Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Hướng Vãn đương nhiên không biết những gì Nam Hướng Bắc suy nghĩ, hôm sau trời còn chưa sáng nàng đã kéo vali đến sân bay .
Cả ngày hôm qua rất không thoải mái, làm cho chất lượng giấc ngủ cũng bị ảnh hưởng tuy vậy một khi tiến nhập vào công việc, Tô Hướng Vãn sẽ không nghĩ tới mấy chuyện đó mà toàn tâm toàn ý muốn làm việc thật tốt, cho nên suốt một ngày bận rộn nhưng ngược lại tâm tình của nàng so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều lắm.
Đến buổi tối khi ở khách sạn hàng không, thời điểm mở laptop, nàng có chút do dự.
Nàng đã hiểu được đến tột cùng bản thân mình chất chứa tâm tư gì với Nam Cung Từ Tâm, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nàng cư nhiên sẽ thích một người xa lạ chỉ quen biết qua mạng, càng không hề nghĩ đến mình lại bận tâm người kia đến thế.
Cũng may tình cảm tạm thời vẫn còn dùng lý trí khắc chế được, tuy sẽ có chút khổ sở, nhưng qua thời gian dài, hẳn là có thể thoát ra khỏi cơn xoáy này.
Không muốn nhớ đến một người và để cho cảm xúc chậm rãi phai mờ, tất nhiên là phải chọn cách xa nàng, thậm chí rời xa trò chơi đó. Dù nghĩ như vậy nhưng đến buổi tối khi chỉ còn một mình, nàng vẫn nhịn không được muốn mở trò chơi, muốn nhìn thấy cái người luôn ngơ ngốc đáng yêu trong mắt nàng, hay cố chấp làm cho người ta nhịn không được bật cười. "Nam Cung Từ Tâm......" Thở dài sâu kín với máy tính, Tô Hướng Vãn cứ thế lâm vào mơ màng.
Không biết trải qua bao lâu, cửa phòng bị gõ vang, đem nàng bừng tỉnh giữa trầm tư, Tô Hướng Vãn đứng lên đi mở cửa, phát hiện người đứng bên ngoài là Tống Trạch, nàng không khỏi cau mày.
"Hướng Vãn." Trên người còn mặc đồng phục phi công, thân hình cao thẳng diện mạo tuấn tú, là phi công rất được yêu mến ở hãng hàng không Vân Phi, Tống Trạch quả thật có một sức quyến rũ nhất định, nhưng dạng hấp dẫn này không ăn nhằm gì với Tô Hướng Vãn.
"Có việc gì sao?" Một tay còn nắm cửa phòng giống như có thể đóng sập nó lại bất kỳ lúc nào, Tô Hướng Vãn lạnh mặt nhìn Tống Trạch, giọng nói dường như lộ ra bất mãn.
"Chỉ là đến thăm em". Khuôn mặt tươi cười, Tống Trạch nhìn Tô Hướng Vãn, sau đó tỏ vẻ lo lắng,"Mệt lắm phải không?".
Chuyến bay hôm nay, Tô Hướng Vãn là tiếp viên trưởng, Tống Trạch là cơ phó, nguyên bản sau khi họp giao ban xong, Tống Trạch đã muốn tìm Tô Hướng Vãn cùng nhau ăn cơm chiều nhưng lúc đó bị cơ trưởng gọi lại thảo luận chút chuyện, đành trơ mắt nhìn người trong lòng rời xa khỏi tầm mắt.
"Ừ". Thản nhiên đáp, Tô Hướng Vãn liếc nhìn hắn một cái, mở miệng nói,"Không có việc gì thì tôi muốn nghỉ ngơi".
Biểu tình cứng đờ, cộng với mấy lần trước bị từ chối lạnh lùng, Tống Trạch cũng hơi mất mặt, huống chi đa số người ở tầng khách sạn này đều thuộc hãng Vân Phi, đối diện phòng Tô Hướng Vãn cũng là phòng một tiếp viên hàng không khác, để cho người ta nhìn thấy hắn bị Tô Hướng Vãn đối đãi như vầy thì tuyệt đối là chuyện rất khó xử.
