Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nương” Tiết Bích Đào vừa bước xuống xe, liền thấy Lục Ngạc được mẫu thân là Ông Mẫn nắm tay hỏi han ân cần. Do dự một chút, vẫn tiến lên hành lễ nạp thái, kêu bà một tiếng.
“Bích nhi cũng đã trở về” Ông Mẫn ôn hòa cười với nàng, nhưng độ ấm trong mắt so với lúc nhìn tỷ tỷ lại giảm đi nhiều. “Nghe nói con cũng được giữ lại bài tử, sau này, nhà chúng ta có tới hai vị nương nương.”
Tiết Bích Đào cười nhẹ:” Là cha mẹ dạy dỗ tốt, nữ nhi cũng không dám kể công”
“Tốt tốt tốt, đi một chuyến như vậy đã không còn nhỏ nữa rồi” Ông Mẫn có chút vui mừng nhìn nàng, cảm thấy ngày xưa quá ít chú ý đến nữ nhi này.
Cũng vì nữ nhi này từ nhỏ thân thể yếu ớt, dựa vào thể chất như vậy, trong nhà khó có chỗ đứng là thứ nhất, thứ hai, nàng mảnh mai yếu kém, khó có thể đào tạo.
Vì vậy bà từ từ đem trọng tâm đặt trên người đại nữ nhi.
Hiện tại xem ra, nhị nữ nhi này cũng là không chịu thua kém.
Bà nghĩ, việc bố trí người trong cung, phải thương lượng cùng lão gia giao cho nàng một phần mới được. Dù thế nào cũng là cốt nhục thân sinh.
“Nương, ngoài đây gió rất lớn, chúng ta vào trong thôi” Lục Ngạc thấy lực chú ý của mẫu thân chuyển dời, liền âm thầm để ý, hiếm khi làm nũng nói.
“Nương cũng quên mất, mau vào đi thôi, lão gia còn đang ở bên trong đợi tin tức, chúng ta vào báo tin vui cho ông ấy đi” Ông Mẫn liếc nhìn nàng một cái, vẫn là đáp lại yêu cầu, dẫn mọi người vào phủ.
Bà cũng không bất công, mỗi tay nắm tay một nữ nhi, trong lòng có chút kiêu ngạo.
Cùng cha mẹ nói chuyện, lại dùng xong bữa tối, Tiết Bích Đào mới có thể về phòng mình nghỉ ngơi một chút.
Chỉ chờ mấy ngày nữa ban hạ thánh chỉ, sẽ có thể lĩnh chỉ tiến cung…
Trải qua một hồi như vậy, nàng hiểu rằng chuyện tranh thủ tình cảm là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Có chút hứng thú.
Được, tính kế đế tâm, cũng không tệ, rất thú vị.
Dù sao ở hiện đại, học xong đại học, cha mẹ liền đem nàng để trong nhà nuôi, tiền bạc không lo, rất buồn chán. Bằng không nàng cũng sẽ không mỗi ngày chui vào trong trò chơi tìm vui đâu.
Nhìn vào gương đồng mờ mờ không thấy rõ mặt, gỡ xuống cây trâm bích ngọc trên đầu.
Nghĩ đến đây, nàng hơi hơi cười.
“Tiểu thư hôm nay… cùng bình thường không giống nhau.” Thay nàng gỡ khuyên tai xuống, Phụng Tử do dự nói.
Cô bé này thật cẩn thận và chu đáo. Tuy rằng nàng trước kia nhát gan không chịu nổi, nhưng người bên người nàng cũng không tồi. Nhìn như vô tâm, nhưng chỉ cần tiểu thư nàng thay đổi một chút, nàng liền nhìn ra.
“Sao? Khác như thế nào?” Nàng đùa nghịch cây trâm trong tay, hứng trí hỏi lại
Sơ Hiểu vào bếp giục nước ấm, còn lại Mộ Vân đang thay nàng trải giường động tác cũng chậm lại.
Hiển nhiên là cũng muốn nghe.
“Chẳng phải… chẳng phải người…” Nha hoàn dám nhận xét tiểu thư là điều vô cùng thất lễ. Nhất thời Phụng Tử cũng không tìm được lời thích hợp.
“Chẳng phải nhát gan đúng không?” Nàng cười.
Phụng Tử do dự gật đầu.
“Ngụy trang tự vệ mà thôi” Nàng trực tiếp nói, không dấu diếm.
Hai nha hoàn nghe xong có chút khiếp sợ
Ngụy trang tự vệ? Cho dù lý do này không đủ thuyết phục. Nhưng trừ nó ra, cũng không có cách giải thích khác.
Mà nếu nói vậy, chẳng phải không chỉ người ngoài, mà ngay cả các nàng tiểu thư cũng đều lừa gạt, ai cũng không tin ư?
Hai người các nàng cảm thấy buồn bực khó chịu, nhưng lại vì tiểu thư mà đau lòng.
“Nếu muốn lừa gạt người khác, trước phải lừa gạt chính mình” Tiết Bích Đào khóe miệng giương lên nụ cười tự giếu. “Thể chất ta yếu ớt như vậy, chỉ sợ người khác chỉ một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết.
