Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán
  3. Chương 36 : Người tuyết
Trước /129 Sau

Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 36 : Người tuyết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tuyết đã rơi cả đêm bao phủ trắng xóa cả một vùng đồi núi,từng cành cây,ngọn cỏ cho đến mái lều tranh.

Đâu đâu cũng thấy màu trắng của tuyết. Xuân Phái lần đầu tiên nhìn thấy tuyết nên rất phấn khích, hắn thực tế mà nói cũng đã thấy một chút tuyết đóng trong tủ lạnh. Còn xem phim ảnh thì không phải nói nhưng thật sự mà nói thì tuyết rơi trắng xóa cả một vùng rộng lớn như thế này thì đây là mới lần đầu hắn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.

Hít một ngụm không khí lạnh đến tận phổi,Xuân Phái mới cảm giác đầu óc có phần tỉnh táo đôi chút. Hắn cười khổ không thôi,mới vừa rồi hắn còn đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tuyết thì giờ đây lại đau đầu suy nghĩ. Con suối đã bị đóng băng nên không thể dùng sức nước để làm máy móc tách vỏ trấu của hạt lúa cũng như xay bột mỳ nữa, mà chỉ còn cách cho vào cối giã để tách vỏ trấu ra,đem đi sàng rồi lại tiếp tục giã thành bột. Những cái đẹp đẽ thường đi kèm với điều gì đó rất đáng sợ, hoa hồng rất đẹp nhưng có gai nhọn đâm rất đau. Nấm độc thì màu sắc sặc sỡ,... con gái thì càng đẹp thì càng dễ gạt người.

Xuân Phái biết mùa đông thì việc đi săn sẽ không hề dễ dàng chút nào nên phần thịt cung cấp từ thú rừng sẽ rất ít,hoa quả và rau dại thì lại càng không. Mọi người tuy có làm rất nhiều măng khô dự trữ để làm chất xơ nhưng cái gì ăn nhiều cũng chán,nhất là phải trải qua ròng rã 3 tháng trời không có rau xanh để ăn.

Mọi người lúc này đang bắt đầu giã gạo thàng bột nên rất bận,đàn ông thì giã gạo còn phụ nữ thì sang và nhặt tách vỏ trấu ra để cho họ giã tiếp. Công việc tuy rất vất vả nhưng mọi người đều ở trong nhà nên tránh được cái giá lạnh của mùa đông khắc nghiệt. Xuân Phái ở bên cạnh mọi người hướng dẫn họ làm việc, lũ nhỏ thì cũng tò mò nhìn người lớn làm việc. Dù ở trong nhà nhưng tay chúng vẫn sưng đỏ cả lên, môi thì tím tái vì lạnh. Chỉ có người lớn làm việc nên cơ thể tỏa nhiệt nên mới cảm thấy có phần hơi nóng một chút.

-“Cháu muốn bàn với mọi người một việc” Xuân Phái nói khi mọi người vừa dùng xong bữa trưa. Hắn vừa nói vừa nhìn mấy đứa nhỏ đang run cầm cập vì lạnh. Củi thì có đấy nhưng mọi người chỉ đốt để sưởi vào ban đêm,nếu đốt cả ngày nữa thì cả 3 tháng mùa đông kiếm sao cho đủ củi đây.

-“Cháu cứ nói đi,mọi người đều nghe cháu”

người mở miệng duy nhất là bà lão Hạ Đình.

-“Cháu muốn làm bao tay cũng như tất cho tất cả mọi người để mọi người không bị lạnh” Xuân Phái nói.

-?? “Cháu nói bao tay và tất là cái gì vậy?, già này sắp gần đất xa trời nhưng còn chưa nghe nói đến ” bà lão nghi hoặc nhìn hắn.

-“Bà à,bao tay và tất là đồ may bằng vải bao quanh bàn tay và bàn chân để giữ ấm tay chân” Xuân Phái đau khổ giải thích.Hắn không biết rằng găng tay và tất ra đời từ khi nào nữa, nhưng thời này thì chắc chưa.

-“Vậy thì nhờ cháu chỉ bảo cho mấy “đứa nhỏ”,già này sắp gần đất xa trời đến nơi rồi chỉ còn trông cậy vào cháu” bà lão thở dài.

Xuân Phái lúc mọi người ăn xong đã tập trung đầy đủ nên hắn bắt đầu vào việc. Vì không có thước hay dụng cụ đo nên hắn chỉ còn cách bảo từng người đặt bàn tay và bàn chân lên bàn rộng rồi dùng than củi vẽ theo từng ngón tay và bàn chân lên mặt bàn. Sau đó cứ cắt vải bằng dao (1) theo đường vẽ rồi dùng chỉ khâu lại 2 phần của găng tay lại thành một cái găng tay hoàn chỉnh.