Ý nghĩ đó chợt loé lên trong đầu, Tống Trạch nhíu mày, có điều hắn nghĩ mình phải theo đuổi bằng được cô gái trước mặt nên lại cố nén xuống cơn tức, miễn cưỡng cười nói,"Chính là nhớ em".
Mím môi, thật sự không muốn ứng phó với tên đàn ông chán ghét này, Tô Hướng Vãn lạnh lùng nói,"Nếu không có việc gì, tôi nghỉ ngơi đây".
Nói xong cũng không chờ Tống Trạch nói thêm gì nữa, trực tiếp đóng cửa phòng để hắn một mình ngoài cửa.
Bóp chặt nắm tay, tức tối đấm vào vách tường, ánh mắt toát ra lửa giận, Tống Trạch cắn răng, nhìn chằm chằm cửa phòng vài giây, thấp giọng nói,"Cô chờ đấy".
Cõi lòng tràn đầy giận dữ, hắn xoay người thì thấy hai tiếp viên hàng không mang vẻ mặt kinh ngạc đứng cách đó không xa, Tống Trạch kiềm hãm lại biểu tình trên mặt, rất nhanh nở nụ cười chói lọi với hai người kia,"Ăn xong cơm chiều rồi sao?".
Hai cô tiếp viên có chút xấu hổ gật đầu, xã giao cùng hắn vài câu liền mau mau trở về phòng mình.
Thấy các nàng đi vào, sắc mặt Tống Trạch trầm xuống, quay đầu liếc nhìn cửa phòng Tô Hướng Vãn, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Trong phòng, Tô Hướng Vãn sớm đã mở ra trò chơi nhưng điều làm cho nàng hạ quyết tâm vào game không phải là Nam Cung Từ Tâm mà là trách nhiệm của nàng.
Hiện nay nàng là đại sư tỷ phái Tiêu Dao, không dặn dò nói một tiếng mà rời khỏi thì môn phái chiến tuần này và những người bạn tốt nàng quen trong đó phải làm sao?
Hơn nữa, hôm trước nàng cùng Nam Cung Từ Tâm đem chuyện kết hôn gây huyên náo lớn như vậy, nếu nàng biến mất chỉ để lại một mình Nam Cung Từ Tâm nhất định sẽ hại em ấy bị người ta cười nhạo.
Bởi ý nghĩ đó, Tô Hướng Vãn rốt cuộc ra quyết định, có điều khi login nhìn thấy Nam Cung Từ Tâm đang online, nàng không lập tức gửi thỉnh cầu tán gẫu như trước nữa.
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Đại sư tỷ lên rồi, tiểu Túng, mau ghép tổ đại sư tỷ!
Đưa mắt nhìn câu đó trong kênh bang hội, Tô Hướng Vãn sửng sốt, tiếp theo nhận được thỉnh cầu tổ đội, sau khi nhấn đồng ý, nàng thấy đội ngũ đều là mấy người cùng bang thường xuyên chơi chung, có lẽ đang đánh boss gì đó.
[ tổ đội ] Phó Quân Quân: Đại sư tỷ, tiểu Túng nhà ngươi lại bị khi dễ, mau tới đây a!
Hơi ngạc nhiên, tiếp theo nhíu đôi mày thanh tú, Tô Hướng Vãn xem vị trí bọn họ rồi vội vàng chạy qua, quả nhiên nhìn thấy mấy người kia đang đánh nhau loạn xạ với mười mấy người bang hội khác, mà rõ ràng đó là bang của La Khắc Địch.
Khi đến nơi, đầu tiên nàng nhìn thấy La Khắc Địch và một người khác đang đuổi giết Nam Cung Từ Tâm, lửa giận lập tức bùng lên, rút kiếm tiến tới, phát ra một chiêu tấn công diện rộng, ống máu vốn không còn bao nhiêu của La Khắc Địch mất hết, hắn trực tiếp ngã xuống đất, nhưng hắn không hồi sinh tại chỗ giống Nam Cung Từ Tâm mà vẫn nằm trên mặt đất, đánh ra một dòng chữ: "Nam Cung Từ Tâm ngươi chính là tên khốn, lần nào cũng chỉ dựa vào nữ nhân ra mặt thay cho ngươi".
