văn lên chức có rất nhiều cơ hội, nhưng trong thời kì thái bình thịnh thế hiện nay, cơ hội của quan võ không nhiều như quan văn, mà thi đấu mã cầu là một cơ hội để quan võ bọn họ thể hiện, nếu có thể được Thánh thượng coi trọng, còn sợ không có cơ hội một bước lên mây?
Cho nên, bọn họ không nghĩ sẽ để một thị vệ sơ suất vô cớ, làm ảnh hưởng đến trận thi đấu này.
Hoàng đế liếc theo hướng Trinh Bảo lâm bị khiêng đi, giọng nói có lực, ngắn gọn: "Tiếp tục!"
"Vi thần tuân chỉ." quan viên kia rất vui mừng, nhưng dưới tình huống phi tần trong cung xảy ra chuyện, trên mặt hắn ta cũng không dám biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng, nghe nói vị phi tần kia là xuất thân từ phủ Kiến An Hầu, hắn ta cũng không thể ở lúc này vì nhỏ mà mất lớn.
Hơn nữa, hắn ta cũng không ngốc, Địa vị của Quý phi trong lòng Hoàng thượng còn cần phải nói? Nếu không phải, Hoàng thượng luôn cần chính yêu dân, không vì tình cảm nam nữ mà bỏ mặc triều chính, thủ đoạn làm việc trước sau như một, mới làm cho các đại thần nội các không cho rằng Quý phi nương nương là họa quốc yêu phi, không đồng loạt chỉ trích thôi. Hành động cứu Quý phi đang mang long thai của Trinh Bảo lâm hôm nay, khẳng định sau khi hồi cung, tấn vị ban thưởng, ân sủng là không thể thiếu.
Thời điểm trái cầu bay tới, Hoàng đế đang nghiêng mặt qua, đùa giỡn cùng Bích Đào, nên không kịp thời phát hiện trái cầu bay tới, nếu không sao đến lượt kẻ khác đến chắn thay nàng? Lúc sau khi phát hiện, hắn lập tức đứng lên, đúng lúc thấy trái cầu nện vào người Trinh Bảo lâm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xử lý mọi chuyện xong, Hoàng đế đi đến bên cạnh Bích Đào, khom người, quan tâm: "Dọa đến nàng?"
"Vẫn ổn." Nàng nắm tay áo Hoàng đế, có vẻ giận: "Thời điểm nhìn thấy cầu bay đến cũng không sao, trái cầu nhỏ như vậy, thiếp muốn trốn cũng không khó. Nhưng mà một người sống sờ sờ như Trinh Bảo lâm đột nhiên nhào vào trước mặt, thiếp thật sự bị dọa sợ rồi." Một người lớn như vậy đột nhiên chắn ở trước mặt, sao có thể không bị dọa sợ?
Lời này nói ra, nếu là vị Hoàng đế khác hoặc là địa vị của nàng trong lòng Hoàng đế không cao như hiện tại, sẽ khiến hắn nhíu mày, nói nàng không biết tốt xấu.
Hoàng đế nghe xong còn thấy buồn cười, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, chỉ cố giữ vẻ mặt: "Làm loạn!" Nếu để cho người khác nghe được lời này, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của nàng. Nhưng khi hắn nói chuyện đã đè thấp giọng, bên cạnh, cung nữ thái giám đều là tâm phúc, đương nhiên hai người nói chuyện sẽ không bị mọi người nghe thấy.
Chỉ cần là người có mắt nhìn, lúc này sẽ không đi quấy rầy Hoàng thượng đang an ủi Quý phi bị kinh hãi.
"Ngài mới làm loạn." Bích Đào chu miệng, kéo lấy tay áo Hoàng đế, không chịu buông, nâng mắt nhìn hắn.
Sao Hoàng đế có bản lĩnh tranh cãi cùng vị tiểu tổ tông xinh đẹp này được. Hơn nữa, nàng thật sự bị hoảng sợ không nhỏ, trong lòng hắn cũng lo lắng không ít, không chừng, nói hai câu như vậy, phát tiết ra, dời đi sự chú ý, còn tốt hơn uống canh an thần và trà an thần.