Tất chân thì chỉ cần may vải kín thành 2 mảnh hình trụ một hở một kín,sau đó khâu lại với nhau. Cách làm 2 vật này tuy rất thô và không hề đẹp chút nào, nhưng Xuân Phái cần bây giờ là để giữ ấm cho cơ thể chứ chẳng cần đẹp đẽ gì cả. Giống như việc lựa chọn giữa hai cô gái, một cô thì nhan sắc bình thường nhưng lại biết chăm lo cho chồng con cũng như đảm đang trong mọi việc.

Cô gái còn lại thì tuy rất xinh đẹp nhưng chỉ biết ăn chơi,đi bar,đàn đúm… với mấy loại chất kích thích. Xuân Phái lúc này đúng là chỉ cần cô gái thứ nhất thôi.

Đến chiều thì mọi người cũng giã xong bột mỳ và làm xong găng tay và tất cho 5 đứa nhỏ trong đó đã bao gồm Xuân Phái. Xuân Phái rất muốn làm đủ cho tất cả mọi người nhưng số vải có hạn nên chắt bóp mãi mới đủ cho 5 đứa nhỏ. Hắn nhìn mấy bộ quần áo dài và rộng thùng thình của mấy người này mới khó chịu không thôi. Bản thân hắn cũng đang mặc loại như vậy,vừa dài và rộng rất khó khi đi lại mà còn tốn vải nữa.

Hắn tính bảo mọi người may lại cho có ống quần áo giống áo quần hiện đại,như vậy vừa tiện lợi cho việc làm việc cũng như đỡ tốn vải vóc nhưng hắn chưa kịp làm thì mùa đông đã đến. Mọi người đều bận túi bụi vào các việc như kiếm củi sưởi,làm đồ khô cho mùa đông,giã gạo…,lũ nhỏ thì rảnh thật đấy nhưng chúng không thể làm được.

Mấy đứa nhỏ bây giờ không còn run vì lạnh nữa mà đôi môi chúng cũng đã trở nên hồng hào,bọn chúng mặc thêm áo và đi giày vải vào rồi rủ nhau ra sân chơi tuyết.

-“Tiểu Khánh đại ca,đây là người tuyết sao”

bọn nhỏ nhao nhao vây quanh một người tuyết cao ngang người Xuân Phái mà hắn đắp bằng tuyết. Cánh tay thì làm bằng 2 cành cây khô có 3 nhánh chìa ra như bàn tay,mũi thì được làm bằng một đoạn cây ngắn,hai mắt được làm bằng 2 viên đá tròn,tóc được tạo từ cỏ khô..

-“Ừ…”

Xuân Phái trả lời theo bản năng.Trong đầu hắn lúc này đang văng vẳng bài “Do you wanna buid a snow man” trong phim Frozen (2).

-“Tên nó là gì vậy Tiểu Khánh đại ca” Tiểu loli Lệ Dĩnh lại hỏi hắn.

-“Tên nó là Olaf (3)” Xuân Phái vô thức nói.

......

Bọn nhỏ vất vả mãi cũng không thể đọc được tên này nên chúng cuối cùng cũng hùa nhau cùng gọi là “Người tuyết đại ca”

Xuân Phái cũng cười khổ không thôi,bên này cái từ “đại ca” nghe rất bình thường nhưng Xuân Phái cảm giác như đang cầm đầu một băng nhóm xã hội đen mà lũ nhỏ lại giống như đàn em vậy.

Trời đã tối,bọn nhỏ lúc này đang ở trong nhà ăn bánh bao cho bữa tối để lại một người tuyết trong sân đang cô đơn lạnh giá giữa đêm đầy mưa tuyết.

(Là ai đang lạc lõng giữa dòng đời,là ai đang cô đơn trong chính ngôi nhà mình đã sinh ra,là ai vì ai mà đau khổ ngày đêm…ai đang lạc đường ngay cả trên con đường mà mình đã đi qua không biết bao nhiêu lần)

Gió đêm lạnh buốt đầy tuyết rơi

Ta đứng đơn côi giữa núi đồi

Cảnh đẹp,nhân sinh đều lạnh giá

Cô đơn lạc bước giữa thế gian (Khánh Xù)

(1) Dùng dao là vì mãi sau này Leonardo Da Vinci mới phát minh ra kéo

(2) Bài hát trong phim Frozen bạn tham khảo Wikipedia nếu chưa biết nhé

(3) Olaf là nhân vật người tuyết có linh hồn trong phim Frozen (ai chưa xem thì thử xem nó nhé! Thân!

Quảng cáo
Trước /129 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khi Tận Thế Giáng Lâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net