Nam Cung Từ Tâm đã sống lại nhưng cô không tiếp lời, ăn thuốc tăng máu xong lập tức rút kiếm tiếp tục cùng các bằng hữu kề vai chiến đấu, nay trên người cô đã là một thân trang bị cấp sáu, bởi vì thường xuyên cùng Tô Hướng Vãn nghiên cứu nên kỹ thuật cũng xem như vô cùng tốt, hiện tại sức chiến đấu của cô so với trước mạnh hơn khá nhiều, rất nhanh liền giết thêm một người.
Phó Quân Quân:"Rốt cuộc ai mới là kẻ khốn, trước đây ỷ có trang bị tốt liền giết Từ Tâm, hiện tại trang bị của Từ Tâm cùng đẳng cấp như ngươi, ngươi đánh không lại, đã vậy còn mặt mũi gọi người đến giúp sức đánh Từ Tâm?".
Trong nội bộ phái Tiêu Dao và trong bang hội, bởi vì thân thiết nên mọi người đều kêu Nam Cung Từ Tâm là "Tiểu Túng", nhưng khi đối mặt kẻ địch, mấy người Phó Quân Quân vẫn sẽ kêu cô là "Từ Tâm" để tỏ vẻ tôn trọng.
Khi nàng phát ra lời này, La Khắc Địch không thèm nhắc nữa, Tô Hướng Vãn bỗng nhiên có loại cảm giác cơn tức tích tụ toàn bộ hai ngày nay được dịp bạo phát.
Không nói thêm nửa câu, động tác linh hoạt ấn các phím kỹ năng chiêu thức, thân hình phiêu dật, thanh kiếm dài nhuốm máu đỏ, Tô Mạc Che dán chặt mắt vào La Khắc Địch, mặc kệ hắn hồi sinh tại chỗ hay sống lại ở nơi khác rồi chạy tới đây, một khi xuất hiện trong tầm mắt nàng thì nàng nhất định nhanh chóng đi qua công kích hắn, mặc kệ xung quanh đến tột cùng có bao nhiêu người đang tấn công nàng.
Trận chiến này đánh gần một tiếng, người trong bang hội login ngày càng nhiều, lúc đầu vì nhân số quá ít nên bại trận, hiện giờ thế cuộc đã dần dần xoay chuyển, người bên bọn La Khắc Địch bắt đầu không chống đỡ được nữa nên đến cuối cùng chỉ còn lại chưa tới mười người.
"Tô Mạc Che." Lại một lần bị chết dưới kiếm bạch y nữ tử, La Khắc Địch không hồi sinh, tuôn lời độc ác:"Ngươi đã không biết điều như vậy thì đừng trách ta không khách khí".
Giương mày lên, Tô Hướng Vãn nhìn chằm chằm tên nam nhân trên mặt đất, bởi vì hắn bày ra mặt tính cách đó làm nàng cảm thấy có chút ghê tởm, trong đầu thậm chí liên tưởng đến gã Tống Trạch vẫn quấn quít lấy nàng hai ngày nay, hận không thể dùng kiếm trong tay Tô Mạc Che chém thêm vài nhát lên người La Khắc Địch.
"Tuần này gặp nhau ở môn phái chiến, ta sẽ kêu đệ tử Thiếu Lâm đi theo Đại Tuyết Cung cùng tiến đánh Tiêu Dao". La Khắc Địch tiếp tục huyên thuyên ở trò chơi, tiếp theo cũng không để tâm đến phản ứng của ai, tức khắc biến mất trước mặt bọn họ, có lẽ hồi sinh ở nơi khác.
La Khắc Địch vừa đi, mấy người vốn còn chống cự cũng theo đó đi mất, vì thế mảnh đất mới trải qua một trận kịch chiến giờ chỉ còn người thuộc bang hội Tô Mạc Che.
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Thằng khốn La Khắc Địch đúng cặn bã, cư nhiên giận chó đánh mèo đến trước cửa Tiêu Dao.
[ bang hội ] Âu Dương Vô Khuyết: Ta muốn lên diễn đàn post bài, coi ai mất mặt đàn ông.
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Nhanh đi, ta cũng vào post, may là lúc nãy có chụp không ít hình làm chứng cứ.
Bang hội thảo luận càng trở nên hào hứng, tiếp theo có người đem chân tướng sự tình phát đến kênh môn phái khiến cho toàn môn phái tràn đầy căm phẫn, Nam Cung Từ Tâm vẫn im lặng đứng yên nơi đó, không nói được một lời.