Nhưng sân thi đấu không được an tĩnh, hắn kéo bàn tay đang nắm tay áo mình xuống, nắm ở trong lòng bàn tay: "Cần trẫm phái hộ vệ, hộ tống nàng về cung trước không?"
"Được." Lúc này, Bích Đào ngoan ngoãn đáp lời, rốt cuộc, liên quan đến hài tử trong bụng, nàng lại không có bản lĩnh biết trước tương lai, thời điểm mã cầu kia bay đến phía nàng, nàng thậy sự bị hoảng sợ.
Tuy rằng đã đáp ứng xem Thọ vương thi đấu, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, chỉ có thể đợi sau trận đấu rồi xin lỗi.
Một góc sân cỏ, Hùng Nghiêu đang buộc lại băng vải trên đầu, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, động tác hơi chậm lại, trong mắt lóe lên ánh sáng rồi vụt tắt. Đại Nhi đã từng cho người truyền tin cho hắn, hình như trong thư nhắc đến chính là việc này, nhưng hắn nhớ rõ chuyện này mình không đồng ý, là Tống Lâm....Băng vải màu lam trên trán, một trận gió thổi qua làm bay hai đầu nó lên, càng tôn lên dáng vẻ không tầm thường của Hùng Nghiêu, tư thế oai hùng nóng bỏng, nhưng đáy mắt hắn lại kết một tầng sương, theo từng bước hắn đi vào sân mà dần kết thành băng giá.
Đi nước cờ này, quá nguy hiểm.
Tranh đấu trong hậu cung, không phải hắn có thể ngăn cản, muội muội muốn sống tốt, thậm chí là tồn tại, đều không thể tránh khỏi việc này. Nhưng hắn hiểu rất rõ tình cảm mà Hoàng thượng dành cho Quý phi nương nương, lấy Quý phi nương nương làm "bậc thang" thật sự là không ổn, muội ấy còn không nghe khuyên bảo, tự tiện làm việc, chưa được sự cho phép của hắn đã tự ý sử dụng thế lực của gia tộc, Tống Lâm càng không phải người bình thường, tâm huyết và công sức bồi dưỡng hắn ta còn nhiều hơn so với việc bồi dưỡng phi tần của các gia tộc nhỏ. Nếu vì chuyện này mà khiến người trong tộc bất mãn, hắn cũng không thể bảo vệ muội ấy được.
Chỉ sợ, sau khi Quý phi nhìn thấu mọi việc, sẽ không thiện bãi cam hưu (Không chịu giảng hòa, không chịu để yên).
---
Dực Khôn cung
Sau khi Bích Đào uống xong một bát canh an thần, lập tức nằm nghiêng trên nệm êm, than thở: "Thật giày vò!"
Phụng Tử điều chỉnh lại gối tựa cho thoải mái, cười yếu ớt: "Thật là, lần này nữa không biết là lần thứ mấy rồi, sao ai cũng muốn "hơn thua" với cái bụng của nương nương vậy?" chưa nói dứt câu, nàng ấy đã bị Bích Đào trừng mắt.
Vẫn Lũ cười liếc Phụng Tử một cái, tiếp lời: "Ngươi cũng có lúc nói đùa như vậy, thật hiếm thấy. Nhưng thật ra, lời này quả không sai, chẳng lẽ, tính kế không thành công là có thể đem âm mưu thành quang minh chính đại?"
"Lần trước không tính." Bích Đào híp mắt, không rõ là do buồn ngủ hay là do đang suy nghĩ đến chuyện xảy ra ở ngự uyển.
"Lần này mới xem như quang minh chính đại, như vậy thực sự cho rằng bổn cung không nhìn ra chuyện gì sao? Nàng ta biết rõ, bổn cung không ngu ngốc như vậy, vẫn dám đi nước cờ này..."
"Rốt cuộc việc nàng cứu nương nương, hoặc là nói, nàng cứu long thai là sự thật. Cho dù nương nương nghi ngờ đây là nàng tự biên tự diễn cũng không thể "vong ân phụ nghĩa" được." Vân Lũ đang trầm tư, bổ sung cho chủ tử.