“ Nếu không thể hiện giá trị của mình, ngay cả mẫu thân cũng sẽ có lúc không che chở ta. Vậy chỉ có nước chết.”
Trên thực tế, chủ nhân khối thân thể này cũng không phải thật sự nhu nhược không chịu nổi, nếu không cũng sẽ không thể né tránh hết mọi công kích ngầm hay công khai trong nhà, sống tới mười lăm tuổi.
Chỉ là so sánh với mình, nàng ta không được nuông chiều, mới tạo nên lớp ngụy trang, lâu ngày trở nên khó sửa đổi, khí thế yếu kém đi rất nhiều thôi.
“Tiểu thư…” Hai người nghe xong, khó chịu phai nhạt đi, trong lòng có chút chua xót.
Vậy mới nói, tỳ nữ hầu hạ từ nhỏ đến lớn quả thật dễ gạt. Tiểu thư nhà mình nói gì cũng tin.
Tiết Bích Đào trong lòng không tốt bụng nghĩ.
“Sau này vào cung, không giống ở nhà.” Nàng nghiêm mặt. “Chỉ dựa vào một mình ta tuyệt đối không đủ. Cho nên hôm nay ta ở trước mặt các ngươi lộ ra chút manh mối, để gợi ý các ngươi biết”
“Cơ bản là các ngươi cũng thông minh, có thể phát hiện điều không đúng. Nếu các ngươi nguyện ý, sau này nhờ các người phù trợ ta. Còn nếu không muốn cũng không sao, ta sẽ nói với mẫu thân, tìm nhà nào trong sạch gả các ngươi đi. Sau này cũng có thể yên ổn sống.”
“ Nô tì hầu hạ tiểu thư từ nhỏ.” Mộ Vân nghe xong có chút kích động, mắt ngấn lệ, lên tiếng nói. “Đã sớm thề phải hầu hạ tiểu thư cả đời. Tiểu thư ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ đi.”
“Nô tỳ cũng vậy. Tuy rằng nô tỳ sau này mới được phu nhân giao cho tiểu thư, không có tình cảm sâu đậm, nhưng tuyệt đối không hai lòng. Chỉ mong có thể hằng ngày hầu hạ tiểu thư, có thể hưởng chút phúc khí của tiểu thư.”
Tiết Bích Đào nghe xong thực vừa lòng. Thời đại này, những nô tài phản bội sẽ không được tái trọng dụng. Bởi vậy hai người này không cần làm gì nhiều, chỉ dùng lời để nói cho các nàng biết sau này sẽ còn nhiều thay đổi, để các nàng không đa nghi, âm thầm phỏng đoán là tốt rồi.
Đang muốn mở miệng trấn an, Sơ Hiểu đột nhiên đẩy cửa tiến vào. Thấy tình trạng trong phòng liền hoảng sợ nói:” Chuyện gì vậy?”
“Này…” Mộ Vân muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết ý tứ của tiểu thư, liền đem mắt quay lại nhìn. Thấy tiểu thư lắc lắc đầu, nàng biết tạm thời nên giấu Sơ Hiểu.
Cũng đúng, nha đầu kia có chút hoạt bát, làm việc không đủ trầm ổn, chỉ sợ không giữ được miệng làm hỏng việc của tiểu thư.
“Chúng ta chỉ là đang chúc mừng tiểu thư. Nhịn đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được đền bù. Có thể thấy được tiểu thư chắc chắn sẽ hạnh phúc đến cuối đời. Sau này luôn luôn vui vẻ, ngược lại khóc vì hạnh phúc.”
“Hi, nói rất đúng. Tiểu thư của chúng ta phúc khí còn rất nhiều nha! Nô tỳ cũng muốn sau này sẽ được theo sau tiểu thư, ra vẻ ta đây với các nha hoàn khác. Như vậy là đủ rồi” Sơ Hiểu đùa giỡn cuối người làm lễ nạp thái, cười hì hì.
Phụng Tử nghe xong nín khóc, cười mắng nàng:” Cáo mượn oai hùm!”
“Sao có thể là hùm được. Bộ dáng của tiểu thư chúng ta nha, chính là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!” Nói xong còn lắc đầu đọc lên một câu ca dao, tay còn bưng cái chậu đồng, nhìn có vẻ buồn cười:
“Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.”
Dịch là:
“Bắc phương có một giai nhân
Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng
Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng
Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay
Thành nghiêng nước đổ mặc bay
Giai nhân há dễ gặp hoài được sao ?”
(Người dịch: không rõ)
Tiết Bích Đào buồn cười, cũng không biết trong phòng còn có nhiều nha hoàn dở hơi như vậy. Không khí áp lực ban đầu cũng dần dần khoan khoái đi rất nhiều.
Nhưng nụ cười thanh lệ như hoa quỳnh mới nở, vẫn còn đọng lại một giọt sương run rẩy kia, làm bọn nha hoàn nháy mắt sửng sốt.
Sơ Hiểu hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vội vàng nói:” Ai nha, quên mất chính sự rồi! Tiểu thư! Mới vừa rồi đại nha hoàn Ngọc Trâm bên người phu nhân đếm gặp ta, bảo ta chuyển lời rằng, phu nhân muốn tìm người nói chuyện!”