Tô Hướng Vãn nhìn cái người còn cầm kiếm trong tay kia, nhẹ giọng thở dài, cuối cùng cũng gửi thỉnh cầu tán gẫu với Từ Tâm.
Thỉnh cầu rất nhanh được tiếp nhận, chưa kịp nói câu nào, hình ảnh trò chơi bỗng nhiên thay đổi, vùng đất trống trải biến thành một căn phòng nhỏ hẹp, mà người ở cùng nàng chỉ có Nam Cung Từ Tâm.
Tô Hướng Vãn còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì Nam Cung Từ Tâm đã phát ra một câu:"Đại sư tỷ, chúng ta ngồi tù".
"Huhm?" Có chút nghi hoặc lên tiếng, tiếp theo phản ứng lại, Tô Hướng Vãn bất đắc dĩ lắc đầu, "Đây là lần đầu chị ngồi tù".
Trò chơi "Trường kiếm giang hồ" có sự hạn chế với người chủ động công kích, trong một thời gian ngắn nếu kẻ tấn công giết chết quá nhiều người sẽ bị hệ thống phán tội giết người, trực tiếp đưa vào nhà giam mấy tiếng mới có thể rời khỏi. Trong thời gian ngồi tù, không thể làm bất kỳ việc gì, chỉ có thể duy trì trạng thái trực tuyến mà thôi.
Nam Cung Từ Tâm:"Em cũng vậy".
Cũng may còn có thể cùng Từ Tâm ở chung một phòng giam, cho dù không làm được gì hết nhưng cứ thế nhìn nhau cũng không tệ.
Ý niệm loé qua trong đầu làm Tô Hướng Vãn hơi hơi đỏ mặt đồng thời lại có chút tự giễu.
Nam Cung Từ Tâm:"Thật xin lỗi đại sư tỷ, nếu ngay từ đầu em không đánh trả thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy".
Nhìn câu nói phát ra từ kẻ ngốc kia, Tô Hướng Vãn thật hết cách, nâng tay chỉ vào hình ảnh Nam Cung Từ Tâm trong game, giọng nói nhẹ nhàng hơn không ít: "Nói bậy, làm sao có thể bị người giết mà không ra tay đánh trả, em là đứa ngốc sao?".
Nam Cung Từ Tâm: "Nhưng bởi vì một mình em, làm cho bang chúng ta kết thù với bang La Khắc Địch, bây giờ còn khiến phái Thiếu Lâm theo giúp Đại Tuyết Cung đến đánh chúng ta, em....".
Phía sau chữ "em" là một chuỗi im lặng tuyệt đối, Nam Cung Từ Tâm không có nói rõ, Tô Hướng Vãn vẫn có thể dễ dàng hiểu được tâm tình Từ Tâm giờ phút này. Lòng nàng thầm than cô bé này quả là thành thật đến ngu ngốc nhưng thanh âm lại như trước cực kỳ ôn nhu, "Đây cũng không phải chuyện của riêng em, là chuyện của hai tụi mình".
Không đợi Nam Cung Từ Tâm phản ứng, Tô Hướng Vãn tiếp tục nói, "Với cả, bọn họ muốn đánh thì chúng ta cứ đánh, người Tiêu Dao sẽ không vì bọn họ đông đảo mà sợ hãi".
Ngồi trước máy tính, hai gò má trắng nõn sớm đỏ hồng bởi vì lời Tô Hướng Vãn nói "Là chuyện của hai tụi mình". Nam Hướng Bắc ngơ ngác nhìn Tô Mạc Che và Nam Cung Từ Tâm cùng nhau bị nhốt trong ngục giam, hồi lâu sau, đôi mắt rõ ràng còn long lanh muốn khóc nhưng khóe miệng lại cong lên tươi cười.
Cô nhất định phải đến hàng không Vân Phi, không phải bởi thủ tục đã hoàn tất, cũng không vì cảm giác bay lượn trên không mà cô thích nhất trước giờ, chính là vì có thể thường xuyên nhìn thấy Tô Hướng Vãn, có thể xuất hiện ở thời điểm nàng cần, như vậy đủ rồi.