Biết hung phạm, lại không thể "vong ân phụ nghĩa", đây không phải là muốn nương nương nén giận sao? Biết rõ vết bẩn trên váy là do ai làm ra, lại không thể nói cho mọi người biết, còn phải lau giày cho kẻ kia. Nương nương thân phận tôn quý, làm sao có thể nhịn xuống cục tức này.
Sơ Hiểu nghe xong, mơ hồ, hỏi: "Sao có thể xác định là nàng ta?" Có thù oán với nương nương, không phải chỉ có Trinh Bảo lâm.
Bích Đào mệt mỏi, nghiêng người qua chỗ khác, lười giải thích cho nàng ấy, Phụng Tử vẫn còn chưa hiểu rõ, chỉ là nhìn ra một chút, cuối cùng vẫn là Vân Lũ mở miệng: "Lúc quả cầu bay tới, ngay cả Hoàng thượng cũng chưa kịp phản ứng, nàng ta không biết võ công, sao có thể nhào lên cứu nương nương? Nếu chỉ có như vậy sẽ thật sự là trùng hợp. Nhưng ngươi nghĩ xem, vị trí của nàng ta cách nương nương đến vài phẩm cấp, cho dù dùng cả tay và chân cũng chưa chắc bắt được trái cầu kia. Nhưng khi đó, nàng ta đang đứng ở chỗ nào?"
"Chỗ nào?" Sơ Hiểu nghiêng đầu, thật thà hỏi, nàng ấy thật sự không chú ý.
"Bên cạnh Hiền phi nương nương." Phụng Tử cẩn thận nhất, đặc biệt khi hầu hạ chủ tử lại càng chú ý vị trí xung quanh nàng, dư quang khóe mắt đương nhiên cũng chú ý đến vị trí của Hiền phi ngay bên dưới vị trí của Bích Đào. Lúc đó, Trinh Bảo lâm đang nói chuyện với Hiền phi, hình như là tạ ơn ban thưởng gì đó.
Đang yên đang lành, chạy tới tạ ơn, tại sao không tạ trước khi xuất cung hoặc là đợi sau khi về cung.
"Ở trong cung, trùng hợp lại thêm trùng hợp, làm sao có thể biết là trùng hợp thật sự hay không đây?" Nghe Vân Lũ phân tích xong, cuối cùng nàng ấy coi như là có chút hiểu.
"Hay là để Hoàng thượng điều tra thử?" Sơ Hiểu thấy lời các nàng nói rất có lý, tự mình không suy nghĩ sâu xa, thẳng thắn, nói: "Nếu Hoàng thượng thật sự tra ra đây là âm mưu của Trinh Bảo lâm, công bố ra bên ngoài, người mất mặt chính là nàng ta. Đến lúc đó, nương nương muốn dạy dỗ nàng ta như thế nào chẳng được."
Cũng không thể để một người bụng đầy âm mưu, mang danh "ân nhân của Quý phi" đi tác oai tác quái khắp nơi.
"Hoàng thượng cũng chưa chắc có thể nhìn thấu." Vân Lũ nói xong, rũ mi, suy nghĩ cẩn thận.
Trái lại, Bích Đào uể oải, ngáp một cái, mở miệng: "Ngay từ dầu, tự nhiên, Hoàng thượng sẽ không suy nghĩ sâu xa, rốt cuộc, hắn sẽ không hao phí tâm tư đi nghiên cứu việc tranh sủng của phi tần hậu cung, không suy nghĩ nhiều như chúng ta. Nhưng hắn cũng không phải là người không có tính toán, chắc chắn sau này sẽ nghĩ tới, sẽ không thể không nghi ngờ Trinh Bảo lâm. Nhưng là hư hư thật thật, thật thật hư hư, nếu đây thật sự là do Trinh Bảo lâm sắp đặt, tại sao nàng lại dùng một kẻ có tiền đồ nhất trong gia tộc? Không bằng, tìm một kẻ không có bất kì quan hệ nào với gia tộc nhà nàng ta, hơn nữa tầm thường, làm giảm tổn thất xuống thấp nhất, cũng không khiến người khác nghi ngờ dễ dàng. Dùng người vừa có tài năng vừa có tiền đồ, làm như vậy, vừa có thể là sơ xuất cũng có thể vừa khéo cứu được bổn cung."
"Lần này, nàng ta đúng ta bỏ ra cả vốn lẫn lãi." Khóe môi gợi lên nụ cười trào phúng.
Kỳ thật, Bích Đào không biết, Trinh Bảo lâm cũng là bị mê muội đầu óc. Ban đầu, nàng ta muốn sắp xếp một kẻ vô danh tiểu tốt bên ngoài, không có quan hệ gì với gia tộc nhà mình, chẳng qua thân ca ca của nàng ta bác bỏ kế hoạch của nàng ta, không cho nàng ta tìm người, mà "hỏa hình bộ bộ kiều" (hình phạt đi chân trần trên than hồng) lại luôn ở trong mộng giày vò nàng ta từng chút từng chút một. Nàng ta cắn răng, liên hệ với người đã quen biết từ lâu, còn vẫn luôn thầm mến nàng ta - Tông Lâm.
Hơn nữa, nàng ta biết, Tống Lâm là người được Hoàng thượng xem trọng, được gia tộc đặc biệt bồi dưỡng. Nếu dùng người như vậy, kế hoạch của nàng ta càng thêm chu đáo, chặt chẽ. Không ai có thể nghĩ rằng, một người có tiền đồ rộng mở sẽ bị đưa ra làm một quân cờ bỏ đi. Có thể, người trong tộc sẽ vì vậy mà bất mãn với nàng ta, nhưng nếu nàng ta leo lên thuận lợi, đứng ở vị trí cao, còn có ai sẽ có ý kiến với nàng ta vì một quân cờ đã bỏ đi?
"Nương nương quyết định làm thế nào?" Vân Lũ cảm thấy, giống như, trong lòng chủ tử nhà mình đã có tính toán.
Không đợi Bích Đào trả lời nàng ấy, Tiểu Lâm tử vào điện, ở bên ngoài trướng, quỳ, dập đầu, nói: "Nô tài có việc xin được bẩm báo." Bình thường, trong cung có động tĩnh gì đều là Tiểu Lâm tử nghe ngóng được, sau đó để Sơ Hiểu vào điện, bẩm báo. Nhưng hiện tại, Sơ Hiểu đang ở trong điện, Tiểu Lâm tử đành phải tự mình tiến vào, bẩm báo.
"Nói đi."
"Chủ tử để nô tài để ý động tĩnh bên kia, nô tài nghe ngóng được, sau khi Hoàng thượng hồi cung không lâu thì sai người đi Trữ Tú cung truyền chỉ, tấn phong Trinh Bảo lâm lên ngũ phẩm Mỹ nhân." Tiểu Lâm tử cung kính bẩm báo.
"Hừ!" Bích Đào nhếch đuôi mắt lên, hừ lạnh một tiếng.
"Lâm công công lui xuống trước đi." Vân Lũ thấy chủ tử không vui, nên thay nàng đuổi người trước: "Nương nương---" dự định làm thế nào?Tuy nàng ấy chỉ hỏi một nửa, Bích Đào có thể hiểu rõ nàng ấy muốn hỏi cái gì.
Được sủng ái đã lâu, tuy không thoải mái hoàn toàn, nhưng đối với tranh đấu ngầm trong cung, nàng đã thả lỏng không ít. Nàng không cần tranh, chỉ dùng phòng, đương nhiên sức lực hao phí cũng ít đi. Hơn nữa, mang thai lần thứ hai, khó tránh khỏi tiêu hao sức lực đặc biệt nhiều, thói ham ngủ chiếm không ít thời gian.
Tuy nhiên, trong cung, có một số người không thể dùng hình phạt để chấn nhiếp được. Ví dụ như Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, ví dụ như Trinh Bảo lâm luôn dựa vào gia thế hiển hách mà kiêu căng mười phần. Không e ngại chút nào mà ném ra một quân cờ tỏa ánh sáng lấp lánh để dụ địch, quang minh chính đại khiến cho nàng biết rõ là không đúng nhưng vẫn phải cúi đầu cảm ơn. Nhưng...
"Bổn cung hiểu nhất chính là quang minh chính đại." Nàng cong môi đỏ mọng, trong mắt lóe lên ánh sáng giả dối và nguy hiểm.